"Bây giờ em đang ở đâu?" Phạm Tu Vũ rất quan tâm đến Vận Nhi, có lẽ bởi vì Vận Nhi là em gái của Ân Huệ nên anh cũng có tình cảm yêu thương quan tâm cô.
"Em…em đang ở nhà." Vận Nhi không biết vì sao Tu Vũ hỏi cô như vậy, chỗ này hiện giờ cũng chính là nhà của cô, cô đâu có nói dối? Âu Thừa Duẫn không công bố mối quan hệ của bọn họ, đây là điều mà Vận Nhi đang hy vọng.
"Vậy thôi, có việc gì thì em phải nói cho anh ngay, biết không?" Phạm Tu Vũ dặn dò xong thì cúp điệp thoại, lúc này Ân Huệ đi đến trước mặt anh:"Là Vận Nhi hả?"
"Ừ." Phạm Tu Vũ trả lời, trong mắt lại bị một nỗi ưu sầu bao phủ.
"Con bé không xảy ra chuyện gì chứ? " Trên mặt Ân Huệ mơ hồ có chút lo lắng. Cô đã bỏ lại Vận Nhi như vậy, cha nhất định sẽ không tha cho em ấy.
"Không có chuyện gì, Vận Nhi hỏi tình hình của em,chị em các em thật đúng là giống nhau. Chúng ta đi thôi." Phạm Tu Vũ hé miệng cười, rồi lại dẫn Ân Huệ đi đến chiếc xe thể thao đang đậu ở bên ngoài. Anh không muốn mạo hiểm. Nếu đem sự thật nói cho Ân Huệ biết, cô ấy nhất định sẽ lập tức chạy đến bên người Âu Thừa Duẫn sao?
Khi Vận Nhi ngủ dậy, đã là giữa trưa ngày hôm sau. Cô bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, lúc này cô mới nhớ có hẹn với Tâm Lam cùng đi xem biểu diễn thời trang ở Blue Sky Group. Tổng giám đốc tập đoàn Blue Sky chính là cha của học trưởng Lam Hạo, các trang phục thời trang lần này cũng là do Lam Hạo một tay xử lý. Ngày hôm qua có nghe anh mời đến tham dự, không ngờ Hứa Tâm Lam coi như thật.
Lúc Vận Nhi xuống lầu,đã đoán trước sẽ không thấy Thừa Duẫn. "Phu nhân, có muốn dùng cơm không? " Chị Ngọc nhìn thấy Vận Nhi đi xuống, bèn tới trước mặt cô hỏi.
"Uhm….không cần, tôi phải đi ra ngoài." Vận Nhi nhìn nhìn đồng hồ to treo trên vách tường, đã chỉ đến số mười. Cô vuốt lại mái tóc dài, chỉnh sửa lại váy áo, sốt ruột bước chân đi nhanh ra ngoài.
Hôm nay Vận Nhi mặc một bộ váy màu trắng, có lẽ bởi vì do đến gặp học trưởng Lam Hạo, trong lòng có chút khẩn trương, chỉ mười lăm phút đã xuống tới chân núi, đón tắc xi, nói địa chỉ nhà họ Hứa. Hôm nay nhà họ Hứa đặc biệt náo nhiệt, Hứa Tâm Lam và cha mẹ của cô ấy Vận Nhi rất quen thuộc, chỉ là hôm nay lại có thêm hai gương mặt xa lạ khác. Vận Nhi đột nhiên nghĩ ra, chắc đây là anh cả và anh hai của Hứa Tâm Lam.
"Anh cả, anh hai." Vận Nhi dịu dàng chào hỏi, có chút ngượng ngùng. Tâm Lam không nói cho cô biết các anh của cô ấy cũng đi cùng.
"Á, đây là Vận Nhi sao? Anh thường nghe em gái bảo bối nhắc tới em suốt, thật sự đúng là một mỹ nhân sắc nước hương trời." Đôi mắt xếch của Hứa Minh Phong như tỏa sáng, nhảy tới bên Vận Nhi :"Lại đây, hãy để anh hai ôm một cái."
"Anh hai, xuống địa ngục đi, tránh Vận Nhi của chúng tôi xa một chút." Hứa Tâm Lam lập tức lao tới, đứng chắn ngang. Anh hai nhà cô chính là một con sói chính hiệu, cô sẽ không để anh chạm vào Vận Nhi đâu.
Vận Nhi xấu hổ cười cười. Anh cả lạnh lùng đang ngồi ở sô pha giống như không để ý đến màn này, vẫn chăm chú săm soi cuộn phim trong tay. Cô nghe Tâm Lam nói anh rất thích chụp ảnh.
"Con bé chết tiệt, đừng kéo chân của anh chứ." Hứa Minh Phong thô lỗ cốc đầu Tâm Lam, cuối cùng vẫn là mặt dày mày dạn sờ sờ bàn tay Vận Nhi mới cảm thấy thỏa mãn rời đi.
"Vận Nhi cũng đến à?" Tới bữa cơm tối, đột nhiên lại vang tới một giọng nói dịu dàng, tiếp theo là một bóng dáng phong độ nổi bật ngồi xuống đối diện Vận Nhi.