“Vận Nhi. . . . . .” Âu Thừa Duẫn mê muội nhìn chằm chằm vào gương mặt đẹp như hoa của cô điểm một rặng mây hồng, càng thêm làm động lòng người, ngón tay thon dài của anh từng chút một vuốt ve ngũ quan xinh đẹp của cô, khiến Vận Nhi thở gấp, cảm giác trong cơ thể chảy một dòng điện khác thường, loại cảm giác này khiến cô quên mất mình là ai.
Cô chưa từng quên anh đã từng khiến cô vui vẻ, cặp mắt Vận Nhi mê ly chăm chú nhìn cổ anh, môi anh đào màu hồng giống như quét mật, mang theo màu sắc mê người. Âu Thừa Duẫn không khống chế được nữa, đặt toàn bộ thân hình cô nằm ngang trên mặt thảm, sau đó then thể cao lớn đè lên thân thể mềm mại của cô.