"Buổi chiều anh phải tới công ty, em đi cùng anh không?" Tô Thượng Đông để Tô Ân Huệ ở lại bệnh viện, xuống tầng cùng Vận Nhi, đi về hướng lối ra.
"Em không đi, em có hẹn với Âu Dương rồi, anh cả anh cứ đi làm việc đi!" Tô Vận Nhi lắc đầu, cô biết Tô Thượng Đông luôn luôn tính toán thời gian rất chính xác, quan tâm nói.
"Vậy em lấy xe mà đi!" Tô Thượng Đông nghe thấy cái tên đó thì không nói thêm gì nữa, đưa chìa khóa xe trong tay cho Vận Nhi, "Vậy còn anh? Em bắt xe là được mà!"
"Anh đi xe của Ân Huệ!" Tô Thượng Đông kéo Vận Nhi cùng đi về phía bãi đỗ xe, Vận Nhi liếc mắt một cái đã nhìn thấy chiếc Ferrari đỏ như lửa kia, Tô Thượng Đông hướng về phía cô ra hiệu, sau đó ngồi vào chiếc xe thể thao màu trắng bên cạnh, lại dặn dò một câu, "Nhớ lái xe cẩn thận, có việc gì thì gọi điện cho anh!"
"A!" Vận Nhi ngẩn người gật đầu, Tô Thượng Đông đã lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, rời đi trước cô.
Vận Nhi ngồi vào trong xe thì nhìn thấy chỗ rèm cửa treo hai hình người tinh xảo kết theo kiểu Trung Quốc, rất cổ xưa, lần trước Tô Thượng Đông đã dạy cô một ít kinh nghiệm lái xe, Vận Nhi lái cũng rất dễ dàng, lái đến khách sạn Âu Dương ở, vừa vặn cô ấy và vài bạn học tóc vàng đến khách sạn.
"Vận Nhi, xe này thật đẹp, anh trai chị tặng cho à?" Hôm về nước, Âu Dương ngồi chiếc xe này do Tô Thượng Đông lái. Đối với người đàn ông không có phẩm chất kia, Âu Dương nhớ rất rõ.
"Không phải, anh ấy cho chị mượn đấy!" Vận Nhi chờ Âu Dương ngồi vào trong xe, khởi động xe lần nữa, cười giải thích.
"Thật là lạ, một người đàn ông như anh ta mà lại lái chiếc xe màu sắc biến thái như vậy!" Âu Dương chỉnh nhiệt độ máy điều hoà thấp một chút, lấy mũ che nắng trên đầu xuống ngắm nghía.
"Các em đã đi những nơi nào rồi? Tiếp theo định đi đâu?" Vận Nhi không để ý lời nói của Âu Dương, cố ý chuyển đề tài.
"Hai ngày nay bọn em đến thành phố Đông Phương nổi tiếng ở phụ cận chơi một lần, sáng sớm ngày mai sẽ theo đoàn đi ra đảo, Vận Nhi, sau này nhất định em sẽ là một hướng dẫn viên du lịch đạt tiêu chuẩn!" Hai ngày nay cô vừa đảm nhiệm làm hướng dẫn viên du lịch vừa làm phiên dịch viên, chủ yếu đây là đất nước cô quen thuộc nên tự nhiên có rất nhiều nhiệt tình.
"Ừ, chị cũng biết mà!" Vận Nhi phối hợp vừa cười vừa nói, lúc ở nước Đức, Vận Nhi đã thấy sự nhiệt tình của Âu Dương.
Vận Nhi dẫn Âu Dương tới khu thương mại sầm uất nhất trong thành phố, hai người chạy tới sân chơi dành cho trẻ em chơi một hồi, vô cùng ăn ý với nhau, vui đến nỗi quyên cả trời đất.
"Ồ, hình như Riche càng ngày càng đẹp trai!" Trong tay Âu Dương đang cầm một ly nước đá bào ngồi ở cửa hàng đồ ăn đối diện khu thương mại với Vận Nhi, nhìn xuống một cửa hàng trưng bày ở tầng dưới dán đầy áp phích của Riche, Âu Dương chống cằm, sau khi so sánh nói.
"Âu Dương, em cũng thích anh ta sao?" Vận Nhi đột nhiên nghĩ tới lần đầu tiên nhìn thấy Thương Nhĩ Kỳ, hình như hôm đó lúc cô đang ăn cơm với Hứa Tâm Lam thì thoáng nhìn thấy anh, đôi mắt màu lam sâu thẳm kia chiếm lấy sự chú ý của cô.
"Chưa tới mức thích, trừ vẻ đẹp trai của anh em ra thì em đều miễn dịch, dĩ nhiên, bây giờ còn thêm một người nữa!" Âu Dương lắc xích đu, thờ ơ nói, vừa nghĩ tới cái người anh tuấn lạnh như băng kia, Âu Dương cảm giác trong cơ thể tràn lên một luồng nhiệt khó hiểu, cô dịch người tới cạnh Vận Nhi, "Vận Nhi, có phải anh của chị không gần nữ sắc không?"