Ly Hôn 365 Lần

Chương 8: Tiêu tiền


Chương trước Chương tiếp

Khúc Phương tỉnh giấc, mở mắt nhìn, dường như không tin cô lại nhắm mắt rồi mở mắt lần nữa, đồng hồ vẫn chỉ đúng con số: Ngày 22 tháng 12 năm 2012.

Hôm qua náo loạn một trận, tâm trạng Khúc Phương hôm nay hết sức phức tạp, khó chịu xen lẫn một chút thích thú. Nhất là khi nhìn thấy chồng mình và người phụ nữ kia thắm thiết không rời. Không hiểu sau câu nói của cô, kết quả bọn họ như thế nào? Tiếc rằng Khúc Phương không còn tâm trí để tưởng tượng, hôm nay cô sẽ lại bắt đầu mọi việc từ đầu.

Vốn tìm cách cứu vãn tình cảm của chồng nhưng sau sự việc hôm qua, trái tim cô trở nên băng giá. Nhìn chồng mình không chút lưu tình đẩy cô ngã lăn ra đất, vẻ mặt lo lắng nâng đỡ người phụ nữ kia, khoảnh khắc đó tâm hồn cô hoàn toàn chết lặng. Hai người từng yêu nhau như thế, sống với nhau đã được năm năm, không biết từ bao giờ họ trở thành hai người đồng sàng dị mộng?

Ngày xưa anh ta không phải người như vậy. Kỳ kinh của Khúc Phương là ngày nào anh ta nhớ rõ. Những ngày ấy, anh ta chăm sóc Khúc Phương hết sức chu đáo, thay cô mua đồ ăn về nấu nướng, còn dặn dò cô không được đụng vào nước lạnh. Khúc Phương là người phương Nam không thích ăn tỏi, Chu Thần là người phương Bắc rất thích món này, từ khi lấy nhau anh ta không bao giờ đụng đến nữa.

Những ngày đầu hai người đặt chân lên thành phố cực kỳ vất vả khó khăn. Họ thuê phòng sống chung, tiêu tiền chung, có thứ gì tốt đều nhường hết cho nhau. Nhiều năm như vậy, kết quả tình cảm chỉ là sự giả dối. Tiền không có có thể kiếm được. Công việc đã mất có thể tìm được. Nhưng tuổi thanh xuân đã mất thì không thể trở lại. Tốt nghiệp đại học đã hai mươi mấy tuổi, sự trẻ trung xinh đẹp đều dành hết cho người đàn ông kia.

Nếu như thời gian không dừng lại ở ngày này, Khúc Phương chắc chắn mình không những bị đòi ly hôn, còn có thể bị đuổi ra khỏi ngôi nhà chính tay mình sửa sang, mẹ chồng vốn không ưa con dâu sẽ vỗ tay ủng hộ nếu biết con trai muốn ly dị vợ. Có khi bà ta không thèm bắt xe về mà đuổi cô ra đường ngay tối hôm ấy.

Khúc Phương tâm trạng chán nản nhưng vẫn giữ ý định đến công ty thử xem, biết đâu lại không bị cho thôi việc. Nghĩ đến tên Vương quản lý, bộ mặt ra vẻ đạo mạo, thường ngày đối xử với cô rất tốt. Rồi cả ánh mắt giễu cợt hả hê của đám đồng nghiệp như đổ thêm dầu vào lửa làm cô chỉ muốn bỏ ý định đến đó.

Cuộc sống của Khúc Phương luôn tuân theo quy luật định sẵn giống như lên dây cót đồng hồ: hàng ngày đi làm về nấu cơm cho chồng, đến chủ nhật thì nghỉ ngơi. Nhưng giờ đây cuộc sống trở nên rối loạn. Không biết mình nên làm cái gì, không nên làm cái gì, thậm chí còn nghĩ cuộc sống của mình có ý nghĩa gì không.

Nhớ tới cuộc sống bao nhiêu năm toàn tâm toàn ý, cô bị người phụ nữ kia mỉa mai, thốt ra những lời chanh chua khó nghe, cười nhạo cô chỉ biết đến mỗi chồng. Đã 28 tuổi, bị các cô bé đồng nghiệp luôn mồm gọi chị Khúc, cô đúng là biểu tượng của một gái già.

Cô thất bại rồi, mấy năm qua cô thật sự thất bại. Cuộc sống của cô trọng tâm đều vì chồng. Hồi đám bạn học rủ nhau gặp mặt, cô hỏi ý kiến, thấy anh ta nhíu mày một cái, vậy là cô đành ở nhà. Cuộc sống xã giao vốn hạn hẹp, giờ càng trở nên khép chặt hơn. Vậy mà cô chưa bao giờ được chồng khen lấy một câu. Mẹ chồng chưa từng hài lòng về con dâu. Cô hận bản thân tại sao lại đần độn đến thế. Bởi yêu anh ta chân thành mà quyết định tiến tới hôn nhân, hầu hạ mẹ chồng không khác gì mẹ đẻ. Kết quả của sự lựa chọn đó là một sự sai lầm.

Khúc Phương đắm chìm trong dòng suy nghĩ không để ý đến tiếng chuông điện thoại đã gọi đi gọi lại ba lần. Là người đàn ông đó gọi đến. Giống như các buổi sáng khác, chuẩn bị nghe anh ta đưa ra kế hoạch ly hôn, trong điện thoại giả mù sa mưa nói lời đường mật. Nghĩ đến đó cô thấy ngán ngẩm.

Cô thực hiện ngay một việc, đó là đem chiếc điện thoại đập tan tành. Cô cần gì chiếc điện thoại rách này nữa. Trước đây cô không dám tiêu xài hoang phí chỉ vì người đàn ông đó. Bây giờ cô đang nghĩ đến chiếc thẻ tín dụng Chu Thần đưa cho. Trước kia cô không có thói quen sử dụng, anh ta đưa cho cô thật ra chỉ là hình thức, không ngờ đã đến lúc dùng đến. Nguyên nhân Chu Thần đưa thẻ tín dụng cho cô chẳng qua anh ta biết tính cô không phải loại người thích phung phí, làm vậy anh ta hiển nhiên được tiếng là hào phóng, ngoài ra không cần phải lo nghĩ chuyện tiền nong sinh hoạt, tất cả đều do Khúc Phương bỏ ra.

Buổi sáng Chu Thần gọi điện cho Khúc Phương nhưng cô không nghe máy. Mới đầu anh ta không để ý vì còn bận chút chuyện. Đến khi gọi lại lần nữa, anh ta không ngờ người vợ luôn ngoan ngoãn dịu dàng của mình vẫn không thèm nhận điện.

Một lát sau, điên thoại di động của Chu Thần nhận được tin nhắn. Đó là thông báo của ngân hàng về thẻ tín dụng. Gần đây tin lừa gạt kiểu này khá nhiều, Chu Thần chỉ liếc qua một cái rồi xóa luôn. Hiện tại anh ta không dùng thẻ nên chắc chắn đây là tin lừa mà thôi. Anh ta quên khuấy mất việc trước kia có đưa cho vợ vài chiếc thẻ, bởi Khúc Phương chưa bao giờ dùng tới nên anh ta cũng không để ý.

Lúc này Khúc Phương cầm thẻ tín dụng đi sắm sửa quần áo, trang sức và đồ trang điểm một cách không nương tay. Cô còn đi Spa bảo dưỡng cơ thể. Thậm chí cô nghe theo nhân viên ở đây tư vấn làm thẻ hội viên có giá trị một năm. Cho dù không biết cô còn có ngày mai hay không nhưng vẫn quyết định đăng ký cho dù giá tiền khá đắt cũng chấp nhận.

Chu Thần thử gọi lại cho vợ mấy lần nhưng vẫn không liên lạc được. Lại nhận được rất nhiều tin nhắn từ ngân hàng, lúc này anh ta mới linh cảm có chuyện không hay xảy ra. Mãi đến khi Khúc Phương mua chiếc Iphone đời mới nhất, lắp sim vào thì cô mới nhận được cuộc gọi.

“ Khúc Phương, cô điên à? Có phải cô sử dụng thẻ tín dụng không? Cô đang ở đâu, để tôi đến tìm cô”. Chu Thần tức giận rống to.

“ Ông xã, không phải anh đi công tác sao, hôm nay đã về rồi à?”. Khúc Phương hỏi giọng châm chọc, chính cô cũng không phát hiện ra bản thân mình đang có sự thay đổi. Khác hẳn với dáng điệu hiền lành trước kia, vẻ mặt và thanh âm lộ vẻ đanh đá.

Chu Thần bực tức, nhất thời không nhận ra sự thay đổi của vợ. Anh ta là loại đàn ông gia trưởng, mọi chuyện đều muốn tự mình nắm trong tay. Vốn yên tâm khi đưa mấy chiếc thẻ cho vợ, tưởng rằng cô sẽ không bao giờ sử dụng, không ngờ…

“ Tôi không về có được không, cô xem lại mình đã làm những gì đi. Hôm qua không phải mọi việc vẫn tốt đẹp sao? Mẹ tôi mới nói mấy câu mà cô cư xử như đứa trẻ lên một, chạy vội đi tiêu tiền bậy bạ. Cô đang ở đâu? Tôi sẽ đến gặp cô, đừng chạy loạn nữa”. Chu Thần cho rằng bố mẹ mình vốn khó hầu hạ, có thể cô bị kìm nén lâu ngày nên hôm nay không chịu được mới bộc phát.

Chu Thần hơi chột dạ, nghĩ tới việc sẽ ly hôn Khúc Phương, hắn không tài nào mở miệng. Nhiều năm qua, người phụ nữ này chưa từng làm chuyện gì có lỗi với anh ta. Chuyện này xảy ra làm anh ta thấy mất hứng. Dù sao cũng muốn ly dị rồi, đã thế còn bị cô tiêu mất rất nhiều tiền, gần mười vạn tệ chứ không ít. Còn may là căn nhà vẫn do anh ta đứng tên

Khi nghe vợ mình hẹn gặp ở nhà hàng bít tết, anh ta không nghĩ Khúc Phương lại thích cơm Tây. Thôi không sao, miễn là có chỗ yên tĩnh nói chuyện là được, quan trọng là làm cho cô dừng ngay việc cà thẻ. Suy nghĩ một lúc, cuối cùng anh ta đi đến ngân hàng thông báo đóng thẻ sau đó mới thản nhiên đến chỗ hẹn.

Khúc Phương lúc làm spa mặt xong quẹt thẻ thì phát hiện không sử dụng được nữa. May mà cô có chuẩn bị ít tiền mang theo, trả tiền rồi đến nhà hàng bít têt. Người đàn ông này quả nhiên là loại người hết sức hẹp hòi. Khúc Phương không tưởng tượng nổi đó chính là người đàn ông cô đã yêu bấy lâu nay.

Khi Khúc Phương đứng trước mặt Chu Thần, anh ta sửng sốt thật lâu, không thể nhận ra vợ mình. So với ngày thường cô xinh đẹp hơn nhiều, dáng vóc cũng rất ngon, khuôn mặt trang điểm kỹ càng, thoạt nhìn trông như minh tinh khiến anh ta sửng sốt cũng phải. Nhưng ngay lập tức anh ta nhớ đến sự thay đổi này là kết quả của việc cô dùng thẻ tín dụng để mua sắm. Anh ta ngồi đó sắc mặt rất khó coi, chờ cô nói lời xin lỗi.

Giống như những lần trước, gương mặt của Chu Thần Khúc Phương đã nhìn quen. Cô vờ như không để ý thấy dáng vẻ đang bực tức của anh ta, điềm tĩnh hỏi: “ Ông xã, anh đưa em thẻ tín dụng nhưng không hiểu sao lại không dùng được. Lạ quá. Không phải anh từng nói đó là tiền của anh, thích tiêu bao nhiêu thì tiêu. Anh tới để trả tiền cho em sao?”.

Chu Thần nghe Khúc Phương nói thể mới nhớ ra mình từng đưa cho vợ mấy cái thẻ tín dụng, làm vậy để chứng tỏ sự hào phóng chứ anh ta đoán chắc cô sẽ không dám dùng. Chu Thần không một chút ý tốt, bực bội mắng Khúc Phương: “ Tại sao cô lại biến mình thành loại phụ nữ ham tiền như vậy? Cô xem lại trang phục của mình hôm nay có ra kiểu gì không? Cô chẳng khác gì loại nhà giàu mới phất. Tôi nhớ cô trước kia không như thế này, cô thay đổi thật rồi”.

Ba chữ cuối anh ta thốt ra, nếu là trước kia, Khúc Phương nhất định sẽ thấy áy náy vô cùng, cảm giác mình thật sự thô tục, từ miệng chồng, cô đúng là người xấu xa. Nhưng bây giờ cô chỉ thấy nhàn nhạt, cầm cốc nước chanh lên uống một ngụm, mặt không chút biểu tình.

“ Rốt cục anh gấp gáp tìm em có việc gì không?”. Khúc Phương thong thả uống xong cốc nước, quả là nhà hàng nổi tiếng, cái ghế mềm mại chỉ muốn ngồi mãi. Chu Thần thấy điệu bộ của vợ, lời muốn nói bỗng không thốt ra được.

Đúng lúc này, điện thoại Khúc Phương vang lên, là mẹ chồng gọi tới. Không cần nói cũng đoán được bà ta gọi có việc gì. Mỗi ngày mẹ con bọn họ một đen một trắng, khi mẹ chồng mắng nhiếc cô, anh ta đều ôn nhu nói cô đừng suy nghĩ nhiều. Cô nhận ra mình đã quen sống kiểu đó nhiều năm nay, một thói quen thật đáng sợ.

Khúc Phương nhận điện thoại, đầu bên kia, mẹ chồng vừa mở miệng liền mắng luôn: “ Khúc Phương, tại sao tôi gọi điện cô lại không nghe. Mà cô mua đồ ăn gì cho chúng tôi vậy? Cứng như vậy, muốn hại chết tôi sao? Viên Viên nói rất đúng, cô đúng là không ra gì, lấy cô về làm dâu, họ Chu nhà tôi tám đời không có phúc. Thần Thần về chưa, tôi muốn nói chuyện”.

Chu Thần sắc mặt đang không tốt, nghe mẹ nói vậy mặt mũi càng tỏ ra mất kiên nhẫn. Anh ta không nghĩ rằng hóa ra ngày thường mẹ mình lại đối xử với Khúc Phương như vậy. Điện thoại mở chế độ loa ngoài khiến người xung quanh có thể nghe được làm anh ta không được tự nhiên. Khúc Phương không nói gì, điện thoại vẫn để trên bàn, Chu Thần hơi lúng túng cầm lên, hai mẹ con hàn huyên một lúc lâu mới cụp máy. Chu Thần để di động đặt xuống. Lúc này mới để ý vợ mình đã đổi điện thoại, là loại đắt nhất trên thị trường. Molly cũng dùng loại này, lúc nãy Chu Thần cầm nghe là theo thói quen, chưa kịp phản ứng gì.

“ Cô mới mua cái này à? Đây là loại mà cô có thể sử dụng sao?”. Vừa rồi anh ta còn có chút áy này, nhìn thấy chiếc điện thoại lại nhớ tới việc bị cô tiêu tiền trong thẻ, mặt anh ta lại lộ vẻ khó chịu. Anh ta luôn nhớ kỹ việc làm không tốt của người khác mà quên mất cái sai của mình, giọng nói vẫn rất hùng hồn.

“ Đúng vậy, điện thoại kia dùng đã dùng sáu năm nay, hỏng rồi”. Khúc Phương cảm giác mình giống như một món hàng, thích thì mua, không thích thì vất, nên anh ta cố gắng nghĩ ra những điều không tốt để mắng cô.

“ Khúc Phương, cô thay đổi rồi, trước kia cô không như thế khiến tôi thấy sợ. Chúng ta thật sự không hợp nhau, vì vậy ly hôn đi”.

Khúc Phương cười, thật không khác gì một màn kịch, mỗi ngày nhìn anh ta biểu diễn một lần thấy khá thú vị, chỉ mỗi tội nội dung vẫn không có gì hay ho.

……………………………….

Hiện tại mỗi ngày tỉnh lại, Khúc Phương đều nghĩ cách nên tiêu tiền như thế nào. Dù sao chồng cũng muốn ly hôn, thay vì phải nhìn thấy bộ mặt ôn nhu, Khúc Phương thích nhìn anh ta lúc tức giận hơn, ít nhất không cảm thấy bị lừa dối.

Cô bắt đầu thay đổi như một số người giàu mới lên. Nghe nói trên thương trường bây giờ gặp không ít kiểu bán hàng lừa đảo, cô không sợ mua phải hàng lởm mang về, lúc phát hiện ra thì hối hận. Vì dù sao, ngày mai một lần nữa hết thảy lại bắt đầu.

Cô không phải người sành điệu trong việc mua sắm, đồ mua về tuy nhiều nhưng có những cái mặc lên người trông không ra sao, cô vẫn cảm thấy thích và thoải mái. Mấy ngày qua, thời gian của cô chủ yếu dùng vào việc mua sắm. Khúc Phương có ngốc thì cũng có chút tiến triển. Ví dụ như hôm trước, bị nhân viên bán hàng nói dối lừa phỉnh, mua hàng xong về thử mới biết là không đẹp, đổi đến lần thứ hai thì cô nhận ra đó không phải là thứ thích hợp với mình. Khúc Phương nhớ tới blog của người phụ nữ kia, toàn bộ đều là hàng hiệu. Ngày đó, Khúc Phương đến biệt thự của cô ta với cảm giác tự ti, mặc dù tâm trạng được che đậy kỹ nhưng khi thấy người phụ nữ đó ngồi dựa lưng trên ghế trong vườn hoa, dáng dấp xinh đẹp, từ trang sức, kiểu tóc đến y phục thì cô không thể không thừa nhận đó là một vẻ đẹp khiến người khác thấy cao nhã.

Cô không thể mua nổi biệt thự, cuộc sống của cô chỉ lặp đi lặp lại trong một ngày, tại sao cô không cố gắng biến ngày này thành một ngày trở nên tốt đẹp hơn?

Cho nên Khúc Phương bắt đầu học tập mua đồ hiệu. Mới đầu đi vào những cửa hàng bán độc quyền hàng hiệu cô không quen. Lần trước đến nơi bán đồ Hermes chẳng qua vì muốn tìm thông tin về người phụ nữ kia, đối với Khúc Phương mà nói rất giống với Lưu mỗ mỗ và đại quan viên (1).

Lúc đầu không quen nhưng nếu ngày nào cũng đi mua sắm thì sẽ luyện được tính cách vô cùng phóng khoáng. Nghe nhân viên hướng dẫn giới thiệu sản phẩm đến học thuộc như lòng bàn tay, Khúc Phương đã có thể dễ dàng phân biệt loại nào đắt tiền nhất, loại nào màu sắc mới được thịnh hành. Ngày nào cũng đến, ngày nào cũng nghe nhân viên tua đi tua lại như thế, không muốn nhớ xem ra cũng khó.

Cho đến khi Khúc Phương hiểu rõ về các loại đồ hiệu thì thẻ tín dụng của chồng vừa vặn hết tiền, hơn nữa cô cũng đã quẹt của anh ta hết mười mấy vạn tệ. Anh ta chắc sẽ như cũ cực kỳ tức giận, kiên quyết ly hôn. Còn cô đang có ý định cắm nhà lấy tiền tiêu

Kể ra mà nói, muốn cắm nhà không dễ chút nào vì thủ tục rất phiền toái. Cô vẫn ngày ngày đi mua sắm, vào thẩm mỹ viện tốt nhất để làm đẹp, nói chuyện phiếm với các tiểu thư hay quý bà nhà giàu. Qua đó cô biết được khá nhiều thứ có thể đem đi cầm cố. Khúc Phương cao hứng không lo lắng đến việc mai không có chỗ ở, dù sao đối với cô không thể có ngày mai.

Có tiền, Khúc Phương thấy cần lập ra kế hoạch cụ thể để tiêu hết hơn một trăm vạn tệ. Nếu chồng cô biết điều này, chắc chắn anh ta sẽ rất “ vui vẻ”……

( dài quá)



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...