Ly Hôn 365 Lần

Chương 11: Đẳng cấp


Chương trước Chương tiếp

Hàng ngày người đàn ông đó đều cùng cô uống rượu.

Con người gặp gỡ nhau là do duyên phận. Đôi khi gặp nhau không nhất thiết phải mở lời nói chuyện, dù sao chỉ là cuộc gặp thoáng qua. Cùng lắm thì mỉm cười với nhau một cái thế là xong. Ở thành phố này, việc bắt chuyện gái đẹp là chuyện khó nhưng càng thờ ơ thì càng hay gặp được những người như thế. Để một người không quen biết mở miệng nói chuyện với mình không phải dễ. Tưởng chừng đơn giản nhưng con người khi đã trưởng thành không giống như đứa trẻ hồn nhiên dễ dàng tiếp nhận mối quan hệ mới. Trải qua hơn hai mươi năm đầu kề tay ấp bên người mình thương yêu còn không tránh được sự phản bội, huống hồ đối với người xa lạ.

Cho nên, khi Chân Vượng nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh, anh không có ý định lại gần. Người phụ nữ này có phong cách ăn mặc hợp thời trang, uống rượu một cách cố chấp, tâm trạng hoang mang rối loạn thể hiện hết trên mặt. Căn bản cô không hợp với khung cảnh nơi đây.

Khúc Phương cũng không để tâm đến anh, cô tới chỉ để uống rượu, không để ý đến việc ngày nào cũng tới quán để giết thời gian. Cô không hề giống loại gái xinh đẹp đến quán bar để ve vãn đàn ông. Chẳng qua là ngày qua ngày đến giải sầu mà thôi. Cô không phải kiểu người thông minh nổi trội, cách nói chuyện lại quá thong thả, chậm chạp. Bù lại, do làm việc nhà nhiều nên tay chân lanh lẹn, nấu nướng ngon và thích tìm tòi học hỏi những món ăn mới lạ. Với sở trường như thế đặt trên một phụ nữ bình thường như cô lại phát huy tác dụng.

Ví dụ như ở thẩm mỹ viện, áp dụng cách nói chuyện đó để buôn chuyện với các quý bà nhà giàu khiến họ thấy thoải mái, cho rằng cô không được khéo léo cho lắm nhưng còn hơn là nói chuyện với những phụ nữ quá thông minh, chẳng khác gì hồ ly tinh. Khúc Phương đối với họ đúng là hợp khẩu vị.

Hay như ở quầy rượu, có không ít người uống là vì để đẹp mắt, để bắt chước cho kịp trào lưu của xã hội hoặc chỉ để thể hiện đẳng cấp một cách tao nhã. Với Khúc Phương, cô đơn giản không có mục đích nào khác. Mới đầu là quá chén, sau đó rơi vào tình trạng say sưa triền miên. Nhờ đó mà cô biết được loại rượu nào uống vào dễ say, loại rượu nào tương đối ngọt hay loại nào là rượu nhập khẩu. Cũng giống như trước kia, mỗi lần đi chợ, cô đều tỉ mỉ lựa chọn , rồi về nhà làm một bữa ăn ngon thịnh soạn cho chồng. Với cô đó là niềm vui, còn đối với người khác đó là sự nhàm chán.

Khúc Phương uống rượu giống như thưởng thức một loại gia vị mặn mà không mặn, một món ăn vừa lạ vừa quen. Hàng ngày uống rượu, mở ra cho cô sự hiểu biết về lĩnh vực mới. Mỗi loại rượu, cô biết cách phân biệt để thưởng thức, thậm chí có thể tranh luận vài câu với người pha chế. Nếu có nhà chuyên môn nào ở đây mà nghe cô nói chắc phải giật mình. Đúng là rất giỏi. Khúc Phương dĩ nhiên không phải kỳ tài, cũng chẳng phải loại người cao quý đẳng cấp gì. Nếu quả thật muốn hỏi cô thì chính là vì uống rượu quá nhiều, ngày nào cũng vậy nên không trở thành kỳ tài mới lạ.

Đây là cảm giác kỳ quái. Khúc Phương đối với người xung quanh rất quen thuộc nhưng người xung quanh đối với cô không khác gì người xa lạ, bắt đầu lại từ màn chào hỏi. Ngày như vậy cứ thế trôi đi, hôm nay có một chút không giống ngày thường, đó là có một thanh niên muốn mời Khúc Phương một ly.

Khúc Phương ngước nhìn anh ta, không biết do ánh đèn quầy rượu mờ ảo hay vì nguyên nhân khác. Cô có cảm giác đã gặp anh ta ở đâu đó. Từ trước đến nay Khúc Phương không tiếp xúc hay chú ý đến ai khác ngoài người pha chế. Thực ra do có một lần anh chàng pha chế nói sai về rượu, nhịn không được cô mới nói một câu khiến anh chàng giật nảy mình, nghĩ cô là một cao thủ, sau này hay cùng cô nói chuyện. Với tính tình Khúc Phương nếu không vì mới gặp chuyện đả kích trong hôn nhân thì sẽ không chủ động với đàn ông như thế. Khúc Phương đôi khi nói dăm ba câu với anh chàng mà cô quen gọi là A Húc. Mặc dù chỉ là vài câu nhưng khiến anh chàng hết sức kinh ngạc, thấy cô rất thần bí, đối với rượu tỏ ra hiểu biết, hình như cô cũng biết khá nhiều về anh ta. A Húc từng đưa đầu gối ra thề rằng mình chưa từng gặp Khúc Phương bao giờ. Đã thế hiểu biết về rượu của cô có phần thâm sâu hơn hẳn.

Khi người thanh niên kia bảo A Húc làm một ly Huyết Tinh Mã Lệ đưa cho Khúc Phương, cô đã không từ chối. Lần đầu tiên có người mời cô uống rượu. Không giống đám nữ sinh bị choáng ngợp trước trai đẹp. Cô hết sức tò mò. Đến đây vô số lần, tại sao người thanh niên này lại làm vậy? Mặc dù đối với Khúc Phương không giống người khác, không giống A Húc và cũng chẳng giống người thanh niên kia, với cô, ngày nào cũng như ngày nào.

Bây giờ anh nhìn người phụ nữ trước mặt uống rượu một cách nho nhã, trên người toát ra vẻ u buồn. Trang phục trên người đẹp mắt và thoải mái. Một người phụ nữ như vậy đến quán rượu thì có chút hơi khác thường. Tuy nhiên điều đó không làm mất đi vẻ không tự nhiên, ngược lại anh nghĩ, vị trí đó là để dành cho một cô gái đẹp như thế. Lần đầu tiên Chân Vượng giống người bình thường đến đây, mời Khúc Phương một ly, căn bản anh không biết nên mở miệng thế nào?

Về phương diện nào đó thì anh là người đàn ông kiêu ngạo mà ngốc nghếch. Ví dụ như phải nói những lời yêu thương, ví dụ như chuyện trên giường…. Anh anh tú lớn lên trong một gia đình giàu có, không cần phải học cách tán gái, càng không cần phải học cách sử dụng kỹ thuật giường chiếu để làm vừa lòng phụ nữ thì đám phụ nữ đó cũng tìm mọi cách để lấy lòng anh.

Cho nên đây là lần đầu tiên Chân Vượng hành động như vậy. Lúc anh gọi ly rượu kia thật ra có chút mơ hồ, hối hận. Chẳng lẽ hôm nay anh phải dùng đến biện pháp quất mông ngựa sao? Đúng là hành động ngu ngốc. Nhớ hồi đại học, anh chưa bao giờ làm việc này, trước mặt đám bạn học không cần ra tay cũng chinh phục được mỹ nhân.

Quán bar là nơi thích hợp để săn tìm gái đẹp: mùi rượu thơm ngát, ánh đèn mê hoặc khiến lòng người khó có thể kiềm chế, người nọ ghé sát người kia, đến nỗi tóc tai chạm hẳn vào nhau.

Đây không phải nguyên nhân để Chân Vượng đến quán bar. Anh và A Húc vốn là bằng hữu, thỉnh thoảng anh tới đây để thư giãn. Vốn là người thừa kế duy nhất của gia tộc nên tuổi còn trẻ không thể không gánh vác, thương trường đã luyện cho anh tính cách lãnh khốc vô tình. Với lại, là con cháu của một gia tộc lớn, nếu không đủ mạnh mẽ, đừng nói đến việc đấu đá với đối thủ bên ngoài thì ngay chính những người thân thích trong dòng họ cũng có thể đối xử tàn bạo với nhau.

Từ trước đến nay, anh luôn giữ vẻ thờ ơ như quân bài hai mặt, mỹ nhân có dâng đến tận cửa thì nét mặt cũng không hề lộ cảm xúc. Không ai biết rằng mỹ nhân đó là do sự sắp đặt của một bề trên vốn ham muốn quyền lực.

Lần duy nhất anh dính dáng đến chuyện yêu đương là khi đang học đại học. Buồn cười là mãi sau này anh mới phát hiện ra sự sắp đặt này. Mối tình đầu ngây ngô của anh đã bị lợi dụng, đúng là không có gì là không thể.

Chân Vượng ít khi cười. Vô số lần dùng thủ đoạn để xử lý đối thủ, không phải ai cũng có thể đối phó với thực lực của người thanh niên này. Không biết từ bao giờ xuất hiện rất nhiều tin đồn về anh là một kẻ thâm hiểm độc ác. Thật ra anh chỉ là thanh niên 25 tuổi, mới bước qua cổng trường không được bao lâu. Cả khuôn mặt toát lên vẻ đẹp trai, lạnh lùng, thoạt nhìn có chút uy nghiêm, thuần thục.

Khúc Phương đón lấy ly rượu uống một ngụm, quay đầu hỏi Chân Vượng: “ Tên anh là gì?”. Ai thường xuyên đến quán bar hẳn nhiên biết một điều, nơi ăn chơi cũng có quy củ riêng, không ai hỏi đối phương nhà ở đâu, tên là gì. Thích thì tụ tập, thậm chí lên giường với nhau cũng không nhất thiết phải biết tên họ. Như vậy lần sau gặp lại không cảm thấy lúng túng.

“ Chân Vượng”. Anh không phải cao thủ trong lĩnh vực này nên thật thà nói ra tên mình.

“ Chân Vượng?”. Khúc Phương nghe cái tên thấy buồn cười. Cái tên rất hay. Chắc lúc sinh ra, bố mẹ anh ta rất hi vọng vào con mình.

Sau đó hai người im lặng, không ai nói với ai câu gì.

Ngày thứ hai, Khúc Phương đến quán bar, Chân Vượng tiếp tục tặng cô một ly Huyết Tinh Mã Lệ. Khúc Phương tỏ ra hào phóng, đáp lễ bằng một ly Vodka. Bởi vì hôm qua trong lúc uống cô đã quan sát, người thanh niên này tửu lượng rất được.

“ Rượu này hình như thích hợp với anh”. Khúc Phương nói xong rồi uống theo. Như mọi khi cả hai không nói gì nhiều.

Vodka có đặc điểm phải từ từ thưởng thức, cần đến cả một quá trình để biết được cảm giác. Mỗi ly ước chừng mất 5 đến 10 phút mới hoàn toàn cảm nhận được hương vị và chất lượng. Uống rượu Vodka có thể đem lại cho người ta hàng vạn hàng nghìn cảm xúc. Nhưng sau khi uống xong không lưu lại trên miệng dù nửa phần.

Rượu Vodka đẳng cấp ở chỗ vô cùng tinh khiết. Cho dù vừa uống xong một loại rượu khác, không cần xúc miệng cũng không lưu lại chút gì trên đầu lưỡi.

Khi Khúc Phương nói rượu này thích hợp với anh, anh chỉ khẽ mỉm cười. Anh ít khi cười, trong khung cảnh mờ ảo của quán bar, cầm ly Vodka nhếch miệng, nụ cười hơi gượng, thậm chí trông khó hiểu.

Cứ như vậy, hàng ngày, Khúc Phương cùng người thanh niên này uống rượu. Có khi họ im lặng, có khi chỉ nói dăm ba câu với nhau. Đối với Khúc Phương, cô chỉ biết mỗi A Húc, ngoài ra biết thêm một người được coi như khách quen là anh. Còn với Chân Vượng, việc anh gặp một người phụ nữ thần bí, xinh đẹp, hào phóng, ấm áp, cùng uống rượu với anh, tâm trạng hết sức thoải mái.

Khúc Phương vẫn hàng ngày say rượu, nói không chừng ngày nào đó uống nhiều quá say đến chết, coi như là sự giải thoát. Lúc này, với cô cuộc sống thú vị là việc thường xuyên đến hiệu Spa và quán rượu. Cô không cần phải sợ hãi nữa, giờ đây không có mẹ chồng, không có chồng. Cô chỉ việc hưởng thụ, thư giãn, thả lỏng cơ thể để nhân viên phục vụ khéo léo dùng tay mát xa mặt. Thỉnh thoảng buôn dăm ba câu chuyện với các quý bà. Sau đó sẽ đến quán bar, không cần phải lo nghĩ, không cần phải điện thoại mong mỏi lúc nào chồng về, mà cô sẽ cùng với người thanh niên kia hàn huyên mấy câu.

Nhưng cuối cùng vẫn có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Hôm nay như mọi khi Khúc Phương đi spa. Cô cùng Lý phu nhân nói chuyện về việc sưu tầm kính mắt. Có lẽ Lý phu nhân cảm thấy tin tưởng Khúc Phương nên mới một giây trước đang bàn luận về mốt kính năm nay của thương hiệu Gucci, một giây sau, không hề báo trước Lý phu nhân bỗng nhiên khóc to. Bà vừa khóc vừa nói với Khúc Phương: “ Chồng tôi muốn ly hôn, chúng tôi đã kết hôn ba mươi năm nay, bỗng nhiên anh ta muốn chia tay. Anh ta tưởng tôi không biết, chỉ vì con tiện nhân kia. Tôi đã giả bộ như không biết nhưng anh ta không chịu bỏ qua, muốn tôi phải ra khỏi nhà. Tôi sẽ không để anh ta được như ý. Anh ta còn đem chiếc kính Gucci tôi mới mua cho con tiện nhân đó. Có chết tôi cũng không để cho bọn họ được sung sướng”.

Khúc Phương vốn dĩ giấu diếm rất tốt vết thương lòng, bỗng nhiên tất cả như bị vén ra. Tất nhiên cô không quên việc chồng mình ngày nào cũng đòi ly hôn vì một người đàn bà khác.

Cô đến quán bar rất sớm. Cô muốn uống rượu nên đứng chờ ở cửa . A Húc thấy Khúc Phương thì ngạc nhiên. Cô gái này trông thật thê thảm, lần đầu tiên đến đây sao, tại sao lại ngồi xổm trước cửa quán như vậy?

Khúc Phương vào quầy rượu, lại tiếp tục uống rượu. Cô uống rất nhiều, đã thế còn chọn loại mạnh nhất. Cô muốn say nên uống không ngừng.

Uống một lúc lâu thì người thanh niên kia tới. Khúc Phương vừa nhìn thấy anh, quên bẵng mất việc anh không nhận ra mình, giơ ly rượu lên nói: “ Chân Vượng, anh đến rồi à?”. Sau đó người nghiêng một cái cơ hồ muốn ngã. Chân Vượng vội đỡ lấy cô, trong lòng suy nghĩ: “ Cô gái này là ai?”.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...