Luyến Tiếc Người Trước Mắt

Chương 24: Bầy sói


Chương trước Chương tiếp

Thấy Nam Cung Vân mặt đỏ tía tai quay đi chỗ khác, tôi cũng hơi hối hận, định nói sang chuyện khác nhưng rồi lại không biết nói cái gì đành ngồi yên, Nam Cung Vân cũng không truy hỏi đến cùng, chậm rãi nhai lương khô, ánh mắt cứ hướng về tôi, mỗi khi tôi ngẩng lên nhìn, Nam Cung Vân lại chuyển ánh nhìn ra chỗ khác rất nhanh, mặt lại đỏ bừng. Tôi cười thầm, một người đàn ông trưởng thành nhưng lại rất hay xấu hổ, còn không dám nhìn thẳng vào tôi, chẳng lẽ anh ta có tình cảm với tôi thật, tôi vừa nghĩ vừa buồn cười, tôi chẳng phải quá xinh đẹp gì, chỉ dễ nhìn thôi, nhiều lắm thì sự tận tâm chăm sóc của tôi chỉ khiến anh ta cảm động mà thôi. Tôi vừa cười vừa lắc đầu, tự chê cười mình, đường đường là một thích khách lạnh lùng lại biến thành một chàng thanh niên hay xấu hổ.

Nhìn mặt trời đã ngả về hướng Tây, đoán chắc sẽ ăn ngủ nghỉ ở đây cả đêm, đống lửa này chắc không đủ cháy cả đêm đến sáng mai, mà lại ở ngoài trời nữa, nhân lúc trời chưa tối hẳn, tôi chạy đi tìm củi khô về, may là ở nơi này người thưa thớt, nên đoán chắc ít người lên núi đốn củi, chỉ một lúc sau tôi đã ôm một đống củi trở về, dắt Ngự phong đứng trước mặt nhưng không buộc vào, Nam Cung Vân nói rằng Ngự phong là loài ngựa rất có linh tính, không cần phải buộc vào cũng sẽ không chạy, ngược lại sẽ còn gây cản trở.

Trời tối rất nhanh, xung quanh nghe tiếng sói tru rất thê lương, tuy biết rằng có lửa thì sói sẽ không dám đến gần nhưng tôi vẫn nhích sát vào gần Nam Cung Vân, Nam Cung Vân từ lúc ăn xong lương khô đã nhắm mắt ngồi vận công, trên người tỏa ra khí nóng, hai ngày rôi tôi chưa được chợp mắt, thấy sắc mặt Nam Cung Vân khởi sắc, trong lòng tôi thấy nhẹ nhõm, ý thức bắt đầu mơ hồ tôi tựa vào Nam Cung Vân nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Ngủ một mạch đến nửa đêm, thấy có người nhè nhẹ lay mình, tôi giật mình tỉnh giấc, Nam Cung Vân đã dậy từ lúc nào rồi, vẻ mặt chăm chú đưa mắt nhìn cách đó không xa là những cặp mắt xanh sáng rực trong đêm, sói hoang!

Đống lửa gần cháy hết, ánh lửa leo lét. Tôi sợ hãi hét lên một tiếng vội đi lấy thêm củi, hai con sói đã chạy tới, Nam Cung Vân kéo tôi ra sau lưng mình. Ngự Phong dùng chân trái đá vào đầu một con sói hất ra ngoài. Nam Cung Vân lắc mình một cái, tay phải dùng sức chém một kiếm, con sói ngã lăn ra đất, mùi màu tanh tỏa khắp nơi, ngược lại càng kích thích loài sói hoang gần đó, nhìn sơ qua đã có tám, chín con sói rồi.

Nam Cung Vân giấu tôi sau lưng, chậm rãi đi đến chỗ Ngự Phong, một con sói lao tới, Nam Cung Vân lại vung kiếm lên chém, nhưng lần này con sói lại không bị chém chết, mình thương tích lao vào bầy sói để chạy trốn, rồi mới ngã xuống đất. Mấy con soi hoang lập tức bu vào, chẳng mấy chốc đã con sói kia đã bị đồng loại ăn sạch sẽ.

Tôi hoảng sợ nhìn thấy cảnh đó, chân tay run rẩy, đây là một đàn sói đói điên cuồng, chúng còn có thể ăn thịt đồng loại của mình, sắc mặt Nam Cung Vân bỗng tái nhợt, hơi thở gấp gáp, có lẽ màn đột kích vừa rồi đã làm hao tổn sức lực của Nam Cung Vân, “nhanh lên ngựa đi!” Nam Cung Vân quát lên, tôi cố nén sợ hãi, trèo lên Ngự Phong, quay đầu lại muốn kéo theo Nam Cung Vân lên ngựa nhưng thấy Nam Cung Vân đã quỳ xuống, tay trái chống dưới đất, tay phái đâm một kiếm vào một con sói nhưng không còn sức để rút kiếm ra, trên người dính đầy máu, không phân biệt là máu sói hay là máu của Nam Cung Vân nữa.

Đúng lúc, một con sói bổ nhào vào, tôi hốt hoảng lập tức chạy đến cầm theo một cành củi trong đống lửa xông lên múa may lung tung bên cạnh Nam Cung Vân, đàn sói lập tức hoảng sợ rút lui, tuy chỉ giương nanh múa vuốt, luôn chúi đầu về phía trước gầm gừ mà không dám lao lên.

Nam Cung Vân lấy sức rút kiếm lại, ném cho tôi, hét: “Sử dụng kiếm!” Tay phải tôi cầm kiếm, tay trái cầm cành cây múa loạn xạ, hét: “Tôi không sợ đâu!”

“Trầm Triệu Thiên!” Nam Cung Vân lại hét.

Tôi lập tức hiểu, liền sử dụng bộ kiếm pháp mà Trầm Triệu Thiên dạy cho, tuy không thể giết được sói như Nam Cung Vân nhưng cũng đâm hai con sói bị thương, làm đàn sói bị xé lẻ ra hiện giờ chỉ còn lại bốn năm con, vì trong tay tôi có kiếm nên không còn nào dám xông vào nữa, những giọt máu từ mũi kiếm rơi xuống tuyết, đàn sói nhe răng nước dãi chảy ròng ròng, bừng bừng tức giận, chỉ đợi tôi kiệt sức ngã xuống sẽ xông lên.

Tôi mạnh mẽ không để mình ngã quỵ, quay sang nhìn thấy Nam Cung Vân đang nằm trên mặt đất, trong lòng bỗng thấy chua xót, cơ hội sống của hai người chúng tôi thật mỏng manh, không ngờ lại trở thành thức ăn cho bầy sói, sớm biết như vậy lúc trước khi đi vườn bách thú khi nhìn thấy sói thì đánh nó một trận, ít nhất hôm nay cũng có thể hả giận tí chút.

“Anh nói xem… bầy sói ăn no tôi xong thì có ăn sang anh không?” Tôi khẽ hỏi Nam Cung Vân, Nam Cung Vân kêu lên một tiếng đau đớn, không để ý tới tôi, lảo đảo đứng lên, một con sói thấy Nam Cung Vân đứng dậy, liền lao đến, tôi sợ hãi muốn đến bảo vệ Nam Cung Vân nhưng có hai con sói đã lao đến chỗ tôi, tôi lắc mình tránh sang bên phải tránh được đòn tấn công của ác lang, rồi vung kiếm chém vào con sói bên trái chém đúng vào cổ nó, máu trào ra, bắn lên mặt tôi, con sói kia ngã văng ra chỗ Ngự phong, Ngự Phong đá một cái, con sói lập tức chết tươi.

Những con sói còn lại thấy tỉnh hình như vậy không dám tấn công nữa, chúng lôi con sói đã chết rồi thi nhau xâu xé. Tôi chạy nhanh đến chỗ Nam Cung Vân, anh đang cùng một con sói lăn lộn trên mặt đất, quần áo trên người đã bị sói cắn xé rách tơi tả, toàn thân đều là máu, ánh mắt đỏ ngầu, tôi vội vung kiếm lên hỗ trợ, nhưng Nam Cung Vân lại đang ở trên ghì con sói xuống dưới, hai tay bóp chặt cổ sói, trên ngực Nam Cung Vân bị móng vuốt của sói cào máu và thịt lẫn lộn, miệng sói phun ra máu, ánh mắt đã gần như sắp cạn nguyên khí.

Tôi xông lên muốn dùng kiếm chém chết nó, nhưng không có chỗ để chém, “tránh ra” Tôi hét nhưng Nam Cung Vân lại không để ý, cho đến khi con sói không còn cử động nữa Nam Cung Vân mới kiệt sức thả tay ra.

Mấy con sói hoang còn lại không biết là do đã no bụng hay là sợ chúng tôi đã lặng lẽ rút lui hết, nhìn thấy sói biến mất sau rừng cây, tôi ngồi phịch xuống đất, cả người cứng đờ.

Rất lâu sau, cơ thể đã bình thường trở lại, gió lạnh thổi tới, lúc này tôi mới cảm nhận được cái lạnh, cả người ướt đẫm, bước tới xem Nam Cung Vân thế nào, thấy Nam Cung Vân cũng đã ngồi dậy để vận công, thấy tôi bước tới liền nói: “Đặt ta lên ngựa, nơi này mùi máu tươi quá nặng, lát nữa thôi bầy sói khác sẽ kéo tới, chúng ta nên nhanh chóng ra khỏi đây.” Lời nói còn chưa dứt, xa xa đã vẳng đến tiếng gào thét của sói nối tiếp nhau, nghe không dưới mấy trăm con, tôi hoảng sợ, vội vàng đỡ Nam Cung Vân lên ngựa, mình thì ngồi sau Nam Cung Vân, Ngự Phong thật thông minh, không cần ra lệnh đã tung bốn vó chạy đi.

Nam Cung Vân trọng thương chưa khỏi, vừa rồi lại đấu với đàn sói nên hao tổn hết khí lực, lúc này ngồi trước tôi không được vững cho lắm, cả người đều dựa vào tôi, tôi vừa cố nắm chặt dây cương ngựa vừa ôm chặt lấy Nam Cung Vân, cứ như vậy đi hơn nửa giờ tiếng sói cũng đã xa dần, Ngự phong cũng bước chậm lại, từng bông tuyết bay trong gió, cả hai chúng tôi như tỉnh giấc mộng, không thể tin được chúng tôi suýt nữa trở thành bữa ăn cho đàn sói hoang.

“Này,” Nam Cung Vân gọi khẽ, “muội hát điệu hát dân gian lạ lùng cho ta nghe đi.”

“Điệu hát dân gian lạ lùng?” Tôi hỏi lại.

‘Chính là bài hôm muội vừa múa kiếm vừa hát đó.”

Tôi bật cười, không ngờ bài hát phổ biến được yêu thích của chúng tôi lại bị Nam Cung Vân nói là điệu hát dân gian lạ lùng, không chịu được định giải thích nhưng nghĩ không cần, nên nhẹ nhàng nói: “Anh muốn nghe gì khác nữa không?”

Nhìn vào khoảng không mờ mịt, Nam Cung Vân nói: “Về tuyết đi.”

Về tuyết? Tôi nghĩ rồi hát lên.

“Chân tình như thảo nguyên bao la

Điệp trùng gió mưa không thể cách trở

Khi mặt trời hé mở

Ánh dương soi sáng cho anh và em

Chân tình như hoa mai mới nở

Tuyết lạnh lùng không thể che giấu tình ta

Đêm đơn lạnh

Nhưng hoa lại rực rỡ

Mùa xuân đang đi cùng anh và em.

Hoa tuyết bay bay về phương Bắc

Đất trời mênh mông

Một đóa mai tiễn biệt

Đứng mạnh mẽ trong tuyết lạnh

Tỏa hương vì người ấy

Yêu người không hối hận

Giữ mãi tình yêu này

Trong trái tim…”

“Yêu người không hối hận” Nam Cung Vân thì thầm nói.

Tôi sững sờ , hỏi lại:”Anh nói gì?”

Một lúc lâu không nghe trả lời, tôi cúi nhìn, Nam Cung Vân vẫn tựa vào lòng tôi đang nặng nề ngủ, tôi không đành lòng đánh thức Nam Cung Vân, lẳng lặng ôm Nam Cung Vân, đêm tuyết lại yên tĩnh, chỉ có hoa tuyết bay bay…


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...