Luyến Nhân Thủ Đại Kỳ

Chương 6


Chương trước Chương tiếp

“Nghị Hành đại ca, gần đây đàn anh Trọng Hải làm sao vậy? Vừa tan sở đã vội vã về nhà, cũng không đến quán bar chơi với chúng ta như trước nữa.”

Lục Vĩ Kỳ đứng ở bàn cà phê hỏi Chiêm Nghị Hành ở bên.

“Trọng Hải hả…?”

“Đàn anh sao ạ?” Lục Vĩ Kỳ mở to hai mắt nhìn Chiêm Nghị Hành. Quả nhiên, nói chuyện với người bạn trung học này của Đàm Trọng Hải đã thu được không ít tin tức đáng giá…

Mà Chiêm Nghị Hành dường như không biết nên nói bắt đầu từ đâu.

“Nói ngắn gọn, mấy hôm trước ta đến nhà Trọng Hải, định trả cho hắn mấy cái đĩa ta mượn hồi trước, nhưng thật không ngờ lại nhìn thấy Mạnh Ba La – bạn hồi trung học của ta ra mở cửa, lúc ấy thật sự ta rất sợ hãi, nghĩ thầm sao hai người bọn họ lại ở cùng nhau?”

“Bọn họ vốn là người yêu sao?” Lục Vĩ Kỳ có chút sốt ruột hỏi.

“Nên nói sao nhỉ… Trước kia Trọng Hải vẫn mang theo một tấm ảnh cũ, ta từng đoán có lẽ là ảnh bạn trung học của bọn ta, nhưng sau đó tấm ảnh đó biến mất, cho nên đáp án cũng chìm xuống đáy biển, mãi cho đến hôm trước chứng kiến Mạnh Ba La, nhìn hắn thân mật ở cùng Trọng Hải, ta cơ hồ có thể xác định hắn chính là người mà Trọng Hải vẫn không quên, nhưng mà… hình như có gì đó rất lạ.”

“Lạ?” Lục Vĩ Kỳ khó hiểu hỏi.

“Không sai, mặc dù Trọng Hải gọi hắn là Tiểu Ba, nhưng… người kia hình như không phải là bạn hồi trung học của ta, lúc nói chuyện với người đó, hắn không chút ấn tượng, nhưng hắn lại rất hứng thú nghe chuyện về Đàm Trọng Hải. Sau đó ta lén hỏi Trọng Hải rốt cục hắn là ai, thì cái tên tiểu tử kia lại nói hắn cũng không biết, hắn nói, đối phương tên gì cũng không quan trọng.”

“Nói cách khác, người kia chỉ là thế thân thôi.”

“Tuy có chút thất lễ với người đó nhưng sự việc là như vậy đấy.”

Sau đó Chiêm Nghị Hành cầm cốc cà phê Lục Vĩ Kỳ mới đưa qua rồi lại lầm bầm nói: “Thật không ngờ, người mà Trọng Hải nhớ mãi không quên lại là Mạnh Ba La, mà do đối phương chuyển nhà nên không thể tìm được, thế mà hắn lại đi tìm một thế thân thay thế cho người đó…”

Chiêm Nghị Hành đã trở về phòng làm việc được một lúc nhưng Lục Vĩ Kỳ vẫn đứng dựa vào bàn tiếp tục uống cà phê. Đột nhiên khuôn mặt hắn có chút nhăn nhó, dường như không cam lòng mà đang tính toán điều gì…

Tối nay, sau khi Cốc Diên làm xong mọi việc, liền mở mấy bộ phim kinh dị mới mượn của Chiêm Nghị Hành ra xem. Đột nhiên chuông cửa vang lên, hắn thoáng cái giật mình, rồi cố lấy dũng khí mà mon men ra mở cửa, nhìn thấy Trọng Hải vội tiến vào trong lòng hắn.

“Sao vậy? Tiểu Ba, sao lại sợ hãi đến run rẩy như vậy.”

“Cái phim kinh dị kia… rất đáng sợ.”

Đàm Trọng Hải vỗ vỗ lưng hắn nói: “Nếu sợ sao lại thích xem phim kinh dị như vậy hả? Chiêm Nghị Hành cũng thật là, sao lại cho ngươi mượn cái loại phim doạ người này chứ.”

“Nhưng… ta thích xem mà!” Mặc dù xem xong sẽ sợ đến mức không dám ở một mình, nhưng cũng chẳng sao, dù sao Trọng Hải cũng sẽ luôn ở bên cạnh hắn.

Đột nhiên Cốc Diên nghĩ đến một vấn đề, ấp úng hỏi Đàm Trọng Hải: “Ta có thể… xem phim kinh dị chứ?”

“Ừ! Được!” Dù sao Tiểu Ba đối với phim kinh dị cũng không có cảm giác gì đặc biệt cả.

Cốc Diên nghe đáp án mà thoáng cái thở ra một hơi, đột nhiên phát hiện ngoài cửa còn có một nam nhân đang đứng, vốn gặp trường hợp này, hắn sẽ xấu hổ mà lập tức rời khỏi lòng Trọng Hải, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đầy đối địch của người kia, hắn ngược lại càng ôm chặt Trọng Hải hơn, như là công khai tuyên bố chủ quyền của mình vậy.

Mà Đàm Trọng Hải đối với động tác thân mật của hắn cũng không cho rằng là ngang bướng, cho nên chỉ ôm nhẹ lấy hắn rồi giới thiệu, nói vị này là Lục Vĩ Kỳ vốn là đồng nghiệp muốn hỗ trợ dự án lần này của hắn.

Sau đó, bọn họ cùng nhau ăn cơm, chỉ có điều thần kinh thô như Đàm Trọng Hải hoàn toàn không chú ý đến cuộc chiến ngầm mãnh liệt đang diễn ra giữa hai người kia.

Ăn xong, Cốc Diên đang một mình rửa bát trong bếp thì Lục Vĩ Kỳ từ toilet đi vào.

“Ngươi đang bận hả? Hôm nay cảm ơn ngươi đã chiêu đãi, thật ngại quá, làm mất thời gian của Trọng Hải, không biết ngươi có phiền không?”

Lục Vĩ Kỳ khách sáo nói nhưng trong âm thanh lại đầy ý khiêu khích.

“Ta không để ý đâu.” Cốc Diên mỉm cười đáp lễ:

“Dù sao cũng là vì công việc mà! Vì công việc nên Trọng Hải mới có thể để ý đến người. Cho nên, nếu ngươi còn muốn tốn thời gian bám theo Trọng Hải, ta khuyên ngươi nên từ bỏ đi! Trong mắt Trọng Hải chỉ có ta, Trọng Hải là của ta, ngươi hiểu không?”

Lục Vĩ Kỳ nhìn bộ dạng tràn đầy tự tin của Cốc Diên, nghĩ lại lúc ở quán bar, Đàm Trọng Hải cứu hắn, rồi sau đó hắn ngang nhiên chiếm lấy người mà cả phòng làm việc đều muốn, khiến cho Trọng Hải mỗi ngày đều vội vàng về nhà, không còn đi chơi với mọi người nữa… Nghĩ tới đây, Lục Vĩ Kỳ không kiềm chế được mà mặt mày nhăn nhó.

“Hừ! Nói thật dễ nghe, trong mắt Trọng Hải chỉ có ngươi sao? Ngươi có tư cách gì mà nói thế?Ngươi… chẳng qua chỉ là một thế thân mà thôi!”

Cốc Diên trợn mắt nhìn hắn, quát: “Ngươi nói cái gì?”

Lục Vĩ Kỳ thấy hắn phản ứng nóng nẩy, khẽ hừ một tiếng rồi nói:

“Ta nghe Chiêm Nghị Hành nói rồi, ngươi chẳng qua chỉ là một thế thân, thậm chí ngay cả tên cũng không có. Sao hả? Ngươi thích xem phim kinh dị đúng không? May mà cái người tên Tiểu Ba cũng không ghét, chứ nếu không cái dạng thế thân như ngươi chắc cũng chẳng được xem đâu. Ngươi nghĩ ngươi có được Trọng Hải sao? Đừng tự lừa mình, ngươi biết trong mắt Trọng Hải không hề có ngươi, chỉ cần hắn tìm được Tiểu Ba, ngươi nghĩ ngươi còn có thể có mặt trong căn phòng này sao?”

Nhìn khuôn mặt Cốc Diên có chút tái nhợt, Lục Vĩ Kỳ đắc ý không thèm quan tâm đến hắn, đột nhiên nhớ tới mình còn phải đi hỏi Đàm Trọng Hải một vài vấn đề.

Hừ! Người mà Lục Vĩ Kỳ ta không chiếm được, kẻ khác cũng đừng mơ tưởng, càng huống chi đối phương chỉ là một tên thế thân.

Màn đêm buông xuống đã lâu nhưng Cốc Diên vẫn bị lời nói của Lục Vĩ Kỳ hành hạ mà không thể ngủ được.

Cuối cùng, sau vài lần lật qua lật lại, hắn ngồi dậy nhìn Đàm Trọng Hải đang ngủ say bên cạnh, đột nhiên không biết tại sao, nước mắt cứ từng giọt từng giọt như một sợi dây ngọc trai mà rơi xuống.

Cảm thấy không cam lòng, hắn thương tâm mà ghé sát vào Đàm Trọng Hải nói: “Ai nói ta không có tên, ta là Cốc Diên… Tên ta là Cốc Diên! Trọng Hải…”

Hắn không ngừng vừa khóc vừa thì thào bên tai Trọng Hải, cho đến khi khóc mệt, hắn mới chậm rãi chui vào lòng Trọng Hải rồi thiếp đi.

Cho đến khi tiếng nghẹn ngào dần dần biến thành tiếng hô hấp đều đều, Đàm Trọng Hải mới lẳng lặng mở mắt ra, có chút nhăn mặt nhìn về phía xa xăm…

Có lẽ vẫn còn để ý lời nói của Lục Vĩ Kỳ, gần đây Cốc Diên lúc nào cũng bám dính lấy Đàm Trọng Hải, nói trắng ra là Cốc Diên muốn Đàm Trọng Hải có thể chính thức mà cảm nhận con người của hắn, đừng xem hắn là một thế thân nữa.

Hôm nay vốn là ngày nghỉ phép của Đàm Trọng Hải, bọn họ dự tính sẽ cùng đi xem phim, ăn tối nhưng công ty lại có việc đột xuất nên Trọng Hải phải đến xử lý.

“Đừng tức giận mà, Tiểu Ba, ngươi đi dạo phố mua vé trước đi, hai giờ chiều ta nhất định sẽ đến.” Sáng sớm trước khi đi, Trọng Hải nhéo nhéo khuôn mặt giận dỗi của Cốc Diên rồi nói.

Chờ Trọng Hải vừa đi, Cốc Diên đã hung hăng lau gương mặt vừa bị hắn nhéo, phỏng đoán cái thói quen thỉnh thoảng lại thích nhéo mặt của hắn chắc chắn là ngày xưa đối với Tiểu Ba mà thành.

Hắn dọn dẹp phòng một lúc, rồi tự dưng cảm thấy có chút khó chịu bực mình, liền đi thay quần áo ra ngoài đi dạo.

Nhưng khi hắn cầm cái áo màu kem cao cổ mà Trọng Hải chọn cho hắn, nhất thời cảm thấy do dự.

Cuối cùng hắn bỏ quần áo xuống, đi ra mở tủ quần áo, lôi tít từ trong mấy bộ quần áo bị Trọng Hải vứt vào thùng rác mà hắn đã len lén nhặt lại cất đi, lựa chọn một lúc rồi hài lòng thay bộ quần áo yêu thích của mình rồi vui vẻ ra cửa.

Chỉ có điều khi gần đến thời gian hẹn với Đàm Trọng Hải, hắn ngồi trong quán cafe dần dần cảm thấy bất an lo lắng.

Quả nhiên, khi Đàm Trọng Hải vừa bước vào, Cốc Diên đã nhìn thấy khuôn mặt đang vui vẻ của hắn bỗng suy sụp xuống, chắc chắn là do nhìn thấy cái áo màu đỏ chữ V cùng quần jean màu xanh mà cảm thấy tức giận, mà do đang ở chỗ đông người nên không thể nổi cáu được.

Sau khi bọn họ đi vào rạp chiếu phim, Cốc Diên cùng mọi người đều hào hứng tươi cười vì bộ phim thì Đàm Trọng Hải từ đầu đến cuối vẫn nghiêm mặt, khoé miệng chưa từng động đậy qua.

Xem xong phim, bọn họ đi trên đường tìm một quán ăn, Cốc Diên vẫn vui vẻ kể về bộ phim hài vừa xem, nhưng thật không ngờ, Đàm Trọng Hải lại lạnh lùng trầm giọng:

“Ngươi nói đủ chưa? Từ đầu đến cuối cứ cười không ngừng, nếu là Tiểu Ba, hắn sẽ không cười ha ha như thế, mà ngươi đang mặc cái thứ quần áo gì thế này, không phải đã nói ngươi vứt đi rồi sao? Nếu như là Tiểu Ba, hắn sẽ không…”

Đàm Trọng Hải còn chưa nói xong đã nhìn thấy Cốc Diên hai mắt hồng hồng nhìn hắn, miệng mím chặt có chút phát run.

“Cuối cùng ngươi cũng chịu nói ra rồi sao, ta làm thế thì sao, ta thích cười đấy, ta cũng đâu phải là Tiểu Ba mà ngươi muốn!” Cốc Diên mặt đầy thương tâm, tràn đầy nước mắt vội quay đầu chạy đi.

Nhìn bóng lưng của Cốc Diên, Đàm Trọng Hải cũng tức giận không thèm để ý mà xoay người đi hướng ngược lại, chỉ là mới đi được vài bước, hắn bỗng nhiên đứng lại, trong miệng gầm nhẹ một tiếng: “Ghê tởm!”

Hắn xoay người lại chạy vội về hướng Cốc Diên.

Đêm đã khuya, Cốc Diên vẫn vừa đi vừa khóc không ngừng, mặc dù điện thoại vang lên liên tục nhưng hắn vừa nhìn thấy trên màn hình hiện tên Trọng Hải liền giận dỗi không tiếp.

Hắn biết hắn không có lý do gì nổi nóng với Đàm Trọng Hải, ngay từ đầu là hắn tự nguyện trở thành thế thân, vậy thì giờ đây hắn có tư cách gì mà tức giận vì Trọng Hải không nhìn hắn đây?

Nhưng là… hắn thật sự mệt mỏi quá. Mặc dù Trọng Hải vẫn đối xử rất dịu dàng với hắn, cũng rất sủng ái yêu thương hắn, nhưng chỉ cần nghĩ Đàm Trọng Hải đối xử tốt với hắn cũng chỉ vì cái người tên Tiểu Ba kia là trái tim tràn ngập tình cảm của hắn liền cảm thấy trống rỗng hư không.

Quả thật hắn rất muốn ở bên Đàm Trọng Hải, nhưng hắn thật sự đã quá mệt mỏi rồi.

Hắn không cam lòng!

Đột nhiên, Cốc Diên nhìn thấy vài người đàn ông đang đến gần, ban đầu hắn cũng không để ý, nhưng sau đó hắn mới chú ý thì ra là ngay gần đó là một quán Gaybar.

Hơn nữa khuôn mặt hắn lại thanh tú đẫm lệ khiến ai nhìn thấy cũng không nhịn được muốn yêu thương hắn, mới chỉ vài phút ngắn ngủi thế mà đã rất nhiều người ra bắt chuyện làm quen.

Tự nhiên lúc đó trong đầu hắn hiện lên một ý nghĩ.

Nếu Tiểu Ba trong lòng Đàm Trọng Hải thuần khiết trong sáng như một tờ giấy trắng, vậy thì nếu như hắn mang dung mạo xinh đẹp của Tiểu Ba mà đi hẹn hò với các nam nhân khác thì liệu Tiểu Ba có trở nên xấu xí trong lòng Trọng Hải không?

Ôm ấp ý niệm trả thù, khi một nam nhân nữa xuất hiện mà mập mờ đến gần hắn, hắn cũng không từ chối mà một tay lau đi nước mắt, khuôn mặt nở lên nụ cười xinh đẹp hấp dẫn nam nhân xa lạ trước mặt.

“Được thôi! Ngươi muốn mang ta đi đâu chơi đùa đây?”

Nhìn hắn yêu mị tươi cười, nam nhân đã ngây ngẩn cả người.

“À! Chúng ta đi ăn cơm trước, rồi đi karaoke, sau đó đến khách sạn… ách… không không không, ta muốn nói…”

Nhất thời đem mục đích nói ra khỏi miệng khiến hắn lúng túng giải thích, nhưng sớm biết rõ mục đích của đối phương, Cốc Diên cũng chỉ nhẹ nhàng bật cười khanh khách.

“Một đêm tình sao? Có gì đáng kinh ngạc đâu.” Nhưng mà, cái tên Tiểu Ba ngây thơ ngại ngùng kia sao có thể dễ dàng chấp nhận cái loại yêu cầu này chứ.

Kỳ thật hắn cũng không phải người tuỳ tiện, hắn chỉ là đang muốn vũ nhục cái người mà Trọng Hải yêu mà thôi, đối với việc nam nhân phóng túng nắm tay hắn, hắn cũng có thể kiềm chế cảm giác ghê tởm mà mặc kệ hắn kéo đi.

Hai chân run rẩy đi theo nam nhân, tự nhiên sau lưng truyền đến tiếng giận dữ của một nam nhân, sau đó hắn liền bị một cánh tay thô lỗ kéo lại.

“Khốn nạn! Buông cái tay bẩn thỉu của ngươi ra khỏi người Tiểu Ba!”

Cốc Diên hoảng sợ mà nhìn tên nam nhân kia bị đẩy ngã xuống đất, lại quay ra nhìn Đàm Trọng Hải đang lửa giận công tâm, nghĩ đến lúc nãy hắn vừa la tên Tiểu Ba, Cốc Diên lại giận dỗi giãy dụa.

“Buông ta ra… Ta không phải là Tiểu Ba…”

Nhìn Cốc Diên đang muốn vùng khỏi tay mình, rồi lại quay đầu nhìn về kia nam nhân mặt đầy dâm ý kia, Đàm Trọng Hải lại càng tức giận mà túm chặt Cốc Diên, cổ tay nhỏ bé của Cốc Diên cũng đã bị hắn nắm mà in vài vết bầm tím.

“Đau quá, Trọng Hải… buông tay ra…”

“Này! Buông hắn ra, ngươi không nghe hắn nói sao?”

Nam nhân vừa bị ngã nhìn thấy Cốc Diên giãy dụa muốn chạy về phía mình, nhất thời, hắn to gan ưỡn ngực lên tiếng bảo vệ nam hài.

Nhưng không ngờ, lời nói vừa ra khỏi miệng mà đã bị ánh mắt dữ tợn của Đàm Trọng Hải làm cho khiếp sợ.

“Biến, nếu không ta cũng không thể cam đoan chuyện gì sẽ xảy ra với ngươi đâu.”

Nhìn hai tròng mắt tràn ngập uy hiếp cùng sát ý của Đàm Trọng Hải khiến nam nhân cảm thấy kinh hãi. Hắn chỉ muốn tìm một bạn tình qua đêm thôi, cũng không có hứng thú đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán!

Nam nhân thầm nghĩ, thụt lùi vài bước rồi xoay người rời đi, tốt nhất là tránh xa cái tên hung ác kia một chút.

Nhìn thấy tên kia bỏ đi, Đàm Trọng Hải mới quay lại gắt gao nhìn trừng trừng vào nam hài thanh tú còn đang giãy dụa trong tay, bỗng dưng hắn điên lên: “Khốn nạn! Ngươi lại đây cho ta!”

“Không! Ngươi buông ta ra, ta đi đâu với ai không liên quan gì đến ngươi!”

“Câm miệng! Ta không cho phép ngươi nói xấu Tiểu Ba, Tiểu Ba căn bản sẽ không hạ tiện đi quyến rũ đàn ông như ngươi!”

“Dù sao ta… ta…” cũng đâu phải là Tiểu Ba của ngươi!

Cốc Diên hốc mắt phiếm hồng nghĩ muốn nói với hắn như vậy, nhưng lại bị Trọng Hải kéo mạnh đi, chỉ có thể thở hồng hộc mà không cách nào nói tiếp được.

Cuối cùng, Cốc Diên bị kéo vào một cái ngõ nhỏ âm u tối đen như mực.

“Trọng Hải, ngươi muốn làm gì? Buông ta ra…”

Cốc Diên giãy dụa không ngừng, nhưng thân thể của hắn lại bị Đàm Trọng Hải mạnh mẽ áp đặt trên tường. Trong nháy mắt, hắn cảm thấy nam nhân ở đằng sau tàn nhẫn cắn vào cổ hắn, hai bàn tay không ngừng vuốt ve thân thể mảnh khảnh vô lực.

“Trọng Hải, ta không muốn…”

Cốc Diên có chút hoảng sợ mà phản kháng, nhưng Trọng Hải cảm nhận được hắn cự tuyệt mà càng thêm phẫn nộ ép chặt hắn vào tường làm cho hắn không thể nào nhúc nhích.

“Cái tên tiện hoá như ngươi mà dám cự tuyệt ta sao? Ngươi thật sự muốn đi theo cái tên nam nhân lúc nãy à?”

“Ta…” không có.

Cốc Diên chưa kịp cãi lại đã bị Đàm Trọng Hải kéo tụt quần xuống, đột nhiên hắn cảm thấy có một thứ cực đại nóng rực đang tàn nhẫn mà xông thẳng vào.

“A! Trọng Hải, đau quá… nhẹ một chút…”

Không quan tâm đến Cốc Diên đang nghẹn ngào cầu xin, Đàm Trọng Hải vẫn siết chặt hắn, thô bạo tàn nhẫn mà xỏ xuyên qua cơ thể hắn.

Trong ngõ nhỏ âm u không ngừng vang lên tiếng thở dốc cùng rên rỉ của hai người.

Đàm Trọng Hải tràn ngập dục vọng mà tăng tốc, hai tay ôm chặt lấy thân thể Cốc Diên, ý loạn tình mê mà nhỏ giọng thì thào:

“Tiểu Ba… Tiểu Ba… đừng đi gặp nam nhân khác, Tiểu Ba…”

Nghe hắn nói, khóe mắt của Cốc Diên nhất thời không kìm được lệ, thương tâm mà lắc đầu:

“Không phải! Ta không phải hắn… Ta không phải Tiểu Ba…” Ta là Cốc Diên mà…

Thanh âm tình dục dần dần biến mắt, chỉ còn lại tiếng thở nhẹ nhàng của hai người trong con hẻm tăm tối.

Cốc Diên đã gần như không còn chút khí lực nào, cả người theo bức tường nhẵn nhụi mà trượt dần xuống nền xi măng, Đàm Trọng Hải thì ở bên cạnh ngồi xuống dựa vào bức tường, lấy tay che mặt như đang cảm thấy hối hận vì hành vi thô bạo của mình.

Thời gian chậm rãi trôi qua, rốt cục Đàm Trọng Hải như quyết định điều gì đó mà nói với Cốc Diên: “Coi như chấm dứt, chuyện của chúng ta… dừng ở đây thôi!”

Cốc Diên ngạc nhiên giơ đôi mắt ướt át ngước lên nhìn Trọng Hải.

Trọng Hải nhìn về phía xa xăm thì thào thở dài: “Kỳ thật ngươi cũng rất đau khổ, cho nên ban đêm ngươi mới len lén mà khóc như vậy, ta biết, ngươi căn bản không phải là Tiểu Ba, nhưng lại bức bách ngươi trở thành hắn… Quên đi, chúng ta chấm dứt ở đây! Nếu như còn tiếp tục…. chỉ sợ cả hai chúng ta đều điên lên mất…”

Nhìn Đàm Trọng Hải thống khổ mà túm tóc mình, Cốc Diên vô cùng sợ hãi lắc đầu, vội vàng giang tay ôm lấy Trọng Hải mà khóc:

“Không sao đâu, Trọng Hải, không sao… ta… xin lỗi, ta sẽ không bao giờ chọc giận ngươi nữa, Thật đấy, chúng ra sẽ không sao đâu, sau này ta sẽ không bao giờ mặc quần áo sáng màu, ta sẽ thích ăn mướp đắng, cũng không xem phim kinh dị nữa, cũng không mở miệng cười to, chúng ta sẽ không sao đâu, cho nên…”

Cho nên xin ngươi đừng kêu ta rời đi, van cầu ngươi…

Đàm Trọng Hải chậm rãi giơ hai tay ra ôm chặt lấy hắn đưa vào lòng, khép hai tròng mắt có chút thống khổ rồi nói: “Đừng rời khỏi ta, Tiểu Ba…”


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...