Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 93: Lừa gạt về nhà (1)


Chương trước Chương tiếp

'Dạ, Lãnh tổng!' Tiểu Vương đáp lời rồi đi đến trước mặt Từ Giai, làm một động tác mời, 'Từ tiểu thư, xin mời theo chúng tôi!'

Chừng như biết có nói nữa cũng vô ích, Từ Giai vừa khóc vừa chạy ra khỏi phòng, Tiểu Vương và Tiểu Lý vội đuổi theo sau, cửa văn phòng đóng sầm lại sau lưng, trong phòng chỉ còn lại hai người, nhất thời im phăng phắc ...

Lâm Y nhướng mắt nhìn Lãnh Nghị, mặt hắn vẫn tối sầm, hàng mi dài của cô khẽ chớp, chậm rãi đi đến chiếc ghế đối diện với bàn làm việc của Lãnh Nghị ngồi xuống, mắt vẫn không rời khỏi hắn.

Bắt gặp ánh mắt dò xét của Lâm Y, Lãnh Nghị rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, đôi mày đang chau chặt cũng dần dãn ra, hắn đứng lên khỏi ghế đi về hướng giá áo, lúc đi ngang qua người Lâm Y, bàn tay to nhẹ vỗ lên vai cô: 'Chúng ta ra ngoài đi chơi đi!'

'Được!' Lâm Y ngoan ngoãn đứng dậy, nhìn Lãnh Nghị lấy áo vest ra, cô vội bước đến nhón chân lên giúp hắn khoác áo, tỉ mỉ giúp hắn chỉnh lại cổ áo, cravat ...

Lãnh Nghị hơi cúi đầu nhìn cô gái đang nghiêm túc giúp hắn chỉnh lại cổ áo, ánh mắt sắc bén trở nên nhu hòa hơn nhiều, bàn tay không tự chủ được rơi trên bờ eo mảnh khảnh của cô gái, nhỏ không đầy một nắm tay, khóe môi người đàn ông dần câu lên, nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn.

Lâm Y ngẩng đầu nhìn gương mặt nhu hòa của người đàn ông, nụ cười nở rộ trên môi: 'Ừm, đẹp lắm rồi!'

Lãnh Nghị cười cười, nắm tay Lâm Y: 'Vậy chúng ta đi thôi ...'

Hai chiếc xe nối đuôi nhau chạy về phía trường ngựa nơi ngoại thành, nghiêng người ra cửa sổ xe, Lâm Y thẫn thờ nhìn nhà cửa, cây cối, đồng ruộng trôi qua trước mắt ... Hôm nay Lãnh Nghị chính miệng tuyên bố cô là bạn gái chính thức của hắn, vốn cô nên vui mừng mới phải nhưng ... Họa Nhi là ai? Lãnh Nghị đã hứa với cô ấy chuyện gì?

Nơi eo chợt bị siết chặt, là tay của Lãnh Nghị, hắn chỉ nhẹ dùng sức đã dễ dàng kéo cô gái đang ngẩn người nhìn ngoài cửa sổ xe vào lòng, cô gái hoàn hồn lại, nghiêng đầu nhìn người đàn ông mỉm cười, rất ôn thuận dựa vào ngực hắn.

Người đàn ông cúi đầu nhìn cô gái, ánh mắt có chút dò xét, bàn tay vỗ nhẹ lên sóng lưng cô gái, hơi thở ấm áp của hắn phất qua mái tóc cô, giọng nhu hòa: 'Đang nghĩ gì vậy?'

Hàng mi dài của cô gái khẽ chớp, trầm tư giây lát rồi cô mấp máy cánh môi, nhẹ giọng hỏi: 'Nghị, Họa Nhi ... là ai?'

Bàn tay đang vỗ về nơi lưng cô thoáng ngừng lại, sóng mắt Lãnh Nghị xao động dữ dội, đôi mắt đen thẳm nhìn xa xăm nơi nào đó ... Lâm Y cũng nhìn hắn, nơi trái tim chợt đau nhói, cô chậm rãi ngồi thẳng dậy, nhìn người đàn ông đột nhiên trở nên trầm mặc kia, nỗi ưu thương như sương mù phủ kín đáy mắt...

Trong lòng đột nhiên mất đi sự ấm áp khiến Lãnh Nghị bừng tỉnh, ánh mắt đã trở lại vẻ sắc bén ban đầu, vừa cúi đầu đã bắt gặp ánh mắt có chút buồn bã của cô gái, khóe môi hắn câu lên một nụ cười nhu hòa: 'Y Y, những chuyện đó đều là quá khứ rồi ...'

Hàng mi dài của cô gái nhẹ chớp lên, mắt vẫn nhìn người đàn ông không rời, một lúc sau cô mới cắn môi, giọng nhẹ như gió thoảng: 'Anh ... còn thích cô ấy không?'

Lãnh Nghị lặng nhìn gương mặt có chút tái nhợt của cô gái, ánh mắt thâm thúy, thoáng suy nghĩ một lúc rồi hắn mỉm cười: 'Y Y, quá khứ của anh không thể nào là rỗng không được ... nhưng mà, quan trọng là hiện tại, biết không?'

Lâm Y mấp máy cánh môi nhưng không nói thêm lời nào, cô nhẹ gật đầu nhưng sự thất thần trên gương mặt có thể thấy rất rõ ràng ...

Sự thất thần của cô gái khiến tim người đàn ông ẩn ẩn đau, hắn mím môi, vươn tay kéo cô gái trở vào lòng mình, giọng nhu hòa: 'Người hiện giờ anh yêu là em! Y Y! ... Đừng mãi suy nghĩ những chuyện quá khứ, được không?'

Phải đó, là người ai mà không có quá khứ, mình không phải cũng từng có Cao Lăng sao? Quan trọng là hiện tại, hiện tại người Lãnh Nghị yêu là mình, người mình yêu là Lãnh Nghị, như vậy đã đủ rồi! Nghĩ như vậy, cô gái rốt cuộc thở một hơi dài, nhắm mắt lại, mềm mại cọ nhẹ đầu vào ngực người đàn ông.

Khóe môi Lãnh Nghị câu lên một nụ cười, đáy mắt tràn đầy sủng nịch, bàn tay to tiếp tục vỗ về sóng lưng cô ...

Xe ngừng lại nơi một mã trường ngoài ngoại ô, một đoàn người xuống xe, Lãnh Nghị và Lâm Y cùng đi thay trang phục cưỡi ngựa rồi nhân viên huấn luyện dẫn hai người đi đến một dãy chuồng ngựa để chọn.

Lâm Y dừng lại trước một chú ngựa nhỏ màu đõ thẫm, chú ngựa đó cũng đang giương đôi mắt tròn tròn nhìn Lâm Y, thoạt nhìn chú ngựa rất hiền lành, Lâm Y nhịn không được đưa tay sờ sờ đầu nó: 'Nó thật đáng yêu!'

'Vậy chọn con này đi!' Lãnh Nghị quay đầu nhìn nhân viên huấn luyện ngựa nói.

'Được, Lãnh tổng, con ngựa này rất hiền, vừa khéo thích hợp với người mới học như Lâm tiểu thư!' Người huấn luyện ngựa nhiệt tình giới thiệu, 'Ừm, nó tên là Tảo Tảo, Lâm tiểu thư có thể cho nó ăn để làm quen trước, gọi tên nó nhiều một chút, rất nhanh nó sẽ quen với cô thôi ...'

Tiếp đó người huấn luyện mang đến một hộp thức ăn cho ngựa, chỉ Lâm Y làm cách nào để cho Tảo Tảo ăn, Tảo Tảo giống như hiểu được, rất nhanh đã quen với Lâm Y, còn thỉnh thoảng cọ cọ đầu mình vào tay Lâm Y.

'Thì ra ngựa cũng thích người đẹp!' Người huấn luyện ngựa nói đùa, 'Lâm tiểu thư, cô chỉ cần kiên trì đến liên tục một tuần, tôi cam đoan cô sẽ biết cưỡi ngựa ngay thôi!'

Người huấn luyện ngựa giảng giải cho Lâm Y một số động tác cơ bản, thói quen của ngựa, những điều cần chú ý v.v. Lâm Y đều rất chuyên chú lắng nghe.

Rất nhanh Lâm Y và Tảo Tảo đã thân thiết với nhau, sau đó dưới sự dìu đỡ của Lãnh Nghị, nơm nớp trèo lên lưng ngựa rồi dưới sự dẫn dắt của người huấn luyện, bắt đầu quá trình học cưỡi ngựa của mình ... Tảo Tảo quả nhiên rất hiền lành, chỉ cần một buổi chiều Lâm Y đã có thể tự mình cưỡi nó chạy một vòng ...

Lãnh Nghị ngồi ở bên sân, dõi mắt theo cô gái đang hào hứng trên lưng ngựa ở phía xa kia, mái tóc dài của cô buộc thành đuôi ngựa ở sau đầu, áo trắng, quần đen bó sát, giày ủng, thoạt nhìn cũng rất hiên ngang, đầy anh khí ...

Khóe môi Lãnh Nghị không tự chủ được câu lên một nụ cười, đôi mắt đen sáng lên sau chiếc kính râm, hắn đột nhiên nhớ đến lần trước ở trên lưng ngựa, Lâm Y chết sống ôm lấy hắn không buông ... nghĩ đến đây trên mặt hắn ý cười càng sâu, hắn vẫy tay về phía người huấn luyện: 'Ngựa của tôi ...'

Người huấn luyện hiểu ngay ý hắn, vội lui xuống, lát sau dẫn lên một chú ngựa cao lớn màu trắng rất xinh đẹp, Lãnh Nghị đứng dậy đến gần nó, con ngựa thân thiết cọ vào tay hắn, Lãnh Nghị cũng thân thiết vỗ nhẹ lên đầu nó rồi nhanh chóng leo lên mình người, thúc cương cho chú ngựa chạy về phía con ngựa màu đỏ thẫm kia.

Chú ngựa màu trắng cao lớn rảo vòng quanh Tảo Tảo, Tảo Tảo tựa hồ sớm đã bị hoảng sợ, cũng bất an xoay tại chỗ khiến cho Lâm Y đang nghiêm túc học cưỡi ngựa bị biến cố đột ngột kia làm cho giật mình ...

'Aaaa, Lãnh Nghị ...' Cô nhíu mày, kinh hoảng kêu lên, 'Anh cách xa em một chút!'

'Y Y, qua đây!' Lãnh Nghị chỉ cười vẫy tay về phía Lâm Y.

'Không đi, anh muốn làm gì?' Lâm Y nhìn bàn tay đang vươn về phía mình, càng thêm kích động.

Lãnh Nghị chỉ cười không nói, thúc vào lưng ngựa để chú ngựa chạy đến gần hơn rồi chợt cúi người, một tay vòng qua thắt lưng cô gái, trong tiếng thét chói tay của cô, nhấc bổng cô gái khỏi lưng ngựa sau đó nhanh chóng đặt cô gái lên lưng con ngựa trắng của mình, bàn tay to theo đó vòng qua thân thể mảnh khảnh của cô gái, giữ chặt dây cương, quay đầu ngựa nhanh chóng chạy ra khỏi mã trường ...

Một loạt động tác được hắn thực hiện thật lưu loát, khéo léo khiến cho người trong mã trường không khỏi thán phục vỗ tay hoan hô ...

Nhưng lần này Lâm Y đã ít nhiều có tiếp xúc với ngựa, không chật vật như lần trước, cô rất nhanh điều chỉnh tư thế ngồi, mím chặt môi, dán sát vào lòng Lãnh Nghị, cố gắng khống chế không để mình sợ hãi kêu ra tiếng ...

Chú ngựa men theo con đường nhỏ dẫn đến sơn cốc trong núi lần trước đã đi, Lãnh Nghị cúi đầu nhìn cô gái đang an tĩnh dán mặt nơi lồng ngực mình, có chút ngạc nhiên khi thấy cô không sợ hãi luống cuống như dự đoán của hắn, không giống như lần trước hoảng sợ cứ giữ chặt thắt lưng hắn không buông thì không khỏi bật cười, hôn nhẹ mái tóc cô: 'Y Y, lần này không sợ nữa sao? Có tiến bộ nha ...'

Quả nhiên là cố ý hù dọa mình! Lâm Y chu môi, nghiêng đầu hung hăng cắn cánh tay đang nắm cương ngựa của Lãnh Nghị nhưng rốt cuộc vẫn không nỡ dùng sức, hàm răng chỉ cắn vào tay áo rồi thôi ...

Lãnh Nghị nhịn không được bật cười ra tiếng, hắn cọ cằm mình lên mái tóc mượt như tơ của cô gái, giọng nói đắc ý mà đầy ái muội: 'Ân, không nỡ cắn anh sao? Thực ra anh là rất thích cảm giác em cắn anh ... ừm, dùng một chỗ khác cắn ...'

Mặt Lâm Y đỏ đến mang tai, cô mím môi không nói tiếng nào; 'Ừm, Y Y, cắn anh một cái ...' Sau lưng cô Lãnh Nghị tiếp tục giọng trêu tức mang theo chút dụ hoặc. Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, rốt cuộc xoay người, vòng tay qua cổ hắn, liều lĩnh nhón người lên, há miệng cắn chặt cánh môi hắn ... Ân, em cắn như vậy, anh còn muốn hay không?

Động tác đột ngột của cô gái khiến Lãnh Nghị thoáng sững người nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, hắn thả lỏng dây cương, chú ngựa hiểu ý lập tức chạy chậm lại sau đó hắn chuyển bị động thành chủ động, một tay vẫn nắm lấy dây cương, tay kia giữ lấy sau gáy của cô gái, ngấu nghiến đôi môi anh đào không tha ... Ừmm, thịt đưa lên tận miệng không có lý do gì không ăn ...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...