Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 117: Chỉ là thế thân??! (4)


Chương trước Chương tiếp

Ngày hôm sau Lãnh Nghị dậy rất sớm, lúc đi ngang qua cửa phòng Lâm Y, hắn ngừng lại, suy nghĩ một chút rồi vẫn sải những bước dài đi tiếp xuống lầu.

Lâm Y ở trong phòng nghe rõ tiếng chân ngoài cửa đi đến gần, nghe được tiếng bước chân dừng lại trước cửa rồi đi xa dần ... trái tim cô gái lại vỡ thành từng mảnh nhỏ ...

Lâm Y không đi luyện múa nữa nhưng vẫn tiếp tục học lái xe, cô vẫn như hôm trước, lái xe như bay, trong sự kích thích cực độ bởi tốc độ đó, dường như cô cảm nhận được sự đau khổ trong lòng được giải phóng đôi chút ...

Chu Bân giữ chặt tay vịn xe, nhìn cô gái đang lái xe như điên kia, cười nói: 'Tối hôm nay các anh em chúng tôi có hoạt động, cô có muốn đi xem thử không? Đó mới gọi là kích thích!'

'Được!' Lâm Y không suy nghĩ gì nhận lời ngay.

Đêm xuống, trên một mảnh đất trống nơi một sườn núi ở vùng ngoại ô, bảy tám chiếc xe đua đã đậu chỉnh tề, một đám thanh niên nam nữ mặc quần áo thời thượng đang tập trung một chỗ cười nói ồn ào, lúc này trên đường núi lại xuất hiện một chiếc Lamborghini trắng, sự xuất hiện của chiếc xe khiến tiếng huyên náo chợt ngừng bặt, ánh mắt ai nấy đều không hẹn mà cùng nhìn về phía chiếc xe xa lạ kia.

Chiếc xe chạy đến gần bên đám đông thì dừng lại, cửa nơi ghế lái phụ mở ra trước rồi Chu Bân từ trên xe bước xuống sau đó cửa của ghế lái chính cũng mở ra, Lâm Y bước xuống, tóc dài váy dài tung bay trong gió đêm, đẹp như một tiên nữ.

Trong sự im lặng, chợt có một giọng nói vang lên trong đám đông: 'Trời, là Chu Bân, tiểu tử này hôm nay gặp số đào hoa rồi!'

'Chào các anh em, đây là học viên theo mình học lái xe, hôm nay theo mình đến đây xem náo nhiệt!' Chu Bân nhìn đám thanh niên, lên tiếng chào hỏi.

Có người huýt vang một tiếng sáo: 'Chu Bân, cô học viên này của cậu thật sự là hàng hiếm nha ... khụ khụ ... anh có thu học phí của người ta không đó? Hay là ngược lại, tự mình nộp tiền?'

'Này này ... miệng mồm sạch sẽ một tí ...' Chu Bân tức giận nói.

Vào lúc này một tràng tiếng động cơ mã lực lớn xình xịch vọng đến càng lúc càng gần sau đó là ánh đèn pha chói mắt từ đường mòn lên núi chiếu đến, một chiếc xe đua hiệu Porsche màu xám bạc xé gió lướt đến rồi cũng ngừng lại bên cạnh đám đông.

'Tương thiếu, sao hôm nay lại đến muộn thế?' Trong đám đông lập tức có một giọng nữ nũng nịu vang lên, Tương Huy từ sau ghế lái bước ra, trên người là quần áo đua xe, thoạt nhìn có vẻ oai hùng lại hào sảng.

'Hừm, bị cô nàng kia ép buộc muốn chết ... rồi sẽ có một ngày, lão tử ta đá cô ta thôi!' Tương Huy vừa đứng vững liền tức giận nói tiếp, 'Ba cô ta không phải chỉ là một phó thị trưởng thôi sao? Vậy mà ông già không biết sao lại coi trọng đến thế!'

'Hahaha, Tương thiếu, thế cô nàng kia ép buộc cậu bằng cách nào? Có phải là bây giờ hai chân mềm nhũn, run lẩy bẩy rồi không? Tối nay liệu còn sức cùng các anh em đua một vòng không?' Có người lớn tiếng hỏi, đám đông vừa nghe xong liền phát ra một tràng cười chói tai.

'Hừm ...' Tương Huy kia cũng cười một cách phóng đãng, đang định mở miệng nói gì đó thì đột nhiên im bặt, ánh mắt bị dính cứng trên người một cô gái, đáy mắt lóe lên những tia sáng dị thường, không kìm được thốt lên: 'Thiên sứ!' Sau đó nhanh chóng sải những bước dài đến trước mặt Lâm Y mới dừng lại, từ trên xuống dưới đánh giá cô một lần, 'Sao em lại ở đây?'

'Ờ, cô ấy là học viên học lái xe của tôi, tôi dẫn cô ấy đến xem thôi!' Chu Bân đứng bên cạnh giải thích rồi nhìn Tương Huy, 'Tương thiếu, hai người quen nhau sao?'

'Hừ, chúng tôi nào chỉ có quen nhau, còn cùng nhau lên báo nữa ... đúng không thiên sứ?' Tương Huy lớn tiếng cười, dí sát mặt lại gần Lâm Y, 'Thiên sứ, em để Chu Bân làm giáo viên hướng dẫn của em, không bằng để tôi dạy em ... đảm bảo huấn luyện em thành một tay đua cừ khôi luôn!'

'Ách, Tương thiếu, người ta không phải đến học đua xe, là đến học kỹ thuật lái xe thôi, được không?' Chu Bân cười nói.

'Kỹ thuật tôi cũng giỏi!' Tương Huy xua tay, vẻ kinh thường, 'Chu Bân, sau này chuyện huấn luyện cho thiên sứ cứ để cho tôi ...' Nhìn thấy Chu Bân và Lâm Y chỉ cười cười, hắn lại vẫy vẫy tay, nhìn sang đám đông bên cạnh, 'Các anh em, tối nay chúng ta chơi gì đây?'

''Chúng ta vẫn là đua trên con đường núi kia, đường hẹp, cứ hai người hai người chạy, đích đến là chân núi!' Có người đề nghị.

'Cũng được. Chúng ta chia tổ đi ...' Tương Huy vẫy tay, đám người rất nhanh đã chia thành bốn tổ, sau đó Tương Huy vẫy tay về phía Lâm Y, 'Thiên sứ, ngồi xe tôi đi, hôm nay tôi để cho em biết được cái gì gọi là tốc độ!'

'Ồ, không đâu. Tôi đứng một bên xem thôi!' Lâm Y nhàn nhạt từ chối.

'Đua xe thì có gì mà coi, tự mình thể nghiệm mới biết được cảm giác!' Tương Huy không để cho cô nói thêm, tiến đến kéo tay Lâm Y lôi về phía xe của mình, 'Em còn không tin tôi sao?'

'Tương thiếu, thôi đừng, đừng dọa người ta!' Chu Bân vội bước đến định cản Tương Huy lại, đám người đua xe này đều rất liều mạng, lỡ như xảy ra chuyện gì, Chu Bân hắn gánh không nổi.

'Chu Bân, anh sợ gì chứ, Tương thiếu của chúng ta kỹ thuật thế nào anh còn không biết sao?' Lúc này bên cạnh Tương Huy nhào ra một thanh niên kéo tay Chu Bân không chịu buông.

Bên ngày Tương Huy vừa lôi vừa ép Lâm Y vào xe, vẻ mặt phóng túng, 'Thiên sứ, nếu như đã đến đây thì chơi cho tận hứng đi, cùng lắm thì đừng để cho Lãnh đại thiếu gia của cô biết là được rồi!' Hắn đoán Lâm Y là lén Lãnh Nghị chạy đến đây.

Câu "Lãnh đại thiếu gia" kia khiến Lâm Y có chút thất thần, thừa dịp đó Tương Huy liền nhét cô vào ghế lái phụ, thuận tiện giúp cô cài dây an toàn, sau đó chính mình nhanh chóng vòng qua đầu xe, mở cửa ngồi vào ghế lái.

Hai chiếc xe nổ máy rầm rầm chạy như bay theo con đường ngoằn ngoèo dọc theo sườn núi, người trong xe không ngừng lắc lư nghiêng trái nghiêng phải, lúc xe quẹo cua, bánh xe ma sát lên mặt đường phát ra những tiếng sít sít ghê người.

Sự kích thích bởi tốc độ đó khiến Lâm Y nhất thời không kịp suy nghĩ gì cả, cô thấy mình giống như đang đứng trên sân khấu làm động tác xoay người, cứ xoay xoay mãi không ngừng, thế giới trong phút chốc như ngừng lại, không có bất cứ tạp niệm gì nữa, chỉ có bóng chiếc váy trắng xoay tròn không ngừng, ánh mắt thâm tình của Lãnh Nghị, Lâm Y nhắm chặt đôi mắt ...

Đột nhiệt tiếng động cơ xe nhỏ dần rồi chiếc xe đột ngột dừng lại, 'Tôi thắng rồi!' Tương Huy ngồi nơi ghế lái lớn tiếng hoan hô, vừa xoay đầu nhìn lại thấy Lâm Y nhắm mắt ngồi đó, nét mặt điềm tĩnh, hắn thoáng sững người, trời ạ, không phải là ngất đi rồi chứ?'

'Thiên sứ!' Tương Huy vội gọi cô.

'Chơi cũng vui đấy!' Lâm Y vẫn nhắm mắt, giọng hờ hững, 'Tôi cũng muốn chơi!'

'Hả? Được, nếu đồ đệ là em thì tôi nhận!' Tương Huy nhất thời hứng trí bừng bừng, 'Thiên sứ, tôi nhất định sẽ dạy em thành tay đua xe đỉnh như tôi vậy!'

Đua vài vòng trên đường núi xong, Tương Huy quay đầu nhìn cô gái ngồi nơi ghế phụ, thoạt nhìn cô văn tĩnh nhã nhặn như một đóa hoa lan trong nhà kính, lại như tiên tử từ trên trời giáng xuống, không ngờ lại bốc đồng như thế ... Lãnh đại thiếu gia kia, ánh mắt quả thực độc đáo ...

Trong phòng sách nơi biệt thự nhà họ Lãnh, Lãnh Nghị trong chiếc áo ngủ màu đen ngồi tựa lưng vào ghế, đôi mắt đen thẳm nhìn về một nơi vô định nào đó, Lâm Y chưa về nhà, hắn cũng không cách nào ngủ được, trong lòng một mảnh trống rỗng ...

Lâm Y muốn hắn bỏ đi những mô hình kia nhưng hắn làm không được, đó là hồi ức vĩnh viễn không gì thay thế được trong lòng hắn .... nhưng nếu như muốn hắn buông tay Lâm Y, hắn cũng không muốn, cô ở trong lòng hắn đã nọc rễ nảy mầm ...

Rốt cuộc quản gia Trần Thế cũng gõ cửa báo cáo: 'Thiếu gia, Lâm tiểu thư đã trở về rồi!', Lãnh Nghị xua tay ý bảo ông lui xuống, thở phào một hơi, hắn nhìn đồng hồ trên tay mình, đã gần nửa đêm!

Căn biệt thự lặng như tờ, Lâm Y cũng nhẹ nhàng đẩy cửa chính ra, lên lầu rồi nhẹ nhàng bước về phòng ngủ của mình, bất chợt cửa phòng sách mở ra, Lãnh Nghị trong chiếc áo ngủ màu đen xuất hiện nơi cửa, cô gái làm như không nhìn thấy hắn, vẫn lặng lẽ lướt qua người hắn ...

'Y Y...' Mắt Lãnh Nghị đuổi theo bóng dáng mảnh khảnh của cô gái, gọi với theo sau lưng.

'Còn chưa ngủ sao?' Cô gái ngừng bước, xoay người lại nhìn Lãnh Nghị, trên mặt lộ ra một nụ cười yếu ớt, hờ hững hỏi sau đó quay lại tiếp tục bước đi, tình cảnh đó giống hệt như đi trên đường tình cờ gặp một người quen vậy.

Cảm giác xa lạ đó khiến trái tim Lãnh Nghị thắt lại, hắn chẳng thà cô giống như hôm qua tức giận với hắn, lớn tiếng rống giận cũng không muốn cô đối đãi hắn như với người xa lạ.

Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Lâm Y, Lãnh Nghị nhìn thấy cô đang lấy quần áo trong tủ ra chuẩn bị đi tắm, thấy Lãnh Nghị đẩy cửa bước vào, Lâm Y vẫn không có chút phản ứng nào, chỉ lo làm việc của mình.

Một nỗi thất lạc vây phủ lấy Lãnh Nghị, hắn bước vội về phía cô vươn tay ôm cô vào lòng, thân thể cô gái vẫn ấm áp như thường ngày nhưng lúc này lại hơi cứng lại, trầm mặc giây lát rồi cô gái nhàn nhạt nói: 'Hôm nay em mệt chết đi, muốn nghỉ ngơi sớm một chút, anh cũng sớm trở về phòng nghỉ ngơi đi!'

Đáy mắt thâm thúy kia mang theo một chút ủ dột, Lãnh Nghị không nới tay, hắn cắn môi, thấp giọng nói: 'Y Y, đừng như vậy mà, em biết rất rõ là anh yêu em kia mà ...'

Đôi mắt trong trẻo của cô gái dừng trên gương mặt anh tuấn kia một lúc lâu rồi lại nhìn vô định phía trước, một lúc lâu sau cô mới lên tiếng: 'Bây giờ em không muốn thảo luận vấn đề này ... Em mệt rồi, chỉ muốn tắm rửa đi ngủ ...'

Cuộc đua xe đó đã tiêu tốn hết tinh thần và thể lực của cô, lúc chiếc xe dừng lại, Lâm Y cơ hồ hư thoát ... cô chẳng còn sức đâu mà nghĩ đến những chuyện phong hoa tuyết nguyệt, yêu đương buồn bã kia nữa ... đây, cũng chính là hiệu quả mà cô mong muốn!



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...