Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 115: Chỉ là thế thân??! (2)


Chương trước Chương tiếp

Nhưng mắt hắn quét qua từng bóng người đang chăm chỉ luyện tập vũ đạo, lại không thấy bóng dáng quen thuộc kia. Y Y đâu? Chẳng lẽ không phải chỗ này sao? Là mình nhớ nhầm sao? Lãnh Nghị thoáng chau mày, không chịu bỏ cuộc, lần nữa quét mắt khắp căn phòng ...

Vẫn không thấy bóng Lâm Y đâu...

'Tiên sinh, ngài tìm ai?' Những cô gái trong phòng tập múa sớm đã nhìn thấy nơi cửa là một người đàn ông đẹp trai đến làm người ta ngỡ ngàng thì không kìm lòng được ngừng động tác, lặng lẽ bàn tán. Anh ta là ai? Anh ta tìm ai? Giáo viên hướng dẫn cũng dừng động tác, đi về phía cửa lên tiếng hỏi Lãnh Nghị.

'Xin hỏi Lâm Y tiểu thư có phải là ở đây không?' Hắn nhìn về phía giáo viên hướng dẫn đang đi gần đến mình.

'Ồ, Lâm Y à, hôm nay cô ấy xin nghỉ không đến ...' Giáo viên hướng dẫn mỉm cười nhìn cười đàn ông tuấn mỹ nhưng lạnh lùng trước mặt.

Xin nghỉ? Mày Lãnh Nghị chau càng chặt hơn, hắn gật đầu chào người giáo viên rồi xoay người rời đi ... Mở cửa xe ngồi vào, Lãnh Nghị rút điện thoại trong túi ra ấn phím, Y Y hôm nay sao vậy? Tối qua vẫn còn tức giận sao?

Trong biệt thự nhà họ Lãnh, Lâm Y đang đứng trước tủ pha lê trong phòng ngủ của Lãnh Nghị, đôi mắt đen láy nhìn mô hình cô bé trong tủ, nó đã trở lại vị trí cũ, vị trí dễ thấy nhất ... Hôm qua Lâm Y cố ý đem nhét nó vào trong một góc tủ, rõ ràng có người đã đem nó lấy ra, đặt ở vị trí dễ thấy nhất. Mà người này, không cần nghĩ cũng biết, nhất định là Lãnh Nghị!

Mắt cô gái rướm lệ, hốc mũi cũng có chút ê ẩm: Lãnh Nghị, anh mỗi ngày đều phải nhìn đến mô hình này sao? Thật sao? Cô ấy vĩnh viễn chiếm lấy vị trí dễ thấy nhất trong tủ, cũng chính là nói, cô ấy vĩnh viễn chiếm lấy vị trí quan trọng nhất trong lòng anh sao? Đúng không? Vậy còn em thì sao? Trong lòng anh, em được xếp ở vị trí nào?

Kéo cửa tủ ra, Lâm Y cầm mô hình trên tay, nhìn nó chằm chằm, cô thật muốn ném mạnh mô hình kia xuống đất nhưng cô vẫn cố nén, thật lâu thật lâu mới chậm rãi đặt nó vào vị trí cũ rồi xoay người rời khỏi phòng ngủ của Lãnh Nghị ...

Lâm Y ngồi ngẩn người một mình nơi sofa, chuyện cũ chuyện mới tất cả dồn dập kéo tới. Mình thật sự chỉ là cái bóng thôi sao? Một cái bóng vì nhà họ Lãnh sinh con đẻ cái? Một cái bóng không có cơ hội được giống như những cô gái khác, có một ngày được mặc áo cưới?

Gần đây quả thật đã xảy ra quá nhiều chuyện, trước đó là đột ngột biết được mình chỉ có thể là người phụ nữ không danh không phận bên Lãnh Nghị, vì hắn sinh con đẻ cái; hiện giờ lại đột nhiên biết được, mình rất có thể chỉ là cái bóng của một cô gái khác! ... Bởi vì là cái bóng cho nên không có danh phận ...

Nếu như không có tình yêu, tất cả đều như hoa trong gương, trăng trong nước, vốn trong lòng còn có gút mắc chưa tháo gỡ được, giờ lại thêm một gút mắc nữa, trong lòng cô bỗng dưng dậy lên một nỗi kháo khát được đem những gút mắc đó phát tiết ra hết, vì vậy một ý tưởng muốn thoát lại bùng lên trong lòng ...

Nhưng trong nội tâm, cô biết rõ mình không nỡ rời khỏi hắn đến mức nào, cô yêu hắn đến thế kia mà ... Đầu cô gái đau như muốn vỡ ra, vừa định đưa tay xoa xoa huyệt thái dương đang đau nhức thì điện thoại chợt reo lên. Lâm Y cầm điện thoại lên, là Lãnh Nghị! Ngẩn người nhìn cái tên đang nhấp nháy nơi màn hình, nhất thời cô không biết có nên đón nghe hay không.

Còn đang ngẩn người thì tiếng chuông điện thoại đã ngừng, đáy mắt Lâm Y chợt dâng lên một nỗi thất vọng vô bờ nhưng rất nhanh, điện thoại lại reo lên lần nữa, Lâm Y chậm rãi nhấn phím nghe ...

Trong xe, Lãnh Nghị nghe tín hiệu Lâm Y nhận điện thoại, chân mày đang chau lại của hắn liền dãn ra, giọng nhu hòa: 'Y Y, em đang ở đâu?'

'Em đang ở nhà!' Đầu bên kia giọng Lâm Y thật trầm, giống như vừa mới ngủ dậy.

Thì ra là ngủ nướng! Chân mày Lãnh Nghị dãn ra, giọng cũng thoải mái hơn: 'Hôm nay sao em không đến phòng tập múa? Vừa nãy anh có đi qua đó nhưng không tìm thấy em!'

Sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, cô hắng giọng: 'Anh đến phòng tập múa làm gì?'

'Muốn rủ em cùng đi ăn trưa với anh!' Đầu bên kia truyền đến tiếng cười nhẹ của Lãnh Nghị, 'Vốn muốn cho em một bất ngờ vui vẻ, đáng tiếc là ra về tay không, chỉ đành đợi lần sau vậy!'

'Chắc là anh muốn đi nhìn mọi người múa thôi, đúng không?' Câu hỏi của Lâm Y có chút ngoài lề, thực ra điều cô muốn hỏi là, có phải là anh muốn đi tìm bóng dáng của ai đó không?

'Hả? Anh chỉ thích xem em múa thôi ...' Đối với câu hỏi lạc đề của Lâm Y, Lãnh Nghị chỉ cười, 'Nếu như em đã ở nhà thì nghỉ ngơi cho khỏe nhé, hôm nay anh sẽ về sớm một chút cùng em! ... Giờ anh trở về công ty trước ...'

'Ân!' Cô gái thấp giọng đáp lời rồi chậm rãi buông điện thoại xuống, tình yêu đó rõ ràng là tồn tại, có phải là mình nghĩ nhiều quá rồi không?

Mơ mơ màng màng, vội vội vàng vàng, sách đọc không vào, tivi cũng không muốn xem, cái gì cũng không muốn làm, cứ thế qua hết một ngày, đến gần chiều Lâm Y mới co mình trên giường, nhắm mắt lại, từ từ chìm vào giấc ngủ ...

Cũng không biết là bao lâu, cửa phòng truyền đến một tràng tiếng gõ cửa rồi giọng má Ngô vọng vào: 'Lâm tiểu thư, hôm nay cô có muốn làm thức ăn không?'

Hơi hé mắt, Lâm Y suy nghĩ hai giây rồi nói vọng ra: 'Hôm nay tôi không làm ...'

Gần đến giờ tan tầm thì hai chiếc xe đã nối đuôi nhau chạy vào cổng rồi ngừng lại, vệ sĩ ra mở cửa, Lãnh Nghị một thân Tây trang bước xuống xe, rồi rảo bước nhanh vào nhà, đi qua phòng khách thẳng tới bếp, lúc bình thường, Lâm Y thường hay ở bếp bận rộn làm thức ăn cho hắn, nghĩ đến đây trên gương mặt anh tuấn không khống chế được nở một nụ cười ...

Nhưng hôm nay trong phòng bếp chỉ có má Ngô và vài người làm đang bận rộn, không hề thấy bóng dáng Lâm Y đâu. Mắt Lãnh Nghị thoáng chớp lên, bước chân dừng lại trước cửa.

'Thiếu gia, hôm nay Lâm tiểu thư không xuống làm thức ăn, tôi thấy cả ngày nay sắc mặt cô ấy không tốt lắm, giờ chắc là đang nghỉ ngơi trong phòng!' Má Ngô nhìn thấy Lãnh Nghị đứng trước cửa, biết ngay là hắn tìm ai, bà vội phân trần.

Sắc mặt không tốt lắm? Tối qua không vui, hôm nay lại không đi luyện múa, sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, hắn bắt đầu cảm thấy có chút vấn đề ... liệu có phải là bị bệnh không? Nghĩ vậy, thân hình cao lớn vội rời đi, phóng thẳng lên lầu ... Nhẹ đẩy cửa phòng ra, vừa nhìn đã thấy cô gái đang nằm co ro trên giường, chăn cũng không buồn đắp.

Sao lại ngủ như thế chứ ... Lãnh Nghị có chút đau lòng, hắn rón rén đi về phía giường, khẽ khàng kéo chăn đắp cho cô gái còn mình thì ngồi xuống giường, một tay chống bên sườn cô gái, chăm chú nhìn gương mặt của cô trong giấc ngủ ...

Cô gái vẫn nhắm mắt, hàng mi dài cong cong nhìn thật đáng yêu, chỉ có điều ... sắc mặt hình như hơi tái ... Lãnh Nghị không muốn đánh thức cô, chỉ nhẹ nhàng cúi đầu đặt lên má cô một nụ hôn sau đó tựa người vào thành giường, lẳng lặng chờ cô gái thức dậy ...

Màn đêm dần buông, trong phòng cũng tối dần nhưng cô gái trên giường vẫn còn ngủ say chưa tỉnh, Lãnh Nghị rốt cuộc nhịn không được cúi đầu xuống, vỗ nhẹ lên mặt cô gái, thấp giọng gọi: 'Y Y, dậy đi, dậy ăn tối ...'

Lãnh Nghị thấy hàng mi dài của cô gái nhẹ chớp lên, rốt cuộc cũng mở mắt ra nhưng không nhìn hắn, cánh môi mấp máy, yếu ớt nói: 'Em không muốn ăn, anh ăn đi!'

'Em không muốn ăn?' Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, thấy cô gái không có chút tinh thần nào, vội vàng sờ trán cô: 'Y Y, có phải em bị bệnh không? Để anh xem thử ...'

'Haizz, không có bệnh gì, chỉ là không thèm ăn ... anh đi ăn đi ...' Cô gái có chút không kiên nhẫn rũ bàn tay đang đặt trên trán mình ra, nhắm mắt lại.

Sự lạnh nhạt của cô gái từ tối qua đã bắt đầu rồi! Mắt người đàn ông nhìn cô gái chằm chằm, lát sau mới mỉm cười: 'Em không đi anh cũng không đi ... ân, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Hôm nay cũng không đi luyện múa ... đó không phải là môn học em thích nhất sao?'

Mắt cô gái chậm rãi mở ra lần nữa, cô ngoảnh đầu về hướng khác, ánh mắt có chút lạnh, ngữ điệu cũng rất khác thường: "Sau này em sẽ không đi luyện múa nữa ... anh, có phải là thất vọng lắm không?'

Sóng mắt người đàn ông thoáng xao động, hắn nhìn cô gái, khóe môi lại câu lên: 'Không múa thì không múa, sao anh lại phải thất vọng?'

'Cái động tác xoay người kia, em cũng sẽ không múa nữa ... anh thật sự cảm thấy không sao sao?' Cô gái hơi nhướng mày, nhìn chằm chằm người đàn ông, giọng điệu mang theo chút bức người.

Người đàn ông chừng như hiểu ra điều gì, hắn nhìn thẳng vào mắt cô gái, đáy mắt sâu thẳm, cô gái không có cách nào nhìn thấu đáy mắt hắn, trong phòng im lặng đến nỗi có thể nghe được tiếng hô hấp của nhau, thật lâu sau người đàn ông mới mỉm cười, giọng bình thản, 'Ừ, không múa nữa!'

Cô gái vẫn im lặng, tầm mắt vẫn nhìn về một nơi vô định, cô đang suy đoán suy nghĩ thật sự từ trong nội tâm của người đàn ông ...

Lãnh Nghị nhìn cô gái như dò xét, thầm đoán xem cô gái lại nghe được lời ra tiếng vào gì nữa, yên lặng thật lâu rồi giọng người đàn ông mới vang lên, 'Y Y, chúng ta đi ăn cơm trước, có chuyện gì ăn cơm xong nói sau được không?'

'Không muốn ăn ...' Cô gái vẫn ủ rũ nói.

'Không được, nhất định phải ăn!' Người đàn ông nói thật kiên định, cánh tay đỡ sau lưng cô gái, mạnh mẽ nâng cô rời giường, cô gái giãy dụa một chút, rốt cuộc cũng không bì được với sức của người đàn ông, thân thể bị cánh tay kia đỡ lên rồi nhấc bổng lên.

Người đàn ông cúi đầu nhìn cô gái trong lòng mình, mắt cô gái vẫn luôn nhìn thẳng vào mắt hắn, gương mặt tuấn mỹ kia đã quá quen thuộc, ngũ quan như tạc phóng đại trước mắt cô gái, trong đáy mắt tràn đầy sự quan tâm và tình ý, đôi môi với những đường nét rõ ràng nhẹ phớt qua cánh môi anh đào của cô ...

Trong một chớp mắt đó, cô gái chợt thấy hốc mắt mình ẩm ướt, người đàn ông cùng mình ngày đêm âu yếm bên nhau lại không thực sự yêu mình sao? Chẳng lẽ mình thật sự chỉ là cái bóng của người hắn yêu thôi sao? Cô gái có chút không dám tin, cũng không muốn tin, một tia hy vọng vẫn thoáng ẩn thoáng hiện trong lòng.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...