Lương Sư Như Thử Đa Kiều
Chương 57: Tôi tuyệt vọng
Mà mọi người, đều không ngoại lệ, đều lo nhìn chằm chằm vào Tử Thần phái cùng Lâu Tập Nguyệt xem có động tĩnh gì. Nhưng khiến người ta ngờ vực đó là, giờ này trong chốn võ lâm môn phái bình tĩnh nhất, không phải Tử Thần phái mà là Thiên Nhất giáo.
Tôi ngồi ở trong viện, ngẩng đầu nhìn ráng chiều phủ kín phía chân trời, ánh sáng đỏ tươi khiến người ta cũng hoa mắt.
Đột nhiên, một bàn tay đặt lên vai tôi, tôi khẽ run lên, tim đập khẽ chệch.
“Tiểu Tự suy nghĩ cái gì?”
Tiếng nói dễ nghe từ phía sau vang lên. Tôi không có quay đầu lại, dấu diếm vết tích tránh khỏi tay hắn, đáp lời: “Không có gì.”
“Ngươi nói dối.” Lâu Tập Nguyệt cười chuyển động đến trước người tôi, dùng tay nâng cằm tôi, trong mắt khẽ loé sáng nhìn tôi nói: “Lúc Tiểu Tự đầu óc thất thần, sẽ bất giác nắm vò tay áo.”
Tôi cả kinh, không khỏi cúi mắt nhìn xem tay áo của mình, ống tay áo quả thực có một chổ bị vò có nhiều nếp nhăn. Trong lòng không hiểu vì sao dao động. Một thói quen nhỏ như vậy, ngay cả bản thân tôi không biết, thế nhưng Lâu Tập Nguyệt chú ý tới .
Lâu Tập Nguyệt nhanh nhẹn ngồi xuống bên cạnh tôi, kéo tôi tới trước mặt. Tôi cương thân mình không chịu động, đồng tử hắn hơi trầm xuống, tiếp theo độc ác kéo tôi ngã ngồi trên người hắn, không đợi cho tôi có thể vùng giãy đứng lên, hai tay đã chặt chẽ siết vòng eo tôi.
“Tiểu Tự đang lo lắng tám năm hẹn ước đã tới, sư phụ sẽ tàn sát đẫm máu võ lâm sao” Lâu Tập Nguyệt cười tủm tỉm nói, tùy ý nói như đang đàm luận chuyện bình thường gió trăng đêm nay thực mát mẻ. Tôi ở trong lòng hắn, thân mình cương tựa như tượng đá, sau một lúc lâu thấp giọng nói: “Ngươi thực muốn đi diệt Tử Thần phái?”
“Ha ha.” Lâu Tập Nguyệt cất tiếng cười to, dùng cái trán nhẹ nhàng đụng chạm vào trán tôi, môi dán ngay bên tai tôi nói: “Mèo vờn chuột rất thú vị, không phải chuyện sau cùng ăn luôn con chuột, mà là quá trình bắt nó” Hắn dùng đầu lưỡi cuồn cuộn liếm lên vành tai tôi, “Tiểu Tự không biết là, bây giờ cả võ lâm chính đạo thần hồn nát thần tính, dáng vẻ sợ bóng sợ gió, rất thú vị sao?”
Tôi khẽ thở dài trong lòng một tiếng, đúng là tính tình Lâu Tập Nguyệt. Hắn sẽ thờ ơ lạnh nhạt xem dáng vẻ ngươi bối rối thất thố, đến khi ngươi rốt cục chỉ còn một hơi tàn, cũng là một kích trí mệnh. Một ‘trò chơi’ vô cùng tàn nhẫn, hắn cho tới bây giờ chơi mãi vẫn không biết mệt.
“Đúng rồi, hai tháng nữa sẽ là sinh nhật Tiểu Tự, ngươi lần này muốn quà tặng gì?”
Tôi nghe hắn hỏi như vậy, theo trực giác lắc đầu: “Không cần.”
Lâu Tập Nguyệt dùng cằm cọ đến vai tôi, giọng điệu dịu dàng lừa dối: “Nói đi, hai nguyện vọng lần trước Tiểu Tự muốn đều cho ngươi đạt thành”
Tôi quay đầu, có chút khó hiểu nhìn về phía hắn. Tôi chỉ nhớ rõ lần đó năm kia là muốn hắn cùng tôi đi chơi một ngày, không nhớ rõ năm trước có nói với hắn nguyện vọng gì. Khi đó tôi không phải ở Cô Tuyết Phong trị thương sao? Vừa nghĩ tới Cô Tuyết Phong, đã nghĩ khởi Tô Mạc Phi, trái tim nhất loạn nhịp chút. Không biết, Tô Mạc Phi nhận được Tử Kim Hoàn sau đó thế nào, anh ta có dùng hay không?? Chắc sẽ không bị tẩu hỏa nhập ma? Tử Hà bí kíp anh ta còn luyện nữa không?? Tâm tư như một sợi dây bị nắm vuột, theo gió phiêu tán đi xa.
Lâu Tập Nguyệt thấy tôi sững sờ, khẽ nheo mắt, búng ngón tay lên trán tôi “Tiểu Tự xấu, được chổ tốt sẽ không nhớ sao” Tôi đột nhiên hoàn hồn, ý thức tư thế mình cùng hắn vô cùng thân thiết, nhìn hắn nói: “Ngươi trước buông đi.” Lâu Tập Nguyệt ngẩn ra, cùng tôi nhìn nhau một lát, buông lỏng cánh tay ra.
Tôi đứng khỏi người hắn, quay lại đối mặt hắn nói: “Ta không có gì muốn hết. Bởi vì ta muốn, ngươi cũng sẽ không cho.” Lâu Tập Nguyệt hỏi: “Ngươi muốn cái gì? Nói đi.” Tôi trả lời: “Ta muốn rời khỏi đây” Gương mặt tuấn mỹ kia nhất thời nghiêm lại, đồng tử đẹp kia không còn độ ấm, lạnh lùng nhìn chăm chú vào tôi, bỗng nhiên nói: “Ngươi cứ nói rõ ngươi muốn đi gặp Tô Mạc Phi không phải được rồi sao.” Tôi không có nói tiếp.
Lâu Tập Nguyệt đứng dậy, đứng ở trước mặt tôi như vậy, khuôn mặt hoàn mỹ không hề có tỳ vết, bỗng nhiên khiến cho tôi sinh ra một cảm giác không thể không nhìn thẳng.
Nhìn tôi hồi lâu, hắn nhướng khoé môi tựa hồ đang cười, nói với tôi: “Đường Tự, ngươi thật tàn nhẫn.”
***
Thời gian cứ như vậy từng ngày trôi qua, mắt nhìn thấy hai tháng cũng sắp trôi qua rồi, trong lúc đó tôi có vài lần muốn nghe hỏi thăm tình hình Tô Mạc Phi, lại bất hạnh không có cách nào ra ngoài, mà nói người Thiên Nhất giáo đi tra, tôi lại lo lắng.
Lâu Tập Nguyệt gần như giam tôi cách biệt với thế giới bên ngoài, trời đất ở ngoài thời tiết thay đổi thế nào, tôi hoàn toàn không biết Mà từ ngày ấy sau khi hắn rời đi, có nhiều ngày không có đến tìm tôi, và sau đó nữa, nói cũng không nhiều lắm, chỉ im lặng ôm tôi chặt vào trong ngực, tựa như ở dùng phương thức này, không tiếng động đối với ai đó tuyên bố chỉ có ta có quyền.
Trước hôm sinh nhật tôi, Thiên Nhất giáo có chuyện bất ngờ, hình như là một phân đường hơn mười người bị giết trong một đêm, hung thủ lại nhất thời không có tra được. Lâu Tập Nguyệt gọi Tả Tấn đến, cũng không để ý có tôi ở đây, lệnh gã đi tra. Khi tôi nghe thấy Lâu Tập Nguyệt nói câu kia: “Chỉ cần hoài nghi, liền giết.” khi nói lời này, tâm cũng lạnh một nửa.
Tôi đứng lên cắt ngang lời hắn: “Ta cảm thấy được mệt mỏi, về phòng trước” Lâu Tập Nguyệt cầm tay của tôi, có lẽ ngón tay tôi lạnh lẽo cũng khiến cho hắn cho chút lo lắng, gật đầu nói: “Tiểu Tự về trước, ta ở đây có chút chuyện” Tôi không có lên tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Vào phòng, tôi mới vừa đóng cửa đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Một người đẩy cửa đi vào, trong tay mang theo bình nước trà, cẩn thận rót cho tôi một ly.
“Cám ơn.” Tôi vươn tay đang muốn đón cái chén, trong khoảng khắc loé sáng, trong tay tôi bị nhét vật gì. Tôi còn chưa có phản ứng được, người nọ đã bị thị vệ ở ngoài phòng nhìn chăm chú, môi không hé mặt không biến, lui đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.
Tôi mở lòng bàn tay ra, nhìn về mảnh giấy, bụng đầy hồ nghi mở nó ra. . . . . .
Gần lúc hoàng hôn, Lâu Tập Nguyệt đến đây vào trong phòng, sau khi cùng tôi ăn qua cơm chiều, kéo tôi đi ra ngoài phòng chút. Tôi bị hắn nắm tay, không có giống như trước kia giãy dụa vùng ra, ngoan ngoãn theo sát ở phía sau hắn.
Ánh sáng mờ rọi lên thân hắn, chiếu rọi ở trên người hắn tựa như thác nước chảy từ trên tóc đen như mực xuống thắt lưng, tóc sáng như ngọc, ánh sáng rực rỡ, đẹp chẳng phải người trần.
“Sư phụ.” Tôi bỗng nhiên cất tiếng gọi hắn. Lâu Tập Nguyệt dừng lại cước bộ, nhìn vào mắt tôi, bởi vì câu xưng hô này khiến hắn lộ ra ánh sáng trong đó, ý cười bảo tôi nói tiếp. Tôi nói tiếp: “Ngày mai sinh nhật con, sư phụ sẽ cùng con trải qua phải không?” “Đây là đương nhiên.” Lâu Tập Nguyệt nâng tay vén những sợi tóc của tôi bị gió thổi loạn, cúi người, môi dán lên trán tôi: “Tiểu Tự đã quên sao? Sư phụ từng hứa, về sau sinh nhật đều cùng ngươi”
Không, tôi không quên. Đây là sau khi tôi chữa khỏi một chưởng bị thương kia, tôi ở trên đường trở về từ Tử Thần phái, hắn hứa với tôi. Tôi ra sức trừng mắt nhìn, để cho giọng nói mình thật tự nhiên: “Được, ngày mai con chờ người.”
Ngày hôm sau, tôi theo những món Lâu Tập Nguyệt thích bảo gia nhân chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon. Đến muộn giờ cơm, Lâu Tập Nguyệt đến đây, trong tay mang theo một hộp kẹo.
Tôi đón nhận hộp kẹo, tiện tay đặt lên bàn, lại tự mình châm rượu đưa tới trong tay hắn, “Tiểu Tự kính sư phụ.” Lâu Tập Nguyệt rất thẳng thắn uống hết. Tôi lại rót đầy cho hắn, nói: “Tiểu Tự tạ ơn sư phụ tám năm dưỡng dục chi ân.” Lâu Tập Nguyệt cười khúc khích cười nói: “Tiểu Tự, ngươi sẽ không nói lại một câu ‘ một ngày là thầy, cả đời là cha’ chứ” Hắn trêu ghẹo xong, cũng uống hết chén, trên mặt nổi lên một vệt đỏ ửng, tựa như một vệt son quý báu nhiễm lên lớp vải lụa trắng như tuyết. Tôi lại rót cho hắn chén thứ ba, nhìn hắn: “Sư phụ, Tiểu Tự vừa ngốc lại tùy hứng, thường thường chọc giận người tức giận, thực xin lỗi.” Lâu Tập Nguyệt tiếp nhận chén rượu, nhìn tôi một lát, uống cạn.
Hắn buông chén, giọng nói có phần nhu hoà: “Làm sao vậy?” Tôi cười cười, đáp lời hắn nói: “Không có việc gì, là con đột nhiên nghĩ thông suốt. Sư phụ chính là sư phụ, vĩnh viễn sẽ không thay đổi, con không nên cùng người giận dỗi chọc người không vui.”
“Tiểu Tự.” Lâu Tập Nguyệt kích động ôm lấy tôi, tôi thuận thế đem chén rượu để bên môi hắn, Lâu Tập Nguyệt không nghĩ nhiều, theo tay tôi uống hết. . . . .
Tửu lượng Lâu Tập Nguyệt thực ra không kém, nhưng bụng đói lại uống nhiều rượu, không bao lâu, ánh mắt hắn nhìn tôi bắt đầu mê mang. Tôi cứ kính rượu, hắn lắc lắc đầu, để sát vào mặt tôi mang theo men say nói: “Ngươi cố ý phải không Tiểu Tự.” Tôi gật đầu, rượu còn đưa tới bên miệng hắn không buông, “Rượu của Tiểu Tự, sư phụ uống không?” Lâu Tập Nguyệt cười ha ha, một tay chống vào đầu tựa vào bàn, đồng tử tựa như nước trong đen láy nhìn về phía tôi, vươn đầu ngón tay điểm điểm chóp mũi tôi “Hôm nay sinh nhật ngươi, vi sư đều theo ý ngươi.” Nói xong mở miệng ngậm miệng chén, một ngụm uống cạn.
Tôi cúi đầu nhìn thấy hắn đã muốn say ngã vào bàn, tâm không thể kiểm soát đau đớn.
Lâu Tập Nguyệt có lẽ đoán được cái gì, nhưng hôm nay là sinh nhật tôi, hắn sẽ không cự tuyệt tôi yêu cầu quá trớn. Về phần yêu cầu ‘quá phận’ thả Tô Mạc Phi, hắn cũng tuyệt đối sẽ không đáp ứng.
Tôi dìu hắn để nằm xuống giường, lấy xuống miếng ngọc bài trên thắt lưng hắn. Lúc này đây tôi không hề giống lần trước như vậy, khẩn trương đến độ cả người phát run. Tôi chỉ là chăm chú nhìn gương mặt hắn ngủ một lát, dứt khoát xoay người đi ra ngoài.
Gió đêm từ trong cổ tay áo luồn vào trong áo, tôi lạnh đến độ cả người phát lạnh. Nhưng ớn lạnh này, không bì bằng một phần vạn nội dung tôi thấy trong tờ giấy. Lâu Tập Nguyệt bắt Tô Mạc Phi, đem nhốt anh vào trong thuỷ lao. Hắn không có lập tức giết Tô Mạc Phi, chỉ là chậm rãi tra tấn anh.
Bất kể tờ giấy viết là thực hay giả, mệnh của Tô Mạc Phi, đều đáng giá tôi mạo hiểm như vậy tự mình đi chứng thật.
Tôi dùng ngọc bài lệnh mở ra cửa thủy lao, đi vào trong, liếc mắt một cái liền thấy bị Tô Mạc Phi bị xích sắt cùm chặt, tôi cuống quít kêu vài tiếng, anh ta không phản ứng.
Nhất thời lòng tôi sợ hãi nhảy xuống ao, lội nước đến trước mặt anh, nâng mặt anh ta lên gọi: “Tô Mạc Phi, Mạc Phi!” Nước trong thuỷ lao lạnh tựa như băng thấu xương, tôi chỉ ngây người chỉ trong phút giây nhỏ thì cả người liền run run, huống chi là Tô Mạc Phi ngâm vài ngày. Tôi nghiêng người qua, thân thể kề sát người anh, dùng nhiệt độ cơ thể làm cho anh có chút ấm áp, sau đó chế trụ cổ tay anh. Dùng nội lực đưa vào, nhưng lại giống như đá nhỏ bỏ vào biển, hoàn toàn không có nội tức của anh ta đáp lại.
Võ công làm sao không có?
Ý niệm này trong đầu chấn động tôi ngây người trong chớp mắt, sợ hãi dùng sức hướng đưa chân khí vào trong cơ thể hắn. Bỗng nhiên, Tô Mạc Phi thân thể run lên, bỗng nhiên mở mắt.
“Tô Mạc Phi!” một lát chạm vào tầm mắt anh, tôi mừng rỡ như điên ôm lấy hắn, lập tức buông tay ra nói: “Muội đưa huynh ra ngoài.” Rút trường kiếm ở bên hông ra chém những xiềng xích sắt.
Tô Mạc Phi giống như lúc này mới lấy lại hồn, giọng ách hỏi: “Sao muội lại tới đây? Chẳng lẽ, Lâu Tập Nguyệt cũng muốn giam muội?” Tôi không phải không có tức giận nói: “Những lời này hẳn là muội hỏi huynh mới đúng. Huynh không phải nên ở Tử Thần phái sao?” Tô Mạc Phi suy nghĩ, thật sự có nề nếp trả lời tôi: “Ta ở Tử Thần Phong đợi hơn một tháng, không thấy khác thường, lại lo lắng muội một mình, cho nên xuống núi tới Minh Chủ Lâm tìm muội. Ai ngờ nửa đường gặp gỡ Thiên Nhất giáo, nhất thời vô ý liền. . . . . .”
“Ngốc!” Tôi cắt ngay lời anh ta, trừng mắt nhìn liếc anh một cái. Động tác dưới tay không ngừng. Không biết xích sắt này làm bằng liệu gì, chém liên tục không đứt. Tôi thuận miệng nói : “Tử Kim Hoàn đều đưa trở về, huynh nên an tâm luyện công, còn chạy tới Minh Chủ Lâm làm gì.”
Tô Mạc Phi vẻ mặt mờ mịt: “Tử Kim Hoàn? Không có nha.” động tác tôi đang huy kiếm bỗng nhiên ngừng lại. Đồng tử run rẩy kịch liệt, tôi nhìn anh “Huynh nói, không có?”
Tô Mạc Phi gật đầu.
Một động tác dễ dàng như vậy, nện vào lòng tôi, bên trong giống như có đồ vật gì đó đập nát, đau đến độ suýt chút nữa cầm không được kiếm trong tay.
Lâu Tập Nguyệt không đưa Tử Kim Hoàn đi, hắn lừa tôi.
Đột nhiên, tôi phát hiện thân thể Tô Mạc Phi cứng đờ lại rồi. Tôi quay đầu lại, thấy Lâu Tập Nguyệt đứng ở bên cạnh ao, đồng tử trong suốt, trên mặt không mang theo một phần men say nào
“Tiểu Tự, đi lên.” Hắn nói với tôi, ngữ điệu thực bình thản, không có dáng vẻ tức giận. Tôi nhìn Tô Mạc Phi, trong đồng tử của anh bỗng nhiên ảm đạm xuống, đi bước một hướng trên bờ, hướng Lâu Tập Nguyệt đi đến.
Lâu Tập Nguyệt thấy thế đôi mắt sáng ngời, khóe miệng cong lên thản nhiên tươi cười, cúi người kéo tôi ra khỏi mặt nước, lòng bàn tay ấm áp vuốt ve hai má tôi lạnh như băng. Hắn nói: “Tiểu Tự, khi sư phụ hỏi ngươi, ngươi lựa chọn cứu Tô Mạc Phi. Cho nên chuyện đêm nay, ta không trách ngươi.”
Tôi hỏi hắn: “Tử Kim Hoàn, ngươi đưa đến Tử Thần phái?” Lâu Tập Nguyệt nhíu mày trả lời: “Ngươi không phải thấy qua Chu Lăng Tiêu kia.. . . . .”
“Tô Mạc Phi nói không có.” Tôi cắt ngang lời hắn, lập lại một lần: “Tô Mạc Phi nói không có.”
Lâu Tập Nguyệt sắc mặt trầm xuống, tiếng nói cũng trầm thấp xuống: “Tiểu Tự, ngươi là tin hắn, hay tin sư phụ?”
Tôi sững sờ nhìn vào mắt hắn, hồi lâu, từng chữ suy nghĩ nói ra : “Ta muốn phải tin ngươi.” Tôi muốn phải tin hắn, chính là hắn lần lượt khiến cho tôi cảm thấy, tin tưởng hắn chính là chuyện rất ngu xuẩn.
Lâu Tập Nguyệt trong mắt sáng, run rẩy cơ hồ vỡ vụn.
Trong lòng rất đau, ánh mắt cũng đau, lại chảy không ra nước mắt. Có lẽ là nước mắt vì hắn, trước đây đều đã chảy khô.
Tôi dùng sức gỡ tay hắn ra khỏi tay tôi, xoay thân người bước về phía ao
“Đường Tự!” Lâu Tập Nguyệt túm chặt tôi, tiếng nói không hề bình tĩnh: “Bây giờ theo ta rời khỏi nơi này. Ngươi cùng chuyện của hắn, ta coi như không phát sinh qua.”
Tôi bướng bỉnh nhấc chân đi về phía trước.
“Đường Tự, ” Lâu Tập Nguyệt dùng sức kéo tôi quay về, xương cốt bị nắm kêu lách cánh, giống như cũng bị bẻ gẫy. Hắn gông cùm xiềng xiếc tôi, hỏi: “Ngươi thực yêu thương hắn ?”
Tôi đưa lưng về phía hắn, đón nhận đôi mắt trong sáng của Tô Mạc Phi, gật đầu, “Đúng, ta thích hắn.”
Tay Lâu Tập Nguyệt nắm tay tôi cũng run rẩy, bỗng nhiên cười lạnh: “Phải nha, thích đến độ có thể vì hắn, đi theo tên khất cái mây mưa hưởng lạc.” Hắn đột nhiên ôm eo tôi, môi tựa vào bên tai tôi, nhẹ giọng phun ra từng chữ: “Tiểu Tự, Tô Mạc Phi có bao nhiêu tốt, ngươi nói cho ta biết. Có thể khiến cho ngươi nhớ mãi không quên, ôm ta gọi tên của hắn”
“Hắn chỗ nào đều tốt hơn so với ngươi”
“. . . . . . Phải không?”
Khi nói chuyện, một bàn tay nóng bỏng từ trong vạt áo tôi thăm dò vào trong, thô lỗ xé rách quần áo tôi. Tôi bỗng hoàng sợ, vội vàng ngăn cản: “Ngươi làm gì, Lâu Tập Nguyệt! ?”
Lâu Tập Nguyệt cắn vành tai tôi, vô cùng điểu giả cười: “Ngươi nói xem, Tiểu Tự?” chớp mắt tiếp theo, tiếng tơ lụa xé rách chói tai khiến tôi chấn động.
“Lâu Tập Nguyệt, dừng tay!” Ý thức hắn muốn làm gì, tôi đã không thể dùng khiếp sợ để hình dung, liều mạng đi ngăn trở tay hắn: “Ngươi điên rồi sao, Lâu Tập Nguyệt? !”
Lâu Tập Nguyệt không nói gì, bàn tay kề sát bộ ngực mềm mại, không lưu tình chút nào giày vò, sau đó xé từng lớp quần áo của tôi thành mảnh nhỏ.
Làm nhục trước mặt Tô Mạc Phi.
Tôi gần như hôn mê bất tỉnh, trở tay một kiếm đâm về người hắn, bị Lâu Tập Nguyệt dùng một chưởng đánh lên cổ tay, cánh tay đều đã tê rần, kiếm rơi trên mặt đất.
Làn da hoàn toàn loã lồ ở trong không khí, mất đi che đậy cuối cùng. Lâu Tập Nguyệt đẩy tôi ngã xuống mặt đất, cúi xuống điên cuồng hôn lên cơ thể tôi, môi, cổ, cánh tay, sau đó ngực, dùng môi mút mát, dùng răng cắn xé, tựa như muốn để lại dấu vết trên người tôi vĩnh viễn không thể phai nhoà.
Cả người tôi lạnh run. Bên tai nghe thấy có người nổi giận tê rống ở quanh quẩn, tôi ngẩng đầu lên, thân mình giống như sợi dây cung bị buộc chặt, tầm mắt bị bóp méo lắc lư nhìn về phía Tô Mạc Phi.
Trên mặt anh vẻ mặt đau đớn vô cùng, khiến cho tôi nghĩ giờ phút này nên chết đi.
Đừng nhìn, Tô Mạc Phi.
Tôi vươn tay về phía anh, muốn che khuất ánh mắt của anh, ngón tay ở không trung tìm kiếm ở hư vô. Tôi không có bắt gặp được anh.
“Không được nhìn . . . . .” Tôi khóc một tiếng cầu xin: “Mạc Phi, cầu, cầu huynh, đừng nhìn. . . . . .”
Cầu anh, đừng nhìn tôi như vậy. . . . . .
“A –!”
Lâu Tập Nguyệt mãnh lực tiến vào thân thể tôi, có vài thứ giấu ở lòng tôi chổ sâu nhất, toàn bộ vỡ vụn. Tôi đau đến kêu thảm thiết. Nhiều như vậy, nhiều mảnh nhỏ như vậy, đều đâm vào lòng tôi, máu có thể chảy thành dòng?
“Tô Mạc Phi từng ôm ngươi như vậy, đúng không?” Lâu Tập Nguyệt bỗng nhiên dừng động tác lại, vuốt của tóc dài của tôi, giọng điệu dịu dàng nhưng đầy tàn nhẫn: “Ngươi yên tâm Tiểu Tự, ngươi là của ta, chỉ có thể là của ta. Như thế này ta nên đem mắt hắn, đầu lưỡi đều móc xuống. Đúng rồi, còn có tay hắn, tất cả đều không để lại.” Nói xong, đè lại thắt lưng tôi, càng thêm hung ác tiến công.
Thân thể bị đâm kịch liệt lay động, trời và đất, xoay tròn không ngớt
Ngón tay tôi co rút bấu vào bờ vai của hắn, gần chết thở hổn hển, nước mắt rơi đầy khuôn mặt.
“Lâu Tập, Nguyệt, ta vĩnh viễn, vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho ngươi. . . . . .”
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp