Điền Điền cực kỳ thích vườn hoa cầu vồng, có thể nói là vừa nhìn đã yêu ngay thế giới vui vẻ này.
Tằng Thiếu Hàng nói với cô rằng, hai ngày nghỉ cuối tuần, cô có thời gian thì đến giúp là được. Nhưng chỉ cần khi nào không phải lên lớp, cô lại hào hứng chạy đến vườn hoa. Tuy ở tận ngoại ô nhưng từ trường học chỉ cần bắt xe buýt ra khỏi thành phố, đi liền một mạch đến chân núi cũng chỉ mất khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ, vô cùng thuận tiện.
Thực ra Điền Điền không giúp được việc lao động chân tay gì ở vườn hoa, đến cả việc tưới nước không cần kĩ thuật cũng đều có vòi phun tự động lắp trong vườn rồi. Nhiều lắm thì cũng chỉ nhúng tay vào một chút việc như học xới cho đất tơi xốp, bón phân gì đó. Ngoài ra cô còn theo Lục Hiểu Du học cắm hoa và làm những đồ điểm tâm chế biến từ các loài hoa ăn được.
Lục Hiểu du học chuyên ngành tiếng anh. Sau khi tốt nghiệp cô làm phiên dịch cho một công ty nhỏ, chuyên phụ trách dịch những tài liệu hoặc văn bản tiếng Anh về tài chính. Vì công việc ở đó khá nhàn rỗi nên cô có nhiều thời gian và tâm tư để dành cho gia đình. Bên ngoài căn nhà gỗ nhỏ là biển hoa tuyệt đẹp, bên trong cũng cắm hoa khắp nơi. Hoa trong tay cô không chỉ làm đẹp không gian mà còn có thể làm thành những món điểm tâm ngon miệng.
Lục Hiểu Du dạy Điền Điền làm mứt hoa hồng trước.
Đầu tiên, cô dẫn Điền Điền đi hái hoa hồng, cẩn thận chọn những bông hồng đỏ có cánh thật dày, màu sắc thật tươi. Sau khi hái được hai giỏ hoa nhỏ thì họ lại nhẹ nhàng bứt những cánh hoa ra, rửa sạch, phơi khô, sau đó mới chính thức bước vào công đoạn chế biến.
Cánh hoa hồng đỏ lớn nhỏ được xếp thành một tầng trong chiếc bát đã đổ đường trắng xuống đáy, sau đó lại rắc một lượt đường trắng lên trên. Rồi cứ như vậy, một lớp cánh hoa lại một lớp đường trắng, vừa xếp vừa rải vừa dùng chiếc gậy cán bột ấn nhẹ. Không bao lâu, đường và cánh hoa sẽ hợp thành mứt hoa hồng có màu sắc tươi sáng và hương thơm ngào ngạt. Lục Hiểu Du lấy hai chiếc lọ thủy tinh thật đẹp đổ hỗn hợp vừa làm vào, lại rưới lên đó một lớp mật ong rồi đóng nắp lại.
“Được rồi. Hai tháng nữa mở ra sẽ có món mứt ngọt thơm nức. Có thể dùng để quết bánh mỳ, cũng có thể pha thành đồ uống, còn có thể cho vào sữa hoặc là dùng làm bánh bông lan hoa hồng, nấu cháo hoa hồng… Tóm lại là rất nhiều cách sử dụng. Món này không chỉ ngon mà còn có tác dụng làm đẹp. Con gái ăn vào cực kỳ tốt.”
Làm xong hai lọ mứt hoa hồng, Lục Hiểu Du đưa cả cho Điền Điền mang về, còn tặng cô thêm một lọ mình đã làm xong từ trước nữa. Điền Điền mang ba lọ mứt hoa hồng về tặng Du Tinh một lọ, mình giữ một lọ, còn một lọ chuẩn bị mang về nhà cho mẹ ăn.
Dường như tâm trạng Du Tinh không được tốt lắm. Cô nhận món quà chỉ tiện miệng nói một tiếng cám ơn rồi mặt mày ủ dột nói với Điền Điền : “Mẹ của La Thiên Vũ vừa gọi điện cho tớ.”
Điền Điền không hiểu: “Bà ấy gọi điện cho cậu làm gì?”
“Bà ấy nói, nếu con trai bà ấy dùng bột K là do ảnh hưởng của tớ, là tớ làm anh ta hư hỏng, còn nói sẽ đến trường tìm tớ để hỏi tội. Điều này… nếu bà ấy thực sự đến trường gây sự, không phải nhà trường sẽ biết chuyện tớ bị nhốt vào đồn cảnh sát sao? Cậu nói xem, liệu trường có đuổi học tớ không? Như vậy, chẳng phải tớ hết đời rồi sao? Bố mẹ tớ mà biết, chắc chắn sẽ tức chết mất.” Du Tinh nói một tràng dài như sắp phát khóc.
Điền Điền nghe mà kinh ngạc: “Cái gì? Mẹ La Thiên vũ nói như vậy thật sao? Bà ấy dựa vào cái gì mà đến tìm cậu hỏi tội? Rõ ràng con trai bà ấy còn lừa cậu cơ mà. Thật là chẳng hiểu lí lẽ gì cả.”
Du Tinh gật đầu đánh rụp: “Đúng vậy. Mẹ anh ta nói năng rất ghê gớm. Hơn nữa còn chẳng thèm quan tâm đến đạo lý. Bà ấy chẳng chịu nghe tớ giải thích mà cứ nhận định rằng tớ dẫn La Thiên Vũ đi dùng bột K. Điền Điền, bây giờ phải làm sao đây? Không thể để mẹ anh ta đến trường tìm được.”
“Du Tinh, cậu đừng lo. Có lo cũng chẳng ích gì. Cậu hãy bình tĩnh lại để nghĩ cách đã.”
Hai cô gái lo lắng bàn bạc cả buổi mà cũng chẳng nghĩ ra được đối sách gì hay. Nếu mẹ La Thiên Vũ kiên quyết đến trường gây rắc rối cho Du Tinh, tránh thì không tránh nổi, chạy khỏi hòa thượng cũng chẳng thể chạy khỏi chùa. Việc nếu đã vậy, chỉ có thể chuẩn bị ứng chiến trực diện mà thôi.
“Du Tinh, cậu đừng sợ. nếu mẹ La Thiên Vũ thật sự đến trường làm loạn thì cậu cứ nói thẳng mọi chuyện trước mặt bà ấy. Phải dũng cảm tranh đấu chứ!”
Du Tinh khổ sở thở dài: “Cũng chỉ có thể vậy thôi. Nhưng nói thực là tớ vẫn không muốn để mẹ anh ta đến trường gây chuyện. Tớ sợ chuyện này mà đưa lên ban giám hiệu thì không biết sẽ thế nào. Tớ đã bị bắt đến đồn cảnh sát, kết quả xét nghiệm nước tiểu cũng chứng minh tớ đã dùng ma túy. Điều này sẽ rất khó chứng minh là tớ tự nguyện hay bị ép buộc. Nếu nhà trường vì chuyện này mà đuổi học tớ thì oan uổng quá!”
Điền Điền chỉ có thể an ủi cô: “Cậu đừng nghĩ ngợi nhiều như thế. Chưa biết chùng bà ấy chỉ gọi điện thoại chửi mắng một trận thôi chứ không làm loạn thật đâu. Những người có tiền như bà ấy chắc cũng phải giữ thể diện chứ!”
Nhưng Du Tinh vẫn vô cùng lo lắng, Điền Điền nghĩ ngợi: “Hay là tớ gọi điện thoại cho Hoắc Khởi Minh. Anh ta và La Thiên Vũ thân thiết như thế, chắc anh ta cũng nói chuyện được với mẹ của cậu ta. Thử xem liệu có thể nhờ anh ta ra mặt giải thích với mẹ của La Thiên Vũ và khuyên nhủ bà ấy không?”
Mắt Du Tinh sáng lên: “Được đấy, được đấy! Điền Điền, cậu mau gọi điện cho Hoắc Khởi Minh đi.”
Điền Điền gọi điện, nội dung cuộc nói chuyện đúng như dự liệu của Hoắc Khởi Minh. Môi anh ta nhếch lên nụ cười đắc ý: “Mẹ Thiên Vũ lại gọi điện chửi mắng Du Tinh một trận ư? Bà ấy còn nói sẽ đến trường gây rắc rối cho cô ấy sao? Trời ơi! Vậy thì phiền phức rồi. Mẹ Thiên Vũ nổi tiếng là mồm mép. Mỗi lần con trai gây chuyện gì cũng đều đổ lỗi cho người khác. Đặ biệt là lần này, Thiên Vũ vào viện suýt chút nữa thì không cứu được. Bây giờ cậu ấy vẫn chưa về được đâu. Bà ấy tức giận truy cứu xem ai hại con trai bà ấy thành ra như vậy. Bây giờ bà ấy nhận định là Du Tinh rồi, chắc chắn đám bạn “bay” hôm đó đều biết bà ấy ghê gớm như thế nào ên không ai dám chọc giận bà ấy đâu. Dù sao, Du Tinh cũng có mặt, chắc chắn mọi người sẽ đổ mọi trách nhiệm lên đầu cô ấy cho mà xem.”
Điền Điền nghe mà càng tức giận hơn: “Sao đám người đó có thể như thế chứ? Dám làm thì phải dám chịu, bây giờ đổ mọi trách nhiệm lên Du Tinh thì còn ra cái gì nữa? Thấy hồng mềm thì bóp chặt sao?”
“Không phải là hồng mềm thì bóp. Khi đó, họ cùng xảy ra chuyện, chỉ có Du Tinh là không thân không thế, không đẩy cho cô ấy thì đẩy cho ai? Bây giờ, mẹ Thiên Vũ cho rằng Du Tinh dẫn cậu ta đi dùng bột K, miệng lưỡi của bà ta chắc chắn sẽ khiến cô ấy khốn đốn.”
“Sao lại như vậy được? Để bà ấy chạy đến trường gây chuyện, mọi người sẽ biết Du Tinh bị bắt vào đồn cảnh sát. Hơn nữa, còn bị bắt vì nghi ngờ dùng ma túy nữa. Chưa biết chừng, nhà trường sẽ đuổi học cậu ấy. Hoắc Khởi minh, anh có thể giúp cậu ấy giải thích cho mẹ của La Thiên vũ hiểu không? Sự việc vốn không liên quan đến cậu ấy. Cậu ấy cũng là người bị hại mà.”
Hoắc Khởi Minh làm ra vẻ suy nghĩ: “Điều này… Tôi có thể đi giải thích giúp được. Nhưng tính khí mẹ Thiên vũ rất khó chịu, rất khó nói chuyện. Tôi nói thì nói nhưng không biết bà ấy có chịu nghe, có chịu tin hay không nữa.”
“Anh và La Thiên vũ là bạn thân như vậy, anh giải thích chắc bà ấy sẽ tin. Xin anh hãy giúp Du Tinh, để bà ấy hiểu thật ra sự việc không liên quan gì đến cậu ấy . Tôi xin anh đấy.”
“Được rồi. Tôi sẽ cố gắng hết sức. Nếu tôi có thể làm cho mẹ La Thiên Vũ không đến gây phiền phức cho Du Tinh thì cô phải cảm ơn tôi cho tốt đấy nhé!”
Sau câu nói đó, Điền Điền có nghe rõ tiếng hôn trêu đùa của Hoắc Khởi Minh nhưng cô vẫn long trọng hứa: “Hoắc Khởi Minh, nếu anh thật sự giúp Du Tinh giải quyết được rắc rối này, chúng tôi nhất định sẽ cảm ơn anh thật tốt.”
Tuy Hoắc Khởi Minh đã nhận lời giúp nhưng trước khi sự việc chưa được giải quyết xong, Du Tinh vẫn nhấp nhổm không yên. Nghe Điền Điền thuật lại suy đoán của Hoắc Khởi Minh, là đám người cùng “bay” hôm đó biết mẹ La Thiên Vũ rất ghê gớm nên tất cả đều đổ trách nhiệm lên người mình, cô cắn răng giận dữ: “Sao bọn họ có thể xấu xa như vậy chứ? Chẳng có ai chịu đứng ra nói sự thật sao?”
Điền Điền cũng đồng tình: “Đúng vậy. Thật chẳng ra sao. Đổ hết trách nhiệm lên đầu một mình cậu, mà bản thân họ có trong sạch gì cho cam.”
Du Tinh càng nghĩ càng bực mình: “Nếu tớ biết bọn nó tên là gì ở đâu, tớ sẽ tìm đến tận nhà để tính sổ từng người một. Dựa vào cái gì mà nói tớ dẫn La Thiên Vũ đi dùng bột K chứ? Rõ ràng là anh ta dẫn tớ vào phòng đặt của bọn nó, lừa tớ uống rượu vang pha bột K của bọn nó.” Nói mãi, nói mãi, Du Tinh bỗng nhớ ra, bàn đập bàn đánh rầm một cái: “Đúng rồi! Những người cùng “bay” tối hôm đó, người khác thì tớ không biết nhưng tớ biết một người. A Tiệp, em họ Liên Gia Kỳ. Cậu ta cũng là một người tham gia hôm đó. Tớ phải đến tìm cậu ta đối chất mới được, hỏi tại sao cậu ta lại đổ trách nhiệm cho tớ?”
Đây đúng là một cách. Có điều, Du Tinh biết A Tiệp đang học ở thành phố S mà không biết cụ thể là học trường nào và liên hệ bằng cách nào. Nhưng không sao, cô đã có cách: “Điền Điền, cậu gọi điện cho Liên Gia Kỳ giúp tớ. Chắc chắn là anh ta biết.”
Điền Điền hoài nghi, rút di động ra đưa cho Du Tinh: “Cậu tự gọi đi. Tớ sợ không nói rõ được đâu.”
Điện thoại nhanh chóng có người bắt máy nhưng không phải là Liên Gia Kỳ. Đầu bên kia là một giọng nam khàn khàn rất lịch sự giới thiệu mình là trợ lí của Liên Gia Kỳ, nói bây giờ họ đang tiến hành hội đàm ở Hồng Kông. “Bây giờ anh Liên tạm thời không tiện nghe điện thoại, có chuyện gì cô cứ để lại lời nhắn, tôi sẽ chuyển lời giúp cô.”
Du Tinh im lặng mất một lát. Chuyện của cô không thể nhắn dăm ba câu là nói rõ được nên cô chỉ có thể nói: “Xin anh chuyển lời với anh Liên rằng Du Tinh và Điền Điền có chuyện cần tìm anh ấy. Khi nào anh ấy có thời gian thì gọi lại cho chúng tôi. Cảm ơn anh.”
Một tiếng sau, Liên Gia Kỳ gọi điện lại. Du Tinh lại không có ở phòng, cô ấy đi lấy nước sôi ở phòng phát nước. Điền Điền chỉ có thể đem sự tình kể lại cho anh, cuối cùng thì ướm hỏi: “Anh Liên, Du Tinh muốn xin anh số điện thoại của A Tiệp. Có được không ạ?”
“Không thành vấn đề. Tôi đọc cho cô số di động của A Tiệp. Cô ghi lại đi.”
Ghi xong, Điền Điền lại cảm ơn hết làn này đến lần khác: “Cảm ơn anh Liên. Thật ngại quá! Anh bận như vậy mà chúng tôi còn làm phiền anh.”
“Không có gì. Bận nữa thì vẫn có thời thời gian gọi lại chứ! Phải rồi, cô cảm thấy làm việc ở vườn hoa cầu vồng thế nào? Vẫn ổn chứ?”
Tuy biết Liên Gia Kỳ không nhìn thấy nhưng Điền Điền vẫn gật đầu cái rụp: “Rất ổn ạ! Ở đó thật sự là quá đẹp! Tôi thích lắm! Hơn nữa vợ chồng anh Tằng Thiếu Hàng và chị Lục Hiểu Du đều rất tử tế.”
“Đúng vậy. Họ đều là người rất tốt. Cô làm việc cùng họ thì tôi yên tâm rồi.”
Liên Gia Kỳ buột miệng nói ra câu đó khiến lòng Điền Điền chợt rung động mơ hồ. Tựa như chuồn chuồn chạm vào ngọn lá sen, nhẹ nhàng như không.