“Alo? Linh An? Phải em không?” vì không thấy ai nói gì ở đầu giây bên kia nên anh đoán ngay được là nó nghe máy...
“Cà phê! Cà phê!” nó chỉ lẩm bẩm đi lẩm bẩm lại hai từ đó rồi cúp máy... mặc dù đang bận lắm nhưng lại thấy lo nên anh phải tạm hoãn lại công việc của mình để đến nhà nó xem sao.
Trên đường đi anh có ghé qua tiệm mua cho nó một cốc cà phê:
“Cà phê của em đây!” nó ngồi im không nói gì, anh nhẹ nhàng đặt cốc cà phê vào tay nó thì bị nó hất ngay đi:
“Cà phê, cà phê cơ!”
Không ai hiểu nó muốn cà phê gì cho đến khi Minh tới. Vì rất thân với Win cho nên anh biết nó đang muốn gì...
“Để em đưa An ra ngoài một chút nhé?”
Hùng gật đầu rồi nhờ Minh chăm sóc cho nó vì anh thật sự là đang rất bận...
***
Anh đưa nó đến quán cà phê và để nó ngồi vào bàn cạnh cửa sổ. Nó cảm nhận được cái vị quen thuộc của quán, vị của gió và hương thơm của mọi thứ nơi đây...
Khẽ nở nụ cười nó đưa tay chạm nhẹ vào mặt bàn, có chút lành lạnh. Nó cười mà nước mắt cứ rơi mãi. Quá khứ hạnh phúc xen lẫn hiện tại đau thương khiến cho trái tim nó...lạnh ngắt. Cái lạnh của đau thương, của tuyệt vọng...
Minh chỉ lặng im nhìn nó. Nhìn những cảm xúc của nó đang rơi ra từng chút một, từ hạnh phúc đến bi thương...cười, rồi nụ cười chan nước mắt.
Bất chợt anh có một ước mơ thật buồn cười, ước rằng anh là Win, à không, ước rằng nó yêu anh như yêu Win, dù chỉ là một ngày hay chỉ là một thời điểm nào đó trong cuộc đời sắp hết hạn này...
Lấy ra một chiếc khăn tay anh lau nước mắt cho nó rồi nhẹ nắm lấy bàn tay ấy:
“Em có thể mỉm cười một lần được không? Xxin em đấy! Một nụ cười cuối cùng dành cho anh!” anh nói như đang thì thầm một câu chua chát, tuy nhỏ nhưng cũng đủ để nó nghe và nó hiểu...Nó im lặng thật lâu, thật lâu...anh biết nó đang suy nghĩ.
Chắc anh sẽ chẳng thể được thấy nó cười đâu...
Và...
Nó mỉm cười, nụ cười dành cho anh. Cố gắng lưu giữ lại hình ảnh này vào trái tim mình rồi anh cố gắng nói thêm một câu nữa. Từng tiếng nghẹn ngào vì anh đang sắp khóc, mà không, anh đã khóc rồi, anh đã khóc từ rất lâu trước đó rồi cơ, chỉ là nước mắt chưa rơi ra ngoài thôi...
“Anh...hôn em...được chứ? Bạn thôi cũng được...” câu hỏi của anh tràn đầy hy vọng. Anh không dám mong là nó sẽ đồng ý nhưng không hiểu sao anh vẫn cứ hy vọng, dù là mong manh...giống như mong một tia nắng trong ngày đông lạnh lẽo...anh thấy mình cô đơn...
Nó không trả lời. Anh hiểu, cố gắng nở một nụ cười an ủi chính mình anh đứng dậy toan bước đi...
Nó kéo anh lại, khẽ gật đầu. Thật khó có thể diễn tả được hết cảm xúc của anh lúc này. Cố gắng kìm nén cảm xúc của mình anh quỳ gối xuống và nhẹ đặt lên môi nó một nụ hôn... rất nhẹ...chỉ như một cánh hoa đào rơi xuống mà thôi...
Lau nhanh giọt nước mắt vừa rơi anh vội bỏ đi, anh biết mình không thể ở lại đây thêm một giay phút nào nữa. Vì...nếu ở lại bên nó dù chỉ một giây nữa thôi, anh sợ mình sẽ không đủ can đảm để rời đi.
Với lại cũng có người khác chăm sóc cho nó rồi. Anh ở bên thì cũng chỉ làm con bù nhìn mà thôi...