Lược Thê

Chương 10


Chương trước Chương tiếp

Edit và Beta: Độc Tiếu

Nam nhân dùng toàn tâm yêu ngươi thương ngươi, vĩnh viễn chỉ là hắn......

Lấy những mảnh vỡ được bọc trong khăn ra, cố gắng gắn lại bức tượng gỗ nam oa nhi, cuối cùng vẫn là vô ích.

Nàng đã sắp không nghĩ ra nổi bức tượng này trông như thế nào, chỉ nhớ rõ nó có một khuôn mặt tươi cười sáng lạn.

Nàng gắn lại, gắn lại, lại nhớ tới lời nói ở bờ sông.

“Muốn thương ngươi, sủng ngươi, bất kỳ việc gì cũng theo ý ngươi, còn phải gia thế tốt, tướng mạo tốt mới xứng đôi được với Nhạn Hồi nhà chúng ta, trọng yếu nhất là—nhất định phải thật tình đối đãi với ngươi, cả một đời tình ý không chuyển.”

“Trên đời này, sẽ có người như thế sao?”

“Sẽ có. Ngươi không tìm được, ta sẽ phụ trách tìm về cho ngươi.”

Khi đó chỉ cảm thấy điều kiện mà hắn nói rất hà khắc, trên đời này có được loại nam nhân như thế sao? Cho dù có, nàng lại lấy đâu ra phúc phận này?

Hiện tại nghĩ lại, từng cái điều kiện một đều giống như hắn, sợ là khi đó muốn ám chỉ với nàng, muốn nàng hảo hảo nhìn lại một lần thôi.

“Ngươi cũng đừng cố chấp, nếu có nhân duyên thích hợp, phải hiểu được chính mình cần nắm chắc, đừng đem tình yêu của ngươi cho nam nhân không thuộc về ngươi, mọi thứ trong tay sẽ bay đi mất.”

Nàng quả thật là làm một nam nhân đem cả cuộc đời đi yêu nàng bay đi mất rồi, nhưng nàng không hiểu được, rốt cuộc là mình có muốn hay không.

Dĩ vãng, đem gia chủ giấu vào trong lòng, thật lâu, thật lâu, đến nỗi hình ảnh kia không thể nào xóa đi. Cho tới nay, chỉ nhìn hắn, cũng chỉ chấp nhận hắn, tựa như mặt trời sáng rọi sau cơn mưa, là ánh sáng mĩ lệ nhất, là bức tranh đẹp nhất trong cuộc đời của nàng, không thể nào rời mắt được.

Mà Mộ Dung Lược, phải cảm tạ mặt trời mĩ lệ xinh đẹp sáng rọi, mạnh mẽ xâm nhập vào trái tim nàng, hắn là dòng suối nước lạnh, lại lợi dụng hình ảnh ánh sáng phản chiếu trên mặt nước, biểu hiện giả dối, lừa dối đôi mắt của nàng. Vì thế khi nàng nhìn đôi mắt trong như bầu trời, không tự giác bị hình ảnh phản ánh trên mặt hồ hấp dẫn, tham lam cùng quyến luyến nhìn ánh sáng kia.

Nàng nhìn, không phải hắn, mà là ánh sáng kia, phía bầu trời sáng không thể chạm vào, nhưng mặt trời trên mặt hồ kia, nàng có thể chạm, vì thế mà trong lòng tràn đầy vui mừng.

Nhưng là, cầu vồng sau đó cũng biến mất, suối nước lạnh lẽo vẫn là suối nước lạnh lẽo, cái gì cũng không có.

Vì thế, nàng thất vọng rời ánh mắt, hận hắn lừa gạt, hận hắn khiến cho nàng thường xuyên nhận được cảm giác của hạnh phúc. Cho rằng chính mình có thể có được ánh sáng sáng lạn kia, nhưng rồi lại phát hiện, hết thảy chỉ là hình ảnh phản chiếu đầy giả dối.

Hắn cái gì cũng không có, nàng, cũng không có cái gì.

Là vì như vậy đi? Trái tim trống rỗng, mới có thể bình tĩnh được như vậy? Tâm chết lặng, làm thế nào cũng không thể nặn ra được chút cảm xúc dư thừa.

Có lẽ, nàng thật sự là người vô tình, ngay cả khi hắn chết, cũng không thể nào làm cho nàng rơi một giọt lệ.

Nàng tắt đèn sớm đi ngủ, áp chế nỗi buồn không thở nổi kia ở trong lòng.

Ngày thứ bảy quay lại trang.

Ban đêm, nàng đi bộ ngoài hành lang bên ngoài, nhìn thấy trong lòng một mảng hắc ám, thuận tay đẩy cửa đi vào, thắp đèn thêm dầu, ánh đèn sáng lên, giật mình.

Nàng đang làm cái gì? Người này sẽ không bao giờ trở về, thắp đèn để làm gì?

Hiện tại nơi hắn ở, so với nơi này còn âm u hơn ngàn vạn lần, hắn cũng dám bước chân đến, hẳn là sẽ không còn sợ tối, sợ hãi khi một mình ở trong bóng đêm đi?

Nhưng thói quen này nhiều năm không đổi được, nàng vẫn là hàng đêm đến thắp đèn cho phòng ngủ của hắn, cũng nói rõ với tì bộc, vô luận người có về hay không, đều phải dọn dẹp. Chưa qua bảy bảy bốn chín ngày, vẫn chưa bước chân xuống hoàng tuyền, có lẽ còn quay trở lại nhìn.

Cách một ngày, nàng đốt một đôi đèn, đồng nam đồng nữ, trong lòng liên tục gọi tên của hắn, đốt cho hắn, để khi hắn xuống dưới hoàng tuyền có đồng nam đồng nữ hầu hạ, cầm đèn dẫn đường đi phía trước, sẽ không cần phải hoảng hốt lo lắng.

Nàng đốt thật nhiều, thật nhiều, gia chủ không biết hắn sợ bóng tối, tất nhiên sẽ không làm những thứ này vì hắn.

Quay lại trang được nửa tháng.

Nàng chuẩn bị xong mọi công việc của gia chủ, giao ra chức quyền, đã xong chức trách.

Các trưởng lão nghị sự ở sảnh trước, hôm nay ra quyết định xem người nào là gia chủ kế nhiệm, nàng liền có thể rời đi.

Hết thảy đều đã thu thập thỏa đáng, dự tính là hai ngày này liền có thể đi.

Nên đi nơi nào, trước mắt cũng không rõ, có lẽ là quay lại Bình Thành—cố hương của nàng, cũng có lẽ là đi nhìn lại những nơi đã từng đi qua.

Không quan tâm đời gia chủ kế tiếp là ai, một ngày sáng sớm, nàng lẻ loi một mình rời khỏi Mộ Dung trang.

Nàng đi Nghi Hưng.

Cũng không nghĩ nhiều, chỉ là từng có công việc phải đi qua, rốt cuộc lại muốn nhìn cái vườn trả này, xem kinh doanh thế nào, sau này mình đã không còn chiếu cố đến.

Nông dân trồng trà đã thay đổi thành nhóm khác, không còn là nhóm ban đầu, nhưng nhi tử của quản sự tinh mắt, liếc một cái liền nhận ra nàng, đến hỏi: “Gia chủ Mộ Dung không có đến sao?”

Thần sắc nàng cứng đờ, đuổi đi bế tắc không hiểu sao lại xuất hiện ở trong lòng, bằng phẳng đáp lại. “Hắn đã rời đi.”

“Hả? Vậy ngươi—“ Nghĩ đến cô nương cùng với gia chủ Mộ Dung như hình với bóng, theo bản năng nhân tiện hỏi: “Ngươi cũng muốn đi sao?”

“Ân. Sau này ta sẽ không còn chiếu cố, cũng lo lắng. Gia chủ mới của Mộ Dung gia không nhất thiết là sẽ có cảm tình với nơi này.” Ít nhất không giống nàng, không giống... hắn.

Nàng đi tuần chung quanh, ngồi dựa vào dưới bóng cây, nhớ tới một năm kia, bởi vì đất nơi này thích hợp trồng trà, hắn liền tiến đến xem, ở chỗ này hơn một tháng, mọi công việc đều có thể tự mình hoạt động.

Hỏi hắn vì sao? Hắn cười nhưng không nói.

Một ít ngày này, nàng ngay cả trồng trà cũng học xong, suy nghĩ kia cũng tương đối ngu ngốc, chỉ là muốn hắn uống trà do nàng tự tay trồng.

Liên tục mấy ngày, nắng sưởi cháy làn da non mịn, hắn ở dưới bóng cây rót nước cho nàng, cười trêu nói: “Nhìn ngươi giờ trông không khác gì thôn cô.”

Khi mới nghiên cứu giống cây phát triển, hắn thử thử, thật lâu không nói, khi vừa mở miệng lại nhân tiện nói: “Nhạn Hồi.”

“Gia chủ có phân phó gì?”

Hắn cười nói: “Không phải gọi ngươi, quản sự vừa rồi mới nói muốn ta đặt tên cho vườn trà, mà trà của vườn này mát rượi hợp lòng người, uống xong tư vị vẫn ngập tràn trong cổ họng, giống như ngươi. Ta thấy vậy nên lấy tên ngươi để đặt.”

Trở lại Mộ Dung trang sau hơn một tháng, trà từ Nghi Hưng được chuyển đến, đó là do nàng tự tay trồng. Hắn nhận được, vẻ mặt có chút vui mừng, nói—

“Nhạn Hồi trồng trà vì ta, cần phải hảo hảo trân quý.”

Sau, nàng rốt cuộc cũng không thấy những lá trà kia. Ban đêm mấy ngày trước, tiến vào ngủ không người kia thắp đèn, nàng thuận tay muốn đóng cửa sổ bị gió thổi, phát hiện bồn hoa trước cửa hổ, rải những lá trà, đã khô héo—giống như tình cảm ngày xưa.

Hiện tại, nàng đứng ở dưới bóng cây hắn từng đứng, nhìn xa xa phía vườn trà được đặt tên nàng, người kia từng nói, chỉ cần hắn còn sống một ngày, sẽ hảo hảo bảo vệ nó, kể cả khi nó không thể đem lại ngân phiếu cho Mộ Dung trang, bởi vì vườn trà này tồn tại, không phải vì tiền.

Hiện tại hắn đã mất, nàng cũng phải rời đi, sau này dù là vườn trà hay lá trà đều sợ là không thể giữ được.

Thứ tư, ngày mười chín, nàng đến Thiệu Gia thôn.

Chất nước ở Thiệu Gia thôn thanh t hanh, thích hợp với tạo rượu, ngâm rượu.

Tháng chín năm kia, nàng có học sơ qua ngâm rượu, cũng là ở chỗ này, lúc ấy cùng hắn hẹn ước, lần tới có đến, sẽ cùng đối ẩm.

Trong hầm rượu kia, mỗi một loại rượu đều có một câu chuyện riêng, lâu hơn mười niên sử cũng có. Có loại là vì sinh đứa nhỏ ra, có phải phụ thân vì nhi tử mà chế Trạng Nguyên hồng, cũng có vì huynh đệ, mẹ con, tri kỷ, chính và phụ, thầy trò, kính thần tế tổ.... Các loại quan hệ bất đồng, danh mục bất đồng mà nhưỡng chế, trân quý ở tâm ý.

Nàng vào hầm rượu, lấy loại rượu kia ra, mấy ngày liền bôn ba, ngay cả rượu nào cũng không quản, lôi ra uống đến say, may mà có một tì bộc ở bên cạnh hầu hạ.

Nàng hôn mê vài canh giờ, tỉnh lại thời gian đã về chiều.

“Mạc cô nương, Mộ Dung gia chủ--“

“Hắn sẽ không đến nữa.”

“Là vậy sao.......” Thôn trưởng không tiếp tục nói gì.

Nhìn ra đối phương hình như có chuyện khó xử, rõ ràng có chuyện chưa nói ra, nàng nói: “Thôn trưởng có chuyện gì không ngại thì nói thẳng.”

“Ta lo cho cô nương nên mời đại phu bắt mạch, người... có thai.”

Có...thai?!

Suy nghĩ bị chặt đứt trong một lát, mới lĩnh ngộ được ý nghĩa của lời nói kia.

Đây là, chuyện vui sao?

Ban đêm, nàng mở rượu, một ly uống cạn.

“Kính ngươi, Mộ Dung.”

Hôm nay là bảy bảy bốn chín ngày của hắn.

Qua tối ngay, hồn phách phải đi qua cầu Nại Hà, uống chén canh của Mạnh Bà, thế gian này liền cùng hắn không còn liên quan.

Hắn hẳn là thật cao hứng đi? Rốt cuộc cũng có thể triệt để quên nàng, hắn chờ đợi ngày này, chờ đã lâu.

Thôn trưởng nói, Mộ Dung gia chủ gửi thư đến nói, muốn hắn lấy rượu, xử trí thế nào cũng được, tóm lại đừng giữ lại. Thư kia bị kéo dài mấy ngài mới được gửi đến, nếu nàng đến trễ vài ngày, rượu này cũng không còn.

Những dấu vết mà bọn họ lưu lại, từng chút một, chút một đều biến mất, một ngày nào đó, có lẽ ngay cả trí nhớ cũng không còn, nhưng.....

Vì sao khi hắn cố tình quyết tâm xóa đi mọi thứ, lại để lại cho nàng một dấu tích không thể xóa đi?

Lòng bàn tay xoa bụng, ngước mắt nhìn về phía bóng đêm vô tận. “Ngươi muốn ta lưu lại sao, Mộ Dung? Mọi thứ có chung với ta người đều phá hủy từng chút một, cũng vì như thế, ta cũng không thể lưu lại “nó”, ngươi nói có phải không?”

Trong tay nắm chặt hai đồng tiền, hướng lên trời mà tung, rơi xuống đất, lăn mấy vòng, dừng lại cạnh đôi giầy.

Chung một mặt.

Hắn thực không cần nàng lưu lại?! Như thế tuyệt nhiêm, không muốn cùng nàng có một chút liên quan nào.

“Ta hỏi lại một lần nữa. Đây là hài tử của ngươi, ngươi thật không muốn ta lưu lại?”

Ngay cả hỏi lần ba, vẫn là đồng nhất.

Nàng nhắm mắt lại. “Tốt! Tốt lắm.... ta cũng nghĩ như vậy......” Nâng rượu lên, lại uống.

Không có, cái gì cũng không có. Như vậy, nàng càng thoải mái....

Nới lỏng tay, rượu rơi xuống đất, nàng bước đến, nhìn thoáng qua chữ khắc trên vò.

Mộ Dung

Nhạn Hồi

Rượu cho năm Tâm Mão nên vợ nên chồng

Nguyện bách nguyên giai lão, cùng hưởng hoan sầu.

Trái tim đau xót, đau không lý do lan tràn khắp lồng ngực.

Nàng về sau đi đến rất nhiều địa phương, trằn trọc hơn ba tháng.

Một chỗ, hai nơi, ba điểm... Cho đến mãi về sau, nàng mới phát hiện, mỗi nơi mình đi đến, đều có dấu vết của hắn.

Nguyên lai, ở sâu trong nội tâm vẫn nhớ đến, không thể nào bỏ xuống được quyến luyến, tất cả đều là về hắn.

Hầm chén thuốc phá thai, bỏ lại hầm, vài lần cầm ở trong tay, lại gác sang kệ cho nó lạnh, thủy chung vẫn không thể uống.

Những gì có thể hủy, hắn đã hủy toàn bộ, huyết mạch còn lại ở trong bụng, nàng thật sự muốn hủy đi không lưu lại sao?

Không, nàng không muốn.

Đây là phần trí nhớ cuối cùng hắn lưu lại cho nàng, chứng minh hết thảy mọi thứ đều không phải là hư ảo. Lần này, nàng muốn tự mình quyết định, không cho phép hắn can thiệp.

Bất tri bất giác đi qua những nơi có vết tích của hắn, vòng, lại vòng, không ngờ lại trở về Mộ Dung trang—

Đây nơi có nhiều ký ức với hắn nhất.

Thân hình đón gió ở trong đình, khuông viên nồng tình âu yếm.... Mỗi một bông lan trong viện đều có thân ảnh của hắn, thậm chí cả hành lang nơi tìm nàng khi dễ, từng đoạn ngắn trong đầu đều là những ký ức luôn tồn tại mãi.

Lần này, nàng biết rõ được, người mà nàng nhìn là hắn.

Một lần nữa đi qua, những chuyện đã trải qua, mọi thứ thuộc về hắn, mới phát hiện—

Nàng nhìn mặt trời phản ánh trên nước, nhưng thực tế là bàn tay chạm vào đã thấm lạnh, tràn đầy trong lòng, bất tri bất giác, yêu thích dòng nước mát lạnh cam thuần.

Mặt trời phía chân trời kia, nàng chưa bao giờ chạm qua, chân chính ở trong lòng là dòng suối mát lạnh kia. Trước mắt lưu luyến mặt trời tuyệt mỹ, trong lòng lại là quyến luyến dòng suối mát lạnh mà không biết.

Cho đến khi dòng suối khô cạn, lúc này mới tỉnh ngộ, trái tim đã sớm lún sâu không thể xa rời.

Hắn rời đi nửa năm.

Nàng vẫn giữ thói quen đến phòng của hắn, muốn cùng hắn trò chuyện, mới có thể ngủ yên.

Nàng thắp đèn, ngồi xuống ở trước bàn, chậm rãi mở miệng. “Chuyện trong trang, ta không quản, hiện nay đương gia là chi thứ hai. Mộ Dung Nghĩa không có tài cán như Mộ Dung Dung, nhưng ít nhất lòng dạ khá tốt. Phòng thứ hai giờ tranh đấu gay gắt, như nước với lửa.”

Nàng cười cười, lại nói: “Bất quá không quan hệ với ta, ta không luyến quyền, chiến hỏa liền không đốt đến nơi này của ta, Mộ Dung Nghĩa vì trong bụng ta còn có cốt nhục của Mộ Dung gia, vẫn để cho ta có chỗ dung thân. Quyền lực chỉ là thứ lắm thị phi phải trái, những chuyện này chúng ta đều đã chính mắt chứng kiến qua, hiện tại ta chỉ muốn có nơi có thể bảo thụ đứa nhỏ của chàng, thế là đủ rồi.”

Nàng đứng dậy, bước về phía đệm giường, nằm trên giường ngày xưa từng cùng hắn cộng chẩm.

Nơi này, nàng mỗi ngày đều dọn dẹp, không để dính một hạt bụi nào, phảng phất như chủ nhân phòng ngủ này chỉ là ra ngoài, lúc nào cũng có thể trở về.

“Đêm nay ta có thể ngủ cùng chàng ở nơi này không?”

Hương hoa nhàn nhạt, gió đêm ngừng thổi, đêm, tĩnh lặng không có một tiếng động. Hắn không trả lời nàng, nàng coi là hắn đã cho phép, kéo chăn lên, chăm chú nhìn ánh nến lay động.

“Chàng còn nhớ rõ cây trăm năm vợ chồng sao? Nói rằng đó là tượng trưng cho cát tường trong thôn, khiến vợ chồng trong thôn, các cặp tình nhân thành kính cúng bái, coi đó là thần thủ hộ tình yêu, cây còn thì còn phù hộ nguyện vọng của thôn dân. Ta sau này nhìn qua, mới biết chàng cũng nhập cảnh tùy tục, viết giấy treo lên, thật khó tưởng tượng, chàng cũng làm cái chuyện ngu ngốc như thế.”

Mộ Dung

Thập Nhi

Vĩnh kết đồng tâm tình dài không chuyển,

Mũi bỗng nhiên đau xót, có chút lý giải được tâm tình của hắn lúc đó.

Nếu không phải là lặng lẽ cầu nguyện thì hắn còn có thể làm như thế nào? Nếu thật sự nói ra khỏi miệng, đổi lấy cái kết quả gì, nàng còn không rõ hay sao?

Sợ hắn giận nàng trộm xem xét, nàng vội vã giải thích. “Ta không phải nhìn lén, chỉ là lúc đến, cây vợ chồng kia đã bắt đầu khô một nửa, giấy nguyện đã phân tán, ta—“

Hai cây vợ chồng kia dây dưa triền miên trăm năm, một đạo sấm đánh xuống, khô một gốc cây, gốc cây còn lại vẫn còn khỏe mạnh, hấp thụ chút dinh dưỡng còn lại của cây kia, cố gắng sống sót.

Cây đan vào nhau, vẫn là cây vợ chồng? Cái gọi là tình vợ chồng, bất quá cũng chỉ là như thế, khi đại nạn đến, tự cố còn không được, ai còn có thừa lực lo cho người khác? Hắn vẫn là uổng phí tâm tư.

“Thôi, không nói chuyện khiến người khác phiền muộn. Mộ Dung, chàng ở dưới kia có tốt không? Ta, ta, ta...” Ta một hồi lâu cuối cùng cũng không nói được phấn còn lại.

“Đốt vật cho chàng, có nhận được không? Nếu không, cũng phiền lòng, đèn nơi này đều thắp cho chàng, chàng muốn thì trở lại xem, ta luôn ở trong này.

Gia chủ-- ta nói là đại ca của chàng, hắn từng nói qua, tính tình hai chúng ta rất giống, hiện tại xem ra, đúng là giống thật. Thời gian hắn mất tích kia, chàng thường ngồi ở thư phòng, vừa ngồi là hơn nửa ngày, chính là nhớ đến hắn, lại không chịu thừa nhận. Phiền muộn trong lòng càng ngày càng lớn, đó là “hối hận” sao?

.....Thực xin lỗi, khi đó, không có hiểu được tâm tư của chàng, không kịp thời kéo chàng lên, lại còn trách móc chàng nặng nề, mới khiến cho chàng càng ngày càng trầm luân, đến cuối cùng bước đến nơi không trở về được. Nhìn lại, những gì hiện tại ta làm có gì khác với chàng? Chúng ta—quả thật là giống nhau.”

Quật cường giống nhau, giống đến mức đem tâm tư ép chặt đến thâm trầm, thâm trầm—đến mức cả bản thân cũng có thể giấu giếm được.

Hắn không muốn thừa nhận, đối mặt với hối hận, ép lại ép, một ngày kia ép không được nữa, liền như vỡ đê, mãnh liệt như thủy triều, nuốt sống hắn.

Nàng chưa từng thản nhiên đối mặt với tình ý, cự tuyệt lại cự tuyệt, thẳng cho đến khi đẩy hắn ra khỏi trái tim, mới phát hiện không có gì ngoài hắn, đã trống không không có vật gì.

Nàng không thể thừa nhận, cũng không dám thừa nhận, đào rỗng cảm xúc, tự làm cho chính mình chết lặng, chỉ sợ một khi đối mặt thì đau đến không thể nào thừa nhận.

Tương tư một ngày lại một ngày, sâu sắc từng chút một, thẳng đến mức không chịu được, mới giật mình cảm thấy—đau đến thấu xương.

Nửa năm đằng đẵng.

Hắn chết sau nửa năm đằng đẵng, nước mắt mới mãnh liệt rơi.

“Mộ Dung, Mộ Dung...”

Nàng đã không còn tham lam nhìn mặt trời tuyệt mỹ, có thể không, cho nàng cảm nhận tư vị mát lạnh của nước suối trong trí nhớ kia, cảm thụ tình yêu của hắn?

Mấy ngày nay, hắn chưa từng đi vào giấc mộng một lần, nhưng hình bóng kia lại chưa từng phai nhạt trong trí óc, ngược lại càng lúc càng nhớ rõ mọi chuyện đã qua.

Nàng nhớ tới—hắn ngang nhiên đứng trong sảnh chính, không sợ không ngại, một đao đâm xuống ngực, chỉ vì bảo hộ nàng, không để cho tộc quy trách phạt.

Nàng nhớ tới—hắn vì nàng tranh thủ danh phận, bướng bỉnh nhất định phải cưới hỏi đàng hoàng, không để cho nàng chịu một tia khuất nhục.

Nàng nhớ tới—muôn vàn trân sủng của hắn, tất cả mọi chuyện, một ngày một ít, tràn đày, tràn đầy nồng tình mật yêu.

Còn có, còn có.....

“Chàng nhớ sao? Có một lần chúng ta bỏ lỡ nhà trọ, phải tìm nơi ngủ ở bên ngoài—“

Một lần kia, bị kẻ xấu nhìn chăm chú, bị ám toàn âm hiểu.

Xuất môn cùng nàng, hắn không thích mang theo hộ vệ, về sang mới hiểu được, hắn là không muốn có người ở bên cạnh, muốn có thêm chút thời gian ở cùng một chỗ với nàng.

Hắn được gia chủ tẩm bổ nhiều kì trân dược liệu, mê hương bình thường trên phố hắn có thể chống cự lại được một chút dược tính, giãy dụa đi tới bên người của nàng, liền thể lực khô kiệt mà ngã ở trên người nàng.

Nàng cả kinh, đang muốn nói cái gì đó—

“Hư, đừng lên tiếng.”

Hắn đặt ở trên người nàng, đem cơ thể ra chặt chẽ bảo vệ nàng.

Sao có thể để gia chủ vì nàng mà lấy thân chắn hiểm?! Mà cơ thể nàng lại tứ chi hư nhuyễn, không thể đấu lại, trong bóng đêm, nhìn kẻ xấu vơ vét tài vật.

“Muốn tiền tài không sao, chỉ cần người bình an là tốt rồi.” Khi đó cả người hắn buộc chặt, lo lắng kẻ xấu không chỉ muốn tiền tai, thấy mĩ mạo liền nổi ác tâm. Hắn không biết võ, nàng lại chịu tác dụng của thuốc, cực kỳ sợ nàng nhận phải thương tổn.

May mà những người đó chỉ cần tiền, đắc thủ cũng sợ chuyện, cũng không lưu lại mà nhanh chóng rời đi.

“Gia chủ?”

“Chờ thêm một lát.” Xác nhận những người đó đi không quay lại, hắn mới chậm rãi lơi lỏng buộc chặt tứ chi.

“Gia chủ?”

“Ta không cử động được.” Hắn chôn vùi ở cần cổ của nàng, cúi đầu hít thở.

Rồi sau đó nàng cảm giác được thân hình trầm tĩnh kia dần dần căng ra, nhưng lại không giống, ít nhất,-- vật cứng rắn đặt ở trên người nàng kia không giống.

“Gia chủ, ngài là trúng mị dược sao?”

“......Câm miệng!” Hắn tức giận nói.

“Nếu không, để ta đi hỏi chung quanh chỗ nào có—“

“Ngươi còn nhiều lời thêm một câu liền lấy ngươi để tiêu hỏa.”

Lúc đó, cho rằng hắn hắn là giận người khác làm hắn mất mặt, trong lòng khó chịu, hiện tại nghĩ lại—

Nàng cúi đầu cười khẽ. “Không trách tại sao chàng tức giận, ta cũng muốn giận tại sao lại có người không hiểu phong tình đến như thế.”

Nàng cho rằng, nụ cười kia là của gia chủ, còn hắn sẽ không cười, tính tình âm u như vậy làm sao có thể có được nụ cười thoải mái chân thành đến vậy?

Nhưng mà có, khi ở cùng nàng, hắn luôn luôn cười đến chân thành.

Nàng còn cho rằng đấy là thuộc riêng về gia chủ, thì ra, đều là của hắn.

Hắn cũng cười, cũng tức giận, cũng có chút tâm nhãn trộm một chút thân mật, cũng sẽ cùng nàng giận dỗi, càng không để lại dấu vết, lấy thân phận chủ tử che giấu đi hành động thân mật trìu mến....

Nhớ đến hành động ngu ngốc của hắn ở cây cầu, nhớ đến khi hắn giả vờ tứ chi hư nhuyễn trộm hương ở trên người nàng, cuối cùng lại tự biến mình thành một thân căng cứng cũng không dám chạm vào người nàng...... Trong lòng nàng liền ngọt ngào, bật cười.

Cười, cười, mũi bỗng xót, cười đến hai mắt mông lung.

Khóe miệng mang cười, nước mắt lại ung dung rơi, nàng nghẹn nào, nói trời nói đất hơn nữa đêm, rốt cuộc cũng dũng cảm nhẹ nhàng nói ra những gì giấu ở đấy lòng, câu nói muốn nói ra nhất kia—

“Mộ Dung, ta rất nhớ chàng.....”

Dư sinh, chỉ còn lại tương tư ngàn vạn, từ từ gặm nhấm.

--Thượng bộ hoàn.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...