Lục Phiến Môn Hệ Liệt

Chương 3: Duyên nghiệt


Chương trước Chương tiếp

Vừa về nhà, Vân Bát Nguyệt đã bị tình cảnh trước mắt dọa ngây người, lồng gà mở toang hoác, chỉ còn mấy con gà con run lẩy bẩy trốn ở góc trong cùng. Nàng hít sâu một hơi, tận lực đè nén lửa giận trong lòng. Được rồi, nàng biết mình nuôi hai con hồ ly trong nhà, nhưng bắt gà cũng phải ngó mặt chủ chứ?

Vân Bát Nguyệt mở cửa phòng, quả nhiên lông gà bay tứ tung, vị thiếu gia kia đang nằm nghiêng trên giường xem Cầu Cầu ăn đến hài lòng, may mà hắn còn không vào hùa theo. Vân Bát Nguyệt quăng đồ ăn cho hắn, Quế Thập Nhất uể oải nhấc mắt: “Ta không ăn đồ thừa.”

“Không ăn sẽ bị đói.” Vân Bát Nguyệt khinh khỉnh liếc hắn. Trước kia nàng không hay tiếp xúc với nam nhân, tới bây giờ cũng không biết thì ra nam nhân là loại sinh vật xấu xa vô sỉ ngạo mạn như vậy. Nàng rút ra kim sang dược, bảo thiếu gia đem cái cẳng cao quý của hắn giơ ra. Đang bôi thuốc bỗng nhiên nhớ đến: “Đúng rồi, ngươi có quan hệ gì với cái tên lạm hoa đào kia?”

“Không có quan hệ.” Tiếng nói của Quế Thập Nhất rất êm tai, chân của hắn cũng trắng quá mức cho phép, giống như bàn tay ngọc đang buông ở bên giường, “Hắn vẫn muốn bắt ta mà thôi.”

Kim sang dược hơi đặc dính, Vân Bát Nguyệt thoa một chút dầu lên trên. Nàng đặc biệt tình nguyện hầu hạ thiếu gia, cảm thấy giống như… giống như… trước đây theo cha vào nhà người giàu có, tượng bạch ngọc trong nhà đó hoàn mĩ đến mức nếu xuất hiện một vết xước nhỏ thôi cũng khiến người ta đau lòng: “Ngươi quả thực là sát thủ sao?”

“Ta đã nói từ đầu rồi.”

“Vậy vì sao lại muốn giết ta?”

“Ai bảo ngươi làm loại đường kia.”

“Đường có ảnh hường gì tới ngươi?”

Cặp mắt xanh biếc của Quế Thập Nhất nhìn không chớp vào nàng: “Nói ngươi ngốc, đúng là ngươi không chỉ ngốc bình thường mà.”

“Ngươi mới ngốc ấy.” Vân Bát Nguyệt đứng lên, mất hứng nhìn hắn hồi lâu. Tuy nàng quả thật không thông minh, nhưng không cần phải nói một cách trắng trợn như vậy đi.

“Đường này ăn vào sẽ nghiện.”

Vân Bát Nguyệt ngẩn ra: “Cái gì?”

“Mùi hương sực nức như vậy, kỳ thật là một thứ thuốc tên ‘thuốc phiện’, dùng ít có thể chữa thương, nếu dùng quá liều, lâu ngày hại thân. Dù là người khỏe mạnh thế nào, nếu dính phải thứ này, cả đời đều không thoát được.”

“Nghe có vẻ thật thần kỳ a.” Vân Bát Nguyệt cảm thấy chuyện này còn khó tin hơn việc tên hoa đào kia là vị hôn phu của nàng. Nhưng thiếu gia không giống những người khác, hắn kiêu ngạo, không thích nói đùa, cũng sẽ không nói dối. Cho dù hắn nói bạc rơi từ trên trời xuống, Vân Bát Nguyệt cũng sẽ bưng chậu đi ra ngoài để hứng.

Sắc mặt Quế Thập Nhất hơi khó coi, hắn hạ thấp người, một tay che miệng vết thương: “Ngươi gặp Lan Đình Ngọc ở trấn trên?”

“Đó là ai a?” Sao lại đặt cái tên hoa hoét thế?

“Chính là cái gã có tướng hoa đào kia.”

“Đúng, hắn bảo ta hạ độc ngươi, ta không chịu, bỏ chạy về luôn.”

Gương mặt Quế Thập Nhất biến sắc, giơ đoản kiếm chọc xuống miệng vết thương, miệng vết thương được xoa thuốc đã bắt đầu có cảm giác nóng rực, hắn xuống tay cực dứt khoát, vài động tác liền xẻo hết thịt thối xung quanh, máu chảy ra, chỉ chốc lát liền ướt sũng đệm chăn.

Vân Bát Nguyệt sợ tới mức một tiếng cũng không thốt được, thấy Quế Thập Nhất cắn răng đè xuống miệng vết thương, máu vẫn phun trào không ngừng, nàng vội vàng ba chân bốn cẳng xé mảnh vải băng vết thương cho hắn. Hắn nhấc chân đá văng nàng, Vân Bát Nguyệt té ngã, mắt thấy ánh đao trong tay hắn lóe lên, thoắt đã đến gần. Nàng ôm miệng mở to mắt, đao kia đã ngừng lại trước chóp mũi của nàng.

Nàng đang khóc.

Lệ rưng rưng nơi hốc mắt, chỉ cần chạm khẽ một cái, sẽ cuồn cuộn không ngừng như nước biển.

“Ngốc chết đi ——” Quế Thập Nhất thở dài thu đao về, vung tay lên lần nữa liền đánh bay kim sang dược vào trong nồi, đường còn đang nấu, mùi thuốc cùng mùi đường nháy mắt liền tràn ngập khắp gian phòng.

Vân Bát Nguyệt kinh hô một tiếng, vùng vẫy đứng lên, đường kia… đường kia là tâm huyết nàng dành suốt bao nhiêu ngày, mặc dù bọn họ đều nói đó là thứ hại người —— nhưng, giống như đứa nhỏ dù xấu xa trong mắt người khác, mẫu thân sao có thể thừa nhận?

Đến lúc này rồi mà nàng chỉ nhớ đến đường của mình. Quế Thập Nhất lửa giận bốc lên, một phen giữ lấy yết hầu của nàng, giết nàng chỉ là chuyện dễ dàng, nhưng vì sao hắn không thể xuống tay?

Từng giọt nước rơi xuống mu bàn tay, rất nóng, khiến cho lòng người rung động.

Vân Bát Nguyệt mơ hồ nhớ lại trước đây, các loại mùi hương ngọt ngào luôn bao phủ khắp nhà, đó là mộng đẹp duy nhất mà nàng nhớ rõ: “Cha ta từng là thợ làm đường giỏi nhất Quan Tây, cả đời hắn làm đường, về sau vị giác khứu giác đều bị hỏng, hắn không còn biết được cái gì là ngọt, cái gì là mặn. Nhưng kể cả thế, ta cũng tình nguyện đem hết số tiền kiếm được để làm đường, việc này, ngươi… vĩnh viễn ngươi cũng không hiểu được…”

Từ khi còn nhỏ xíu nằm trong nôi, nàng đã quyết cả đời sẽ làm bạn với đường.

Quế Thập Nhất quả thật không rõ, chân hắn rất đau, tay cũng rất đau, hắn buông Bát Nguyệt ra, nàng liền chậm rãi khuỵu xuống theo vách tường: “Đồ xấu xa, tên họ Lan kia.”

Hắn đã sớm dự đoán được, người thân mềm tâm cũng mềm như Vân Bát Nguyệt sẽ không bao giờ hạ độc Quế Thập Nhất thiếu gia, vì thế lúc trả lại bọc đồ cho nàng đã thêm vào ít thứ.

“Hắn đánh không lại ngươi sao? Một đại nam nhân sao phải lén lút như vậy, hắn muốn bắt ngươi thì cứ bắt đi, sao còn phải lợi dụng ta để hãm hại ngươi a?”

“Bát Nguyệt ngốc.” Quế Thập Nhất xoa xoa đầu nàng, nàng vừa run lẩy bẩy vừa khóc.

Chẳng lẽ ngươi không thấy hắn có dụng ý xấu với ngươi ư? Vì sao muốn lừa mình dối người tiến vào một cạm bẫy mang tên ‘trảo bộ’?

(Trảo bộ: đại loại như bắt phạm nhân.)

“Kỳ thật, ta… không phải người Trung Nguyên.”

“A?”

“Quế là tên nước, ở ngay cạnh đại mạc Tây Vực, sở hữu một con sông trân quý, nổi tiếng hậu thế nhờ sản xuất hoa quế. Có một năm, nước láng giềng hiến cho vương thượng của chúng ta công thức làm đường, đường làm ra khiến cho người trong nước như say như ngốc, lâu dần không thể sinh sản, tinh thần ủ rũ, nước láng giềng dấy binh đoạt được lãnh thổ Quế quốc, dân chúng mất nước đều lưu lạc bên ngoài. Chỉ cần biết có người đang dựa vào công thức này mà làm đường, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua hắn.”

Tuyệt đối không bỏ qua…

Người họ Lan kia biết rõ, lại muốn đem tờ công thức làm đường này đưa cho nàng. Sự tình cờ khiến hắn và nàng gặp nhau, tới nay vẫn thấy quá trùng hợp. Hắn nói hắn là vị hôn phu của nàng, thái độ khinh bạc cùng dụng ý xấu xa…

Đó rõ ràng là…

Vân Bát Nguyệt đột nhiên đứng lên đi ra ngoài, chuyện hồi sáu tuổi, hẳn cha là người nhớ rõ nhất, nàng muốn đi tìm hắn để hỏi cho rõ.

Nơi Bát Nguyệt ở là một gian đường phường dựng bằng cỏ tranh, hướng Nam mới là nhà chính, nàng đẩy cửa đi vào, nhưng không thấy cha.

Trí nhớ của Vân Bát Nguyệt đối với những chuyện xảy ra trước sáu tuổi không rõ ràng lắm, chỉ có đường, mùi thơm của đường, rồi sau đó vì đường phường kinh doanh không tốt mà đóng cửa, ba người một nhà lưu lạc khắp nơi, lúc nàng mười một tuổi mẫu thân qua đời, cuộc sống của nàng cùng phụ thân càng thêm gian nan.

Trên tường đất treo một chuỗi đồng tâm kết móc bằng chỉ đỏ, đó là di vật của mẹ Bát Nguyệt, nàng là một phụ nhân dịu dàng điềm đạm, tình cảm với cha cực kì sâu đậm.

(Đồng tâm kết: chuỗi nút thắt, thường thể hiện sự kết duyên, tình cảm gắn bó của vợ chồng, đôi lứa.)

Cánh cửa phát ra tiếng kèn kẹt, Bát Nguyệt gọi một tiếng cha, lão nhân không đáp, gần đây thính lực của hắn cũng không tốt lắm. Bát Nguyệt muốn hỏi hắn tiền căn hậu quả, nhưng không biết bắt đầu từ đâu: “Lúc con sáu tuổi chúng ta ở nơi nào a?”

“Gì? Dưa hấu từ trên trời rơi xuống a?” Lão nhân ngẩng đầu nhìn, “Con gái ngốc, sao dưa hấu có thể rơi từ trên trời xuống chứ?”

Vân Bát Nguyệt vò đầu, đành phải hỏi thẳng: “Cha đã từng định thân cho con chưa?”

“Tiền? Tiền gì cơ?”

“Con gặp một người, hắn nói hắn là vị hôn phu của con, còn nói từ lúc sáu tuổi chúng ta đã định thân.”

Bàn tay mò mẫm khắp nơi của lão nhân bỗng nhiên dừng lại, hắn quay lưng về phía nàng, không rõ biểu tình trên mặt.

Vân Bát Nguyệt cao giọng: “Có chuyện này hay không a, cha?”

“Cái gì?” Lão nhân quay đầu lại, vẻ mặt tươi cười, “Quả nhiên đầu óc của con gái có vấn đề, hẳn là phong thủy nơi này không tốt, ta chuyển nhà, mau lên, thu dọn đồ đạc, chúng ta chuyển nhà.”

Trong phòng phần lớn là đồ cũ nát, không có đồ gì cần thiết mang đi, lão nhân gom vài bộ quần áo, rút tâm kết trên tường xuống, kéo Bát Nguyệt ra ngoài.

Bọn họ ở nơi này đã bảy năm, tuy phòng nhỏ đồ xấu, nhưng sớm đã quen thuộc với hoàn cảnh con người nơi đây. Vân Bát Nguyệt lặng lẽ nhìn nhất cử nhất động của cha, quả nhiên chuyện này có ẩn tình dấu diếm không để ai biết. Nhưng rốt cuộc là nguyên nhân gì, khiến cho người kia có thái độ thù địch sâu sắc với nàng, lại làm cho cha trốn tránh như chạy nạn đây?

Vân Bát Nguyệt miết chân trên mặt đất, nàng không làm việc gì áy náy, không cần phải vội vàng chạy trốn như vậy.

“Đi thôi, con gái ngoan.” Lão nhân đến dắt tay nàng, nàng giãy.

Tuy Bát Nguyệt luôn luôn ngoan ngoãn, nhưng phải có điều kiện tiên quyết là nguyên nhân chính đáng, hơn nữa đi rồi thì sao, chẳng phải lại tìm một nơi hoang vu trốn tránh cả đời ư? Cuối cùng nàng cũng hiểu vì sao chưa bao giờ cha chịu mang nàng tới nơi phồn hoa, nhưng bây giờ người ta cũng đuổi tới nơi rồi còn gì?

Có tác dụng gì đâu?

Lão nhân nóng nảy: “Đi mau!”

“Con không đi, trừ phi cha nói cho con biết vì sao!”

Lão nhân há miệng vài lần, lại đem lời nói nuốt về: “Con đừng hỏi nữa, mau theo cha đi đi, chậm chạp sẽ không kịp!” Vân Bát Nguyệt ôm chặt lấy cây cột, hai người cha kéo con túm, phòng nhỏ xây bằng gạch mộc sao có thể chịu được sức mạnh như thế, lạo xạo cọt kẹt một trận tiếng vang, lão nhân giận dữ, tát cho Bát Nguyệt một cái khiến nàng lui ra sau hai bước, trợn tròn đôi mắt nhìn hắn.

Từ trước đến nay cha chưa từng đánh nàng, mặc dù ở thời điểm khó khăn khổ sở nhất, hắn cũng sẽ để dành miếng ăn cuối cùng cho nàng. Bát Nguyệt ôm gương mặt sưng đỏ, thật kỳ quái, không muốn khóc chút nào, có lẽ căn bản là không khóc được.

“Con gái…” Hắn giơ tay túm nàng.

“Bát Nguyệt né về phía sau: “Con biết, chúng ta nợ người ta, cho nên mới phải chạy trối chết như vậy. Nhưng bất kể thế nào, tự con sẽ trả cho hắn, hắn muốn mạng của con, con cũng cho hắn. Cha phải sống tốt, tìm một căn nhà tử tế nơi thôn trang mà ở, sau này đừng trốn ở những nơi như thế này nữa!”

“Con gái, mau quay lại, con gái…”

Vân Bát Nguyệt chạy trốn thật nhanh, lập tức không thấy bóng dáng, lão nhân ở phía sau nghiêng ngả lảo đảo chạy theo vài bước, rốt cuộc ngã xuống đất.

Bát Nguyệt nhớ rõ, nhiều năm trước nàng từng làm đường hạnh nhân, bất kể hạn chế cho nhân vào rồi, khi ăn vẫn sẽ cảm thấy đắng, lúc đó mẹ từng nói: “Nhân như nào, sẽ ra quả ấy, dù dùng ít hạnh nhân đến đâu, đắng cũng không thể biến thành ngọt.”

Cũng đạo lý đó, hắn đối với nàng, thực ra chính là nợ, sao có thể biến thành tình. Từ lúc bắt đầu đến kết thúc, chẳng qua cũng chỉ trêu đùa nàng, sỉ nhục nàng, để nàng không có đường phản kháng mà thôi.

Nếu thế, thuận theo hắn là được.

Vân Bát Nguyệt chạy đến tửu lâu trên Phàn Long trấn, gọi một bầu rượu, không hề lo lắng chuyện mình rỗng túi, dù sao, người kia nhất định sẽ đến.

Nàng uống một ly lại một ly, đầu óc choáng váng ý thức mơ hồ, không thấy rõ khung cảnh trước mắt, cuối cùng nhịn không được cất tiếng khóc lớn.

Vì sao nhất định phải thiếu nợ, vì sao nhất định phải trả tiền, vì sao bắt nàng phải gánh vác những chuyện chính nàng còn không nhớ rõ thế? Nàng túm lấy vạt áo người trước mắt: “Ngươi… ngươi tên là Lan Đình Ngọc?”

Người nọ lắc đầu.

“Không phải ngươi?” Nàng đẩy hắn ra, tìm được người tiếp theo: “Là ngươi, là ngươi đúng không?”

Người nọ cười hì hì không ngừng, cô nương tìm tới tận cửa, không thu nhận thì là kẻ ngốc: “Ta là Tình ca ca của ngươi, muốn theo ta sao?”

Vân Bát Nguyệt nhìn hắn nửa ngày, miệng to mắt hí, mặt vuông bụng tròn, cái mũi còn phập phồng: “Không phải ngươi…” Nàng bĩu môi, đi tìm mục tiêu khác.

Nhưng tay lại bị người nọ cầm lấy, Bát Nguyệt giãy dụa, đạp chân kêu to: “Họ Lan kia, nếu không ra đây ngươi sẽ không tìm thấy người trả nợ, ta… a… ta có thể đi cùng người khác luôn rồi…”

Thế mà thật sự có người khe khẽ thở dài, bộ dáng không biết làm sao. Hắn tiếp nhận Bát Nguyệt từ trong tay nam nhân mặt vuông tai rộng kia: “Nàng là của ta, phiền ngươi đã chiếu cố.”

Tên kia không phục, Lan Đình Ngọc đẩy nhẹ, hắn liền mang theo cả cái bàn lăn thành một đống.

A ha, hình như đúng người rồi, Vân Bát Nguyệt liêu xiêu qua lại, đong đưa thêm vài cái liền quên luôn rốt cuộc nàng tìm hắn vì chuyện gì.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...