Lục Hoa Cấm Ái

Chương 43: Như đã từng quen


Chương trước Chương tiếp

Trăng sáng lên cao, chiếu sáng cả bầu trời đêm, hôm nay trăng thật tròn.

Thì ra hôm nay trăng lại sáng như vậy, Lạc Song ngửa đầu, nhìn trăng sáng trên trời, thở dài. Nàng đã bao lâu chưa được nhìn thấy trăng tròn như vậy rồi?

Ngơ ngác nhìn một lúc lâu, đột nhiên có một cơn choáng váng chợt ập tới, khiến bước chân nàng hơi lảo đảo. Đang định dựa người vào thân cây, trên cổ lại chợt lạnh lẽo, một thanh trường kiếm đang kề ngay cổ nàng, hàn quang tỏa ra bốn phía.

Cuối cùng cũng đến, Lạc Song đột nhiên thấy buồn cười, đỡ cho nàng phải đi tìm khắp nơi.

“Không được nhúc nhích!” Giọng nói rét lạnh như trong hầm băng.

Nàng cứng đờ người, bất động, không nhúc nhích thì không nhúc nhích!

“Lạc Song của Thiên Tích đang ở đâu?” Người phía sau tích chữ như vàng*

(*tích chữ như vàng: chỉ người ít nói)

Lạc Song ngây ngẩn cả người, cứ tưởng mục đích của hắn là người Tiên giới, ai ngờ lại nói tên của mình, từ khi nào một người tầm thường như nàng cũng đã khiến người khác tìm đến gây chiến rồi?

“Nói!” Thấy nàng không đáp, lưỡi kiếm càng kề lại gần, thân kiếm lóe hàn quang, mơ hồ còn tỏa ra khí lạnh, nàng nhịn không được phải ngửa đầu ra, chảy máu thì không hay đâu, không hay đâu!

“Không biết….công tử tìm tại hạ có gì không?” Nàng nhìn chằm chằm thanh kiếm, chỉ sợ người đằng sau không cẩn thận sẽ khiến mình máu chảy tại chỗ.

“Là ngươi?” Người phía sau hơi kinh ngạc, nhiều hơn nữa là hoài nghi

“Ha ha…” Lạc Song ngượng ngùng cười, không phải ta, không lẽ là ngươi sao?

Người nọ trầm ngâm một lúc lâu, như đang suy nghĩ tính chân thật trong lời nói của nàng, một lúc sau kiếm trên cổ nàng mới được lấy ra nhưng lại bị người đằng sau đẩy mạnh “Đi!”

Lạc Song hơi khựng lại, hắn muốn bắt người, nhưng sao lại là nàng?

“Công tử muốn….”

“Câm miệng!” nàng còn chưa nói hết đã bị hắn xen ngang, giọng nói vẫn lạnh lẽo không có tí nhiệt độ nào “Chỉ cần đi thôi, không được nói nhiều. Nếu không….”

Tay hắn lại chuyển động, thanh kiếm phát sáng dưới ánh trăng, Lạc Song theo quán tính muốn co rụt đầu lại.

Ặc….kiếm tốt, quả là kiếm tốt! Kiếm này chỉ cần vẽ một đường lên cổ nàng, dù không chết chắc cũng liệt nửa người rồi. Nàng luôn luôn quý trọng tính mạng, rời a tranh đấu, lúc này lại càng phải tuân thủ nguyên tắc này.

“Công tử….chuyện gì cũng từ từ! Có gì từ từ nói!” Nàng cười ha ha, theo sự thúc giục của hắn, đi về phía Tây

Người nọ lại không nói nửa chữ, chỉ là ở những nơi cần chuyển hướng sẽ thỉnh thoảng đẩy nàng một cái. Không thể không nói, vị đại ca bắt cóc này, rất có tính kĩ thuật, chọn đường đều là những đường nhỏ ít người. Dường như hắn vô cùng quen thuộc với địa hình ở nơi này, trên suốt đường đi cũng không hề gặp bất cứ ai.

Cho đến khi trước mắt xuất hiện đại điện nguy nga, Lạc Song lại càng choáng “Công tử….ngài thật sự muốn đến đây sao?”

Ở đằng sau không hề có tiếng đáp lại, dường như đang đánh giá đại điện trước mắt.

“Công tử…đây…đây là đại điện!” Nàng xin rút lại lời nói lúc trước, người này vốn chỉ là đi bậy đi bạ, thật bất cẩn, đi đâu không đi lại đến đại điện, chẳng phải là dụ người ta đến bắt sao?

“Đi!” Thế nhưng hắn lại chẳng hề cảm tạ ý tốt của nàng, vẫn thúc giục nàng đi tới.

Lạc Song hơi do dự, kiếm trên tay lại càng giương lên, hàn quang bốn phía.

Ặc…nàng co được dãn được*, đi!

(*co được dãn được: ý nói thích nghi với mọi hoàn cảnh)

“Từ từ, đi cửa sau vào đi!”

Xem ra hắn còn chưa quá hồ đồ, nàng tạm thời vòng ra sau, đi cửa sau vào đại điện. Đại điện vẫn là nơi nghị sự tiếp khách của Bạch Mộ, bình thường vô cùng náo nhiệt nhưng đến tối lại không có một bóng người. Thế nhưng chỉ cần đại điện này mở cửa, trên quảng trường phía trước với những nhóm lớn các đệ tử, mỗi người chỉ cần phun một ngụm nước bọt cũng đủ dìm chết người ta rồi.

“Công tử….ngài khẳng định….mình không đi nhầm?” bắt người mà lại đi lạc đường như thế này, đúng là lần đầu mới thấy.

Người phía sau không nói, đột nhiên đưa tay bắt lấy nàng. Hắn bước ra từ đằng sau, đi về phía giữa của đại điện. Lạc Song lúc này mới thấy rõ, người này mặc cả thân đồ đen, thân hình hơi gầy gò, nhưng bước đi trầm ổn, hẳn là tu vi cực cao.

Thân hình hắn đứng giữa đại điện, như đang xem xét điều gì. Thả thanh kiếm trong tay ra, hắn bắt đầu lục lọi. Thanh kiếm kia quả thật là một thanh kiếm tốt, lúc nãy do ánh trăng làm chói nên trông mới sáng loáng, lúc này nhìn kĩ mới thấy, ánh sáng trên thân kiếm như đang ngưng đọng một tầng sương.

Kiếm này, sao nhìn quen quá vậy.

Nàng cố gắng muốn nhìn rõ người nọ, lại chỉ thấy những đường nét rất mơ hồ, quả nhiên là Thuật che mắt. Hơn nữa, nàng cũng không thể động đậy, thật sự không có duyên được nhìn diện mạo thật của người Ma giới.

Người nọ dường như đã xem xong, đứng thẳng lên, lùi về sau một bước. Một tay kết ấn, miệng đọc chú ngữ, trong đại điện lập tức dâng lên gió lớn, bụi đất tứ tung. Một trận pháp bắt mắt lập tức xuất hiện trên đất.

Lạc Song trợn mắt há mồm, hắn dám bày trận pháp che giấu này ngay tại đại điện, không biết hắn là quá to gan quá đáng, hay là quá thông minh chọn một nơi không ai ngờ đến nhất.

“Đi!” Hắn giơ tay giải pháp thuật trên người nàng, vẫn cứ tích chữ như vàng.

Nàng nhìn đại điện, trận pháp tạo thành một vòng tròn, ở giữa là một mảng trống. Đó là trận pháp di chuyển của Ma giới, đen nhánh, như có thể cắn nuốt tất cả. Lạc Song căng thẳng, không khỏi lui về sau một bước.

“Công…công tử! Có thể đi về phía tiền điện không? Nàng cười ha ha, dò hỏi

Nam tử lập tức quăng tới ánh mắt lạnh băng

Nàng cười đến càng lúng túng “Ta…ta sợ tối!”

Nói xong, liền cảm thấy có hàn quang bắn tới, thanh trường kiếm sáng loáng kia lại không khách khí kề trên cổ nàng, dùng hành động để thay cho câu trả lời của hắn.

“A….ha ha…So với sợ tối, ta….ta sợ chết hơn! Ha ha….”

Nàng lầm bầm nuốt nước miếng, Lạc Song không còn dám chần chờ, đi về phía trận pháp, chỉ là mỗi bước đi đến, nàng lại hơi lùi một bước, khoảng cách vốn chỉ có mấy bước, nàng lại tốn thời gian gấp đôi.

Người đằng sau quả thật không chịu nổi sự chậm chạp của nàng, túm lấy bả vai nàng đẩy về trước. Nàng lảo đảo, ngã vào trong bóng tối đen ngòm kia.

Còn chưa kịp la lên, trong mắt lại đột nhiên xẹt qua điều gì, nàng đã bước vào một thế giới khác. Đây là một con đường mòn rất dài, trên đường trải đầy dây leo màu đen, thoang thoảng có mùi cũ nát.

Nàng chưa bao giờ thấy loại dây leo này, chỉ là loại dây leo kia mang tà khí, khiến người ta cả người đều hoảng hốt. Cố gắng áp chế cảm giác choáng váng trong đầu, nàng cắn răng, nuốt từng ngụm mang vị tanh ngọt kia xuống, cố gắng tỉnh táo.

Quay đầu nhìn về phía nam tử đã bắt nàng, từ lúc ra khỏi trận pháp, nàng không thấy rõ hắn nhưng cũng đoán được hắn đang ý bảo nàng tiếp tục đi về phía trước.

Nàng cứ đi theo con đường mòn đầy dây leo này, chung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có mỗi tiếng bước chân của nàng.

“Không biết…vì sao công tử phải bắt ta?” Nàng không nhịn được hỏi, giọng nói chậm rãi.

Phía sau không có tiếng trả lời, cứ như hắn lười phải đáp lời nàng.

“Công tử….là người Ma giới?” Nàng tiếp tục hỏi.

Nghênh đón nàng là đôi mắt xếch lên lạnh lùng.

Lạc Song thở dài, xem ra gặp phải một kẻ im như hũ nút, quay đầu nhìn dây leo khắp nơi, cẩn thận tránh ra “Ta từng nghe nói, muốn đi thông qua Ma giới có một con đường tắt, gọi là đường mòn Kinh Cức*. Có vẻ như là nơi này!”

(*Kinh Cức: cây gai)

“…..”

“Nghe nói đường mòn Kinh Cức có từ thời khai thiên lập địa, là nơi hoang vắng nhất Lục giới? Nó được che đậy vô cùng kín đáo! Lúc có….hiện tượng kì lạ kia” Nàng không nhịn được nhìn mấy dây leo xung quanh, là nàng ảo giác sao, sao nàng cảm thấy mấy dây leo này hình như vừa động đậy “Công…công tử, ngài đi con đường này, lỡ như….”

“Câm miệng!” Hắn đột nhiên lên tiếng ngăn sự lải nhải của nàng, chau mày, giọng nói đã mất kiên nhẫn “Đi mau!”

Lạc Song bĩu môi, tiếp tục đi về phía trước, nàng chỉ tốt bụng nhắc nhỏ thôi mà, tính tình gì đâu mà….

Trong lòng nàng đột nhiên hết hồn, ngẩng đầu lên, bước chân dừng lại, sắc mặt tái nhợt.

“Sao lại dừng?” Ở đằng sau truyền đến.

Lạc Song quay đầu nhìn cái bóng ở phía sau, nếu như….gạt bỏ sự lạnh lùng trong giọng nói kia….

Tay khẽ nắm chặt, chỉ chỉ dưới chân nói:”Ta….hình như bị cái gì…quấn lấy!”

Nam tử cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện, dây leo màu đen kia không biết khi nào đã quấn lấy chân nàng. Nàng lúc này quả thật không thể nhúc nhích.

Hắn vung kiếm, dây leo lập tức hóa thành tro bụi.

“Đi!” lại thúc giục

Lạc Song lúc này mới tiếp tục lên đường, mới đi hai bước, dây leo bên cạnh lại cứ như những sinh vật sống. Chết nhanh mà sống lại cũng nhanh, bay về phía hai người. Ánh mắt nàng mở to, lẽ nào đây là hiện tượng kì lạ của đường mòn Kinh Cức này?

Nàng kinh hoảng lui về sau hai bước, mấy cây dây leo kia lại lao lên, sắp bò lên người nàng

Người áo đen hừ lạnh. Hắn tiến lên một bước, vung kiếm, chỉ một cái phất qua, đã thấy một ánh sáng trắng hiện lên, khí lạnh khổng lồ trực tiếp xuyên qua cả lối đi. Mấy cây dây leo đang không ngừng sinh trưởng lúc này đã bị bao phủ một lớp băng dày.

Nguy hiểm đã giải trừ, Lạc Song lại vẫn đứng ngẩn người, nhìn chằm chằm cả con đường kết đầy băng, sắc mặt trở nên tái nhợt như tuyết.

Kiếm sương, băng đá, chiêu thức đó.

Nàng không kìm được run rẩy thân thể, ánh mắt trợn to nhìn về phía trước, bóng dáng mặc áo đen kia, thân hình này, cách cầm kiếm này.

Khó trách….khó trách….

Thì ra là vậy….Thì ra là vậy! Ha ha….Quả là buồn cười, nàng vậy mà lại….

“Sao vậy?” Thấy nàng bị hù ngã trên đất, nam tử càng không vui, nhướng mày.

Lạc Song sững sốt, thân thể như vừa mới đi một đoạn đường dài, nhìn về phía bóng dáng mơ hồ nhưng lại dần rõ rệt trong lòng nàng kia.

Nàng yên lặng một lúc.

Nàng chậm rãi bò dậy từ trên đất, vỗ vỗ tro bụi trên người, trông như đã bình tĩnh nhưng lại không ngăn được cánh tay đang run rẩy kịch liệt.

“Không có….không có gì!” Nàng đi về phía trước, đầu cứng ngắc, bước chân chao đảo. Chậm chạp kéo ra khóe môi, muốn cười, lại cười không nổi, một lúc sau mới lẩm bẩm “A…quả nhiên, có một số việc nhớ quá rõ rồi! Không tốt…không tốt!”

Nam tử quay đầu, muốn nghe kĩ lời nàng.

Lạc Song không lên tiếng nữa, một tay đặt trước ngực, cố kiềm chế cơn đau đớn đang dâng trào. Chân không ngừng nghỉ, bước nhanh trên lối đi đã kết băng.

Nam tử áo đen cầm theo kiếm, hơi nghi ngờ nhìn nàng, vẻ mặt càng thêm đề phòng.

Thông qua trận pháp cuối cùng, đi đến một tòa viện của Ma giới. Dưới mái hiên, một nử tử áo đỏ đang cười đến đắc ý vô cùng, mặt mày thâm thúy, nhìn về phía Lạc Song cạnh nam tử.

“Không nghĩ đến ngươi lại có thể một mình đến Bạch Mộ đưa nữ nhân này về, quả là có mấy phần bản lãnh, cũng không uổng cho tên gọi của Ngũ hộ pháp Ma giới, Nguyệt Nhiễm!”



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...