Luận Anh Hùng

Chương 55: Bao Nhiêu Mưa Gió


Chương trước Chương tiếp

- Những thứ bị hư hại ở đây, vốn nên do chúng ta bồi thường.

Trước khi đi, Trương Thán quay sang lão chưởng quỹ và tiểu nhị đang sợ tới mức trợn mắt há mồm, nói như an ủi:

- Bây giờ không cần nữa rồi. Chu hình tổng đã ở đây thì tự có sổ sách công hữu, các người yên tâm đi!

- Ngươi cũng yên tâm đi!

Nhâm Lao đứng bên cạnh Chu Nguyệt Minh nói:

- Chúng ta sẽ bồi thường.

Lão phát ra tiếng cười trầm thấp và khô khốc:

- Dù sao cũng không phải do chúng ta xuất tiền túi ra.

- Ngươi nói đúng.

Trương Thán cũng cười nói:

- Chuyện móc hầu bao của mình chỉ nên thỉnh thoảng, còn chuyện móc hầu bao của người khác thì không ngại làm nhiều.

- Chúng ta đúng là vừa gặp đã quen, sở thích hợp nhau.

Nhâm Lao đặt tay lên bả vai hai người bọn họ, nói:

- Ta mời các ngươi về, ngồi xuống trò chuyện cho sảng khoái.

Vì vậy Trương Thán và Đường Bảo Ngưu liền rời khỏi quán rượu thê lương lạnh lẽo này, đi vào trong nội thành nhiều gió lắm mưa.

Trong mưa, bọn nha dịch đi ở phía trước cầm đèn lồng dẫn đường, chút ánh sáng trên tay chiếu rọi ra khuôn mặt lạnh lùng. Từ phía trên nhìn xuống, đám người này trông giống như những thi thể, đang tiến về nơi ẩn náu của mình theo một tiếng gọi từ xa xăm.

Trong kinh thành còn có bao nhiêu mưa gió?

Đây chính là sảng khoái sao?

Nếu sảng khoái là như vậy, Đường Bảo Ngưu và Trương Thán thà rằng đời này không bao giờ sảng khoái.

Đây không phải là sảng khoái, mà là đau muốn chết, cực kỳ đau đớn.

Hiện giờ bọn họ đã biết, hình bộ nói là “chỉ cần trình bày rõ ràng sẽ không sao”, thực chất là đem bọn họ treo lên để “trình bày”. Hơn nữa nếu hình bộ cho rằng “không rõ ràng” thì chính là “không rõ ràng”, phải tiếp tục “trình bày” đến khi nào bọn họ thấy “rõ ràng” mới thôi.
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...