Thẳng thắn mà nói, Thích Thiếu Thương bình sinh ghét nhất chính là đột biến.
Đột biến không phải chuyện tốt.
Đột biến thường thường chính là kinh biến.
Thích Thiếu Thương luôn cho rằng võ lâm phải biến, nên biến, không thể không biến.
Không biến sẽ trở nên cứng nhắc, không phát triển, mất đi sinh cơ.
Mất đi sinh cơ sẽ bị người ta đào thải.
Nhưng biến không nên thình lình đột ngột, mà là tuần tự tiến dần, đãi cát tìm vàng, tốt thắng xấu thua, bỏ yếu giữ mạnh.
Biến như vậy mới bình thường, mới có sáng tạo, mới có thể sừng sững không ngã, vĩnh viễn trường tồn trên trên giang hồ thay đổi từng ngày, mưa to gió lớn.
Đây là suy nghĩ của y, cũng là lập trường của y.
Cho nên, những tổ chức mà y quản lý, những đoàn thể mà y chủ trì, nhất định phải mưu cầu tiến bộ, không ngừng cố gắng.
Nhưng đây là “biến” giống như bốn mùa luân chuyển, gió thổi hoa trời, chứ không phải “đột biến”.
Y cực kỳ không thích biến hóa đột ngột.
Liên Vân trại do một tay y gây dựng nên, cũng bởi vì thủ hạ mà y tín nhiệm phát sinh biến cố, trong một lần “đột biến”, khiến cho y phải lưu vong chân trời, nhà tan cửa nát.
Võ công của y cũng như vậy.
Y không ngừng tìm cái mới, cầu biến đổi, nhưng dù thay đổi thế nào thì bản chất vẫn không thay đổi. Y tìm tòi sáng tạo, sửa cũ thành mới, nhưng vẫn dựa trên căn cơ võ học truyền thống của mình, hợp tình hợp lý.
Trên thực tế, y luôn cho rằng không có cũ thì nào có mới, không có già thì nào có trẻ, không có truyền thống thì nào có hiện tại.