Lửa Hận
Chương 9
“Không ư?” Vậy em đã nói gì với bà Colette sáng nay? Tại sao Remy cãi nhau với em về Caine, về người bạn thân nhất của ông ấy và về mẹ em?”
Nàng không thể cho anh biết những điều Marc tiết lộ vào cái đêm ngay trước khi xảy ra án mạng đã khiến nàng cực kỳ bối rối; anh hẳn cho đó là chuyện lố bịch và nghĩ nàng điên. Remy cũng đã nghĩ vậy. “Thì cũng còn nói vài chuyện khác nữa chứ”.
“Chuyện gì?” Khi nàng không đáp, anh đổi sang hướng khác. “Vậy hãy nói anh nghe tại sao chuyện giữa hai chúng ta lại ra như vậy?” Anh kéo đầu nàng vào vai mình, vuốt ve tóc nàng cho đến khi nàng tựa hẳn vào anh. “Anh sẽ không để em bỏ rơi anh lần nữa, Sable. Lần trước anh đã muốn chết”.
“Em cũng có sung sướng gì hơn đâu”. Giọng nàng khàn đi, cố nuốt vào những giọt nước mắt muốn trào ra.
“Vậy hãy nói với anh đi”.
Cơn giận của anh nàng có thể ứng phó nhưng sự dịu dàng của anh lại xua đi cơn điên giận ở nàng. Nàng phải chấm dứt chuyện này và làm cho anh hiểu. “Jean-Del, những gì chúng ta từng có là chuyện đã qua rồi. Giờ chúng ta đã thành những người khác, trưởng thành hơn và hy vọng là cũng sáng suốt hơn. Em lo cho anh và cảm ơn anh đã giúp đỡ em, nhưng em quyết không dính với anh thêm lần nữa”.
Anh nâng mặt nàng lên đối diện mình. “Quá muộn rồi”.
Sable gắng giữ mình bất động khi miệng anh chạm đến môi nàng. Nếu nàng hưởng ứng hẳn anh biết là nàng nói dối và sẽ đòi hỏi rất nhiều với niềm khao khát của anh. Thà bị lột da còn đỡ đớn đau, bằng ngược lại rồi sẽ chỉ dẫn đến những nỗi niềm nát tan, đổ vỡ. Cũng như anh, nàng không thể chịu đựng nổi điều đó thêm lần nữa.
Mình không muốn thế. Mình không muốn anh ta.
Sẽ dễ dàng hơn nếu anh điên cuồng thô bạo, như khi anh lôi nàng khỏi tay Caine Gantry. Nhưng Jean-Del đã đưa nàng đến một miền đầy bóng tối và hơi ấm, nơi thế giới xung quanh xuôi chảy phía bên ngoài, nơi chỉ có riêng hai người tồn tại. Anh hôn mạnh hơn trong khi bàn tay anh mơn man ve vuốt da thịt nàng, và cả hai hướng tấn công ấy khiến đầu óc nàng như mông lung, mụ mị.
Anh ngẩng đầu áp mặt lên tóc nàng. “Em còn nhớ lần đầu tiên anh hôn em không?”
Làm sao nàng quên được chứ? Họ trú mưa phía ngoài khu nhà ngủ dưới một mái hiên hẹp, nép sát vào nhau cho khỏi ướt lúc sắp chia tay.
Cũng đêm ấy anh đã cười giễu nàng, chỉ ướt chút xíu thôi, rồi lôi nàng ra giữa trời, nhấc bổng lên và xoay tròn dưới cơn mưa xối xả. Nàng ôm đầu uốn vặn người và cười như nắc nẻ. Chỉ sau một thoáng nước mưa đã ướt tận da cả hai, nhưng rồi anh chợt dừng lại. Sable buông người xuống đối diện anh, chờ dợi cảm giác chân chạm đất, nhưng chuyện đó không xảy ra. Thay vì vậy anh vẫn nâng nàng trên đôi tay, nhìn ngắm gương mặt nàng trước khi đắm mắt trên đôi môi nàng ướt đẫm nước mưa. Chúa ơi, anh thấy em tỏa sáng. Như có luồng sáng nào đó bừng tỏa tự bên trong.
Trong khoảnh khắc đó nàng cảm thấy mình như tan đi trong màu lam của ánh mắt anh. Anh đã giúp em cảm nhận được con người mình đấy, Jean-Del.
Giờ dây Jean-Del cũng đang nhìn nàng với ánh mắt hệt như ngày xưa. “Anh chưa từng thấy ai đẹp như em vào đêm ấy”. Anh hạ thấp đầu, thì thầm những lời cuối cùng ngay sát miệng nàng. “Rồi đêm sau, đêm tiếp theo, rồi những đêm sau nữa, mỗi lần anh được ôm em”.
Nếu có địa ngục cho những cặp tình nhân thì đây chính là nơi ấy, khi nàng vừa khao khát anh, vừa sợ hãi anh, vừa bất lực vì không thể thoát được anh. Nỗi đau cũ hòa với niềm đau mới khi nàng cảm thấy mình đang hưởng ứng theo anh với đôi tay lần trong mái tóc anh, với thân mình ghì ép sát người anh. “Hôn em nữa đi anh”.
Và anh hôn nàng. Nỗi khao khát anh vừa khơi dậy nơi nàng càng mạnh hơn, trở nên nóng bỏng khi bàn tay và đôi môi hối hả của anh xiết trên thân thể nàng, cho đến khi nàng cảm thấy làn da mình như sắp tan đi dưới sức nóng cuồng nhiệt ấy.
“Em muốn anh?” Giọng anh thoảng bên tai trái nàng trong khi tay anh ve vuốt dọc từ bờ vai dọc xuống hông nàng. Anh cần một sự khẳng định. “Vâng”. Nàng xoay mặt muốn tìm lại môi anh nhưng anh đang dùng lưỡi và răng mơn man phần dưới cổ nàng, khiến nàng muốn kêu lên. Hẳn nàng đã phát ra một âm thanh nào đó vì nàng chợt cảm thấy nụ cười của anh trên thịt da mình.
“Em có tin anh không?”
Nàng hơi tự ái. Anh không nhận thấy nàng đã trao cho anh thật nhiều sao? Nhưng nếu anh muốn nhận được những lời nói, muốn được nghe từ miệng nàng, nàng cũng sẵn sàng. “Có, Jean-Del...”
“Tốt lắm. Anh biết em thấy tự ái, nhưng anh cũng vậy”. Anh bước lùi lại, kéo nàng ra khỏi gian bếp. “Anh muốn làm hai đứa cảm thấy dễ chịu hơn”.
Chân nàng dợm bước theo, và nàng bám vào anh. “Bây giờ ư?”
“Ngay bây giờ”. Anh dừng lại trước ngưỡng cửa một phòng ngủ và lại hôn nàng. “Sable”.
“Mmmm?..”. Nàng lại dò dẫm tìm đến miệng anh. Nếu anh cứ khiêu khích nàng quá lâu hẳn nàng sẽ cởi bỏ mọi thứ trên người và vật anh nằm xuống.
Anh lại bắt đầu mơn man phía bên kia cổ nàng. “Em sẽ cho anh biết về Billy chứ?”
Câu hỏi thì thầm dịu dàng ấy có tác dụng như một xô nước lạnh nhầy nhụa tảo đầm lầy dội xuống. Sablecứng người bất động, không tin nổi anh đã lợi dụng sự hưởng ứng tình cảm của nàng như thế.
Chúng ta bênh vực người của mình, Hilaire từng bảo thế, và bọn họ cũng vậy thôi.
Nàng không tát anh lần nữa, chủ yếu do sợ nếu đã bắt đầu nàng sẽ không dừng lại nổi. Không, giờ nàng phải khôn ngoan hơn, phải tinh ranh hơn cả Jean-Del.
Nhưng anh đã nhìn vào mắt nàng, ánh mặt lộ vẻ ân hận. “Anh xin lỗi. Tại anh nóng ruột quá”.
Thực tình nàng nghĩ anh cư xử rất khôn khéo. Gần như anh đã khiến nàng phát điên lên và sẵn sàng thổ lộ với anh bất cứ thứ gì anh muốn, chỉ để có được anh. Nếu nàng cho anh hay Marc đã nói những gì, nàng đang nghĩ chuyện gì lúc này thì điều đó cũng chỉ có ý nghĩa đối với nàng, còn anh lại phải đứng trước một sự lựa chọn khủng khiếp.
Và anh ấy sẽ không chọn mình!
Nàng thận trọng gỡ mình khỏi vòng tay anh. “Em phải đi tắm đây”. Một lần tắm lâu. Một lần tắm thật lâu, bằng nước lạnh. Nàng gắng giữ vẻ ngoài bình thản. “Em không sao đâu, Jean-Del”.
“Anh cũng phải gọi vài cú điện thoại, xem cái vụ lệnh bắt khẩn cấp ấy là thế nào”. Anh thở dài tỳ trán mình lên trán nàng. “Em đừng tắm lâu quá nhé”.
Không lâu. Chỉ suốt phần còn lại của đời nàng.“Vâng”. Nàng hôn nhẹ lên chân mày anh trước khi trượt khỏi vòng tay anh. “Hãy chuẩn bị thức gi đó hơi lạnh để uống được không anh? Chắc ta sẽ cần đến chúng”.
Sable gần như nghe rõ tiếng tim mình đập dồn khi anh mỉm cười xoay người quay lại bếp. Nàng đi vào buồng tắm, đóng cửa lại và xem xét kích thước ô cửa sổ. Đó là ô cửa xoay một cánh đơn giản, đủ rộng để nàng dễ dàng lọt qua. Nàng gỡ cánh cửa ra, đu mình lên bệ cửa quan sát hai phía bên ngoài trước khi nhoài ra và buông mình xuống đất. Nàng cần tránh mặt tiền ngôi nhà và phía hồ, nhưng cũng nghe lọt tiếng xe cộ từ xa vọng tới. Nàng lần theo hướng đó cho đến khi tới một quãng rừng thưa nằm bên con đường tấp nập xe cộ dẫn về New Orleans. Nàng còn phân vân chưa biết đi đâu thì một chiếc xe mui trần chở đây các sinh viên đang cười đùa chợt đỗ lại cách nàng vài thước. “Này, cô gái dễ thương, có muốn đi nhờ không?” Một cô gái vẫy nàng.
Nàng không thể quay lại vùng cửa sông, nơi Gantry và người của ông ta đang lùng kiếm. Còn Jean-Del hẳn lại sẽ truy tìm nàng trong thành phố. Nàng mỉm cười đi về phía chiếc xe. “Tuyệt quá, cảm ơn các bạn”.
***
Jean-Del cho chỗ nước đá vừa xay vào bình nước chanh và cố không nghĩ đến hình ảnh Sable đang khỏa thân trong buồng tắm. Chỉ cần kiên nhẫn thêm chút nữa anh sẽ thuyết phục được nàng nói rõ về Caine và Billy, sau đó là cả phần đêm còn lại trên giường cùng nàng.
Mà đâu chỉ một đêm. Cả hai sẽ còn cả một tuần sắp tới thoải mái với đầy đủ không khí, đồ ăn và thức uống.
Việc Sable khăng khăng rằng ông già Remy vô tội không khiến Jean-Del bận tâm - nàng hẳn luôn trung thành với người đã nuôi mình khôn lớn - nhưng có quá nhiều sự trùng hợp. Chỉ cần anh tìm được bằng chứng về mối liên hệ giữa đám cháy vừa đây và đám cháy năm nào suýt giết chết Remy...
Cort có thể biết. Nhóm điều tra của ông ấy đang thu thập bằng chứng và dữ liệu về các vụ cháy những năm qua, nêu thâm nhập được vào đó hẳn việc xác định kẻ tái phạm và chận tay hắn lại sẽ nhanh chóng, dễ dàng hơn. Nhưng Terri nói Cort đang phát khùng, và Jean-Del không muốn gọi trực tiếp cho ông ta.
Anh nôn nóng quay số gọi đến nhà hàng cùa ông Louis. Giọng nói nhẹ nhàng của cha anh càu nhàu vọng lên từ máy điện thoại của nhà hàng. “Ai đấy?”
“Có một quả dưa chuột héo muốn quấy rầy ba đây”. Jean-Del nói. “Ba khỏe không ạ?”
“Ba đang rối ruột lo cho con và cũng đang sẵn sàng để ly dị mẹ con đây. Tất cả rượu của New Orleans chắc cũng không làm ba hết rầu được”. Louis thở ra nặng nề. “Giờ con định về nhà chưa, con trai?”
“Chưa được ba ạ. Con muốn nhờ ba làm hộ chuyện này”. Anh giải thích tình hình cho Louis và việc anh cần Cort lấy cho xem các hồ sơ của vụ cháy ngày xưa. “Bảo anh ấy so sánh các tang chứng của vụ cháy ấy với vụ mới đây ở gian nhà kho. Con muốn xem có bất kỳ sự tương tự nào không”.
“Anh con đang ra ngoài để săn tìm con rồi, nhưng để ba xem có thể làm được gì”. Giọng ông già nghe mệt mỏi. “Jean-Del, con nhớ cẩn thận và chú ý săn sóc cho cô bé đó nhé”.
“Con sẽ làm thế, ba ạ. Hẹn sớm gặp ba”. Jean-Del tắt máy và nhíu mày. Kinh nghiệm cho biết vòi sen trong phòng tắm của Terri xả rất mạnh và ồn ả nhưng anh hầu như không nghe động tĩnh gì. Anh sực nhớ đến cánh cửa sổ khá to trong phòng tắm và chạy bay ra khỏi bếp.
Cô ấy không thể làm thế.
Anh không buồn gõ mà dùng vai đẩy bật cửa xô vào. Phòng tắm trống không với cánh cửa sổ mở rộng. Anh tự nguyền rủa khi trèo qua cửa sổ xuống đất và đưa mắt nhìn quanh. Tiếng chân chạy trên đám lá thông kéo anh lao sang phía hông nhà, nơi Terri cất chiếc xe gắn máy.
Jean-Del dùng chiếc chìa khóa dự trữ Terri giấu dưới thanh chắn bùn để khởi động chiếc Harley rồi phóng nó băng qua rừng ra đến đường cái vừa kịp để thấy Sable quá giang một chiếc xe màu đỏ mui trần cùng đám thanh niên. Theo phản xạ chuyên môn anh ghi nhớ ngay biển số chiếc xe, nhanh chóng đội chiếc mũ bảo hiểm màu đen của Terri, kéo sụp tấm chắn gió xuống rồi phóng theo chiếc xe kia về thành phố.
***
Khi Laure kể lại những gì Terri Vincent đã nói với bà, Elizabet quên mất nguyên tắc vàng mà mẹ đã dạy mình rằng phụ nữ luôn biết kiểm soát những điều họ nói bằng một sự đúng mực cực kỳ. “Tôi thấy lần này con Duchesne thật quá đáng rồi đấy”.
Moriah mang khay nước trà ra. “Cháu đặt ở đây nhé, bác Laure?”Và cô đi vội khỏi phòng.
“Tôi không biết. Tôi biết Marc có dính dáng với một ai đó trước khi tôi và ông ấy...” Người phụ ấy ấy như sắp sụm xuống bất cứ lúc nào. “Eliza, tôi không biết phải nghĩ hay phải làm sao nữa. Nếu cô ta thực sự là con của Marc - tôi biết ông ấy hẳn sẽ muốn tôi giúp đỡ nó...”
“Nhưng bà không thấy sao, Laure? Đó là lý do tại sao cô ta bày ra tất cả câu chuyện này, chỉ để giành được thiện cảm của bà thôi”. Elizabet đưa tay về phía chân dung Marc phía trên lò sưởi. “Tôi biết Marc từ hồi hai người mới cưới, và chưa một lần ông ấy phản bội bà. Nếu câu chuyện của cô ta là thực thì Marc hẳn đã làm mẹ cô ấy mang bầu một tháng trước đám cưới của hai người. Bà có thực sự nghĩ rằng ông ấy đã dan díu đâu đó khi hai người đã đính hôn?”
Khuôn mặt bà Laure nhợt nhạt. “Chúng tôi đã đính hôn một thời gian khá lâu, nhưng không, tôi không nghĩ thế”.
Tự hào rằng mình đã có thể giải quyết được chuyện này, bà Elizabet mỉm cười. “Tôi sẽ gọi cho bạn bè và nói với họ ta sẽ làm gì. Điều quan trọng nhất là lập nên một mặt trận thống thất. Jacob đã lên lịch một cuộc họp báo ngay hôm nay để phản đối các tuyên bố của cô gái ấy. Tôi nghĩ bà cũng nên làm vậy khi dành thời gian trả lời cuộc phỏng vấn của tờ Daily News”.
“Cháu không nghĩ đó là một ý hay”. Moriah vừa bước qua ngưỡng cửa đi vào và nhẹ nhàng đến ngồi xuống cạnh bà Laure. “Bác Laure, cháu biết Isabel từ hồi ởtrường đại học. Cô ấy không xấu như mọi người vẫn nói đâu. Đó là một cô gái rất hiền lành, chân thực và dễ thương”.
Elizabet lừ mắt nhìn cô. “Cô ta đã lừa để bao nhiêu người tin thế đấy, Moriah”.
“Có lẽ tôi cần nghỉ ngơi một chút”. Bà Laure đứng lên. “Cảm ơn hai người đã quan tâm đến, nhưng cả hai chắc cũng còn phải về lo việc ở nhà”.
Moriah hơi cúi đầu. “Có điều này bác cũng nên biết, bác Laure. Mắt Isabel Duchesne cũng có màu nâu đen, màu sẫm của cà phê sữa”. Cô thở ra một hơi nặng nề. “Hệt như màu mắt của Marc”.
***
Sable thấy bớt căng thẳng khi họ thả cô xuống ở Khu phố Pháp. Ngoài việc hào phóng mời nàng cùng uống bia, họ còn rời đường lớn vài lần để ghé mua đồ lưu niệm và dừng lại gần một giờ để ăn trưa với món bánh chiên của người Cajun tẩm nước xốt cà chua, đồng thời tranh cãi nhau xem ai nóng bỏng hơn, Elijah Wood hay Justin Timberlake.
“Justin có giọng ca tuyệt vời, nhưng Elijah mới đích thực là nhạc rock”.
“Britney có bao giờ hò hẹn với Elijah dâu”.
“Vì Elijah nghĩ Britney là tay phóng đãng”.
“Thì Justin cũng vậy thôi”.
Chuyến đi tưởng mất chỉ một giờ hóa ra thành ba do các chặng dừng và đường sá đông đúc. Vào đến thành phố các cô gái còn cố lôi kéo nàng đến khách sạn của họ, nơi một đài phát thanh địa phương đang tổ chức những cuộc tranh tài.
“Bồ có cặp trái đào quá đẹp”. Cô sinh viên trẻ vỗ nhẹ vào ngực Sable, vẻ suồng sã như một tay chơi hợm hĩnh. “Họ sẵn sàng trả ba trăm dô nếu bồ sẵn sàng phơi trần chớp nhoáng chúng ra cho các chàng trai chiêm ngưỡng đấy. Dễ thôi mà”. Cô ta quỳ xuống khi một chiếc xe khác chở đầy sinh viên chạy qua rồi tốc ngược chiếc áo thun và lắc nhẹ bộ ngực trần trước ánh nhìn hau háu của đám con trai. “Thấy chưa?”
Sable cũng bật cười. “Cảm ơn, nhưng tôi còn phải đến vài chỗ nữa”.
“Thật hoài của, cưng ơi”. Cô gái chìa cho nàng một tấm thẻ. “Nghe này, nếu vẫn muốn kiếm vài tờ thì cầm lấy cái này đến ban tổ chức diễu hành ở phố Canal. Bồ thế chỗ cho mình được đấy. Lẽ ra tối nay mình phải tham gia trên một xe diễu hành mà”. Cô ta ợ một cái và cười rúc rích. “Có điều mình xỉn quá mất rồi, chỉ muốn ngã thôi”.
Giờ đã ở trong thành phố, thực tình Sable không biết phải đi đâu. Du khách bận đồ hóa trang nhảy múa, uống bia nườm nượp trên các đường phố nhưng nàng vẫn cảm thấy không an tâm, thỉnh thoảng lại ngoái đầu nhìn lại. Nàng tìm đường băng qua dòng người đến một khu buôn bán vắng vẻ hơn nhưng nhận thấy các đường lớn đã bị ngăn lại chuẩn bị cho đêm diễu hành của lễ hội Mardi Gras.
Nàng lấy ra chiếc thẻ thông hành cô gái vừa trao và bật cười. Hẳn rồi, mình cũng có thể làm trên xe diễu hành được chứ. Mọi người sẽ thấy nhân chứng một vụ giết người trên truyền hình đang tung kẹo cho đám du khách không chút nghi ngờ. Nàng gắn chiếc thẻ lên ngực áo. Dẫu sao nó cũng rất có ích nếu ai đó muốn ngăn cản mình.
Nàng đi dọc theo các rào chắn khoảng một giờ gắng tìm một trạm điện thoại công cộng nhưng trạm nào cũng có cả dãy người đứng đợi, mà nàng chẳng muốn chờ. Có cảm giác như ai cũng dõi mắt nhìn nàng, và khi thấy bóng hai cảnh sát tuần tra đang ngược đám đông tiến lại phía mình, nàng vụt rẽ ngang. Ba cô sinh viên đeo các chuỗi hạt sặc sỡ va mạnh vào nàng khiến nàng suýt ngã nếu không có ai đó chìa tay giữ lại kịp. Tim nàng muốn vọt khỏi lồng ngực khi ngước nhìn lên thấy một khuôn mặt ngậm ống điếu đẫm mồ hôi. “Này”. Đó là một người đàn ông bận áo khoác đen với hàng chữ trắng NHÂN VIÊN BAN TỔ CHỨC DIỄU HÀNH trước ngực. Ông ta cầm tấm thẻ từ bàn tay lạnh giá của nàng và quắc mắt nhìn. “Cô đến nhầm chỗ rồi, lại chậm cả giờ đồng hồ nữa chứ. Mà sao tóc cô lại đỏ hả?”
“Xin lỗi”. Nàng cố nghĩ ra lời biện hộ. “Xe cộ đông quá. Mà tôi cũng chán tóc vàng lắm rồi”.
“Lựa chọn được lắm, tóc đỏ trông đẹp hơn nhiều. Đi nào, tôi sẽ lấy xe đưa cô đến đó”. Ông ta nắm tay cô kéo về phía chiếc xe đang đợi. “Cô không uống rượu đấy chứ?”
“À, không, thưa ông”.
“Tốt. Có đến một nửa số người biểu diễn xỉn đến mức đứng không nổi đấy”. Ông ta mở cửa xe cho nàng.
Nhân viên nọ đưa nàng đến khu vực tập kết chuẩn bị diễu hành, nơi các xe giăng đèn kết hoa khổng lồ đang xếp hàng chờ đêm lễ hội. Hàng trăm người biểu diễn trong những bộ cánh rực rỡ kỳ quặc len lỏi ra vào, giúp nhau chỉnh lại những chiếc lông chim, đội lại mấy chiếc nón to dùng hoặc trêu đùa đám kỹ thuật viên đang kiểm tra lần cuối các đạo cụ, các giây giăng trên xe diễu hành.
“Vào thay y phục hóa trang đi”. Ông ta đẩy nàng vào một căn lều lớn dựng ngay phía sau xe.
Sable bước vào trong lều khi thấy ai cũng mang một kiểu mặt nạ nào đó. Trong khi chưa liên lạc được với Hilaire và bố Remy, nàng cũng cần phải ngụy trang. Vừa bước qua cánh cửa lều lật phật nàng đã thấy xuất hiện ngay hai phụ nữ kẹp sát hai bên. “Cỡ cô số sáu phải không?” Một người hỏi trong khi người kia kéo thước dây do ngực nàng.
“Số bảy” Nàng thoáng nhăn mặt khi có ai đó giật mạnh chiếc giây buộc món tóc đuôi ngựa của mình. “Nào”.
“Chiều cao của cô ta vừa đấy”. Bà thứ hai nói với người kia rồi quay sang hỏi Sable, “Cô đã bao giờ mặc váy phồng chưa?”
Một giờ sau Sable đã bước xuống khỏi bệ trang điểm trong dáng vẻ hoàn toàn khác hẳn. Với bộ áo váy màu xanh lục hai bà nọ đã biến nàng thành một bản sao chính xác của Scarlett O’Hara trong phim Cuốn theo chiều gió. Tấm áo nhung cổ cao màu lục ngọc và bộ váy ngoài lung linh tương phản với phần váy trong màu sắc dịu hơn. Mái tóc đỏ của nàng ẩn kín sau bộ tóc giả màu hạt dẻ và cái mũ viền hoa gắn những chiếc lông chim đen với các tua ngù vàng óng.
“Thế này còn lỏng quá”. Một bà chỉnh lại sợi dây nhung quanh eo nàng giống hệt như tấm màn nhung mà Scarlett đã kéo xuống. “Thế chứ. Tôi nghĩ chính Rhett Butler có trông thấy chắc cũng sững sờ”.
Bà kia hừm hừ răn dặn. “Nhớ có làm gì đi nữa thì cũng đừng có mà ngồi lên những thứ này. Cái vòng này sẽ đập thẳng vào mặt cô, và dân chúng khắp New Orleans sẽ nhìn thấy quần lót của cô đấy”.
Có ai đó gọi tên Scarlett phía trước lều.
“Đi theo Gary đi”. Bà ta chỉ tay về phía người đàn ông đang lượn lờ phía trước. “Anh ta sê giúp cô lên chiếc xe diễu hành”.
Nhân viên kỹ thuật xem xét nàng lần cuối trước khi đưa cho cô một ôm đầy các chuỗi vòng nhựa sặc sỡ. “Cô đã làm việc này bao giờ chưa?”
Nàng lắc đầu và thận trọng sắp các chuỗi hạt trên một bên cẳng tay mình.
“Thế này nhé, có ba điều cần nhớ, ấy là cô phải vẫy tay, phải mỉm cười và phải tung các chuỗi hạt này đi. Điều thứ tư - đừng cố đi chuyển nhiều quá”. Anh ta đưa nàng đến bên một chiếc xe diễu hành lớn, nơi những người biểu diễn đã vào vị trí quanh mô hình nhỏ một ngôi nhà điền trang cũ kỹ.
“Chủ đề ở đây là gì vậy?”
“Các bộ phim hoành tráng về miền Nam - với cô là Cuốn theo chiều gió. Cô đã đi vệ sinh chưa? Một giờ nữa cuộc diễu hành mới bắt đầu, đến chín mười giờ đêm mới mong thoát ra được đấy”.
Nàng gật đầu và theo anh ta lên các bậc thang đến thành bên trên một xe diễu hành nơi có hai kết cấu kim loại cao ngang hông nhô lên từ một vòng phẳng nhỏ. Phía sau đó chăng một tấm satin đen hình bầu dục, đằng trước là hai bộ giá đèn rọi sáng.
Không cao quá đủ để mình có thể nhảy xuống được ngay khi ra khỏi đây. Hẳn sau đó nàng phải bỏ những chiếc vòng lót, và khi đã làm xẹp váy sẽ dễ dàng hòa nhập với đám đông ngay.
Gary giúp nàng trèo lên rồi vòng ra sau và thử kéo lôi gì đó. “Thế này có chặt quá không?” Anh ta quấn thêm một tấm băng trong quanh eo nàng. “Nếu gặp rắc rối gì cô cứ gọi ngay cho những người biểu diễn đi trên phố. Họ sẽ giúp cô thoát khỏi những tay muốn vồ cô”.
Nàng nuốt khan. “Họ vẫn làm thế sao?”
“Bao giờ cũng vậy, cưng ơi, mọi lúc mọi nơi. Cô cứ việc đá thẳng vào hạ bộ chúng, đó là cách cảnh báo hữu hiệu nhất đấy.”
Nàng đưa tay lần ra sau thử cách tháo gỡ vòng dây. “Mmm, làm sao tháo những thứ này ra?”
“Cô không tháo được đâu”. Anh ta cười tóet miệng. “Chính tôi sẽ tháo nó ra khi xe trở về đây”.
***
Terri xin phép sếp gặp riêng ông anh họ của mình năm phút tuy chưa biết chuyện gì đang khiến cô lo ngại. Trong một ngày Caine có thể làm hại cho con đường công danh sự nghiệp của cô còn hơn tiếng tăm tệ hại cha cô gây ra trong tám năm trời.
Đừng quên là Cort đã ra tay với ông trước, cô nghe một tiếng nói nhắc nhở từ bên trong.
Phải, cô nợ Cort, nhưng trước tiên còn phải lo liệu chuyện gia đình.
Caine đang ngồi trong phòng thẩm vấn uể oải nhâm nhi ly nước bằng nhựa xốp. Điều đầu tiên Terri làm sau khi khép và khóa cửa lại sau lưng là đánh bay chiếc ly trên tay ông ta. “Trông thoải mái gớm, ông thấy dễ chịu lắm hả, ông anh họ?”
“Tuyệt vời”. Ông để tay lên bàn và nhìn cô với nụ cười nửa miệng. “Thám tử Garcia sẽ bắt ông bạn cô phải đền bồi chi phí cho vụ tấn công, vì vậy tôi không có gì phải kết tội thành phố này. Nhưng tôi nghĩ chắc cô sẽ phải cưỡi một chiếc bàn mà phi ra khỏi đây mất, cưng ơi”.
“Ông đúng là một con lừa nhà quê ngu ngốc. Garcia nói thế để bộ phận tạm giam có đủ thời gian lấy được lệnh khám xét nhà cửa, cơ sở của ông thôi”.
Ông nhún vai.
“Đại úy cho tôi năm phút trao đổi vài câu với ông. Caine, tôi biết ông không giết Marc LeClare, nhưng ông biết ai đã gây nên đám cháy ấy. Tôi tin chắc là ông biết”.
Ông cười vang và chậm rãi lắc đầu.
Terri đợi cho ông ta dứt tiếng cười. “Tôi đã gọi cho vợ Billy Tibbideau. Cô ta không muốn nói chuyện với tôi, vì vậy tôi đã điện cho người quản lý khu nhà trên xe mooc ấy và có được số điện thoại cô bạn thân nhất của cô ta ở sát bên nhà. Cô Lilah ấy đã kể cho tôi nghe nhiều chuyện.
Vẻ cười nhạo héo đi trên mặt Caine. “Billy không làm gì hết”.
“Lilah đã nhìn thấy Billy rời nhà lúc rạng sáng hôm xảy ra vụ cháy. Trước khi hắn đi cô ta còn thấy hắn bỏ mấy cái chai và một can xăng vào sau xe. Cô ta nói đã thấy ngay hôm đó hắn quay về và lôi ra một khẩu súng săn. Cô ta còn cho biết ông đã đuổi việc hắn”. Terri hơi chồm về phía trước. “Ông đã không nhắc gì đến chuyện đó hoặc chuyện vì sao tay ông bị trầy cắt thế kia”. Cô lặng yên một thoáng trước khi nói tiếp. “Giờ ông có thể thoải mái rơi vào đây bất cứ lúc nào”.
“Trí tưởng tượng của cô thật tuyệt, Therese. Lẽ ra cô nên viết tiểu thuyết”.
“Tôi chỉ trình bày sự thực thôi. Việc của ông sẽ thế này: Bộ phận tạm giam sẽ giữ ông hai mươi bốn giờ về vụ xô xát vừa qua, trong thời gian đó Garcia và nhóm điều tra hỏa hoạn sẽ đưa ông đến hiện trường. Họ đã tìm được động cơ vụ đất, sẽ đối chiếu với người của ông, với bạn bè ông, với các kẻ thù của ông. Họ sẽ giam xe ông và tìm đủ cơ sở pháp lý để kiểm tra nó đến từng phân vuông. Họ sẽ cho ông xem các ảnh chụp khu vực quanh gian nhà cháy, sẽ nói chuyện với những người đã có mặt ở đó vào sáng ấy. Tôi đoán họ sẽ tìm ra khá đủ nhân chứng và vật chứng để buộc tội. Nếu ông đã lảng vảng đâu đó gần gian nhà cháy, họ sẽ ghép ông vào tội đồng lõa giết người”.
“Thì họ cứ làm đi”.
“Billy đã đến khu nhà đó, đúng không? Và ông đã lùng theo hắn. Ông đã định ngăn chặn hắn, vì vậy đã có dấu vết xô xát trên cánh tay mình?” Cô thở dài khi thấy ông không chớp mắt. Giờ cô hiểu cảm giác của Jean-Del khi gắng lấy cho được lời khai của Sable Duchesne. “Caine, tôi không muốn để ông ngồi tù vì thằng Billy Tibbideau đã giết người và đốt nhà trước khi ông kịp ngăn chặn. Nhưng nếu ông đã giúp nó, dầu theo cách đơn giản nhất, chính tay tôi sẽ tống ông vào nhà giam và quăng chìa khóa xuống hồ Pontchartrain đấy”.
“Tội nghiệp cho cô em họ của tôi. Tôi đã nhầm về cô”. Cơn giận giữ như tan biến nơi mắt ông ta, trong một thoáng trông ông có vẻ buồn bã. “Quay lại làm việc đi, Therese. Giờ cô chẳng giúp gì được cho tôi nữa đâu”.
Garcia bước vào, trông có vẻ hởn hở, Terri cảm thấy vậy. “Năm phút của cô đã hết, Ter”. Anh ta đi vòng qua bàn. “Xin mời đứng dậy, ông Gantry”.
Terri đứng lên. “Này, cho tôi vài phút nữa thôi”.
“Không được”. Anh rút chìa và mở khóa chiếc còng tay. “Ông Gantry đây có vài người bạn tử tế ở đâu đó”. Rồi anh xoay sang Caine và nói, “Ông được tự do”.
Terri chớp mắt. “Đợi chút, bên tạm giam biết vụ này chưa?”
“Chính bên đó dảm bảo để thả ông ấy đấy. Mọi sự được cho qua”.
***
Billy đợi trong chiếc xe mooc của mình và uống nốt chỗ rượu còn lại trong khi chờ đợi.
Con bé đã bỏ rơi ta.
Gã tỉnh dậy trên chiếc xe tải và nhận thấy khẩu súng săn cùng hộp đạn đã biến mất. Gã đi về chiếc xe mooc của mình và thấy Cecilia đã bỏ đi, mang theo tất cả quần áo của cô ta. Gã lần sang nhà Lilah gõ cửa, nhưng cô hàng xóm cũng đã đi rồi.
Con bé đã bỏ ta. Con vợ ăn mày khốn nạn của gã đã bỏ đi. Theo một con vũnữ thoát y khốn kiếp.
Lần này Cecilia đã phạm một sai lầm tai hại. Gă phải tìm bằng được cô ta. Hẳn Caine sẽ hiểu. Caine luôn tin vào sự thiêng liêng của một gia đình qua các cuộc hôn nhân.
Phải chăng Lilah suốt ngày cặp kè với cô ta? Lén lút thậm thụt sau lưng gã? Gã quyết không để cô vuột đi như vậy. Người ta nói khi một phụ nữ phá vỡ qui luật của Chúa trời bằng cách dan díu với một phụ nữ khác, điều đó sẽ hủy hoại cô ta, mãi mãi.
Cô ấy đã bỏ ta.
Billy không còn ham muốn đụng chạm đến người cô ta nữa. Gã chỉ muốn thực hiện công việc cần làm, việc mà gã đàn ông nào biết tự trọng hẳn cũng sẽ làm. Một khi đã có tiền - trong bất kỳ giây phút nào sắp tới - gã sẽ lùng cho ra hai con chó cái ấy và cho chúng bị hỏa thiêu nơi địa ngục.
Có tiếng chuông điện thoại, gã gần như giật lấy ống nghe treo trên tường và trả lời máy, “Cecilia, tốt nhất hãy mang cái xác thối của mày về nhà ngay...”
Nhưng đầu dây bên kia không phải là vợ gã. “Ông Tibbideau? Con Sable Duchesne vẫn đang còn sống”.
***
Nhóm diễu hành Orpheus trẩy đi từ khu tập kết một cách từ từ nhưng tráng lệ. Sable nghe một giọng nam rất hay ca một bản theo giai điệu của Sinatra trong tiếng hò reo huýt sáo từ các con phố đông nghẹt người. Chiếc xe chở nàng cũng đi dần đến chặng cuối và một lần nữa nàng gắng gỡ mình khỏi các dây dai chằng buộc xung quanh.
Nàng không tìm thấy một đầu mối, một nút buộc nào để có thể tháo gỡ ra. “Anh ta làm gì vậy chứ, đem khâu chết gí mình vào đây”.
Chiếc xe diễu hành Cuốn theo chiều gió chợt nảy lên khi vấp phải một ổ gà trên dường, Sable nhìn xuống và trông thấy những người tháp tùng vẫn vây quanh ngôi nhà điền trang đang trôi đi. Họ ăn mặc như những người lính thuộc phe liên minh, diễu hành theo hàng đôi, tay vung các khẩu súng dài.
“Scarlett ơi!” Một người đàn ông trong đám dông kêu lên. “Xuống đây đi!” Anh ta mang mặt nạ một chú hề đang nhỏ lệ. “Quăng vài thứ đi nào!”
Nàng dứt một chuỗi hạt từ bên cánh tay và tung xuống cho chàng thanh niên đang tỏ ra sung sướng. Khi anh ta chộp được nó, hàng chục tiếng gọi vang lên kêu nàng và hàng chục cánh tay vươn qua thanh chắn.
“Ném cho tôi một chiếc di!”
“Ở đây này, cưng ơi, ở đây nữa!”
“Cho một chiếc đi, cô bé xinh đẹp!”
Trong vài phút nàng giữ nụ cười trên môi và ném các chuỗi hạt xuống cho đám đông, rồi có gì đó giật nhẹ bên tay khiến nàng để rơi vài chuỗi hạt xuống sàn. Các dây đai vướng víu ngăn trở và khi nàng cúi xuống gắng nhặt lên thì chợt cảm thấy một đôi tay cặp chặt hai bên hông mình.
“Đứng im”.
Top Truyện Hot Nhất
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp