Lâm Nhược Kỳ hoảng sợ, theo bản năng muốn chạy trốn!
Nhưng không dằn nổi lập tức bị kéo vào trong ngực, ngay sau đó nụ hôn dày đặc, mắt, lông mi, trán, đôi môi, bên gáy, xương đòn, ngực, vòng eo. . . . . . Một chỗ cũng không bỏ qua!
Hôn đến nổi cô không mở mắt được để bày tỏ từ chối, không mở miệng được để nói không muốn, uốn éo không được, vòng eo giãy giụa chạy trốn. . . . . .
Hôn môi không chú ý đến chỗ khác, bỏ quên mất ngón tay linh hoạt và bàn tay ấm áp. Chút nhẹ, chút nặng xoa nắn vuốt ve làm cho cô cảm giác mình giống như một con búp bê vải mềm nhũn, làm cho đối phương thương tiếc nhưng không thể chờ đợi, có lúc còn mang theo một chút tính trẻ con thô bạo đối đãi, nhưng sức lực lại vừa đúng. . . . . .
Da thịt toàn thân cũng bị Cơ Liệt Thần làm cho tê dại, Lâm Nhược Kỳ thật sự không biết bây giờ mình ở trong trạng thái nào, hai cánh tay cũng không biết ôm cổ của người đàn ông từ lúc nào. . . . . .
Cơ Liệt Thần hôn cô, dụ dỗ: "Em cũng hôn anh một chút?"
Cô liền mơ mơ màng màng tiến hôn anh.
Anh cảm thấy còn chưa đủ, còn nói: "Hôn nhiều một chút."
Cô hôn thêm một chút, bên trái một chút, bên phải một chút, mổ mổ đôi môi, liếm liếm tai bên. . . . . . Hôn hôn, chẳng biết tại sao quấn lấy đầu lưỡi của anh, sau đó từ ngọt ngào càng trở nên nóng bỏng, thiêu đốt miệng đắng lưỡi khô, ngực nóng lên. . . . . .
Cơ Liệt Thần một tay nâng bắp đùi của cô, nâng cao eo của cô, để cho bắp chân mềm mại của cô móc bên hông của anh, hai người dán vào một nơi vô cùng chặt chẽ, kết hợp như thế giống như trời sinh một thể.
Anh nằm ở tai bên tai khẽ nói: "Nhược Kỳ, anh càng lúc càng yêu em, làm thế nào. . . . . ."
Hốc mắt Lâm Nhược Kỳ có chút ươn ướt, giơ tay lên ôm chặt lấy anh, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Em cũng vậy. . . . . ."
Thật ra, cô muốn nói một câu khác.
Có thể nhớ lại anh thật tốt, một nửa kia. . . . . .
Rốt cuộc, Lâm Nhược Kỳ đã hiểu chuyện như vậy vốn không cần ép buộc hoặc cố ý thăm dò, tình cảm tới, tự nhiên sẽ tới.
Không phải chỉ có đàn ông mới háo sắc, tình cảm đến, cảm thấy, thật ra em cũng muốn anh . . . . . .
Trải qua một lần vận động niềm vui tràn trề, trăng đã lên đỉnh đầu.
Cô co rúc ở trên giường xụi lơ như bùn, hai má đỏ thắm lan tràn tới lông mi không mở ra được và mồ hôi thấm qua bên tóc mai, thể lực và tinh thần đều tiêu hao đến gần như mệt lả.
Cơ Liệt Thần bọc một bộ đồ ngủ đơn bạc, xuống giường, đi vào phòng bếp, trong tủ lạnh tìm một chút sữa tươi và bánh ngọt, hâm nóng sau đó bưng tới bên giường.
"Ngồi dậy ăn một chút."
"Không cần." Đang thèm ngủ Lâm Nhược Kỳ trực tiếp từ chối, lười biếng lầm bầm làm anh mỉm cười.
Anh ôm cô dậy, đem khuỷu tay móc lên cổ anh, không tới mười giây liền vô lực rũ xuống, đỡ chặt eo của cô, để cho cô trần trụi dựa vào lồng ngực mình, điều chỉnh cho cô ngồi thật thoải mái ở trong lòng anh, tất cả động tác tự nhiên thuần thục, sau đó anh bưng ly lên.
Trên tay của anh, đút sữa tươi vào cái miệng nhỏ của cô, sau đó bị anh cắn nửa miếng bánh ngọt đưa tới bờ môi cô.
Đầu của Lâm Nhược Kỳ gối lên hõm vai anh, trượt ra khuỷu tay của anh, ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt trong suốt nhìn anh, "Em cũng đút cho anh ăn có được không?"
Bên môi nâng lên một nụ cười mỏi mắt mong chờ, Cơ Liệt Thần đưa bánh ngọt cầm trong tay cho cô.
Cô không nhận lấy, cũng cúi đầu cắn một cái, chợt đẩy anh ngã, nhét đầy trong miệng nhắm môi của anh ấn thẳng xuống!
Anh cuống quít tránh né, nhưng một tay cầm sữa tươi, một tay cầm bánh ngọt, mặc kệ đầu lắc như thế nào, căn bản không chống đỡ được cô đuổi theo sát người, cằm và lổ tai cũng bị bánh ngọt và sữa tươi dính đầy, mắt thấy môi mỏng sẽ khó giữ được, dưới tình thế cấp bách thân thể anh tà tà nằm xuống, môi liền mút chặt cánh môi trước mắt.
Trong bụng mỉm cười, cô gái nhỏ này ngay cả yêu cũng như vậy, mới vừa chuyển biến tốt một chút, tính tình giống như đứa bé.
Vì vậy, răng môi thoáng dùng sức, cảnh cáo cô đừng hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Bị cử động của anh chọc giận đến quanh thân tê dại, trong tiếng cười đùa cô thở nhẹ ra một tiếng, cầm cái ly trong tay anh uống một hơi cạn sạch sữa tươi.
Nhưng bản thân cô đốt lửa trước, Cơ Liệt Thần há có thể dễ dàng bỏ qua cho cô sao?
Lần nữa nhẹ nhàng mút cắn làm cho cô gái nhỏ mê người rên rỉ. . . . . .
Cô không thể không dừng lại tất cả động tác, trong tiếng cười nũng nịu đầu hàng, "Được rồi, được rồi, em không làm khó anh."
Anh cười ha ha, đặt xuống điểm tâm, sau đó ôm chặt cô vào trong ngực.
Bị lăn qua lăn lại như vậy, Lâm Nhược Kỳ đã hết buồn ngủ, xoay người, ôm ngược lại anh hít sâu. Một tay anh vuốt ve lưng của cô, nhẹ nhàng chậm chạp vuốt ve, chậm rãi trượt đến sống lưng, đầu vai, lòng ngón tay vuốt đến chỗ không trơn mềm như ngày thường mà da thịt lồi lõm, anh ngạc nhiên, đẩy cô ra nhìn đầu vai. . . . . .
Là dấu ấn "Liệt Diễm". Không đúng, nói chính xác dấu ấn đã không tồn tại, là da trải qua chữa trị lưu lại vết sẹo.
Anh sâu kín hỏi, "Nơi này. . . . . . Còn đau không?"
Cô cúi đầu, nhìn đầu vai của mình một chút, lại ngước mắt tò mò hỏi, "Cái này là cái gì? Em nhớ lúc ở bên bờ biển tỉnh lại thì chỗ này bị thúi hư, nghe Ông lão họ Ân nói, chắc là bị vật có chút bén nhọn chà mài nát . . . . . . Thật ra cũng không chỉ có một chỗ, lúc ấy còn có rất nhiều chỗ bị sát thương, nhưng chỉ chỗ này bị thương tương đối nghiêm trọng."
Con mắt đạm ảm, anh nhẹ giọng nói, "Thật xin lỗi. . . . . ."
"Tại sao phải nói xin lỗi?"
Anh hối tiếc đáp, "Bởi vì, anh không kéo em, để cho em rơi vào vách đá. . . . . ."
Trong đầu Lâm Nhược Kỳ hiện ra hình ảnh quen thuộc, ở trên vách núi cheo leo, gương mặt đẹp trai của Cơ Liệt Thần gần như vặn vẹo, còn có âm thanh của anh lớn tiếng kêu lên. . . . . .
Hốc mắt đỏ lên, lắc đầu một cái, "Anh đã rất nhiều lần nói xin lỗi, em không muốn nghe nữa." Nếu người hy sinh là anh, cô nghĩ mình cũng làm như anh, cảm thấy đau lòng tự trách không thôi.
Thấy lỗ mũi, hốc mắt cô đều đỏ đỏ, anh trìu mến khẽ hôn lên cô một cái, "Được, không nói xin lỗi. Chúng ta nói chuyện khác. . . . . ."
Cô gật đầu, lại hỏi, "Vậy anh nói cho em biết, rốt cuộc cái này là cái gì?"
Lâm Nhược Kỳ chỉ chỉ đầu vai của mình.
Cơ Liệt Thần thở dài một tiếng, trả lời, "Đó là dấu ấn Liệt Diễm."
"Liệt Diễm?" Hai mắt tỏa sáng, trước mắt dường như xẹt qua vài hình ảnh.
"Ừ" Anh khẽ gật đầu, "Đó là một tính hệ thống định vị vệ tinh truy tung toàn cầu, có kết hợp thiết bị Nano điện tử, nói cách khác có thể xác định vị trí của em, giúp anh tìm tung tích của em với tốc độ nhanh nhất."
"Lợi hại như vậy? !" Lâm Nhược Kỳ ngạc nhiên, đột nhiên bừng tỉnh, "Vậy anh thông qua cái đó tìm được em sao?"
"Cũng không hẳn là vậy" Anh giương mắt nhìn vào trong ánh mắt cô tìm kiếm, "Thành thật mà nói, tìm được em, anh thật sự hao tốn không ít thời gian, bởi vì dấu ấn Liệt Diễm bị phá hỏng, ở cuối nguồn sông nhỏ gần U Linh cốc anh tìm được Nano điện tử truy tung, anh lo lắng em bị rơi vào trong biển rộng, vừa ngầm hỏi người vớt gần cả con sông, vừa truy tung đến cuối nguồn sông nhỏ và chỗ giao nhau với biển khơi, sau đó trên một bờ biển anh phát hiện một đầu mối. . . . . ."
"Tìm được manh mối này, lại làm cho anh càng thêm lo lắng an nguy của em, bởi vì phát hiện nó bên bờ biển, cho nên anh lo lắng có phải em vùi thân biển rộng hay không. . . . . . Khi đó, anh không còn hy vọng, không chỉ một lần nghĩ tới buông tha, nghĩ tới đến đi cùng em lại thôi. Anh không phải Thánh Nhân, hi vọng tìm kiếm mong manh như vậy so với 18 loại hình phạt còn tàn khốc hơn, hơn nữa theo hoàn cảnh của em ngày đó, xem như tìm được em rồi, anh cũng nghĩ tới kết cục có thể không quá hy vọng. Rất nhiều đêm thao thức anh đều nghĩ, thôi vậy, không bằng thôi, cứ như vậy đi, giống như lúc em rơi xuống biển đã nói, hoàn toàn quên em, bắt đầu lại một lần nữa. . . . . ."
"Nhưng anh không làm được, anh biết rõ anh nhất định không làm được, từ đầu đến cuối anh không quên được. Tên của em, ba chữ Lâm Nhược Kỳ này giống bị người dùng đao khắc ở ngực anh, không thể nào bôi xóa được. Bởi vì, một khi nghĩ đến ngộ nhỡ em còn sống, em đang chờ anh, không biết em sống ở một chỗ nào đó, cuộc sống có tốt không, một mình cô đơn biết làm gì. . . . . ."
Lời nói đến một nửa, Cơ Liệt Thần khẽ dừng lại, anh nhớ đến tình hình lúc đó.
Khi anh tìm thấy Nano điện tử truy tung nhưng không thấy bóng dáng của Lâm Nhược Kỳ thì gần như muốn nản lòng thoái chí, tan thành tro bụi.
Nếu không phải còn giữ vững lòng tin, ôm hy vọng xa vời đến chỗ giao giữa biển, trên bờ cát phát hiện một thanh gỗ mục, trên thanh gỗ mục móc ngọc bội hình phượng của cô, thiếu chút nữa anh cho rằng cô chết thật. . . . . .
Khối ngọc bội hình phượng kia anh tìm người giúp cô hàn ghép lại thật tốt, để cho cô đeo ở trên người. Ngọc có thể nuôi người, mà đồng thời người có thể nuôi ngọc, mặc dù ngọc bội vẫn có một khe hở nhưng mang đã lâu, ngọc bội sẽ tự động chữa trị.
Chính là khối ngọc bội kia làm cho anh dấy lên hi vọng một lần nữa, men theo đường ven biển tìm đến Thôn trang họ Lý, cả một ngày đêm anh không ăn không uống tìm ba ngày ba đêm, mệt mỏi và đói bụng, rốt cuộc ngất xỉu ở Thôn trang họ Lý.
Trùng hợp lúc này, Lâm Nhược Kỳ mất trí nhớ đã cứu anh . . . . . .
Anh không khỏi không cảm khái, có lẽ anh và cô, thật sự là ông trời đã sắp đặt.
Nghĩ đến đây, Cơ Liệt Thần đứng dậy đi tới bên bàn trang điểm, từ trong ngăn kéo lấy ra một túi gấm màu đỏ, sau khi mở lấy ra ngọc bội hình phượng, "Chính là ngọc bội từ nhỏ em đã đeo trên người."
Tâm trí của Lâm Nhược Kỳ vẫn còn đắm chìm trong lời bộc lộ của Cơ Liệt Thần, tóc ngắn mong manh, khuôn mặt ướt đẫm như hoa lê trong mưa, không làm sao ngừng được. Nghe Cơ Liệt Thần nhắc tới ngọc bội, lúc này cô mới cuống quít xoa xoa nước mắt trên mặt, ngồi thẳng người nhận lấy.
"Đây là của em?"
"Ừ, " Cơ Liệt Thần gật đầu một cái, "Vật này có liên quan đến thân thế của em."
"Thân thế của em?" Lâm Nhược Kỳ mờ mịt ngước mắt, nhìn vào ánh mắt của Cơ Liệt Thần, "Đây là ý gì?"
Đáy mắt thoáng qua hàng trăm loại màu sắc, anh nói, "Thật ra anh cũng không biết, về thân thế của em anh còn đang điều tra."
Anh nói như vậy, ngược lại càng gợi lên sự tò mò của cô, "Nói như vậy em là đứa trẻ mồ côi sao?"
Anh khó khăn mở miệng, ". . . . . . Xem như thế đi, cũng chưa chắc như vậy."
Cô mấp máy môi, cúi đầu không nói lời nào. Trong lòng buồn bực, một hồi lâu rốt cuộc nói, "Em cho rằng mình rất xui xẻo, sẩy thai, mất trí nhớ cái gì cũng trải qua rồi, thì ra còn là một đứa trẻ mồ côi. . . . . ."
"Đứa ngốc, không cho em nói mình như vậy" Cơ Liệt Thần trìu mến xoa xoa tóc của cô, làm cho mái tóc cô đang rối tung càng thêm lộn xộn, giọng nói rất cưng chìu nói, "Không phải bây giờ em có anh sao, sau này còn có con cái của chúng ta, như vậy em có gia đình, còn lo lắng cái gì."
Dứt lời, hơi ngừng lại, "Nếu em vẫn suy nghĩ muốn biết thân thế của mình, anh sẽ tiếp tục giúp em điều tra ra."
Cô ngẩng đầu, "Anh làm sao điều tra?"
"Bảo Heber, Diêm Hạo và Tuyết Phù điều tra, anh nghĩ cách đáp án không xa."
Lâm Nhược Kỳ càng bối rối hơn, "Heber. . . . . . Hạo và Tuyết. . . . . . Anh nói là ai?"
Cô liên tiếp đưa vấn đề, khiến cho Cơ Liệt Thần buồn cười không thôi. Vẻ mặt thoải mái, chỏi người lên, môi mỏng hạ xuống ngậm lấy vành tai của cô, "Nhóc à, vấn đề của em quá nhiều. Hay là để sau này từ từ nói cho em biết thôi. . . . . ."
Nói xong, môi mỏng lại hôn lên hai cánh môi cô.
Đại não Lâm Nhược Kỳ còn dừng lại ở vấn đề "Thân thế", vừa tránh né anh đeo bám, vừa buồn buồn lầm bầm, "Thân thế cũng không biết, nói cách khác em không biết sinh nhật của mình sao? Vậy. . . . . . Chẳng phải ngay cả bánh ngọt cũng không thể ăn rồi? Đúng rồi, Thần, em bao nhiêu tuổi?"
Nghe vậy, Cơ Liệt Thần rất đen mặt chống trán.
"19 tuổi!" Môi mỏng treo ở môi cô cách nhau một đường, cắn răng nghiến lợi nói: "Lâm Nhược Kỳ, chồng của em đang thân thiết với em, em có thể chuyên tâm một chút không?"
Ông xã đang cầu hoan với cô, cô vẫn còn nghĩ đến chuyện chưa từng ăn bánh sinh nhật.
"Ah? Em mới mười chín tuổi sao?" Cô rất mơ hồ, hoảng sợ quay đầu lại, phát hiện ánh mắt của người đàn ông đang lóe lên ngọn lửa.
Lúc này mới ý thức được anh đang làm gì. . . . . .
Toàn thân anh, mỗi một tấc da cũng vô cùng nóng sốt, sức lực vô cùng mạnh mẽ đang đè nén, chỉ cần có thêm một chút xúc động ngọn lửa sẽ bộc phát mãnh liệt.
Nhất thời, kinh hãi, "Này, anh chờ một chút, không phải mới vừa đã. . . . . ."
Anh một hớp ngậm cánh môi của cô, làm cho cô ấp úng nói không rõ ràng.
"Em nên biết, anh đã nhịn hơn bốn tháng rồi" Anh phiền não lo lắng chen vào giữa hai chân cô, thân thể to lớn đè ép cô, "Anh không muốn lãng phí thời gian nói chuyện phiếm với bà xã, anh muốn làm một chút chuyện có ý nghĩa."
Cô trừng mắt nhìn, cong môi nói, "Em cảm thấy nói chuyện phiếm còn có ý nghĩa hơn. . . . . ."
Anh nheo mắt nhìn cô, hỏi, "Lâm Nhược Kỳ, em cố ý có đúng không? Biết rất rõ anh rất muốn, còn cố ý kích thích anh."
"Em không muốn kích thích anh."
"Em có."
"Em không có."
Anh thừa dịp cô không chú ý, đang chuyên chú cãi vả với anh, trầm hông tiến vào, Lâm Nhược Kỳ kêu lên, anh đã thành công chiếm cứ trận địa.
Anh khẽ cười trêu chọc nói: "Không quan tâm em có hay không có, hiện tại anh muốn!"
Tiếp theo, liền bắt đầu tiến công mãnh liệt, thân thể hai người dưới ánh trăng bập bềnh dong ruỗi, gắt gao dây dưa trầm luân. . . . . .
Đêm này, bọn họ không hề rời khỏi gian phòng, tiêu hao tâm lực kết hợp với nhau lần nữa, dường như để cho trong lòng hai người cũng sinh ra sợ hãi, lo lắng khoảnh khắc tốt đẹp sẽ ngắn ngủi hay không, vì vậy vô cùng triền miên lưu luyến.
***
Lúc xế chiều, hai người trẻ tuổi đã trải qua vui sướng.
Có một ngày vào buổi trưa, đang mơ màng ngủ Lâm Nhược Kỳ chợt nghe trên lầu, bên ngoài phòng lợp tôn có tiếng động ầm ầm!
Trong nháy mắt cô gần như thức tỉnh!
Phản ứng đầu tiên, chẳng lẽ kẻ nguy hiểm mà Cơ Liệt Thần nói đã tìm tới? !
Nhảy lên, lại phát hiện Cơ Liệt Thần không có ở trong phòng, cô kinh hoảng chân trần, mặc đồ ngủ đơn bạc vọt ra khỏi phòng, sau đó kinh ngạc nhìn thấy, đứng ở ngoài phòng không phải ai khác, chính là Cơ Liệt Thần.
Cơ Liệt Thần thấy cô chân trần chạy đến, sửng sốt một chút, nói xin lỗi, "Đánh thức em sao?"
Lâm Nhược Kỳ ngạc nhiên nhìn anh, hỏi một đằng, trả lời một nẻo, "Mới vừa rồi là tiếng động gì vậy?"
Cơ Liệt Thần cười cười, lại giơ lên đồ vật trong tay, là một túi giấy, anh cẩn thận mở ra gắn vào trong hộp bánh sinh nhật trong suốt.
Bánh bông lan nướng, bơ trắng sữa, chocolate màu cà phê, cùng với phía trên gắn anh đào màu đỏ sẫm, dưới ánh sáng dìu dịu lóe lên rực rỡ. . . . . .
Cực đẹp! Làm cho người ta thật muốn ăn một miếng!
"Bánh sinh nhật này. . . . . . Không biết có thích khẩu vị của em không . . . . . ." Cơ Liệt Thần nói, có chút do dự và không dám chắc.
Lâm Nhược Kỳ giơ tay lên che miệng lại, chợt nói không ra lời. . . . . .
"Mặc dù không biết ngày sinh của em, nhưng anh vẫn muốn nói với em một tiếng. . . . . . Sinh nhật vui vẻ." Cơ Liệt Thần nói tiếp, gió biển thổi phất qua áo và sợi tóc của anh, ánh mắt anh nghiêm túc cố chấp, dưới ánh mặt trời càng lộ ra vẻ đẹp trai, "Sau này muốn cái gì, anh đều sẽ tìm cho em."
Lâm Nhược Kỳ từ bên trong căn phòng lợp tôn chạy ra, chân trần giẫm trên bùn đất bẩn thỉu ở ngoài phòng, nhào thẳng vào trong ngực Cơ Liệt Thần. . . . . .
Vốn không nắm chặt bánh ngọt tinh xảo, bị cô va chạm, rơi trên mặt đất. . . . . .
"Bánh ngọt rơi vỡ rồi, làm thế nào. . . . . ." Anh ảo não nói.
"Không có chuyện gì, còn có thể ăn." Cô nói, nhắm mắt lại ôm thật chặt hông của anh.
Cơ Liệt Thần dịu dàng ôm lấy cô, không để cho cô giẫm trên bùn đất bẩn thỉu, cúi đầu muốn hôn lên tóc cô. . . . . . hai chân Lâm Nhược Kỳ giẫm lên đầu giày da của anh, nhón chân lên, chủ động tiếp nhận bờ môi của anh . . . . . .
Hôn, ngọn lửa trên thân người đàn ông bị cô khơi lên, "Bà xã, làm thế nào, hiện tại anh không muốn ăn bánh ngọt, muốn ăn em. . . . . ."
". . . . . . Được, ăn người trước, ăn bánh ngọt sau." Cô lẩm bẩm đáp lại.
Tròng mắt đen xinh đẹp của Cơ Liệt Thần sáng lên, nắm eo của cô, cúi người xuống ôm ngang cô, đi vào trong phòng lợp tôn, vừa cúi đầu rất hứng thú trêu nói, "Bà xã, em càng lúc càng không ngoan, còn học cách đùa giỡn ông xã của mình."
"Em không đùa giỡn anh, chẳng lẽ đi đùa giỡn với đàn ông khác? Hơn nữa, em nào có. . . . . ." Lời còn chưa dứt, bị anh cắn một cái ở môi.
Anh cười xấu xa, "Lại còn muốn đi đùa giỡn với đàn ông khác? Lá gan là càng ngày càng lớn, xem ra anh phải dạy dỗ em thật tốt!"
Vì vậy, bế cô thẳng xuống tầng hầm dưới lòng đất, đi tới bên giường hai người.
Vừa đặt cô xuống, hơi thở Lâm Nhược Kỳ đã thở dốc, mà thân thể cao lớn của anh đè xuống
Kể từ khi hai người công khai, một lần nữa xác định cảm tình của nhau, Cơ Liệt Thần khai thác tất cả thời gian thuận lợi để cầu hoan với cô, hơn nữa mỗi lần càng nhiều trò hơn, chọc cho Lâm Nhược Kỳ thở gấp không dứt.
Nghĩ lại, nín lâu như vậy, suy nghĩ lâu như vậy, nhẫn nại lâu như vậy, vật quý giá mất mà tìm được đang ở trước mắt, làm sao có thể nhịn được?
Cho nên, cũng khó trách mấy ngày nay, đối với phương diện kia Cơ Liệt Thần yêu cầu tương đối nhiều, hơn nữa mỗi lần không làm đủ vốn cũng không bỏ qua.
"Này, anh nhẹ một chút, đừng xé rách quần áo của em, anh biết ở chỗ này không mua được quần áo tốt . . . . . ."
"Vậy ý của em là. . . . . . Mặc làm?"
"Không phải á..., em nói anh nhẹ một chút. . . . . ."
Lời còn chưa dứt, kiên nhẫn của người đàn ông đã bị mài đến không còn gì cả, căn bản không nói chuyện, đã ra tay “soạt” một tiếng xé nát quần ngủ của cô, hơn nữa thành thạo cởi đi quần lót của cô, hai người không chần chờ dán sát lại với nhau.
Nụ hôn tinh tế, dày đặc tự nhiên mà đến, ngón tay thon dài lạnh lẽo của anh, thuần thục ở trên người cô tuần tra tới lui, mỗi lần lơ đãng quét qua, làm cho thân thể cô không nhịn được khẽ run. Môi lưỡi hôn sâu dây dưa lẫn nhau, tiếng nước miếng ướt át đặc dính, khiến hơi thở lẫn nhau trở nên mập mờ . . . . . .
Cô sắp thở dốc, anh ngẩng đầu lên nhìn cô cười tà, dịu dàng thấp giọng hỏi, "Như thế nào, cảm giác tốt không?"
"Gà 16! Anh. . . . . . rốt cuộc anh có muốn hay không? !"
Ngón tay của anh làm thân thể cô không giống như thuộc về mình nữa, cô không thể không vội vàng thúc giục.
"Bà xã, em không đợi kịp sao? Đừng nóng vội, anh sẽ tới ngay."
Lúc này Cơ Liệt Thần, nào còn bộ dáng cậu chủ kiêu ngạo thường ngày, hoàn toàn là yêu nghiệt chọc người. Khóe miệng không cần dùng sức cũng đã hiện lên nồng đậm phong tình hấp dẫn người, đuôi mày, mí mắt giương thành đường cong xinh đẹp.
Điều này làm cho Lâm Nhược Kỳ nhìn thấy mặt như đang say, hai gò má ửng hồng xinh đẹp.
Anh nhìn bộ dáng của cô, toàn thân cũng nóng lên, "Bà xã, gọi tên anh."
Giọng nói vốn réo rắt, mỗi khi vào lúc này lại càng phát từ tính và trầm thấp, giống như bị thôi miên, "Thần, a . . . . . .""
Nửa tiếng này từ trong chỗ sâu cổ họng phát ra, cùng với thân thể không ngừng run lên, trên mặt biểu lộ nửa khổ sở, nửa vui vẻ.
Anh bắt đầu không kịp đáp lại cô. Chiếc cằm xinh đẹp như bức tượng điêu khắc, một hớp liền ngậm vành tai trắng nõn của cô, sau đó nhanh chóng vận động kịch liệt.
"Ưmh. . . . . ."
Chữ không thành chữ, câu không thành câu. Chỉ có thể chuyển thành từng tiếng rên yêu kiều, tiết tấu rơi vào giữa răng môi, từ từ vang vọng trong phòng ngủ ấm áp như gió xuân.
Nửa giờ sau.
"Thần, đủ rồi, em đủ rồi. . . . . ."
Cô gái không còn hơi sức làm nũng, lại không thể đổi được thương tiếc tạm ngừng của người đàn ông, ngược lại càng khơi dậy thú tính nguyên thủy của người đàn ông.
Chữ "Rồi." vẫn chưa nói xong, liền bị ngăn lại thật sâu giữa răng môi lần nữa.
Lý trí hoàn toàn bị môi lưỡi linh hoạt mạnh mẽ cuốn đi, cho đến khi thân thể cô gái trải qua từng trận run rẩy kịch liệt, rốt cuộc vẻ mặt mê loạn.
Lúc này người đàn ông mới hơi chậm lại tốc độ công thành, trở nên hòa hoãn, "Bà xã, cái này không được? Làm thế nào, bây giờ anh mới bắt đầu đấy."
Thần trí vẫn chưa từ trong trạng thái cực độ vui vẻ phấn khởi phục hồi lại, bên tai mông lung nghe được câu nói kia, trong đầu thoáng qua quẫn bách và hoảng sợ.
Nhưng thân thể và đại não phản ứng ngược lại. . . . . .
Giống như bị nghiện, đã không kịp chờ đợi một lần nữa trở nên hưng phấn.
Vì vậy, cuồng nhiệt lại một lần nữa bắt đầu. . . . . .
Lại qua nửa giờ, cả người Lâm Nhược Kỳ đã đầy mồ hôi hoàn toàn không có hơi sức, thân thể mềm nhũn nằm phục ở trước ngực Cơ Liệt Thần.
Người đàn ông giữ chặt hông của cô, tục tục động tác trên người cô, càng tiếp tục không ngừng đòi lấy ngọt ngào và vui vẻ, không cho phép cô có phút giây thở dốc.
Cúi đầu uy hiếp "Không cho ngủ mất, có nghe không? ! Không phải em nói ăn người trước, ăn bánh ngọt sau sao!"
Lâm Nhược Kỳ liên tục xua tay và động tác lắc đầu, không còn hơi sức nói, "Không cần, em đã ăn đủ rồi. . . . . ."
"Không cho, anh còn chưa ăn no!"
Giọng nói người đàn ông thật thấp cười khẽ mang theo dịu dàng, nhưng trong lòng Lâm Nhược Kỳ không nhịn được kêu khổ không dứt. . . . . .
"Rốt cuộc còn bao lâu nữa. . . . . ."
"Tới ngay, đợi thêm một lát. . . . . ."
. . . . . .
Lại sau nửa giờ.
Bóng tối dần buông xuống.
Hai người triền miên chiến đấu, từ trên giường, trằn trọc đến ghế sa lon ngoài phòng ngủ, lại từ trên ghế sa lon trằn trọc đến trên thảm trải sàn. . . . . .
Trong phòng đèn chân không bị Cơ Liệt Thần mở lên, phòng khách vốn không lớn được chiếu rọi sáng sủa.
Nhất là thân thể của cô gái dưới người càng thêm rõ ràng.
"Bà xã, anh phải nói thật với em."
Cả người Lâm Nhược Kỳ đã không còn chút hơi sức, muốn nói cũng không nổi, cô giương mí mắt, trừng mắt nhìn về phía Cơ Liệt Thần.
Anh cười trêu nói, "Thật ra, trên người thêm chút một thịt, làm cho thân thể em nhìn đẹp hơn."
Dứt lời, liền chui vào trước ngực của cô. Lâm Nhược Kỳ tức giận cũng nhịn không được nữa cất tiếng gào thét "Cơ Liệt Thần, rốt cuộc anh xong chưa? !"
"Tới ngay, đợi thêm lát nữa. . . . . ."
"Anh đã nói nhiều lần đợi lát nữa, đợi thêm một lát nữa rồi ! Trời đã tối rồi, đừng nói bánh ngọt, ngay cả cơm trưa em cũng chưa ăn nữa!"
"Không sao, một chút nữa ăn cả cơm tối và cơm trưa. . . . . ."
"Anh. . . . . . Ưmh ưmh ưmh. . . . . ."
Người đàn ông cắn một cái ở trên môi của cô, càng thêm điên cuồng phóng túng.
Mà rốt cuộc Lâm Nhược Kỳ trong run rẩy kịch liệt, hoàn toàn hôn mê. . . . . .
Tình chàng ý thiếp như vậy, ân ân ái ái, ngọt ngọt ngào ngào, thật sự rất làm cho người ta triền miên, lại làm cho người ta rất đắm chìm.
Không có phiền não, không có đau buồn, không có ai quấy rầy, mặc dù cuộc sống túng quẫn, nhưng vẫn là cuộc sống gia đình tạm ổn trôi qua hết sức thoải mái.
Cuộc sống như thế luôn làm cho người ta lưu luyến, luôn làm cho người ta vui vẻ đến quên cả trời đất nhưng thỉnh thoảng sẽ làm cho người ta sinh ra cảm giác nghi ngờ, những ngày sống yên ổn sẽ có nguy hiểm đang đến.
Tính từ lúc Ông lão họ Ân điều trị thôi miên cho Lâm Nhược Kỳ đã qua hơn nửa tháng, theo kế hoạch mỗi tuần làm một lần, nhưng thời gian trôi qua lâu như vậy vẫn chưa thấy bóng dáng của Ông lão, hai người trẻ tuổi cũng không khỏi lo lắng.
Lúc hai người bọn họ bàn bạc, có nên để Cơ Liệt Thần lặng lẽ trở về Thôn trang họ Lý một chuyến hay không, xem một chút có chuyện gì xảy ra thì chuyện không nghĩ tới liền xảy ra.
Sáng sớm nay là một ngày nắng ấm, vẫn như thường ngày, Lâm Nhược Kỳ đi lên đồi núi nhỏ gần phòng lợp tôn hái cây thuốc, hái thuốc để điều chế thuốc nước trị thương, hiệu quả rất tốt.
Vì bảo đảm an toàn của cô, bình thường Cơ Liệt Thần đều đi cùng cô. Nhưng hôm nay cũng là trường hợp ngoại lệ, bởi vì đồi núi nhỏ cách phòng lợp tôn rất gần, lại không cao, đi hai ba phút đã đến. Lâm Nhược Kỳ cho rằng không có nguy hiểm nên không báo cho Cơ Liệt Thần, một mình đeo ba lô tiến về phía núi.
Nhưng chuyện ngoài ý muốn cứ phát sinh!
***
Ngoại truyện đặc biệt cậu chủ Cơ ngụy trang một ngày
7: 00 AM
Lâm Nhược Kỳ rời giường; Cơ Liệt Thần ngủ nướng.
Lâm Nhược Kỳ tới gọi; kéo cô vào trong chăn đùa giỡn.
Lâm Nhược Kỳ phản kháng; một tên đàn ông ấm ức buông ra, buồn bã.
7: 20 AM
Lâm Nhược Kỳ vào phòng bếp làm điểm tâm; Cơ Liệt Thần ở bên ngoài phòng bếp ngắm nhìn.
Lâm Nhược Kỳ một tay đánh trứng, không cẩn thận đánh vỡ trứng, trứng rơi trên mặt đất, rồi quét dọn; Cơ Liệt Thần che miệng buồn cười, cảm thấy Lâm Nhược Kỳ ngốc đến thật đáng yêu. . . . . .
7: 40 AM
Lâm Nhược Kỳ làm xong bữa ăn sáng, bắt đầu ăn điểm tâm; Cơ Liệt Thần nhìn trứng chiên trước mặt đã rơi vỡ hơn phân nửa, cau mày ăn.
8: 00 AM
Lâm Nhược Kỳ đi ra phía sân sau cho gà mẹ mới nuôi nhốt không lâu ăn, nhặt trứng, trồng dưa bở, làm thí nghiệm, thỉnh thoảng pha chế một số thuốc kích thích abc do Ông lão họ Ân dạy cho; Cơ Liệt Thần trốn vào trong phòng mở ra máy vi tính len lén cất giấu, bắt đầu kết nối trực tuyến với Heber và Diêm Hạo, sắp xếp kế hoạch báo thù.
Lâm Nhược Kỳ đột nhiên mở cửa xông vào, phát hiện máy vi tính của anh, yêu cầu cùng nhau chơi; Cơ Liệt Thần lập tức cắt kết nối chuyển thành màn hình ngụy trang, bị cô quát lớn không lo học.
11: 00 AM
Lâm Nhược Kỳ bắt đầu làm cơm trưa; Cơ Liệt Thần lại ở bên ngoài phòng bếp nhìn ngắm.
Lâm Nhược Kỳ giết gà lấy máu nhúng nước sôi nhổ lông, bắt đầu làm món ăn mình thích; Cơ Liệt Thần hài lòng nhìn cô, than thở không hổ là cô gái của mình, quả nhiên lòng dạ đủ độc ác, ngay cả động tác giết gà cũng là rất tiêu chuẩn, nghĩ đi nghĩ lại trước kia cô đã làm món "Gà lột da rút xương cay sặc", thật thẹn ướt mồ hôi. . . . . .
11: 40 AM
Lâm Nhược Kỳ làm xong bữa trưa, hai người bắt đầu ăn trưa, đột nhiên nhớ tới ống nước trong phòng bếp đã bị hư, nhờ trợ giúp; Cơ Liệt Thần cảm thấy dáng vẻ cô phiền não ngậm cái muỗng thật đáng yêu, híp mắt thưởng thức nửa ngày, quên mất chuyện cô giao sửa ống nước.
1: 00 PM
Lâm Nhược Kỳ ngủ trưa; Cơ Liệt Thần lên giường bắt đầu quấy rầy cô.
Nuôi con chó nhỏ chạy tới làm cản trở: Cơ Liệt Thần một chân đạp nó xuống giường, bị Lâm Nhược Kỳ quát lớn.
Ngủ trưa bị quấy rầy, buồn ngủ biến mất, Lâm Nhược Kỳ dứt khoát vào toilet tắm; Cơ Liệt Thần đi theo đuôi, tiếp tục quấy rầy.
Lâm Nhược Kỳ bị dày vò đến sức cùng lực kiệt; Cơ Liệt Thần cố ý quấy rầy, được như ý.
2: 00 PM
Lâm Nhược Kỳ giặt quần áo làm việc nhà; Cơ Liệt Thần đi vào trong phòng bếp sửa ống nước, sửa nửa ngày không biết hư ở chỗ nào, dùng máy vi tính kết nối trực tuyến đường dài với quản gia Heber, tìm toàn bộ thợ sửa ống nước chuyên nghiệp nhất ở Nam Thành, dưới sự chỉ dẫn tầm xa phá hủy cả mặt tường chứa ống nước.
Cuối cùng vẫn không biết hư ở chỗ nào.
4: 00 PM
Bắt đầu trao đổi lao động tâm đắc.
Lâm Nhược Kỳ đắc ý biểu diễn gian phòng được mình quét dọn rực rỡ hẳn lên; Cơ Liệt Thần khích lệ, phần thưởng là một nụ hôn nóng bỏng.
Sau khi Lâm Nhược Kỳ nhìn thấy tường trong phòng bếp lộn xộn lung tung, im lặng; Cơ Liệt Thần cực kỳ vô tội nhìn Lâm Nhược Kỳ đen mặt, tuyên bố mình không phải là thợ chuyên nghiệp. . . . . .
(Ai cũng biết, anh chỉ chuyên nghiệp giết người và chế tạo vũ khí, chỉ không biết sửa ống nước. . . . . .)
Lâm Nhược Kỳ phê bình ông xã nói đây là kiến thức phổ thông, ngay cả Lý Đại Mập ở Thôn trang họ Lý cũng có thể sửa, tại sao ông xã của mình không thể sửa; Cơ Liệt Thần cảm thấy rất mất mặt, giận dữ, trở về phòng kết nối trực tuyến với Heber, muốn trừ lương một tháng!
5: 00 PM
Lâm Nhược Kỳ bắt đầu làm cơm tối, bởi vì phòng bếp bị hư, cô ở phòng ngoài nổi lửa nướng khoai lang và cá; Cơ Liệt Thần ở trong phòng bếp một mình nghiên cứu sửa ống nước, thề nhất định phải thắng Lý Đại Mập ở Thôn trang họ Lý.
5: 40 PM
Lâm Nhược Kỳ làm xong cơm tối, thúc giục Cơ Liệt Thần cùng ăn; Cơ Liệt Thần nói không muốn ăn, tiếp tục nghiên cứu sửa ống nước.
6: 00 PM
Lâm Nhược Kỳ đưa cơm tới, dẩu môi chủ động hôn bày tỏ khen thưởng; Cơ Liệt Thần nắm lấy cơ hội hôn đủ vốn, tiết kiệm bữa ăn tối, quyết định giả vờ bộ dạng sửa ống nước một lát. . . . . .
7: 00 PM
Hai người đi đến bờ biển tản bộ.
Lâm Nhược Kỳ đứng ở trên bờ cát nhặt vỏ ốc, đang cầm một đôi vỏ ốc, con mắt lóe sáng, nhón chân lên cho Cơ Liệt Thần nhìn, hỏi có đáng tiền hay không; Cơ Liệt Thần rất nghiêm túc nhìn một lát, thật ra căn bản không đang nhìn vỏ ốc mà đang nhìn Lâm Nhược Kỳ, cảm thấy cô thật đáng yêu, hôn một chút, nói rất đáng tiền.
9: 00 PM
Lâm Nhược Kỳ xem ti vi, tiếp tục theo dõi bộ phim ‘Thời hoàng kim’; Cơ Liệt Thần xem cùng cô, thuận đường ăn một chút đậu hũ.
Lâm Nhược Kỳ khen một nam diễn viên đóng vai phụ rất đẹp trai; Cơ Liệt Thần tỏ vẻ khinh thường, bị Lâm Nhược Kỳ khiển trách nói không khiêm tốn.
Trong phim truyền hình, nữ chính bị treo, Lâm Nhược Kỳ rơi lệ; Cơ Liệt Thần an ủi, tiếp tục ăn đậu hũ.
10: 30 PM
Lâm Nhược Kỳ tắm; Cơ Liệt Thần cố gắng cùng nhau tắm, bị chận ngoài cửa.
Đến phiên một tên đàn ông đi tắm, giả vờ trượt chân ở toilet, Lâm Nhược Kỳ không thể làm gì khác hơn là giúp một tay, Cơ Liệt Thần lấy cớ người bị ướt, cuối cùng Lâm Nhược Kỳ không thể không tắm lại một lần nữa với anh.
Trong lúc tắm, con chó nhỏ muốn đi vào tắm, bị Cơ Liệt Thần đá ra ngoài cửa.
Lâm Nhược Kỳ quát lớn, ôm con chó nhỏ trở về tắm, ngược lại đá Cơ Liệt Thần ra ngoài cửa.
11: 00 PM
Thừa dịp con chó nhỏ giủ lông, ôm Lâm Nhược Kỳ, dùng khăn tắm bọc cô ôm đến trên giường.
Cầu hoan, bị cự.
Hôn một chút, tiếp tục cầu hoan, thành công.
1: 00 PM
Lâm Nhược Kỳ vô cùng mệt mỏi đã ngủ, Cơ Liệt Thần đứng dậy kết nối video trực tuyến tầm xa với Diêm Hạo và các thành viên Liệt Diễm, sắp xếp các nhiệm vụ bí mật.
Đánh nhanh thắng nhanh.
2: 00 PM
Kết thúc công việc trở về phòng ngủ.
Nằm lại trên giường, bám lấy tay đưa mắt nhìn gương mặt trắng hồng của Lâm Nhược Kỳ, yêu thích khó tự kiềm chế xúc động, hôn cô .