Làm thủ hạ của Cơ Liệt Thần nhiều năm như vậy, tự nhiên đối với tác phong làm việc của anh có chút hiểu biết, chuyện không nắm chắc, Cậu chủ Cơ tuyệt đối không làm, chắc hẳn anh làm như vậy, tự nhiên anh có lý do của mình.
Vì vậy, cô khuyên lơn Tang Tuyết Phù nói: "Tuyết Phù, cô đừng sợ, tôi nghĩ Cậu chủ Cơ tự nhiên có anh ấy chủ ý của mình."
Trong lòng Tang Tuyết Phù nóng nảy, căn bản nghe không vô lời nói của Lynda.
Cô ngưng mắt nhìn sắc mặt âm trầm của Cơ Liệt Thần, mím môi một cái, bắt đầu lưu loát, nói thao thao bất tuyệt: "Anh họ. . . . . . Thật ra gần đây em đang nghiên cứu Tâm Lý Học. Trong sách nói, cho dù là đàn ông hay phụ nữ, đối với một món vật phẩm hoặc là người nào đó, sinh ra yêu thích mãnh liệt thì sẽ kèm theo sinh ra một loại cảm giác bài trừ mãnh liệt, ghét người khác cũng yêu thích giống mình, thậm chí là chia sẻ, đụng vào vật phẩm này hoặc là người đó, loại hành động này có một tên gọi chuyên môn là ‘Muốn độc chiếm’. Đáng lẽ, em cho rằng anh yêu thích Nhược Kỳ xuất phát từ trong lòng, nhưng bây giờ xem ra, em cảm thấy căn bản anh không yêu thích cô ấy như vậy, rồi mới ‘Muốn độc chiếm’, chắc hẳn anh cũng không phải thật vô cùng yêu thích cô ấy. Cho nên theo em thấy, những lời nói linh tinh như ‘cưới cô ấy’ cũng không cần nói ra, lại càng không nên để cho cô ấy biết anh nghĩ như thế nào, tránh cho cô sẽ đau lòng sau này!"
Dứt lời, trong lúc vẻ mặt mọi người kinh ngạc, nhìn chăm chú, Tang Tuyết Phù tức giận hất tay bỏ đi.
Tang Tuyết Phù tức giận là chuyện đương nhiên. Theo ý cô, cho dù để cho Lâm Nhược Kỳ làm bạn nhảy của Lãnh Như Phong, cũng không cần thiết để cho anh ta trực tiếp dẫn người đi! Làm như vậy, nhất định sẽ làm cho Lâm Nhược Kỳ hiểu lầm.
Loại hành vi này tương đương với lời nói: tôi đối với đồ vật này không có hứng thú, hiện tại cô ấy không chút thú vị, tôi đưa cô cho Lãnh Như Phong rồi, Cậu chủ Lãnh làm ơn, anh dẫn cô ấy đi nhanh một chút!
Mà trên thực tế, Cơ Liệt Thần hối hận, anh cũng không muốn cho Lãnh Như Phong làm bạn nhảy của Lâm Nhược Kỳ, cũng không muốn để cho Lãnh Như Phong trực tiếp dẫn Lâm Nhược Kỳ đi. Bởi vì, anh vốn cũng không muốn cho người đàn ông khác đụng cô!
Anh thừa nhận, tâm trạng của mình có chút khó nắm trong tay. . . . . .
Lynda quay đầu lại, trong lòng run sợ nhìn một bên mặt của một cậu chủ nào đó vẫn đẹp như pho tượng nhưng sắc mặt lại hỏng bét khác thường.
"Cậu chủ Cơ, tôi nghĩ sở dĩ anh làm như vậy là kết luận Lãnh Như Phong sẽ không làm gì đối với Y tá Lâm, hơn nữa Y tá Lâm ở bên người Lãnh Như Phong là an toàn nhất, chúng ta hành động sẽ dễ dàng hơn, đúng không?"
Cơ Liệt Thần cười khẽ, nhỏ giọng nói, "Đúng là không sai, chẳng qua tôi . . . . . ."
Lynda gật một cái, làm như hiểu nỗi khổ trong lòng Cơ Liệt Thần, nói: "Biểu tiểu thư chỉ lo lắng cho Y tá Lâm thôi, tôi lập tức mang cô ấy trở lại."
Nét mặt Cơ Liệt Thần thật bình tĩnh, gật đầu một cái, đồng ý đề nghị của Lynda. Lại cúi đầu như có điều suy nghĩ, nhìn chỗ Lâm Nhược Kỳ mới vừa rồi nằm. . . . . .
"Muốn độc chiếm sao?" Tự lẩm bẩm.
Thì ra, mới vừa rồi muốn lập tức xông lên, kích động muốn đấm Lãnh Như Phong một quyền, muốn ôm cô thật chặt ở trong lòng ngực mình, chỉ có mình đụng vào, cảm giác này là muốn độc chiếm à. . . . . .
Bỗng dưng, ánh mắt Cơ Liệt Thần ngưng tụ, bước chân hướng về phía du thuyền chạy đi. A Bưu và A Hải nhìn nhau cười, theo sát phía sau. . . . . .
Cùng lúc đó, trên du thuyền xa hoa sang trọng.
Lâm Nhược Kỳ vừa đi, vừa nghiêm túc suy nghĩ một chuyện: có nên nhắc nhở Lãnh Như Phong đừng nắm tay của cô nữa hay không?
Bởi vì. . . . . . bị anh ta nắm cổ tay như vậy, đi tới chiếc du thuyền xa hoa sang trọng, thật sự là. . . . . . Quá làm người khác chú ý!
Tiếng bàn tán nho nhỏ dọc theo đường đi từ bốn phương tám hướng truyền đến, Lâm Nhược Kỳ vẫn có thói quen giả vờ che giấu bản thân mình trở nên nhỏ bé không đáng kể, lập tức trở thành nhân vật quan trọng gây sự chú ý của mọi người, làm cho cô rất khó thích ứng, cả người cứng ngắc. . . . . .
"A, người đó là ai ? Cô có thấy cô gái mới vừa cùng Cậu chủ Lãnh tay trong tay tiến vào hay không!"
"Cái gì? ! Không phải là bạn nhảy tối nay của Cậu chủ Lãnh chứ? Nghe nói anh ấy chưa chọn bạn nhảy, chẳng lẽ là chờ cô ấy sao?"
"Nhìn dáng dấp vô cùng có khả năng, vậy không phải chúng ta phí công bận rộn mấy ngày nay sao ? Nhưng. . . . . . Nghe nói cô gái đó chưa ra hình dáng gì đấy."
"Ừ, tôi cũng nhìn thấy vậy, vóc người rất nhỏ nhắn, nhìn dáng dấp nhiều lắm là hai mươi tuổi!"
"Trời ạ! Thì ra Cậu chủ Lãnh thích là trẻ em sao? Sớm biết như thế, tôi cũng ăn mặc thành trẻ em rồi."
"Cô không làm được! Người ta thật sự rất nhỏ tuổi, dù cô giả bộ thế nào, cũng không ngây thơ như vậy!"
"Hư. . . . . . đi về phía bên này, nhanh lên nhìn trẻ em một chút, trẻ em tới kìa. . . . . ."
Trong cái nhìn soi mói đầy thâm ý của tất cả người trên du thuyền, Lâm Nhược Kỳ rụt cổ, theo bản năng cong người, hận mình không thể biến thành một con chuột, ngay tại chỗ đào cái hang chui vào! Nhưng dù sao cô không phải là con chuột chỉ biết đào hang, cho nên chỉ có thể chui vào trong ngực Lãnh Như Phong ở bên cạnh . . . . .
Đây chẳng qua một loại bản năng mà thôi, nhưng cô không để mắt đến loại hành động vô thức này mang đến hậu quả trực tiếp.
"Thấy không, cử chỉ của cô ấy và Cậu chủ Lãnh rất thân mật, tám phần là bạn nhảy của Cậu chủ Lãnh rồi !"
"Trời ạ, cô xem, cô ấy giả bộ nhỏ bé rất đáng thương! Sớm biết Cậu chủ Lãnh thích nhóc đáng thương, tôi sẽ không hóa trang trái ớt nhỏ rồi !"
. . . . . .
Về phần Lãnh Như Phong, anh ta đương nhiên không biết hành động này của Lâm Nhược Kỳ chỉ vì lo lắng phong cách không ra hình dáng gì của mình, anh ta chỉ cảm thấy vật nhỏ đáng yêu dính sát trong ngực mình, ấm áp co rúc ở trước ngực anh ta, hết sức thân mật, vô cùng lệ thuộc, vì vậy trong lòng không khỏi dâng lên một cảm xúc mềm mại hiếm có, nhất thời đối với cô sinh ra ý muốn mãnh liệt bảo vệ . . . . . .
Khó được cô chủ động thân thiết mình một lần, Lãnh Như Phong cảm thấy không khí hiện tại không tệ, vì vậy thầm nghĩ, hay là nói chuyện với cô, có thể làm cho cả hai trở nên thân thiết hơn.
Nhớ tới cô mới vừa bị người ta hạ thuốc mê, có lẽ đầu còn chưa tỉnh hẳn, liền hỏi: "Đầu. . . . . . cô còn choáng váng không?"