Lừa Gạt Cô Vợ Nhỏ Để Yêu

Chương 22: Động viên toàn dân nói dối!


Chương trước Chương tiếp

Khóe miệng Lâm Nhược Kỳ co quắp, không thể tin há to miệng.

Mới vừa rồi, dường như cô nhìn thấy anh ta đi tới chỗ . . . . . Phòng ngủ của anh ta ?

Phía sau cái tủ âm tường thật to này, lại. . . . . . Nối thẳng phòng ngủ của anh !

A! Ông trời! Tại sao có thể có chuyện như vậy! Phòng ngủ của anh ta và phòng ngủ của cô nối thẳng hay sao? !

Như vậy nói cách khác, mỗi buổi tối cô cũng phải đề phòng anh ta giống như đề phòng sói, để tránh giống như tối hôm qua, chẳng biết lúc nào anh ta chạy tới ôm cô ngủ? !

Trời ạ, cô khóc không ra nước mắt. . . . . .

Sáng sớm hôm sau.

Lâm Nhược Kỳ chống một đôi mắt gấu mèo (0.0) thật to và đầu tóc rối bời xuất hiện trước bàn ăn thật dài.

"Oa! Dáng vẻ cô sao giống quỷ thế? !"

Tang Tuyết Phù mới vừa trang điểm xinh đẹp bốc lửa, người mặc váy bó sát, lộ lưng ở phòng ăn, chợt liếc nhìn Lâm Nhược Kỳ, vẻ mặt xám xịt, giống như một xác chết xuất hiện, dọa cô giật mình.

Cô chăm chú nhìn Lâm Nhược Kỳ một chút, nhíu mày hỏi: "Chẳng lẽ, tối qua cô bị người khi dễ?"

Dứt lời, dùng ánh mắt cực kỳ mập mờ liếc nhìn người đàn ông nào đấy ngồi ở đầu kia bàn ăn dài, phát hiện đối phương khí vô cùng phong độ ngồi đó, vừa uống cà phê, vừa không để ý ai, xem báo, Tang Tuyết Phù quay đầu lại nở nụ cười quỷ quái nhìn Lâm Nhược Kỳ một chút.

Không biết cô cười cái gì, cả người Lâm Nhược Kỳ không thoải mái, một bụng oán khí, nhưng không tìm được chỗ phát tiết, vì vậy tức giận nói: "Tối hôm qua tôi mất ngủ. . . . . ." Vì lúc nào cũng đề phòng một con sói xám lớn mà cả đêm chưa từng chợp mắt, không trở thành mắt gấu mèo (0.0) mới là lạ!

"Mất ngủ sao? Có phải cô không quen giường mới hay không?" Cậu chủ phía đối diện ưu nhã nhấp một ngụm cà phê, nhẹ nhàng để ly xuống, ngẩng đầu như có điều suy nghĩ nhìn Lâm Nhược Kỳ một chút. Giống như trải qua một phen nghĩ sâu tính kỹ, vô cùng nghiêm túc đề nghị: "Đêm hôm trước, lúc tôi ôm cô ngủ, không phải rất tốt sao? Nếu không, cô trở lại ngủ chung với tôi đi"

"Phốc . . . . . ."

"Phốc . . . . . ."

Gần như đồng thời, hai cô gái đem cháo yến mạch mới vừa ăn vào trong miệng, phun ra ngoài.

"Cái gì nha, thì ra hai người đã sớm là loại quan hệ ấy à? Tôi còn tưởng rằng. . . . . ." Tang Tuyết Phù dùng một vẻ mặt "Ôi trời, thật đáng tiếc, tôi còn chưa tiêu khiển hai người chút nào đâu", vô cùng tiếc nuối nhìn Lâm Nhược Kỳ nói, "Hai người cũng quá diễn xuất rồi".

Lâm Nhược Kỳ lắc đầu như trống bỏi: "Không phải, không phải, cô đừng nghe anh ấy nói bậy, không phải như cô tưởng tượng đâu. . . . . ."

Lời nói đến một nửa liền ngừng miệng, bởi vì cô phát hiện vẻ mặt bọn người làm chung quanh đều là "Cô không cần giải thích, Thật ra chúng tôi đã sớm đoán được". . . . . .

Lâm Nhược Kỳ mệt mỏi, day day huyệt thái dương, nghĩ đi nghĩ lại, tối hôm qua anh nói chuyện muốn tái khám, cảm thấy có thể mượn đề tài này dời đi sự chú ý của mọi người, liền hắng giọng một cái. Nghiêm túc nói: "Tóm lại, quan hệ giữa tôi và cậu chủ Cơ Liệt Thần không phải như các người tưởng tượng. Khụ khụ, Cậu chủ Cơ, thân thể của anh cảm giác như thế nào rồi hả ? Không phải nói hôm nay muốn tái khám sao?"

Một chiêu này quả nhiên hiệu quả, đột nhiên nghe cô nhắc tới "Bệnh tình" của mình, sắc mặt của Cơ Liệt Thần lập tức khôi phục tiu nghỉu, mất mát, tròng mắt đen nhìn phía xa xa ngoài cửa sổ, sâu kín nói: "Thật không tốt, chẳng những thân thể đau đớn, trong lòng cũng rất tệ, quan trọng là không ai chịu dành nhiều thời gian với người sắp chết như tôi"

"Không phải có Tang tiểu thư ở bên anh sao? Cô ấy thường xuyên đến xem anh đấy" Lâm Nhược Kỳ không hiểu, nhưng không thể không thừa nhận, mặc dù cá tính của Cơ Liệt Thần ác liệt một chút, nhưng anh đối mặt với kết cục cuộc đời, thật. . . . . . Rất tiếc hận.

Ánh mắt lạnh lùng của Cơ Liệt Thần quét Tang Tuyết Phù đang cố nén cười một cái, lạnh giọng nói: "Cô ấy sao? Gần đây cô ấy rất bận, bận rộn xem mắt, tôi muốn trước khi đi, phải giải quyết chuyện lớn của cuộc đời cô ấy cho xong, dù sao cô ấy còn trẻ, yêu, kết hôn, sống chết đều cần phải trải qua kinh nghiệm. . . . . . Không giống như tôi, tất cả mọi chuyện cũng chưa trải qua. . . . . ."

Cơ Liệt Thần càng nói càng đau buồn, cuối cùng muốn nói lại thôi, tinh thần chán nản, ngón tay thon dài xinh đẹp cầm một tờ khăn giấy, dường như muốn lau nước mắt. . . . . .

Lâm Nhược Kỳ nhìn bộ dạng anh một mình "Rơi nước mắt" nhưng người bên cạnh không làm được gì, chợt cảm thấy tâm trạng của mình cũng giảm sút.

Vì vậy, nhiệt huyết dâng trào, nói: "Anh đừng đau lòng, một chút tái khám xong rồi, tôi và anh đi dạo một chút"

Nghe vậy, trên mặt một cậu chủ hiện lên nụ cười sáng lạn.

Tang Tuyết Phù không sợ chết, giơ tay chen vào nói: "Tôi cũng muốn đi!"

Cơ Liệt Thần ác liệt ném một cái trợn mắt: "Cô ngoan ngoãn ở nhà cho tôi, nghiên cứu chuyện ngọc bội!"

Bọn người làm không dám vạch trần người khác, chỉ có giả bộ ngu dốt hùa theo nhưng thầm nói trong lòng: trời ạ, cậu chủ Cơ Liệt Thần cao quý, tao nhã của chúng ta, tại sao nói dối có thể tự nhiên, mặt không đổi sắc như vậy? A, cậu chủ quá phúc hắc phải không. . . . . .

Bệnh viện Nam Thành, nam khoa,

Trải qua một phen rút máu, xét nghiệm, kiểm tra sức khoẻ. . . . . . đã đến buổi trưa, Lâm Nhược Kỳ và Cơ Liệt Thần ngồi trong phòng làm việc của giáo sư Mạnh quyền uy nhất bệnh viện chờ kết quả phân tích.

Giáo sư Mạnh hơn 50 tuổi, mang mắt kính gọng đen, mặc dù ánh mắt của ông ta được che ở phía sau mắt kính vừa dầy vừa nặng nhưng vẫn phát ra ánh sáng cơ trí và kiên định, khóe mắt có một số nếp nhăn, ngược lại càng cảm giác ông ta thân thiết và trầm ổn.

Lâm Nhược Kỳ biết giáo sư Mạnh, ông ta là người có uy tín trong bệnh viện, dĩ nhiên đối với lời của ông ta, hết sức tin tưởng, không chút nào nghi ngờ.

Sau khi xem xong tờ xét nghiệm, giáo sư Mạnh gở mắt kính xuống, gật đầu một cái: "Ừ, không tệ, không tệ, cũng không có hiện tượng thay đổi khác hay tồi tệ hơn. Theo tình trạng hiện tại của cậu, tôi cho rằng vẫn còn có khả năng chữa khỏi. Nếu cậu có thể tích cực phối hợp với bệnh viện tiếp tục điều trị bằng hoá chất, nói không chừng còn có một đường sống, lúc thích hợp, tôi sẽ sắp xếp phẫu thuật cho cậu một lần, tỷ lệ chữa khỏi sẽ được nâng cao rất nhiều".

Nghe lời của giáo sư Mạnh, biểu hiện của Lâm Nhược Kỳ còn muốn hưng phấn hơn bản thân Cơ Liệt Thần, "Có thật không? Giáo sư Mạnh? Ông nói thật chứ?"

Nói đến chỗ hưng phấn, hai tay cô đưa ra, chụp lấy tay của giáo sư Mạnh, bộ dạng mừng rỡ như điên làm đối phương rất kinh ngạc.

"Đúng vậy, cô gái. . . . . . Tại sao tôi có cảm giác cô khá quen?" Giáo sư Mạnh đem mắt kính đeo vào trên sống mũi một lần nữa, đẩy đẩy gọng kính, nghi ngờ hỏi.
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...