Lột Xác

Chương 37: Cháy rừng


Chương trước Chương tiếp

Vẫn quán cà phê hẹn gặp lần rồi, Mộc Lạp Lạp đi vào trước, đối diện với cái gương nhỏ trong giỏ xách làm mấy lần vẻ mặt nhe răng trợn mắt, rốt cuộc lựa chọn xong vẻ mặt thích hợp nhất của mình, tiếp tục hất cằm lên vênh váo hống hách đi vào.

Trong khoảnh khắc đó Mộc Lạp Lạp cảm thấy mình có thể lấy được giải Kim Tượng nữ diễn viên phụ giỏi nhất gì gì đó. Còn nữ diễn viên chính giỏi nhất đương nhiên chỉ có thể thuộc về Mộc Diệp, ả mới thật sự là diễn rất nhập tâm, giây phút nào cũng đang diễn trò.

Mộc Lạp Lạp vẫn còn rất khiêm tốn, chí ít so với Mộc Diệp thì cô vẫn thấp hơn một cái đầu.

Vừa khéo hôm nay người chào đón nói hoan nghênh quý khách vẫn là người nữ phục vụ trước kia.

Sau khi cô ta nhìn thấy Mộc Lạp Lạp thì dường như nhận ra cô.

Dù sao ký ức của cô ta hãy còn mới đối với cái vị khách này lần trước lúc đi vào thì mắt để trên đỉnh đầu, lúc rời đi thì lại mỉm cười lễ độ.

Bởi vì cô ta thuỷ chung vẫn cảm thấy người phụ nữ bề ngoài xinh đẹp này hẳn là tinh thần có vấn đề đi?

Cho nên ngày hôm nay, thời điểm nhìn thấy Mộc Lạp Lạp, người nữ phục vụ liền nhận ra cô, biểu cảm hơi ngưng trệ một chút, nhưng may mắn không hề thất lễ: “Xin hỏi cô có hẹn trước hay không?”

Câu nói kế tiếp của cô ta còn chưa có cơ hội nói xong, bởi vì Mộc Lạp Lạp lại lần nữa trực tiếp hất cằm lên coi thường cô ta, đi thẳng vào bên trong, chỉ lưu lại một bóng lưng kiêu ngạo, hung hăng vênh váo.

Nữ phục vụ: “…”

Lần này Ngôn Viễn không ngồi ở vị trí lần trước, y ngồi ở ghế dựa vào tường. Đèn trên tường lộ ra ánh sáng ấm áp chiếu vào xung quanh y, đường nét trên mặt rõ ràng, mang theo vẻ dịu dàng.

Mặt mũi y rất ôn hoà, khiến cho người ta luôn cảm thấy tin tưởng. Mộc Lạp Lạp cũng bởi vậy mà đã quá mức tin tưởng y, thậm chí xem y trở thành cọng cỏ cứu mạng của mình. Nhưng sau đó lại phát hiện y không chỉ không phải là cọng cỏ cứu mạng mình, ngược lại còn là một trong những tảng đá nặng nhất đè chết mình.

Có cái gì khiến cho người ta càng đau khổ hơn so với phát hiện được người mình tin cậy nhất thật ra chỉ muốn làm sao để đẩy mình xuống vách núi chứ?

Mộc Lạp Lạp đã từng cảm thụ mùi vị khiến người ta đau khổ tuyệt vọng như vậy, và hơn nữa sẽ vĩnh viễn không quên.

Mỗi đêm tỉnh mộng, cô bị nỗi sợ hãi hành hạ như đang đi trên vách núi, xung quanh luôn luôn có nhiều người nhìn chằm chằm đang chờ cơ hội đẩy cô xuống vách núi. Bất kể là Mộc Diệp hay Ngôn Viễn, bọn họ đều một lần lại một lần hành hạ Mộc Lạp Lạp, khiến cho cô bị chúng bạn xa lánh, khiến cho cô bị người ta phỉ nhổ, trống rỗng, mất đi tất cả mọi thứ.

Gặp Ngôn Viễn lần thứ hai, Mộc Lạp Lạp lập tức cảm thấy sự thù hận của mình đối với y không những không tiêu tan mà trái lại còn sâu hơn.

Cô thật vất vả mới thu lại vẻ mặt của mình, không đến nỗi lộ ra một vẻ hận thù nào.

“Anh tới thật sớm.” Mộc Lạp Lạp cong môi cười, kéo cái ghế ra ngối đối diện với Ngôn Viễn.

Ngôn Viễn vẫn bộ dáng dịu dàng ấm áp, nói với Mộc Lạp Lạp: “Em còn chưa tới, anh đã gọi cho em cappuccino và bánh tiramisu mà em thích nhất.”

Mộc Lạp Lap nhìn đồ ngọt ở trước mặt, đây đều là những đồ ngọt cô thích nhất trong quá khứ, nhất là bánh tiramisu.

Cô từng nghĩ vị ngọt của phô mai trong tiramisu có thể mang cho cô thể nghiệm vị giác ngọt ngào, nhưng bây giờ mới hiểu được, bên trong còn có bột ca cao đắng, rất giống như những ngày tối tăm nhất của cuộc đời cô, khiến cho cô nghĩ lại mà sợ, nhưng không thể thoát khỏi men đắng ở đầu lưỡi.

Nhưng Mộc Lạp Lạp cũng không có bất kỳ biểu hiện khác thường gì ở trước mặt Ngôn Viễn, cô khuấy cappuccino, đi thẳng vào vấn đề: “Ngôn Viễn, anh đã nghĩ xong làm thế nào để giúp em rồi sao?”

Ngôn Viễn uống một ngụm cà phê, hỏi cô trước: “Em làm thế nào thuyết phục Phó Cảnh Phi thả em ra ngoài, còn để cho em đi làm ở công ty của Thẩm Văn Xương vậy?”

Mộc Lạp Lạp đổi vẻ mặt giận dữ: “Anh biết em vì để có thể ra ngoài mà đã cầu xin hắn bao lâu không? Nhưng là vì trả thù Mộc Diệp, em đều nhịn.”

Trong mắt Ngôn Viễn có hơi mù không dễ phát giác: “Vậy sao em đến làm việc ở công ty của Thẩm Văn Xương? Em không biết hắn…”

Mộc Lạp Lạp cười thầm trong lòng. Không biết hắn cái gì? Không biết hắn là bạn trai của Mộc Diệp? Hay không biết Ngôn Viễn và hắn là tình địch?

Mộc Lạp Lạp biểu hiện rất vô tội: “Em cũng không biết, em chỉ muốn ra ngoài đi làm mà thôi, cũng không biết thế nào lại đến làm việc ở công ty của Thẩm Văn Xương.”

Ngôn Viễn gật đầu, nhưng rất rõ ràng chỉ tạm thời bỏ qua đề tài này, cũng không phải thật sự tin vào giải thích của Mộc Lạp Lạp.

Y mơ hồ cảm thấy trên người Mộc Lạp Lạp có thay đổi đâu đó, nhưng mà quan sát kỹ thì lại cảm thấy cô ngay cả vẻ mặt sau khi uống vào cappuccino đều không có bất cứ thay đổi nào, vẫn là cái Mộc Lạp Lạp vênh váo hống hách kia.

Thậm chí khoảnh khắc khi Mộc Lạp Lạp bắt đầu đi vào quán cà phê, Ngôn Viễn cũng đã đang len lén quan sát cô, cố gắng phát hiện một chút gì khác thường từ trên người cô.

Về phần vì sao y bắt đầu nghi ngờ, dĩ nhiên là không thoát khỏi liên quan đến cái vị hoa sen trắng kia.

Ngày đó, Ngôn Viễn rời đi sau khi gặp mặt Mộc Lạp Lạp, trong lòng bị mấy câu nói của cô nhiễu loạn tâm thần, đầy đầu đều là những lời cô nói, ân ái của Mộc Diệp và Thẩm Văn Xương.

Ngôn Viễn có thể không đố kỵ sao? Là một người đàn ông, không có khả năng mở to mắt nhìn người phụ nữ mình yêu thích anh anh em em cùng với người đàn ông khác. Cho nên nỗi ghen ghét ẩn giấu trong lòng Ngôn Viễn bởi vì mấy câu nói của Mộc Lạp Lạp mà từ từ khuếch đại, cuối cùng đẫn đến y tâm thần không yên, tạm thời bỏ qua kế hoạch mà Mộc Diệp đã cùng y thương lượng xong.

Ngôn Viễn thích Mộc Diệp, cái loại thích bắt đầu từ ánh mắt nhìn thấy Mộc Diệp lần đầu tiên, bắt đầu từ một tiếng “Chào anh Ngôn Viễn” nhu nhu nhược nhược của ả, khiến cho y từ đó về sau không có cách nào quên được hình bóng của Mộc Diệp.

Cái cô gái lần đầu tới Mộc gia kia, buộc tóc đuôi ngựa, cười hiền lành ngọt ngào, giống như người mà Ngôn Viễn mơ thấy vô số lần, đánh thẳng vào tim y, khiến y từ đó về sau đắm chìm.

Thế nhưng y lại trơ mắt nhìn người con gái kia càng lúc càng xa mình, cuối cùng đi vào lòng của người khác. Rõ ràng người quen cô ấy trước là mình…

Cảm xúc ghen tỵ một khi lây lan thì sẽ tăng trưởng với tốc độ cháy rừng, không còn cách nào ngừng lại.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...