Lost Temple (Thất Lạc Thần Miếu)

Chương 83


Chương trước Chương tiếp

Một pháp trận triệu hồi xuất hiện trên mặt đất, Đọa Thiên Sứ Abaddon thong thả bước ra “Chúc mừng các ngươi!”

“Này, không phải ngươi đến phát thưởng chứ?” Hắc Diệu Chi Ngân đã rất quen thuộc với Đọa Thiên Sứ, nên cũng nhịn không được vui đùa một hai câu với đối phương. “Trận chiến này chúng ta thắng?”

“Đương nhiên.” Đọa Thiên Sứ mỉm cười “Tất cả các ngoạn gia thuộc Hắc Ám trận doanh đều có công lao, đến Vạn Ma Điện của Địa Ngục Thâm Uyên, tự lĩnh phần thưởng của mình!”

Lời vừa dứt, tất cả mọi người của Hắc Ám trận doanh đều phát ra tiếng hoan hô, Vạn Ma Điện của Địa Ngục Thâm Uyên! Không biết phần thưởng thế nào. Không ít người đã khẩn cấp muốn vọt tới Địa Ngục Thâm Uyên.

“Kia… ta muốn hỏi lần này sẽ không có khảo nghiệm gì chứ?” Nhớ tới sự gian khổ khi đi đến Vạn Ma Điện lần trước, Hắc Diệu Chi Ngân vẫn còn có chút sợ hãi mà hỏi.

“Khảo nghiệm thì không…” Quang mang ác ý muốn xem kịch vui thoáng hiện trong mắt Đọa Thiên Sứ: “Nhưng, bọn hắn phải dùng năng lực của chính mình đi tới Vạn Ma Điện mới có thể nhận thưởng.”

… Đã biết hệ thống vô lương tâm sẽ không đơn giản ưu đãi như vậy. Trước không nói tới khó khăn trên đường tới Vạn Ma Điện, chỉ cần quái cấp 200 của Địa Ngục Thâm Uyên thôi cũng đủ khiến ngoạn gia bình thường đau đầu, huống chi trải qua trận chiến này, mọi người gần như đều giảm 10 cấp. Phần thưởng của Vạn Ma Điện đối với bọn hắn tựa như một miếng thịt béo thấy được mà không ăn được.

“Đã lấy được quyền trượng của Thần vương?”

“Lấy được.” Ám Đồng lấy ra quyền trượng hình tia chớp trong túi, vì thứ này, bọn hắn phải trả cái giá đại giới rất thảm thiết.

“Rốt cuộc thì phải làm thế nào mới giải cứu được Hoàng Kim Long?” Hắc Diệu Chi Ngân hỏi, kỳ hạn nhiệm vụ một tháng đã qua đi hơn nửa, hiện tại chỉ còn mười ngày, thời gian phải nói là có chút gấp gáp.

“Có cái này cơ bản thì đủ rồi.” Abaddon tiếp nhận quyền trượng, chậc chậc một tiếng, “Lão nhân kia lúc này chắc đang tức đến sôi máu?”

“Chúng ta phải làm gì để mở ra kết giới kia?” Biết Đọa Thiên Sứ bất hòa với Thần vương, nên Hắc Diệu Chi Ngân không hỏi nhiều, hiện tại điều mà hắn quan tâm nhất chính là làm thế nào để giải cứu Hoàng Kim Long, dù sao thì một khi nhiệm vụ đã thất bại, ý thức tự chủ của đầu não sẽ bị xóa bỏ.

“Đây chính là chìa khóa, muốn mở phong ấn cần một nguồn năng lượng thật lớn, với thực lực của các ngươi tuyệt đối không làm được.” Đọa Thiên Sứ thưởng thức quyền trượng trong tay, không chút hoang mang nói: “Đương nhiên Ma tộc chúng ta cũng không thể ra tay, đây dù sao cũng là việc nhà của Long tộc.”

“Vậy bây giờ phải làm sao?” Hắc Diệu Chi Ngân sốt ruột.

“Long tộc.” Quy Vu Tịch Diệt xen vào, Hắc Diệu đang bị loạn nên không nghe ra, nhưng ý tứ ám chỉ của Abaddon rất rõ ràng.

“Ha ha.” Tán dương nhìn Đọa Thiên Sứ, Abaddon cười mà không đáp, xem như ngầm đồng ý lời nói của đối phương. “Được rồi, thời gian cũng không còn nhiều, các ngươi nên xuất phát đến Atlantis.”

“Ít nhất cũng phải để Quang Ảnh Thành chúng ta chuẩn bị chứ?” Túy Sát Giang Sơn vội nói. Hiện tại bọn hắn vừa chết nên cấp bậc chỉ còn là chín mươi, đến Atlantis càng thêm khó khăn, huống chi trên người không có vật tư, những thứ đó lúc trong Thông Thiên Tháp đã dùng hết.

“Không cần.” Một đạo hào quang hiện lên, bóng dáng của Phong Long Già Lam xuất hiện trước mắt mọi người, “Cảm tạ những gì mà các ngươi đã làm cho Long tộc, bây giờ đã đến lúc chúng ta góp sức.”

Phong Long phất phất tay, gió khẽ thổi qua, mọi người lập tức cảm thấy thân thể mình nhẹ như lông chim, Cực Đoan Phân Tử thử nhảy nhảy, không ngờ thân thể lại nhẹ nhàng bay lên.

“Đi thôi.” Không biết từ khi nào, Hỏa Long Ba Lạp Tạp Tư và Địa Long An Tháp Thụy Tư cũng xuất hiện trước mặt mọi người, hơn nữa còn có Thủy Long Bá Luân Tư bước ra trong pháp trận triệu hồi lúc nãy của Abaddon, bốn cự long của tứ đại nguyên tố đồng thời tề tụ.

Tốc độ đạp gió mà đi, không chút thua kém với cảm giác bay lượn trên bầu trời, lộ trình dự đoán là phải một tuần, thế nhưng chỉ cần trong vòng một ngày ngắn ngủi đã tới. Đứng bên ngoài Độc Chướng Tùng Lâm, mọi người không khỏi cảm thán. Nhớ đến các quái hệ thực vật biến thái luôn xuất hiện khắp nơi trong Độc Chướng Tùng Lâm này, còn có các đầm lầy bí mật, mọi người càng thêm sầu não.

“Sao lại không đi tiếp?” Hỏa Long Ba Lạp Tạp Tư là một người tính tình nóng nảy, thấy tất cả dừng chân lại, khó hiểu hỏi.

“Quái trong đây dày đặc, hơn nữa còn thêm sương độc và đầm lầy, chúng ta cứ thế bước vào, chỉ có chết.” Hắc Diệu Chi Ngân đáp.

“Hừ ~ còn tưởng chuyện gì!” Ba Lạp Tạp Tư khinh thường lắc đầu, sau đó rướn người, lập tức hóa thành hình thái của cự long, ma pháp long ngữ nhanh chóng tuôn ra khỏi miệng, một trận mưa lửa từ trên trời rơi xuống, nháy mắt đốt trụi Độc Chướng Tùng Lâm.

Dưới cái nhìn trợn mắt há mồm của mọi người, Phong Long gọi Phong Bạo đến thổi tan những làn sương độc, mặt không chút thay đổi nói với mọi người của Quang Ảnh Thành: “Đi thôi.”

… Thật không hổ là Cự Long thuộc tự đại nguyên tố! Nan đề khiến bọn hắn cực kỳ đau đầu cứ thế được giải quyết dễ dàng… may mắn hệ thống có công năng tạo ra cái mới, khoảng bảy ngày sau thì Độc Chướng Tùng Lâm sẽ khôi phục lại nguyên dạng, bằng không tội danh phá hư thiên nhiên này chắc chắn trút lên đầu bọn hắn…

Cứ như vậy thuận lợi đi đến Vô Tận Chi Hải, nhìn biển rộng mênh mông trước mắt, mọi người đều lập tức quay đầu nhìn về phía Thủy Long Bá Luân Tư, lần trước bơi bơi trong nước đến tróc cả lớp da, hiện tại bọn hắn không có dược thủy để hô hấp dưới nước, cứ thế trực tiếp vọt vào đại dương, kết quả duy nhất chắc chắn là biến thành xác chết trôi.

Thủy Long tóc xanh biển hiển nhiên không quá quen bị nhiều người nhìn đến vậy, có chút mất tự nhiên bước lên trước, đưa tay chạm vào nước biển, nhẹ nhàng nói: “Đại dương ôn nhu, ta lấy danh nghĩa của Thủy Long, xin ngươi nhận bằng hữu của ta, bao dung bọn họ như với ta, đối xử tử tế với họ như với ta.”

Lời nói vừa dứt, đại dương xanh thẳm bỗng chuyển động, nước biển rẽ sang hai bên, tạo ra một con đường cho bọn hắn.

“Thật thần kỳ!” Vẹc-xây Hoa Hồng tán thưởng, vô số sinh vật biển ở bên cạnh mình đi tới đi lui tuần tra, chỉ cần vươn tay là có thể chạm vào vách tường nước, cảm giác được sự mát lạnh của nước biển, loại chuyện mới mẻ này hoàn toàn khác với việc ngồi trong tàu ngầm thưởng thức thế giới dưới đáy đại dương.

“Phía trước là lãnh địa của Bắc Hải Cự Yêu, ngàn vạn lần phải cẩn thận.” Nghỉ ngơi lấy sức một hồi trên chiếc thuyền đắm, sau khi ăn thức ăn bổ sung thể lực, đoàn người lại cất bước, Hắc Diệu Chi Ngân vẫn luôn chú ý quan sát phong cảnh xung quanh nhận ra nơi đây chính là chỗ lần trước bọn hắn bị tập kích, mặc dù thực lực của tứ đại Cự Long rất cường hãn, nhưng vì sự quan tâm đối với người một nhà, hắn vẫn có lòng tốt nhắc nhở đối phương.

“Bắc Hải Cự Yêu? Đó là cái gì?” Địa Long An Tháp Thụy Tư khó hiểu hỏi.

“Nga, đại khái là nguyên liệu để làm bạch tuộc viên…” Hỏa Long Ba Lạp Tạp Tư đáp. Từ sau khi thưởng thức trù nghệ của Hắc Diệu Chi Ngân, dạ dày của nhóm Cự Long hoàn toàn bị chinh phục, hiện tại tất cả những gì trong mắt bọn hắn, đều dùng để phán đoán có thể ăn được hay không.

Từ sau lần nghe bọn họ gọi Abaddon là “người đầy lông chim’, Hắc Diệu Chi Ngân đã hoàn toàn lĩnh giáo sự ác độc trong những lời nói của hai vị Cự Long này.

“Vậy sao? Còn không đi nhanh?” Nghe thấy thứ có thể làm đồ ăn, ánh mắt của Địa Long An Tháp Thụy Tư lập tức sáng lên, không chút quan tâm chạy vào trong nước.

May mắn Phong Long Già Lam vẫn còn chút lý trí đứng bên cạnh, vươn tay kéo lại con Địa Long liều lĩnh: “Trở về! Ngươi vọt vào đó, chỉ có thể chết đuối!”

“A? Cũng đúng!” Địa Long và Hỏa Long liếc nhìn nhau, cùng thở dài tức giận, nhưng chỉ hai giây sau đã sinh long hoạt hổ trở lại, đều quay đầu nhìn Bá Luân Tư với mái tóc xanh biển: “Tiểu thủy…”

… “Đừng để ý bọn hắn!” Abaddon giữ chặt cánh tay Bá Luân Tư.

“Xí… có bản lĩnh thì ngươi bắt đi, hay là lát nữa tới bữa cơm ngươi không cần ăn! Người ~ đầy ~ lông ~ chim ~” Địa Long và Hỏa Long đồng thời dựng ngón giữa với Abaddon.

“Ta phải làm thịt các ngươi!!!” Thực rõ ràng, Abaddon cực kỳ dị ứng với bốn chữ ‘người đầy lông chim’ này.

“Được rồi, được rồi!” Mắt thấy trận nội chiến hết sức căng thẳng, Thủy Long Bá Luân Tư vội vàng ngăn cản Đọa Thiên Sứ bên cạnh và hai vị huynh đệ của mình: “Không phải chỉ là con bạch tuộc thôi sao, ta đi bắt là được!”

Dứt lời Thủy Long tóc xanh biển đã trực tiếp vọt vào nước.

“Tính tình của Bá Luân Tư rất tốt, mới có thể bị bọn họ bắt nạt đến thế!” Phong Long Già Lam bày ra bộ mặt thối đen, khinh bỉ liếc hai tên quỷ tham ăn và một tên lão bà nô, xem thường nói “Nếu là ta ta cho mỗi tên một cái Phong Bạo là xong.”

… Người bên cạnh nghe vậy, đều chảy mồ hôi lạnh – tính cách của Phong Long Già Lam này… thật sự rất giống Tịch Diệt a…

Không bao lâu sau, Thủy Long Bá Luân Tư trở lại, trên mặt vẫn nở nụ cười ôn nhu – nếu bỏ qua con bạch tuộc thật lớn mà hắn đang kéo theo phía sau, mọi người còn cho rằng đây là quý công tử nào đó đang tản bộ trong hoa viên.

“Nhạ, thu hồi nó lại đi, a Diệu.” Kéo thứ trong tay ra phía trước, Thủy Long Bá Luân Tư mỉm cười nói với Hắc Diệu.

… Hắc Diệu Chi Ngân không biết phải nói gì, con bạch tuộc này lớn bằng cả một sân bóng đá, nếu không phải Hư Không Thủ Trạc của hắn là một trang bị biến thái, chỉ sợ ngay cả mấy cái xúc tua cũng chứa không được…

“Được rồi, nhanh chóng đi thôi, sớm một chút giải cứu Hoàng Kim Long ra, chúng ta bớt lo lắng.” Lời vừa dứt, mấy Cự Long mới nhớ tới mục đích của mình, lập tức biểu tình ngưng trọng, hấp tấp phóng đi.

>>Hết


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...