Lost Temple (Thất Lạc Thần Miếu)
Chương 74
Quy Vu Tịch Diệt không trả lời, vươn tay vào Hư Không Thủ Trạc lấy ra một thứ gì đó rồi bỏ vào trong nước, mọi người nhìn kỹ mới thấy đó là những hạt đậu với các hình thể khác nhau đang dần ngấm vào nước, sau đó lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà điên cuồng sinh trưởng, dây leo đan vào nhau rồi quấn vào một phần xúc tua, thế công bị hoãn lại, áp lực của mọi người nhất thời giảm đi.
Lúc này Hắc Diệu mới nhớ đến, lúc nãy thứ Quy Vu Tịch Diệt lấy ra mấy hạt giống. Đó là lễ vật chia tay mà Bích Hải Lam Thiên đã cho mình lúc ở Phân Giới Sơn, hạt giống ra không khí sẽ sinh trưởng nhanh thành một bụi gai, cuốn lấy thứ đang công kích, là vật phẩm phụ trợ để chạy trốn, nó rất khó chế tạo, lúc trước Bích Hải Lam Thiên và Thiên Không Chi Chiến cực lực không ngừng mà chỉ làm ra được mười hạt. Hắn phân năm hạt cho Quy Vu Tịch Diệt, không ngờ, lúc này thứ đó lại phát huy tác dụng lớn như thế.
Không hề do dự, Hắc Diệu cũng lấy năm hạt giống còn lại, đều quăng ra ngoài, dây leo sinh trưởng đan vào dây sinh trưởng lúc đầu, hình thành một cái võng kín không chút kẽ hở, trông như một nhà giam, vây lại Bắc Hải Cự Yêu.
“Thừa dịp này, mọi người chạy mau!”
Quản Sát Bất Quản Mai nhanh trí, sử dụng mũi tên chỉ đường, mũi tên màu vàng hết sức bắt mắt hiện lên trong nước biển tối đen, bay thẳng về phía trước, mở cho mọi người một con đường sống.
Theo phương hướng mà mũi tên màu vàng bay đi, liều mạng mà bơi, màu sắc tối đen của nước biển cũng trong dần, Vẹc-xây Hoa Hồng thét to một tiếng, theo hướng ngón tay của nàng, mọi người nhìn thấy một quần thể kiến trúc cực kỳ nguy nga tráng lệ đột ngột xuất hiện. Đây đúng là thất lạc chi thành mà bọn hắn liều mạng tìm kiếm – Atlantis!
Ngoài sức tưởng tượng của mọi người, Atlantis không phải là tòa cổ thành hoang phế dưới biển như bọn hắn vẫn nghĩ, bỏ qua một khu vực bên ngoài toàn là phế tích, thì khu vực trung tâm của Atlantis, rõ ràng là một thành phố lớn phồn hoa.
Có lẽ vị U Linh Thuyền Trưởng kia chỉ nhìn xung quanh của Atlantis, nên mới nhận định nơi này là tòa phế tích?
“Còn chờ gì nữa? Chúng ta mau tới xem một chút!” Vẹc-xây Hoa Hồng đã sớm bị kiến trúc bằng đá cẩm thạch trắng này mê hoặc, tay trái giữ chặt Bất Phong Ma Bất Thành Hoạt, tay phải túm lấy Phong Tiếu Sa bước lên trước.
Ám Đồng nhanh tay cản nàng lại, đồng thời vẫy vẫy tay với Cực Đoan Phân Tử, hai đạo tặc cùng lúc ẩn thân đi dò đường.
Khoảng năm phút sau, trong kênh đoàn đội vang lên thanh âm của Ám Đồng: “Các ngươi đứng tại chỗ trước, ở đây có rất nhiều cơ quan cạm bẫy.”
Vừa dứt lời, phía trước có vô số mũi nhọn hình trụ đâm xuyên lên, đậm đặc như rừng gai, từ xa nhìn lại, nó cao khoảng một thân người, nếu lúc nãy bọn hắn lỗ mãng chạy đến, có thể hiểu được kết cục thế nào.
Đây là điểm đặc biệt của các chức nghiệp đạo tặc, đều thuộc chức nghiệp ẩn thân, lực công kích của họ không bằng thích khách, tính cơ động không bằng ninja, nhưng nói về việc điều tra địch tình, dỡ bỏ cạm bẫy, đó là ưu thế của họ, nói về chuyện này, nếu không có Ám Đồng cùng Cực Đoan Phân Tử, một đội người cường hãn như bọn hắn, cũng sẽ không tránh được công kích của cạm bẫy.
Đường đi tới đây nguy hiểm trùng trùng, nhưng một đội bọn hắn lại ngày càng hưng phấn, độ khó nhiệm vụ càng cao, thì phần thưởng sẽ càng lớn, huống chi bọn hắn là những cường giả đứng trên đỉnh cao nhất, ngoài mong muốn có phần thưởng, nhiều hơn chính là tâm tính muốn vượt qua chính bản thân.
Càng tiếp cận trung tâm thành trấn, càng thêm kinh ngạc, nơi này được bảo vệc rất hoàn hảo, hơi thở sinh hoạt rất nồng, tựa như hôm qua vẫn còn người sinh sống.
“Các ngươi là ai?” Một thanh âm yếu ớt vang lên, mọi người theo tiếng nhìn qua, chỉ thấy phía trên một pho tượng cách đó không xa, có một bóng người đang đứng – thay vì nói là đứng, không bằng nói lay động. Bởi vì bóng dáng kia cực kỳ phong phanh, cái đuôi ở nửa người dưới ngẫu nhiên nhẹ nhàng đong đưa, bảo trì cân bằng của thân thể, tựa như sẽ có một ngày nào đó bị cuốn trôi theo dòng nước.
Vây cá màu xanh lam phủ đầy nửa thân dưới, bàn tay có màng, và đôi tai hình quạt, dung nhan xinh đẹp… Hải tộc! Hắc Diệu Chi Ngân cùng Quy Vu Tịch Diệt rất quen thuộc với tạo hình này “Chúng ta là những người lữ hành.”
Hắc Diệu Chi Ngân bước lên trước đoàn người, đi đến trước mặt mỹ nhân ngư, cách đối phương khoảng bốn năm bước chân thì cẩn thận dừng lại, Quy Vu Tịch Diệt đi sát bên cạnh hắn, hai tay giấu trong áo choàng đã đặt sẵn trên chuôi đao của Già Lam Phong Bạo.
“Người lữ hành… sao? Hãy nhanh rời đi, đại dương đã bị ô nhiễm, nếu không rời đi các ngươi sẽ không thoát được nữa!” Điều khiến người kinh ngạc là, nhân ngư không công kích bọn hắn, ngược lại còn hảo tâm khuyên bọn hắn rời đi.
Chín mươi chín phần trăm đây là nhiệm vụ! Hắc Diệu Chi Ngân suy tư một lát, nói: “Chúng ta là những người thám hiểm. Tới nơi này để tra xét nguyên nhân vì sao đại dương lại phát sinh dị biến.”
“Vậy sao?” Con ngươi trống rỗng của nhân ngư nhìn hắn, sau đó khe khẽ lắc đầu “Các ngươi… không làm được, Hải tộc, đã gần như bị hủy diệt… đi nhanh đi, ở lại cũng chỉ làm vật hi sinh mà thôi.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Quy Vu Tịch Diệt có chút không kiên nhẫn, NPC dài hơi như vậy…
“Đó là chuyện thật lâu trước kia, lúc đầu chúng ta chỉ cảm thấy đó là cỗ lực lượng cường đại, từ trên trời rơi xuống, gần như bao trùm toàn bộ đại dương, sau đó chiếu sáng cả đáy biển, khiến toàn bộ Hải tộc kinh hồn táng đảm. Tình hình như vậy kéo dài suốt một ngày, chúng ta sợ hãi chờ đợi, nhưng lại không phát sinh chuyện gì khác, dần dần mọi người cũng an tâm lại. Nhưng, không ngờ qua một thời gian… trong thành bắt đầu có người mất tích, không có mục đích nào mà cứ đi loanh quanh trong biển, tựa như bị mất hồn, thấy người liền công kích.” Nhân ngư nhìn thoáng qua mọi người đang một thân chật vật bởi vì lúc nãy chiến đấu với Bắc Hải Cự Yêu “Các ngươi cũng gặp trên đường đúng không? Đồng bào thất thường của ta? Theo thời gian qua đi, người thất thường ngày càng nhiều, khiến lòng người của Hải tộc hoảng sợ, có người bắt đầu rời khỏi đây, đến nơi xa hơn sinh sống, mà những người ở lại thì không hề ngoại lệ bắt đầu nảy sinh dị biến, cho đến cách đây không lâu, ngay cả Hải Thần Điện của chúng ta cũng bị quái chiếm cứ… Hải tộc… kết thúc rồi…”
Thì ra là thế, cuối cùng cũng hiểu vì sao lúc trước gặp phải Hải tộc thì họ bất chấp tất cả xông lên công kích, xem ra đó chính là những người bị thất hồn trong miệng nhân ngư này.
“Hải tộc, đã kết thúc rồi, nhưng nếu không tìm ra nguồn gốc, cả đại dương cũng sẽ bị ô nhiễm, những người thám hiểm, nếu các ngươi đã tới nơi này, thì hãy giúp chúng ta đi, tìm ra nguồn gốc, tiêu diệt nó, như vậy Hải tộc chúng ta cho dù tiêu vong, cũng đủ an tâm.”
Hệ thống nêu lên: “Có nhận nhiệm vụ “Đại dương bị ô nhiễm” cấp bậc SSS hay không, thời gian nhiệm vụ vô hạn.”
Nhiệm vụ cấp bậc SSS… quả nhiên thế giới đại dương có rất nhiều tiết mục… chọn nhận nhiệm vụ, liền thấy khuôn mặt nhân ngư kia như đã trút được gánh nặng, lấy một bọc nhỏ bằng da cá giao cho Hắc Diệu Chi Ngân: “Cầm nó đi, đây là trợ giúp duy nhất của ta cho các ngươi, ta sắp không chống đỡ được nữa rồi… những người thám hiểm, xin hãy giúp ta… giúp ta có được sự yên bình cuối cùng…”
Lời còn chưa dứt, ngực của nhân ngư đột nhiên phát ra bạch quang, Hắc Diệu Chi Ngân không kịp né tránh, bị bạch quang kia bay xuyên qua, cũng may không có thương tồn gì, bạch quang chỉ đơn thuần xuyên qua thân thể hắn, bay về hướng Đông.
Đang lúc hắn buồn bực, một quang mang màu lam xẹt qua, nhân ngư vừa nãy còn nói chuyện với hắn lúc này vung hai tay lên, một cái băng tiễn bay tới, cũng may Quy Vu Tịch Diệt bên cạnh một mực cảnh giác đề phòng, Già Lam Phong Bạo đồng thời được rút ra, xẹt ngang cổ họng nhân ngư, thân thể đối phương lập tức hóa thành bọt biển rồi biến mất, chỉ để lại tại chỗ một vỏ sò.
Mặc dù biết đây là nội dung vốn đã được sắp xếp sẵn, Hắc Diệu Chi Ngân vẫn không khỏi thở dài một tiếng, bước lên nhặt vỏ sò trên đất, nhưng kỳ quái là, vỏ sò này dường như không quá giống với những cái mà bọn hắn thấy lúc trước, so với những vỏ sò mà các Hải tộc khác rơi xuống, mảnh này lớn hơn một ít, cả vật thể trắng tinh, ở mép hình quạt còn có một hoa văn màu đỏ tươi, thoạt nhìn xinh đẹp mà quỷ dị.
Cầm vỏ sò trong tay, giám định nó, trên vỏ sò liền hiện ra hàng chữ: “Hải Dương Chi Tâm: vật phẩm trang sức, làm tăng hiệu quả pháp thuật lên cao nhất, kỹ năng phụ trợ: Phục Tô: trong ba mươi giây sau khi sử dụng, hiệu quả của tất cả pháp thuật trị liệu tăng gấp bội, kỹ năng làm lạnh thời gian một giờ, vật phẩm cấp bậc: tử giai, vật phẩm phẩm chất: sử thi.”
Phía dưới vỏ sò còn có thêm hàng chữ nhỏ: “Thông qua nơi cuối cùng muốn đi.”
Không cần nói đây là cực phẩm dành cho những chức nghiệp trị liệu, Đại Vương Hoa lúc trước đưa cho Bích Hải Lam Thiên, thứ này chắc chắn nên phân cho Quản Sát Bất Quản Mai và Vẹc-xây Hoa Hồng. Nữ mục sư nhìn thoáng qua vỏ sò xinh đẹp trong tay Hắc Diệu, suy tư trong chốc lát. Quyết đoán nói: “Vẫn là nên đưa cho Quản Sát Bất Quản Mai đi, hiện tại ta dùng nó thì có chút lãng phí.”
Kỹ năng của nàng thấp hơn Quản Sát Bất Quản Mai một chút, pháp thuật cũng không phong phú bằng đối phương, mà nếu Quản Sát Bất Quản Mai có thêm vật phẩm trang sức thì sẽ như hổ thêm cánh, Atlantis cực kỳ nguy hiểm, hơn nữa bọn họ vừa mới nhận nhiệm vụ cấp bậc SSS, mỗi người đều phải tăng lực lượng của mình lên cực mạnh.
“Cũng được, Hoa Hồng, khi về bảo Ám Đồng làm cho ngươi một cái khác thật tốt.” Túy Sát Giang Sơn rất hài lòng hành vi của Vẹc-xây Hoa Hồng, đánh giá về nữ mục sư cao lên một ít.
“Nha hô hô hô hô… Ta đây không khách khí đâu, trăm sự đều nhờ ngươi, Tiểu ~ Đồng ~ Đồng ~” Vẹc-xây Hoa Hồng bộc phát một trận cười của nữ vương, khiến mọi người vốn đã lạnh vì ngâm trong nước biển nay càng thêm nổi da gà. Bọn hắn sao có thể quên bản chất ác liệt của nữ nhân này?
Hảo cảm lúc nãy đối với Vẹc-xây Hoa Hồng bây giờ rớt thẳng xuống đáy cốc.
>>Hết