Lord Carew&#39s Bride

Chương 13


Chương trước Chương tiếp

Thông thường nàng vẫn luôn là người khách trọ trong căn nhà của một người khác. Nàng đã quen với việc ngủ trong một căn phòng lạ lẫm. Có thể nói rằng nàng không hề có lấy một ngôi nhà thực sự của chính mình trong suốt nhiều năm. Giờ đây, thật khó để bắt kịp hiện thực ấy, sự thật rằng căn phòng này giờ đã là của nàng. Nàng thuộc về Dinh thự Carew cũng như nàng thuộc về Highmoor Abbey bởi thực tế là nàng đã thành hôn với người chủ của hai nơi ấy.

Nàng choàng đôi tay ôm lấy người mình, mặc dù lúc này nàng không hề thấy lạnh, nàng đảo mắt nhìn căn phòng vuông vức rộng lớn với trần nhà cao hình vòng cung, được sơn phủ hình ảnh đồng quê bình dị, cùng với thảm trải sàn ấm áp, bàn ghế trang trí thật thanh nhã và một chiếc giường xung quanh bọc màn trướng bằng nhung.

Dường như đây là một cuộc hôn nhân thông thường – tất nhiên rồi, chẳng có lý do nào khiến nó khác đi cả. Chàng đã nói rằng chàng sẽ đến gặp nàng sớm. Tâm trí nàng chợt nhớ lại những điều mà hôm qua dì Aggy đã nói và những dòng Jenny đã viết trong lá thư gửi nàng. Nhưng nàng không hề mong đợi bất cứ cảm xúc tột đỉnh nào diễn ra trong đêm tân hôn của nàng. Nàng không hề chờ mong sẽ tìm thấy sự khó chịu và sợ hãi. Cũng như nàng chẳng hề mong đợi sẽ khám phá ra nó thật đẹp đẽ và kỳ diệu ra sao. Nàng chỉ mong đợi – hay hy vọng – nó sẽ thú vị.

Nàng đang đi dạo quanh khắp phòng, nàng nhận một tiếng gõ nhẹ trên cánh cửa khiến nàng dừng lại. Nàng không lên tiếng mời chàng bước vào. Chàng mở cánh cửa, tiến vào bên trong và đóng nó lại sau lưng chàng. Chàng đang mặc một chiếc áo khoác thêu màu rượu với cổ áo làm bằng vải satin. Chàng mỉm cười với nàng khi bước dọc căn phòng để đến bên nàng, đôi tay chàng mở rộng vươn tới nàng.

“Anh đã nghĩ rằng giây phút này sẽ không bao giờ đến.” Chàng nói. “Anh đã chờ đợi nó một cách thật đáng hổ thẹn trong suốt cả ngày hôm nay. Cả tháng nay.”

Chàng không mang găng tay. Nàng nhận ra mình đang nhìn lướt qua bàn tay phải của chàng lúc này đang nắm lấy đôi tay nàng. Nó trông có vẻ nhợt nhạt và gầy hơn bàn tay trái. Những ngón tay chàng cong gập chỗ các khớp nối, rũ xuống cũng như cổ tay chàng.

“Anh ước rằng anh có thể toàn vẹn hơn cho em,” chàng nói.

“Toàn vẹn ư?” Nàng nhìn vào trong mắt chàng. “Ý anh là về tai nạn đó của anh ư? Anh nghĩ rằng điều đó tạo nên sự khác biệt nào đối với em sao? Bởi vì anh khập khiễng? Và bởi vì anh đã mất đi một vài chức năng khả dụng của bàn tay? Mọi phương diện quan trọng đối với cá nhân em thì anh toàn vẹn. Em chỉ tiếc khi nào những điều này làm cho anh đau đớn mà thôi.”

Nàng nhấc bàn tay phải của chàng và cọ nó trên má để cảm nhận những ngón tay của chàng. Và rồi nàng quay đầu hôn lên chúng.

“Cảm ơn em,” chàng nói. “Anh đã hơi sợ hãi.”

Nàng mỉm cười nhìn chàng – và đỏ mặt.

“Em cảm thấy căng thẳng sao?” chàng hỏi.

“Không hẳn.” Nàng đáp, “ chỉ là chút – xấu hổ, có lẽ vậy.” Nàng phá lên cười. “Em cho rằng có cả sự căng thẳng nữa. Nhưng không phải sợ hãi hay miễn cưỡng.”

Chàng bước gần hơn đến mức hầu như chạm sát vào nàng, những ngón tay trên bàn tay trái đặt trên má nàng. “Anh có đôi chút kinh nghiệm,” chàng nói, “đó không phải là một sự khoe khoang, nhưng nó là để làm em yên dạ. Anh biết cách khiến em thư giãn và trao sự sung sướng cho em. Và anh tin mình có thể giảm thiểu đến mức thấp nhất nỗi đau lần đầu tiên của em.”

Và rồi chàng hôn nàng.

Samantha cảm thấy ngạc nhiên, mặc cho sự thật rằng đây chính là đêm tân hôn của họ và chàng mới đến buồng ngủ của nàng, mặc cho thực tế chàng đã hôn nàng tại lễ hội Rochester – dù đó là theo yêu cầu của chính nàng. Nàng đã không hề mong đợi chàng sẽ hôn nàng tối nay. Ở một khía cạnh nào đó, hôn chỉ là cử chỉ của tình yêu và sự lãng mạn.

Nhưng nàng cảm thấy vui mừng. Nàng vòng cánh tay quanh cổ và tựa sát người chàng. Chàng thật ấm áp, thoải mái và dường như quen thuộc. Chàng đã nói rằng chàng biết cách làm nàng thư giãn. Ngay lúc này chàng đang làm điều đó. Sẽ không phải là sự thư giãn nếu bị kéo ngay đến bên chiếc giường và thực hiện hoạt động hôn nhân mà không có bất kỳ sự dạo đầu nào trước đó. Bờ môi nàng tách ra cùng cảm giác ấm áp và mật thiết với sự gần gũi của thịt da ngày một tăng lên. Nàng cảm nhận lưỡi chàng đang ve vuốt trong miệng nàng.

Nàng nhắm mắt lại khi chàng hôn lên chúng, lên hai thái dương, cằm và cổ nàng. Tóc chàng mềm mại và mượt mà giữa những ngón tay nàng. Nàng ngạc nhiên thầm nghĩ, có vẻ như chàng muốn họ trở thành người yêu, cũng như là những người bạn, người chồng và người vợ trong cùng một mối quan hệ hôn nhân.

Miệng chàng trở lại tìm kiếm khuôn miệng nàng. Bàn tay chàng xoa dọc lên và xuống trên lưng nàng, giúp cho nàng thêm thư giãn. Tay trái chàng luồn qua phía trước, nhẹ nhàng xoa dịu một bên ngực nàng. Một cách vô thức, nàng xoay người cho đến khi ngực nàng ôm trọn trong bàn tay chàng và ngón tay cái của chàng xoa nhẹ trên núm vú nàng.

Ồ, cảm nhận về chàng thật tuyệt. Nàng biết rằng chàng đang cảm thấy rất tuyệt. Dì Aggy của nàng đã sai – liệu cuộc hôn nhân của dì tệ hại đến vậy sao? Điều này thật đáng yêu. Dù hiển nhiên rằng, đây chưa phải là hoạt động phối ngẫu mà nàng chờ đợi.

“Chúng ta sẽ cảm thấy thoải mái hơn khi nằm xuống.” chàng nói trên môi nàng, như thể chàng đọc được những ý nghĩ của nàng.

Nàng tự hỏi nếu thời gian trôi qua, khi mà tất cả điều này đã trở thành thói quen thường nhật, liệu rằng nàng có còn nghĩ đến nó chút nào hay không. Nhưng đột nhiên, khi nàng ngả xuống trên chiếc giường, nhìn chàng thổi tắt những ngọn nến, và chờ đợi chàng đến bên nàng, nàng bỗng nhiên mừng rỡ vì đây chính là lần đầu tiên của nàng. Hai trải nghiệm quan trọng nhất trong đời nàng – ngày cưới của nàng và lần phối ngẫu đầu tiên của nàng – xảy ra trong cùng ngày hôm nay, và nàng muốn nhớ cả hai điều đó như hai ký ức thú vị nhất trong suốt cả cuộc đời nàng.

Chàng luồn cánh tay phải bên dưới đầu nàng, kéo nàng lại gần chàng trước khi hôn nàng lần nữa. Lúc này chàng chỉ mặc chiếc áo ngủ, nàng cảm nhận được điều đó. Chàng thật ấm áp. Nàng nép mình vào hơi ấm của chàng. Chàng mang đến cảm giác vững chắc và đáng tin cậy. Nàng cảm thấy vui mừng vì đó chính là chàng. Nàng cũng thật vui vì đây không phải là trải nghiệm của tình yêu và sự đam mê cuồng nhiệt. Nàng có thể sẽ trở nên sợ hãi. Đây là điều nàng có thể hưởng thụ. Hoàn toàn.

“Vâng” nàng thì thầm khi chàng chạm vào ngực nàng một lần nữa. “Cảm giác này tuyệt quá, Hartley,” tay chàng dời đến bầu ngực kia.

Nàng như rơi vào một giấc mơ thức tỉnh của niềm vui sướng đầy viên mãn. Nàng hầu như không nhận biết chỉ ngay trong giây lát sau, chàng đã mở những nút áo trước ngực nàng, luồn tay vào bên trong xoa dịu hai bầu ngực trần trụi của nàng. Hiển nhiên chẳng có gì phải xấu hổ cả.

“Tuyệt đẹp,” chàng thì thầm trên môi nàng. “Mượt hơn cả lụa.”

Nàng có chút nhận biết khi chàng nhấc váy nàng lên đến hông. Nhưng cảm xúc của nàng chỉ là sự hiếu kỳ không hề ngượng ngập. Giờ khắc đó đến rồi sao? Nàng đã sẵn sàng chờ điều ấy. Nhưng chàng không thực hiện những điều nàng trông đợi. Những đầu ngón tay chàng nhẹ nhàng chạm vào mặt trong của đùi nàng, trong khi mặt sau của những ngón tay chàng chạm vào làn da của chân kia. Cảm giác đó quá dễ chịu. Nàng nhẹ nhàng tách đôi chân nàng.

Và rồi tay chàng dịch chuyển lên trên khi những ngón tay chàng chạm vào nơi bí ẩn, tách mở những nếp gấp và nhẹ nhàng xoa dịu chúng. Người nàng khẽ căng lên rồi sau đó lại mềm đi. Chàng là chồng nàng. Đó là quyền của chàng. Và thật sự điều này quá tuyệt. Nàng chưa bao giờ mong chờ chuyện này. Và rồi sau đó cơ thể nàng lại căng lên một lần nữa khi cảm thấy và nghe thấy sự ẩm ướt của chính nàng.

“Không, không.” Chàng nói bên tai nàng. “Em đừng hoảng sợ. Điều này hoàn toàn tự nhiên. Nó sẽ giúp em làm dịu đi những cơn khó chịu. Đó là cách mà cơ thể em chuẩn bị cho anh.”

Dì Aggy đã không hề nói điều này. Nàng lại thư giãn cơ thể mình. Dù chính xác đó không phải là sự thư giãn. Nàng cảm thấy – khát khao? Không, có lẽ là không phải hoàn toàn như thế. Nàng không hề muốn cảm thấy khao khát hay bất cứ thứ gì liên quan đến đam mê. Cơ thể nàng đang thực hiện công việc chuẩn bị và chờ đợi chàng. Phải, chàng đã miêu tả nó thật chính xác. Cơ thể nàng đã sẵn sàng.

Và rồi, khi chàng nhấc người lên trên nàng, nàng đón chào sức nặng và đôi chân chàng đang mở rộng nàng. Hơi thở nàng trở nên nhanh hơn. Nàng chống hai tay thật mạnh trên chiếc nệm.

Chàng, ngay trên nàng. Và chậm rãi, chắc chắn tiến vào trong nàng.

Và – phải, điều ấy cho đến lúc này là trải nghiệm kỳ diệu nhất của nàng trong cả ngày hôm nay. Có lẽ là trong cả cuộc đời nàng. Những lời cảnh báo của dì Aggy dường như lúc này thật ngốc nghếch. Không có sự đau đớn, ngoại trừ một khoảnh khắc ngắn ngủi khi nàng nghĩ không thể đủ cho chàng và cảm nhận chàng đâm xuyên vào nàng, đồng nghĩa với việc nàng không còn là một cô gái trong trắng. Nhưng không còn cơn đau nào khác, ngay cả khi sự chật chội và kéo dãn vượt ngoài mong đợi của nàng. Chàng lớn hơn nhiều so với trí tưởng tượng và mong đợi của nàng. Và khi chàng đã hoàn toàn được bao bọc bởi nàng, nàng cảm thấy mình – như đã kết hôn, dù nàng biết rằng điều này chưa kết thúc.

“Anh có làm em đau không?” hơi thở chàng cù vào tai nàng.

“Không.” Nàng vòng tay ôm trọn lấy hông chàng. “Cảm giác thật tuyệt, Hartley.”

“Nâng chân em lên đi.” chàng nói. “Em sẽ cảm thấy dễ chịu hơn. Nếu em thích thì có thể vòng chân em quanh anh sau đó.”

Sau đó. Dì Aggy đã nói, trong vài giây, những chuyển động sẽ làm sự khó chịu tăng thêm. Cách tốt nhất là nín thở và đếm, chậm rãi đến mười – hay hơn nữa nếu cần thiết. Jenny đã không đồng ý như thế.

Nàng gập chân và chống người trên chiếc nệm ở hai bên chân chàng.

Chàng bắt đầu chuyển động. Chậm rãi, vào và ra, cho đến khi bắt đầu tạo nên một nhịp điệu. Nàng có thể nghe được sự ẩm ướt nhưng hiểu rằng nó sẽ dễ dàng hơn cho những chuyển động của chàng, và đem đến cho nàng khoái cảm thay vì sự khó chịu và đau đớn.

Chuyển động đó kéo dài thật lâu. Khi nhịp điệu chàng dần tăng lên, nàng chợt nhớ đến lời gợi ý xoắn chân nàng quanh chàng. Đôi chân chàng thật mạnh mẽ, nàng vẫn vơ nghĩ trước khi tư thế mới của nàng đã biến nàng trở thành một phần trong nhịp điệu của chàng và nàng bỗng chốc buông mình cho sự thoả mãn nguyên sơ ấy một lần nữa.

Nàng thấy tiếc khi cảm nhận chuyện ấy đang đến hồi kết thúc. Trước kia nàng đã sợ chuyện này sẽ kéo dài suốt cả đêm. Nhưng chuyển động của chàng đang chậm lại, và những cú đẩy vào bên trong mỗi lúc một sâu dần. Chàng dấn sát vào trên nàng trong khi chân nàng khóa chặt lấy chàng, kéo chàng vào sâu hơn và làm co rút những lớp cơ ở nơi sâu kín bên trong mà cho đến giờ nàng mới biết đến sự tồn tại của chúng.

Và rồi, nàng cảm nhận được một luồng ấm áp, và nàng biết rằng đó là hạt giống của chàng đang được giải thoát vào bên trong nàng. Tiếng thở dài của chàng kề sát bên khuôn mặt nàng, và nàng cũng đáp lại bằng một tiếng thở dài thỏa mãn trong cùng giây phút ấy. Nàng đã trở thành vợ chàng, trên tất cả mọi mặt. Cảm giác đó thật mỹ mãn, vượt hơn cả những gì nàng đã tưởng tượng. Vẫn có cách, nàng nghĩ, trở thành người tình của nhau mà không cảm thấy sức mạnh hủy diệt của nỗi đam mê tình ái dành cho nhau.

Chỉ là một cảm giác thật ấm áp – hợp nhất. Nàng cảm thấy là một khi ở bên chàng vào thời khắc đó và ngẫm nghĩ những lời nói vang lên trong nghi thức kết hôn thật đúng biết bao. Một khối.

Nàng sẽ cảm thấy tiếc vì mọi chuyện đã kết thúc cho đến đêm mai. Nàng không hề muốn chàng rời đi. Nàng chẳng muốn sẽ cô đơn một mình thêm một lần nữa, ngay cả khi nàng cảm thấy mệt. Chàng thật ấm áp, thoải mái và nặng nề bên trên nàng. Nàng muốn chàng thiếp đi để nàng có thể níu giữ sự êm dịu và niềm vui sướng trong ngày cưới của nàng lâu hơn chút nữa.

Nhừng chàng không hề ngủ sâu. Chỉ giây phút sau, chàng cựa mình tỉnh dậy.

“Anh xin lỗi,” chàng nói, nhấc mình lên khỏi nàng. “Chắc rằng anh đang đè bẹp em.”

Chàng vẫn chưa rời khỏi giường nàng ngay lập tức. Chàng nằm kề bên nàng. Và nàng quay lại đối mặt với chàng, mỉm cười nhìn chàng. Nàng có thể nhìn thấy chàng thật rõ ràng trong bóng tối. Chàng luồn cánh tay bên dưới đầu nàng lần nữa và cười đáp lại nàng.

“Điều đó thật –”

“Em đã không biết rằng –”

Họ nói cùng lúc và cũng ngừng lời cùng một lúc. Nàng đợi chàng tiếp lời và nép sâu hơn vào hơi ấm của chàng.

“Anh đã không biết rằng người ta có thể yêu thật sâu sắc và cũng được đáp trả lại tình yêu một cách dịu dàng”, chàng nói.

Tình yêu? Chàng chỉ muốn nói đến hành động vừa qua của họ thôi đúng không?

“Anh vẫn cảm thấy thật khó mà tin được,” chàng nói. Giọng chàng ngái ngủ “rằng em yêu anh. Anh đã yêu em ngay khi vừa nhìn thấy em, hiển nhiên là thế. Trông em thật đáng yêu và thanh thản, khi em nhìn vào tu viện từ bên cánh đồi như thể em thuộc về nơi ấy. Và rồi anh lại lên tiếng, quá bất ngờ và xấu hổ. Nhưng khi đó em đẹp và đáng khao khát theo một cách quá tự nhiên – anh không thể không chú ý có bao nhiêu người đàn ông nơi đây đã ngưỡng mộ em như thế nào. Và anh cũng chưa bao giờ cảm thấy ngừng kinh ngạc và thật biết ơn vì em đã yêu anh trong số bao nhiêu người đàn ông khác. Anh lại thật hết sức bình thường.”

“Anh không hề –”

Nhưng chàng đã đặt một ngón tay lên môi nàng “anh chưa dứt lời khen em đâu,” chàng nói. “Anh đã theo em đến London bởi vì cuộc sống thiếu em ở Highmoor quá trống vắng và đau đớn. Anh nghĩ có lẽ nếu anh được gặp em lần nữa, và được nói chuyện với em thêm một lần nữa, anh có thể xoa dịu bớt nỗi đau tồn tại trong trái tim anh. Nhưng khi anh thấy nỗi vui mừng trên gương mặt em, và rồi em yêu cầu anh hôn em, thú nhận rằng em yêu anh... Không, anh không thể tả hết tất cả nỗi lòng mình, em yêu quý. Sẽ chẳng có từ nào để nói lên được niềm vui sướng ấy.”

Ôi chúa ơi. Ôi chúa ơi! Đừng. Xin đừng. Nàng có thể phải mất chàng. Nàng sẽ mất chàng. Những xúc cảm như thế này sẽ không thể kéo dài. Nó cũng không thể nào lắng xuống trở thành tình bạn hay là một sự yêu mến. Nó sẽ chỉ biến thành nỗi căm ghét và đau đớn. Thành sự tuyệt vọng mà thôi.

Chàng kéo nàng vào sát hơn vào chàng cho đến khi môi chàng chạm vào môi nàng.

“Anh yêu em,” chàng thì thầm nói. “Anh không chắc rằng có bao giờ anh nói thật to những lời này với em hay chưa. Những từ ngữ ấy thật khó diễn đạt đến kỳ lạ. Em đã cho anh một món quà thật quý giá khi thốt lên những từ ngữ ấy cho anh. Anh yêu em. Anh yêu em.”

Nàng nuốt mạnh thành tiếng và dấu khuôn mặt mình bên vai chàng. “Hartley,” nàng nói, “Ồ, Hartley.” Nàng đang khóc, thổn thức và đẫm nước mắt, và dường như nàng không thể ngăn mình lại được. Mọi thứ đều sụp đổ. Nàng đã không hề hay biết. Giá như được biết, nàng có thể ngăn chặn chuyện này ngay từ đầu. Nhưng giờ đã quá muộn. Tại sao nàng lại cho rằng chàng sẽ có cùng cảm giác như nàng? Chàng chưa bao giờ nói tại sao chàng muốn cưới nàng. Chỉ đến lúc này nàng mới nhận ra điều đó. Và nàng lại cưới chàng để trốn khỏi những nỗi khiếp hãi và sự bấp bênh của nỗi đam mê.

“Em yêu,” Chàng ôm chặt lấy nàng, nhưng giọng nói của chàng thật dịu ngọt. “Người yêu dấu, anh biết. Đôi khi một trái tim có thể tràn đầy đến mức tự chúng tuôn ra theo những phương cách thật đáng ngạc nhiên. Đây lại là một ngày tràn đầy cảm xúc đối với em nữa. Anh có làm em đau trong lúc yêu em hay không?”

“K – không,” nàng nói. “Chuyện khi nãy tuyệt lắm, Hartley. Em thích nó.” Những từ ngữ ấy dường như thật không cân xứng. Nhưng nàng không muốn cảm thấy, hay nói đến, bằng bất cứ câu từ nào mạnh mẽ hơn. Chuyện đó đã rất tuyệt. Nàng đã thấy thích nó.

Nàng không muốn chàng yêu nàng. Không phải theo cái cách mà chàng đang nói đến. Một tình yêu lãng mạn, cuồng nhiệt, đầy đam mê. Nàng nhớ đến cảm xúc và nỗi thống khổ song hành khi nó khiến nàng thất vọng. Nếu nàng muốn trải nghiệm đam mê một lần nữa, thì nàng sẽ cưới Lionel và chia sẻ cảm xúc đó cùng với hắn – trong một khoảng thời gian. Cho đến khi chuyện đó lại đến hồi kết thúc.

“Nó sẽ trở nên tuyệt hơn nữa,” chàng nói. “Anh muốn em sẽ cảm thấy thật dễ chịu với những gì đã xảy ra trong lần đầu, tình yêu của anh ạ. Anh muốn em thích nó. Nhưng hãy còn nhiều điều hơn nữa. Còn rất nhiều điều em sẽ được trải nghiệm. Những điều anh muốn chỉ cho em – và được em hướng dẫn lại cho anh. Em biết đấy, chuyện đó phải đến từ hai phía, dù ngay lúc này em vẫn chưa thể nhận ra. Và chúng ta sẽ còn phần lớn cuộc đời còn lại trước mắt để khám phá điều đó.”

Hartley, nàng nghĩ, mắt nàng khép lại bên vai chàng, đừng yêu em. Em không muốn anh yêu em.

“Chỉ một lúc thôi,” chàng nói khi nàng trở nên sụt sịt. “Anh có một chiếc khăn tay bên túi áo ngủ.” Chàng rời khỏi giường và nhìn quanh trong bóng tối. Chàng ghé lại bên mép giường khi nàng quệt nước mắt và khịt mũi vào khăn tay của chàng.

“Đừng rời xa em,” nàng nói với nỗi sợ hãi đột ngột dâng lên. Dù nàng không rõ điều nàng vừa nói là ngay bây giờ, ngay trong khoảnh khắc này, hay trong một tương lai mơ hồ nào đó của cuộc đời họ. Nàng đã cảm thấy thật an toàn với chàng. Nhưng cảm giác của nàng giờ đây lại là sự bối rối và có phần sợ hãi.

“Rời xa em ư?” Chàng cúi người xuống và vén một lọn tóc xoăn đang buông lơi của nàng ra phía sau tai. “Anh cưới em một phần cũng vì chí ít anh được ngủ bên em, tình yêu của anh. Đó không phải là cách anh nói chệch đi của việc ta yêu nhau, dù nó cũng là một phần trong đó.” Chàng mỉm cười. “Anh muốn em nằm trong tay anh mỗi đêm. Anh muốn có được cảm giác kết hôn cùng em. Nhưng chúng ta đều đang rất mệt. Anh nghĩ là mình nên ngủ, cùng nhau, được chứ?”

“Vâng.” Nàng nhấc đầu đặt lên cánh tay chàng khi chàng nằm trở lại bên nàng. Nàng cuộn tròn vào chàng, uống vào hương vị nồng ấm của chàng. Nàng lại cảm thấy hầu như an toàn trở lại.

“Hartley.” Nàng chỉ có thể trao anh một điều duy nhất vào giây phút này mà thôi. “Em không khóc bởi vì chuyện ấy không tốt đẹp. Em khóc chỉ bởi vì nó rất tuyệt. Bởi vì cả ngày hôm nay đều rất tuyệt.”

“Anh biết, tình yêu của anh ạ.” Chàng nâng cằm nàng và khẽ đặt một nụ hôn lên đó. “Em không biết cơ thể em đã nói lên cảm xúc của em sao? Anh biết rằng nó tuyệt. Giờ thì ngủ đi nào.”

Nàng thấy mình mệt mỏi đến tận xương. Nàng cảm thấy mình đang rơi ngay vào giấc ngủ. Giờ nàng đã bước vào cuộc hôn nhân này, đó là một trong những suy nghĩ của nàng trước khi thiếp đi. Nàng không hề cảm thấy tiếc nuối như lẽ ra nàng phải thế. Có lẽ nàng có thể giữ chặt chàng ở mức tình bạn để chàng không bao giờ có thể rời bỏ hay làm tổn thương nàng, ngay cả khi tình yêu mà chàng cảm thấy ngay lúc này đã chết.

***

Chàng chưa bao giờ tin vào hạnh phúc–mãi–mãi–về–sau. Với những câu chuyện để làm hài lòng nhưng đứa trẻ thì điều đó tốt thôi. Trẻ thơ cần phải được đảm bảo một niềm tin vào hạnh phúc đến suốt đời. Chàng biết đời sống thực tế của hầu hết mọi người đều là những chuỗi dài của đỉnh cao và vực sâu, và điều tốt nhất mà ai đó có thể hy vọng chính là những nốt thăng hoa sẽ nhiều hơn và cao hơn vực sâu của sự trầm lắng.

Có lẽ chàng vẫn còn chưa thể tin vào hạnh phúc– mãi–mãi–về–sau. Nếu như chàng thật sự ngừng lại, để suy xét việc này, thì lý trí của chàng sẽ buộc chàng phải thừa nhận đâu đó trong tương lai, những khó khăn và phiền muộn cùng với nỗi buồn sẽ tái hiện trong cuộc sống của chàng. Nhưng chàng đã quá chắc chắn với niềm hạnh phúc tột đỉnh xảy ra trong đời chàng với hai ngày trọn vẹn sau lễ kết hôn đến nỗi chàng cho rằng mình sẽ không bao giờ phải chịu đựng nỗi đau thêm một lần nữa.

Và chàng cũng sẽ không bao giờ để cho vợ chàng phải chịu đựng. Suốt cả phần đời còn lại của chàng, chàng sẽ hiến thân mình cho hạnh phúc của nàng.

Sau này chàng mới nhận đó quả là một sự xét đoán thiếu chín chắn về tương lai. Nhưng đó là một điều có thể hiểu được. Chàng đang yêu một người phụ nữ và người ấy cũng yêu chàng, họ còn là một đôi mới cưới. Cuộc sống còn có thể dâng tặng thêm điều gì hơn, ngoại trừ những tháng ngày bất tận bên nhau cùng với những đứa trẻ của họ nữa chứ?

Dù chưa bao giờ công khai thảo luận với bất cứ ai, nhưng chàng tin mọi người đều cho rằng theo phép tắc thì một người chỉ ân ái với vợ mình một lần trong đêm và có lẽ cũng không nên thường xuyên như thế. Người ta nói rằng khoái lạc của người đàn ông luôn là bổn phận khó chịu của người phụ nữ. Nếu ai đó cần phụ nữ nhiều hơn mức được cho là phải phép, thì luôn có đủ phụ nữ rất sẵn lòng cung ứng cho ham muốn ấy chỉ để đổi lại bằng một mức phí phù hợp mà thôi.

Nhưng chàng không quan tâm đến sự phải phép. Việc cho phép chàng thực hiện quyền của hôn nhân không phải là một bổn phận khó chịu đối với Samantha – ngay từ giây phút đầu tiên chàng đã biết được điều đó. Chàng không mong ước bất cứ người đàn bà nào khác ngoại trừ vợ chàng trong suốt phần đời còn lại của hai người. Không phải nhu cầu của chàng nhiều hơn mức thông thường cho phép. Chỉ vì mãi mãi chỉ có vợ chàng chính là người mà chàng muốn mà thôi.

Trong đêm tân hôn, cả hai đều thiếp đi mệt mỏi, họ thức dậy cùng nhau trước lúc bình minh, mỉm cười ngái ngủ nhìn nhau và chìm vào trong giấc ngủ một lần nữa. Nhưng nỗi khao khát lại đánh thức chàng, và chàng đã yêu nàng thêm một lần khác sau khi nàng đoan chắc với chàng rằng nàng không bị đau. Chàng giữ cuộc ái ân kéo dài, gần như là chậm, vào ngay trong nàng mà không có màn dạo đầu. Chàng kìm hãm sự giải thoát của mình cho đến khi cảm nhận cơn khoái cảm của nàng.

Họ dạo quanh công viên vào buổi sáng, lúc này nơi đây hầu như vắng vẻ, cả hai men theo những con đường yên tĩnh, tạo ra cảm giác cả hai người đang ở vùng thôn quê thay vì ngay giữa thành phố nhộn nhịp. Thậm chí nơi đây còn có những chú hươu đang rong ruổi như lúc họ còn ở Highmoor. Cả hai nắm tay nhau khi thấy mình không bị ai quan sát, cùng nói về cảnh quan xung quanh, và về Highmoor. Thật luôn dễ dàng khi trò chuyện cùng Samantha. Chàng thấy mình may mắn vì đã có một người bạn và một người yêu ngay trong chính con người của vợ chàng. Nàng trông rạng rỡ lúc trò chuyện và mỉm cười rất nhiều lần với chàng. Nàng thích chàng cũng như nàng đang yêu chàng, chàng ngẫm nghĩ và cảm thấy thích thú trước ý nghĩ riêng tư ấy.

Họ đánh chiếc xe ngựa dạo khắp vùng quê trong suốt cả buổi chiều, họ chọn những hướng đi để tránh chạm mặt với những người khác. Họ ngồi bên nhau, tay trong tay, cùng ngắm những cảnh quan thiên nhiên mà không cần phải nói chuyện với nhau. Chàng nghĩ, đó là một điều khác nữa ở Samantha. Họ có thể ngồi im lặng bên nhau hàng giờ mà vẫn cảm thấy thật thoải mái. Như thể tâm trí họ gần như song hành cùng nhau, dù họ hiếm khi nào so sánh để biết chắc hơn về điều đó.

Cả giới thượng lưu chắc hẳn sẽ sửng sốt về điều chàng đã làm khi họ về đến nhà vào giờ uống trà. Họ có dùng trà, nhưng sau đó chàng lại đưa nàng vào giường ân ái thêm một lần nữa. Hiển nhiên rằng chuyện đó không hề thiếu thi vị, nàng đã cam đoan với chàng cùng với một nụ cười gần như ranh mãnh khi chàng đề nghị điều đó. Nàng là vợ chàng. Nàng là của chàng mỗi khi chàng muốn. Và hiển nhiên chàng không phải van xin để có nàng.

Chàng yêu nàng hai lần trong đêm đó. Ngày hôm sau trôi qua cũng giống như hôm trước, ngoại trừ trời mưa ngay sau buổi ăn trưa và họ cùng trải qua cả buổi chiều trên giường, đầu tiên là để yêu nhau, rồi thiếp đi, sau đó lại tâm sự về Highmoor và những điều họ sẽ làm trong cả mùa hè. Chàng bảo họ sẽ lên đường vào ngày mốt. Chàng đã định sẽ khởi hành sớm hơn, nhưng chàng không muốn kết thúc khoảng thời gian thơ mộng này bên nàng quá sớm. Chuyến đi mệt mỏi, cùng những chiếc giường trong quán trọ sẽ thật kém thoải mái để yêu nhau chứ không giống như trên chiếc giường này.

Chàng lại gần gũi nàng thêm ba lần nữa trong đêm ấy. Chàng thật sự phải để nàng nghỉ ngơi vào ngày mai và cả đêm mai nữa, chàng tự cấm đoán mình với một nụ cười khi ôm nàng trong tay và nhìn căn phòng dần sáng khi bình minh hé mở trong lúc nàng đang ngủ. Chẳng phải chuyện yêu đương quá sức đối với nàng. Nàng thích thú niềm vui thân xác khi được đón nó cùng chàng. Chàng không hề nghi ngờ điều đó. Nhưng cho đến giờ hầu hết vai trò của nàng rất thụ động. Nàng chỉ nằm yên tiếp nhận khi chàng chiếm lĩnh nàng.

Chàng có thể đưa nàng đến đỉnh thăng hoa. Chàng có thể khơi gợi nỗi đam mê và nâng nó lên đến đỉnh cao rồi giữ nàng bên bờ vực thẳm. Chàng có thể dạy nàng chủ động trong cuộc giao hoan giống như chàng. Chàng cũng có thể hướng dẫn nàng âu yếm chàng và làm cơn khoái cảm của nàng thêm mãnh liệt. Chàng có thể làm được điều đó. Chàng mong chờ đến điều đó.

Nhưng giờ vẫn chưa phải lúc. Nàng chưa sẵn sàng cho sự bùng nổ đam mê. Chàng không thể nói tại sao chàng biết được điều ấy. Đó chỉ là điều chàng cảm thấy. Bởi vì chàng yêu nàng. Bởi vì chàng biết rõ nàng dù cho thực tế là họ chỉ quen nhau trong khoảng thời gian tương đối ngắn ngủi. Và bởi vì – một điều mà Dorothea đã một lần nói với chàng –chàng có được kỹ năng hiếm là có thể đọc được thông điệp từ cơ thể của một người phụ nữ.

Chàng biết vợ chàng chưa thể sẵn sàng cho xúc cảm đam mê.

Và vì thế chàng sẽ kiên nhẫn đợi nàng. Đó không phải là việc gì khó khăn. Họ yêu mến nhau. Cả hai đều cùng hưởng thụ sự thích thú đến từ những lần ân ái.

Trong suốt ba ngày và ba đêm kể từ ngày đám cưới, Hầu tước Carew có thể nói rằng chàng đang sống trong một hạnh phúc kéo dài mãi mãi về sau, ngay cả khi phần nào đó trong chàng nhận thức điều đó sẽ không hề xảy đến trong cuộc đời này.

Chàng biết bằng toàn bộ bản năng của mình rằng điều ấy sẽ xảy ra trong những ngày tiếp đó.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...