"Chu Giai... cô..."
Tao ngộ trong hoàn cảnh này làm cho trường diện nhất thời trở nên xấu hổ, Vương Siêu còn đang tran truồng, Chu Giai đều đã thấy hết toàn bộ. Thật là muốn khóc. Hắn nhanh chóng cẩm lấy một chiếc khăn tắm, lật đật vung lên che lấy bộ phận quan trọng nhất của mình.
"Anh tắm vài canh giờ, lâu như vậy mà không đi ra. Hơn nửa không chút động tĩnh, nước không có chảy, em lo lỡ may xảy ra chuyện gì? Có phải cùng bị nội thương rồi ngất đ nên vội vàng đi vào.
Anh... anh không có chuyện gì chứ?"
Chu Giai xua xua tay. trên mặt lộ vẻ tự nhiên, giống như chuyện vừa phát sinh chi là chuyện thường giống như ăn cơm uống nước hàng ngày.
"Là thế sao?" Vương Siêu suy nghĩ một chút, quả đúng hắn luyện Trập Long Miên, lại ở trong này hơn hơn vài giờ không chút thanh âm, đương nhiên làm cho người khác lo lắng.
"Bất quá. cô đem cái ghế đến làm gì?" Vương Siêu nhìn tới cái ghế phía sau Chu Giai.