Long Phượng Tình Trường
Chương 19
Thành San Hô này cũng có chỗ kỳ lạ, đứng ngoài cửa Tử mạch thanh thì nhìn không rõ, giống như bị ngăn bởi một tầng sương mù, chỉ nhìn thấy ánh sáng mờ mờ ở phía trong, nhưng khi vào thành rồi mới phát hiện đường phố bên trong rộng rãi, người bán hàng rong mua bán tấp nập, ánh châu quang khắp nơi, mấy Giao nương xinh đẹp, người trong tộc Giao nhân dù già trẻ lớn bé gì cũng mặc áo trăng, phía trên có thêm minh châu bảo thạch làm tăng thêm vẻ quý giá.
Trên người tôi đang mặc tấm áo trắng mà Ly Quang tặng, có một Giao nương bơi qua kế bên tôi nhìn chằm chằm vào tấm áo của tôi. Trong lòng tôi thầm kinh ngạc, các loại Thủy tộc với Phi cầm khác nhau, Phi cầm từ trước tới nay đều lấy sắc lông chim trên người để làm đẹp, mà Thủy tộc lại lấy dáng người thon dài ở trong nước, chịu được lực cản nhiều hay ít làm cái đẹp, lại không biết những Giao nương này sao lại nhận ra mà nhìn chằm chằm vào tấm áo trên người tôi.
Ly Quang thấy tôi tò mò nhìn xung quanh, hoàn toàn không chút nào sợ hãi, ý cười trên mặt càng đậm, dịu dàng nói “Thanh Nhi thấy thành San hô của ta có đẹp không?”
Tôi nhìn quanh một lúc, liên tục gật đầu “Giao nương đẹp ơi là đẹp.”
Hắn buồn cười, lại nhìn tôi một lúc, thấy vẻ mặt tôi chân thật không giống như giả bộ, nên nghĩ là tôi khen thật tâm, nhoẻn miệng cười “Nếu như Thanh Nhi thích, hay là ở đây lâu dài, được không?”
Cuộc đời tôi ghét nhất là phải ăn nhờ ở đậu, dù thành San hô này không kém cung Thủy tinh chỗ nào, nhưng không phải chỗ của tôi. Tôi lắc đầu, nghiêm mặt nói “Ở chơi một ít thì được, nhưng ở đây lâu dài thì khogn6 ổn.”
Vẻ mặt hắn âm u, tôi đã thấy, tuy có thể giao bản thân cho bằng hữu tình thâm nghĩa trong này, nhưng tôi cũng đã chịu đủ đau khổ với chuyện ăn nhờ ở đậu này. Bây giờ đã trừ bỏ Ma vương ở núi Nữ Sàng, đương nhiên tôi muốn quay lại núi Nữ Sàng, sửa sang căn nhà tranh của mình rồi ở thôi.
Tôi vỗ vỗ vai hắn, vô cùng cảm kích mà nói “Ngài với ta quen biết đã lâu, ta cũng biết từ trước tới nay ngài vốn lương thiện tốt bụng, không muốn để ta lưu lạc nơi hoang dã đó nên mới mời ta tới ở đây. Nhưng ta cũng không muốn giấu diếm, tuy ta phải ở nhà tranh ở núi Nữ Sàng nhưng chưa bao giờ vui vẻ như vậy. Dù có phải ăn trái dại, uống nước suối, ta cũng muốn quay về chỗ cũ.” Tôi thỏa mãn thở dài một hơi, lại nói “Chuyện ở lại thành San Hô, về sau đừng nhắc nữa nhé. Ngài có tâm thì siêng đi thăm ta là được rồi.”
Trong mắt Ly Quang như có gợn sóng, nhẹ nhàng thở dài “Thanh Nhi….”
Bên cạnh vọng tới một giọng nói trong trẻo, dường như có chút phiền muộn lẫn hoài nghi “Tỷ tỷ… tỷ muốn trở lại núi Nữ Sàng sao?”
Tôi nhướng mày, nhoẻn miệng cười “Đó chính là đất phong thiên đế ban cho tỷ, tuy vô cùng nghèo nàn, nhưng lại không ai quản thúc. Với lại trước nay tỷ vốn một mình đơn độc, không thể so với mọi người có cha mẹ khỏe mạnh, có nhiều huynh đệ tỷ muội nên không thể vô cớ rời khỏi nhà.”
Tuy Bích Dao còn nhỏ tuổi, được Long vương phi nuông chiều từ bé, nhưng vẫn là một đứa bé ngoan, chắc là nhớ lại việc mình vô lễ mới đây, bước hai bước cọ cọ vào tôi, nắm tay tôi, nũng nịu nói “Tỷ tỷ…”
Tôi vỗ vỗ vào bàn tay nàng “Tỷ đều hiểu cả.”
Mắt nàng như bị tôi nhóm lửa, lập tức sáng lên, trên má cũng hây hay đỏ, liếc mắt nhìn Ly Quang một cái rồi thâm mật kéo tay của tôi mà nói “Tỷ tỷ, tỷ đối với Tam ca si mê như vậy, cho dù huynh ấy u mê nhưng vẫn ở lại bên cạnh, hay là bỏ núi Nữ Sàng đó ở lại Long Vương phủ đi?”
Tôi lắc đầu, vừa đi vừa nói “Mặc dù tỷ hiểu muội lo lắng vì bệnh của Tam ca, lại giận tỷ lúc ở trước cửa Tử Mạch Thanh không ngăn cản, làm cho Tam ca của muội bị thương tổn đầu óc, nhưng tỷ với ngài ấy trước nay đều là tình nghĩa huynh đệ…” Cắn cắn môi, trong lòng có chút chua xót, nhớ tới chuyện con rồng ngốc này một lòng một dạ chỉ nhận ra tôi. . . chỉ sợ trong chốc lát không thể báo đáp hết ân nghĩa của hắn. Thấy trong mắt Bích Dao có chút âm ư, nhìn chằm chằm tôi, tôi lại nói “Chỉ mong thủ lĩnh Giao tộc co thể trị cho Tam ca của muội, khi đó tỷ cũng yên tâm mà đi.”
Sắc mặt nàng trắng xanh, giọng nói lạnh lẽo “Sao vậy, tỷ thấy Tam ca của ta bị u mê nên bỏ huynh ấy sao, bỏ luôn tình thâm ý trọng lúc trước mà bám cành cao khác sao?” Ánh mắt như có như không nhìn Ly Quang.
Tôi bị ngôn ngữ sắc bén của nàng làm cho hoảng sợ, chỉ cảm thấy từ trước tới nay vẫn không hiểu được vị tiểu công chúa Đông Hải này, rút tay ra khỏi tay nàng, ra sức làm dịu lửa giận trong lồng ngực, nói “Bích Dao, ta với Tam ca của muội quen biết cũng không phải một hai ngày, ân oán trong đó muội không hiểu, ta không nghĩ là muội có quyền chỉ trích ta đâu!”
Thân hình của tôi cao hơn nàng một cái đầu, lúc này ngẩng cao đầu mà liếc nàng một cái, thấy nàng cắn chặt môi gần chảy máu, trong lòng vừa đau vừa tức giận. Lúc trước ở núi Đan Huyệt tôi chẳng chịu dễ dàng bỏ qua cho ai, nàng chẳng qua là nói trúng tâm sự tôi giấu kín trong lòng nên tôi thẹn quá hóa giận sao?
Quả thật Nhạc Kha luôn bảo vệ tôi, không tiếc xả thân cứu giúp, nhưng trước giờ hắn là một tên ngốc, Long Vương phi cũng nói Long tam thái tử thật sự là một bào thai vô hồn, đại pháp chiêu hồn gọi tới cũng không biết là cô hồn nào, lai lịch không rõ. Ngay cả tôi cũng không đoán được, lại nhớ tới chuyện xem được trong kính Côn Lôn, hồn phách này là tiểu long tử thiên giới được mẫu thân nhặt được, tôi rất muốn mở miệng gọi hắn một tiếng “Tiểu cữu”. Mặc dù Tiên giới không coi trong lễ pháp như phàm giới, không có quan hệ thì không nhận thân thích.
Tôi chẳng qua chỉ là một con chim loan cô độc, không có cha mẹ làm chỗ dựa, cũng không có huynh đệ bảo vệ, nếu như tôi lại chung tình với một con rồng ngốc, thì cũng chẳng cần sống ở tử hải bát hoang này nữa làm gì, chỉ mong một ngày nào đó gặp phải ma vương hay ác thú, bị nuốt vào bụng, không để lại miếng xương nào.
Bởi vậy, cho dù lúc này lòng tôi vô cùng biết ơn con rồng ngốc đó, cũng có ý tứ với hắn, nhưng cũng không thể chống lại gió lạnh tận xương ở núi Nữ Sàng, lòng dần lạnh lẽo.
Bích Dao chỉ trích tôi như vậy, làm tôi vừa giận vừa buồn.
Tôi không có khả năng chỉ vì ở bên chăm sóc con rồng ngốc này mà ký kết lương duyên vạn năm, phiền muộn trong lòng không biết nói sao, ánh mắt có chút lạnh lùng. Nàng và tôi nhìn chằm chằm nhau khá lâu, cuối cùng không nhịn được, “Oa” một tiếng khóc to.”Mấy ngày trước tôi bị mẹ của nàng dùng nước mắt oanh tạc, lúc này lại bị nàng hành hạ như vậy, hai bên Thái dương đập thình thịch, đi tới trước Ly Quang “Là khách của ngài thì phải nhanh chóng tới chào cha mẹ ngài cho khỏi thất lễ, đi thôi.”
Bích Dao nghe thấy lý do này của tôi thì ngừng khóc.
Từ đầu tới cuối, Nhạc Kha giống như một người vô hồn, ngơ ngác nhìn tôi và Bích Dao náo loạn mất hết thể diện, hoàn toàn không có phản ứng gì.
Tôi từng nghe nói, nếu như Đại pháp chiêu hồn thành công, sau này hồn phách hợp nhất, cuộc sống về sau không có gì khó khăn. Nhưng nếu như đại pháp chiêu hồn không thành công, không thể đem ba hồn hợp nhất lại, sợ là hậu hoạn về sau không thể lường. Lúc này tôi nhìn tình trạng của Nhạc Kha, giống như là hồn phách sắp rời khỏi thân thể, gấp gáp đẩy vai Ly Quang “Ly Quang, ta thấy Nhạc Kha không được ổn, mau mau đi tìm thủ lĩnh.”
Thủ lĩnh Giao nhân rất uy nghiêm, ánh mắt lạnh lùng, trán Ly Quang đẫm mồ hôi, trên mặt có chút sợ hãi.
Nếu như tôi biết trước là hắn sợ phụ thân như vậy, chắc sẽ không cầu xin hắn làm gì, bắt hắn dẫn ba người chúng tôi tới Vương Cung Giao tộc. Nhưng hắn lại ngoái đầu nhìn tôi cười, có ý an ủi, làm tôi không biết phải làm thế nào cho phải.
Trước đây tôi và Bích Dao cũng đã từng gặp vị tộc trưởng này, nhưng lúc này thấy ông ngồi ở ngai vàng mà làm ảo thuật, làm cho Nhạc Kha và ông bị vây trong sương mù, hai người chúng tôi đều ngạc nhiên nhìn vào màn sương mù kia.
Tôi lo lắng bất đắc dĩ, đợi một lúc sương mù kia tan đi, thủ lĩnh Giao nhân đứng dậy, đầu đầy mồ hôi, vẻ mặt nghiêm trọng, Nhạc Kha đang ngủ say dưới ngai vàng của ông.
Bích Dao vẫn còn là một tiểu cô nương, quan tâm huynh trưởng, vội vàng bước tới hỏi “Giao nhân bá bá, Tam ca của con sao rồi?”
Thủ lĩnh giao nhân trầm tư nói “Dao nhi có biết lệnh huynh chỉ có một hồn phách không?”
Một tiếng “A” bật ra từ miệng Bích Dao “Giao nhân bá bá muốn nói là hồn phách của Tam ca không được đầy đủ?”
Tôi từng nghe nói, phải có ba hồn bảy vía mới gọi là đầy đủ, Long vương phi cũng nói Nhạc Kha là một bào thai vô hồn, nhờ Long vương làm thuật chiêu hồn nên hắn mới có hồn phách.
Tuy Long vương phi nói thuật chiêu hồn không được thành công lắm, nhưng nếu theo lời nói của thủ lĩnh Giao nhân thì đâu chỉ là không thành công, thật là vô cùng thất bại ấy chứ!
Bộ tộc Giao nhân và Long tộc ở Đông Hải cùng sinh sống ở một khu vực, trước nay đều cùng chung vinh quang, hoạn nạn. Tôi thầm nghĩ chắc là thủ lĩnh Giao nhân cũng có biết chút ít chuyện của Đông Hải Long Vương, ông cau mày nói “Dao Nhi có chuyện không biết, năm đó lúc phụ vương ngươi làm thuật chiêu hồn, bổn vương không có đây, mấy năm nay thấy sắc mặt của Tam Long tử khá tốt nên cũng không xem kỹ. Bây giờ xem lại, ở trong ba hồn của hắn có hai hồn không biết từ đâu, một cái hồn khác lại bị giam ở một chỗ tối như mực, pháp thuật của người giam giữ này rất cao minh, ta cũng không thể vào, chỉ cảm giác như vậy.”
Trong lòng tôi chợt bừng tỉnh đại ngộ.
Nơi tối đen như mực đó chính là trong tấm kính Côn Lôn của tôi, Nhạc Kha ở trong kính mang tôi tới một tòa nhà nhỏ, chỉ là trong cái hòm trong căn nhà đá có một thân xác khác, chẳng lẽ chính là thân xác của một linh hồn trong người Nhạc Kha?
Nếu như có tới hai hồn phách khác, chẳng lẽ một trong đó là người tôi đã gặp trong kính Côn Lôn?
Long Tam thái tử này lúc thì rõ ràng dứt khoát, lúc thì trêu hoa ghẹo nguyệt, chẳng lẽ là do hai hồn phách này bài xích lẫn nhau, không thể hòa hợp? Nhưng hai linh hồn này có thể trao đổi ở trong kính Côn Lôn, vậy tại sao Long tam thái tử mà tôi quen không những dễ quên mà tính cách còn hoàn toàn khác biệt?
Lẽ nào vì hai hồn phách này đều niêm phong trí nhớ của mình nên Long Tam thái tử này mới bị bệnh dễ quên?
Tôi vừa đứng vừa âm thầm suy đoán, đưa tay sờ sờ kính Côn Lôn ở trong áo, thì ra Nhạc Kha lúc ở với tôi tỉnh táo là do kính Côn Lôn này?
Ban đầu lúc ở núi Nữ Sàng, tôi bị Ma vương đánh cho gần hồn phi phách tán, hắn biết kính Côn Lôn này là bảo vật có thể giữ hồn phách nên lén tặng cho tôi, hai trăm năm canh giữ bên cảnh tôi mới có thể làm cho hồn phách của tôi tụ lại… con rồng ngốc này!
Trong lòng tôi kinh sợ, cũng không biết làm sao. Nhưng trong mắt đã loang loáng hơi nước, vội vàng quay đầu lặng lẽ lau.
Lại nghe thủ lĩnh Giao nhân lại nói “Hôm nay một hồn phách trên người hắn bị Tử mạch trên cửa làm tổn thương, nên thần trí không rõ ràng, không nhận ra ai. Bổn vương chữa lại hồn phách này cho hắn, mong là sau này có cơ duyên, có thể gọi hai hồn phách kia về thì hắn lại bình thường khỏe mạnh.”
Bích Dao trợn mắt nhìn tôi “Đều tại ngươi, xúi Tam ca ta đi lấy Tử Mạch.”
Lúc này trong lòng tôi vừa đau vừa xót xa, lần đầu tiên có cảm giác này trong gần vạn năm qua, không những cảm thấy cảm giác này xa lạ, còn mang theo một chút ngọt ngào khó nói nên lời, còn có một chút khổ sở trong lòng, cũng không biết người nào nhốt hồn phách của Nhạc Kha ở trong hòm trong nhà đá, pháp thuật cao tới nỗi phải làm cho thủ lĩnh Giao nhân cũng đành bó tay ?
Còn tiểu nha đầu này giận dữ như vậy, mặc dù không phải tôi xúi Nhạc Kha đi lấy Tử Mạch bảo thạch, nhưng chuyện hắn đi lấy không phải là không có quan hệ với tôi, bị nàng tức giận như vậy, trong lòng tôi cũng rất khổ sở.
So với ân huệ của Nhạc Kha dành cho tôi, chút chuyện nhỏ này thật chẳng đáng nhắc tới.
Chắc là Ly Quang nghĩ tôi đang đau đớn trong lòng nên lặng lẽ nghiêng người nói thầm với tôi “Thanh Nhi đừng buồn, Long tứ công chúa còn nhỏ tuổi, lời nói có lúc không đúng chừng mực, đây không phải lỗi của nàng. Tử Mạch bảo thạch kia bắt hồn, Nhạc Kha chỉ có một hồn, chỉ cần đứng trước cửa thì không thể tránh được.”
Tôi thấy hắn có ý tốt, gật đầu lung tung “Ta hiểu, ta hiểu là nàng chỉ khổ sở trong lòng thôi.”
Lại tiến tới chỗ Nhạc Kha, nếu như tôi đoán không lầm, không lâu sau sẽ tìm được cao nhân mà chiêu toàn bộ ba hồn của hắn về.
Nếu như một hồn phách trong cơ thể Long Tam Thái tử này chính là long tử của Thiên đế, là người đóng vai “Tiểu cữu” của tôi, bây giờ hắn đang ngủ say trong hòm thì phải làm sao cho tốt?
Trong khoảnh khắc, tôi cảm thấy mình không biết làm sao giữa tình với nghĩa, thân thể này của Tam điện hạ của Đông Hải long Vương là vô hồn, nếu như năm đó hồn phách được gọi tới là hồn của “Tiểu cữu” nhưng “Tiểu cữu” lại không chết mà chỉ bị nhốt trong hòm, nếu một ngày hắn tỉnh lại, chắc chắn sẽ chiêu hồn phách của mình về.
Lúc đó, Tam điện hạ vô hồn này bị phản phệ, thân thể chắc chắn cũng không thể cầm cự lâu.
Trong lòng tôi hỗn loạn, giống như một đống sợi rối mòng, lấy đầu này cầm đầu kia thì bị quấn quanh, trong lòng có bí mật mà không thể nói với ai, Ly Quang gọi tôi liên tục ba tiếng, tôi mới nghe thấy. Đành phải theo Giao nương và Bích Dao đỡ Nhạc Kha tới tẩm điện của Ly Quang, lúc này mới có thể ngồi xuống một chút.
Ly Quang ngồi trên ghế san hô bên cạnh tôi, nhẹ giọng an ủi “Thanh Nhi, nàng không cần lo lắng, ta nghĩ chắc hai ngày nữa là Nhạc Kha tỉnh lại thôi. Ảo thuật của Phụ vương rất cao, ông đã nói đã chữa cho hồn phách của Nhạc Kha thì chắc chắn sẽ tốt hơn. Chờ huynh ấy tỉnh lại, đương nhiên có thể nhận ra ta và nàng.”
Vẻ mặt Bích Dao không tốt, ngồi xuống kế bên Ly Quang, nói “Tỷ tỷ nếu nhớ mong ca ca như vậy, hay là vĩnh viễn ở lại bên cạnh huynh ấy đi?”
Ánh mắt của Ly Quang thảng thốt nhìn tôi.
Trong lòng tôi đang thầm nghĩ về chân tướng, cảm thấy đề nghị của Bích Dao thật đơn giản quá, nếu có thể đơn giản như vậy, yêu cầu này của nàng không hẳn là không thể. Nhưng nàng muốn ta ở cạnh là hồn phách của Nhạc Kha hay là thân thể của Long tam điện hạ?
Sợ là ngay cả bản thân tôi cũng không hiểu rõ.
Tôi lắc đầu, cười nói “Ta cũng vô cùng quý mến Ly Quang, chẳng lẽ cũng phải vĩnh viễn ở với Ly Quang?”
Sắc mặt của nàng đại biến, phẩy mạnh tay áo một cái, bỏ đi.
Ly Quang cười nhẹ, thở dài “Thanh Nhi, nàng thật là bướng bỉnh!”
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp