Long Huyết Chiến Thần
Chương 17: Truy tầm linh dược
"Lúc nãy là Phệ Nguyệt yêu lang, lấy thực lực của ngươi chỉ cắn một phát là đi tong."
Thiết kiếm thở phào như trút được gánh nặng, nhưng vẫn không quên đả kích Long Thần.
Long Thần đứng dậy nói:
"Bất kể như thế nào, ta nhất định rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt. Ngươi hãy đi cùng ta, đúng rồi, tên của ngươi là Linh Hi? Ta là Long Thần."
Hoang Vu thú vực là mảnh đất khô cằn nằm ở biên giới Thương Ương quốc và phía nam Ly Hỏa quốc.
Hai nước căn bản không cần thiết lập quân đội phòng ngự ở nơi này, bởi vì đây là thiên đường yêu thú, nhân loại tiến vào khẳng định thập tử nhất sinh.
Đồng thời Hoang Vu thú vực cũng là địa phương tràn ngập thiên tài địa bảo, có thể nói cắm đầu đi lụi cũng thấy được đồ vật có giá trị. Tương truyền Hoang Vu thú vực sở dĩ hoang vu là vì vô số linh vật đã hút cạn thiên địa linh khí ở nơi này.
"A? Cũng may chúng ta không bay xa quá, đoán chừng đi bộ vài ngày là có thể rời khỏi địa phương quỷ quái này."
Long Thần mặc kệ Linh Hi hô hoán, vác kiếm lên vai bắt đầu tìm đường trở về.
Hai người đi chung đã qua một ngày, Linh Hi cũng bất chấp cái gì gọi là nam nữ thụ thụ bất thân, nằm thoải mái trên lưng Long Thần hưởng thụ khoái cảm có “thú cưỡi”.
"Tiểu Hi, đóng cái miệng thúi của ngươi lại cho ta. Suốt một ngày nay ngươi cứ líu ríu không ngừng, còn sợ chúng ta gặp ít phiền toái sao? Ta nói cho ngươi biết, nếu như lão tử chết ở chỗ này, ta nhất định sẽ đem ngươi tiền dâm hậu sát mới cam tâm."
Long Thần giận đến nổ phổi, lớn tiếng đe dọa. Hắn cẩn thận bò sát dưới đất từ từ rời khỏi Hoang Vu thú vực, nhưng mà sau lưng bất thình lình vang lên tiếng nói chuyện, dọa cho hắn giật mình kinh hãi mấy lần.
Lúc trước đã bị Phệ Nguyệt yêu lang uy hiếp tính mạng, hiện tại Long Thần như chim sợ cành cong, tinh thần lúc nào cũng căng thẳng.
"Hừ, tiểu tử thúi, ngươi cho rằng cô nương ta là ngu ngốc sao? Ta đã suy nghĩ cẩn thận rồi, bây giờ ta chính là một thanh kiếm, Linh Hi kiếm, ngươi có thể làm gì bản cô nương?"
Phía trước mắt Long Thần là dãy núi màu xám tro, bầu trời bao la không một gợn mây. Không gian rộng lớn như không có điểm cuối, trong không khí luôn có mùi vị thi thể rửa nát cực kỳ khó chịu.
"Đã sắp qua nửa tháng rồi, ta phải rời khỏi nơi này, đồng thời tăng cường thực lực tới Long Mạch cảnh đệ ngũ trọng. Sau đó đoạt lấy Long Ấn trong đại hội gia tộc, lại còn cái hôn lễ khốn kiếp kia nữa. Ta không thể nào ở mãi trong này, thật là bực mình!"
Linh Hi tùy ý nói một câu:
"Ngươi bây giờ mới Long Mạch cảnh đệ tam trọng, trong vòng nửa tháng căn bản vô pháp đạt tới Long Mạch cảnh đệ ngũ trọng."
Linh Hi lời thật nói thật khiến cho Long Thần có chút nản lòng thoái chí.
Hắn dõi mắt nhìn về phương xa, cảm giác mỗi ngọn núi là một chướng ngại to lớn không thể vượt qua. Cả dãy sơn mạch tựa như tù ngục vây khốn cả đời hắn.
"Không đúng!"
Sau một lát, đầu óc Long Thần bỗng nhiên rộng mở trong sáng, thầm nghĩ trong lòng:
"Núi cao chính là để vượt qua, sông dài vẫn có thể chậm rãi xuôi dòng. Nửa tháng còn chưa tới, ta đây tại sao phải gấp gáp? Phụ thân đã dặn dò trước khi lâm chung, ta nhất định phải hoàn thành ý nguyện của hắn."
Trong lòng hắn dâng lên cảm giác hào hùng vạn trượng.
Có lẽ nhận ra tinh thần Long Thần đột nhiên biến hóa, Linh Hi buồn bực nói:
"Đúng là một tên kỳ quái!"
"Đúng rồi, tiểu Hi, ngươi nói chúng ta là địa phương nhỏ? Thương Ương quốc có tới mười bảy quận, thổ địa mỗi một quận rộng lớn không thể đo đếm. Chỉ riêng Nguyên Linh quận đã có trên trăm cái Bạch Dương trấn rồi."
Linh Hi tức giận nói:
"Ngươi rõ ràng là ếch ngồi đáy giếng, các ngươi đang sống trong địa phương gọi là Vạn Quốc cương vực. Thương Ương quốc chỉ là nước nhỏ, ở trong cương vực phải có hơn vạn. Mà Vạn Quốc cương vực chẳng qua là một khối thổ địa thuộc Long Tế đại lục."
Long Thần bị dọa không nhẹ.
Hắn lắc đầu lia lịa, mở miệng nói:
"Tiểu nha đầu, đừng hòng lừa gạt ta. Trên đời này làm gì có thế giới lớn như vậy, ta nghe nói bên cạnh Thương Ương quốc chỉ có mấy quốc gia mà thôi."
"Tin hay không tùy ngươi, hừ!"
“Rắc!”
Lúc này hắn giẫm lên một cành cây khô phát ra thanh âm khô khốc.
Long Thần không thèm để ý Linh Hi nữa, mà tập trung tinh thần vào việc đi đường. Hoang Vu thú vực toàn là đá núi lởm chởm, tuy rằng đường xá khó đi nhưng nhờ đó hắn có chỗ ẩn thân, tránh bớt nguy hiểm.
“Gào ~!”
Bỗng nhiên phía trước truyền đến từng đợt hung thú gầm thét.
"Tiểu Hi, phía trước đoán chừng có nguy hiểm, nếu không có chuyện gì tận lực không nên nói chuyện."
“Ừ!”
Linh Hi hiển nhiên đã cảm thấy không khí khác thường, nàng biết điều đáp ứng một tiếng.
Long Thần lại vượt núi băng đèo qua thêm nửa ngày, ngẩng đầu lên trời loáng tháng nhìn thấy quang cảnh sáng dần, không còn núi đá lởm chởm và cây khô như trước. Trong lòng hắn nhất thời vui mừng quá đỗi.
"Lấy tốc độ hiện giờ chỉ cần không gặp nguy hiểm, đoán chừng hai ba ngày là có thể đi ra ngoài. Thế nhưng, trước sau cũng lãng phí mất năm ngày, ta chỉ còn có mười ngày tu luyện làm sao đánh lại Dương Linh Nguyệt?"
Hắn chỉ than thở trong chốc lát, sau đó tiếp tục cố gắng lên đường.
Không gặp nguy hiểm cả hai cãi nhau ầm ỉ, tranh thủ tổn hại lẫn nhau càng nhiều càng tốt. Hễ gặp nguy hiểm, hai người câm như hến. Nhờ Linh Hi cảm giác lực cường đại, cho nên bọn họ đều có thể kịp thời tránh né yêu thú.
Thời gian từng ngày trôi qua, Linh Hi cũng biết trong lòng Long Thần gấp gáp, một ngày kia nàng bỗng nhiên lén lút nói:
"Này này, ta ngửi thấy mùi Sơn Yêu Tham, hì hì!"
Long Thần ngây ngốc, hồi lâu sau mới thuận miệng nói:
"Ngửi thấy? Ngươi là chó con sao? Lỗ mũi đủ linh!"
Linh Hi nhất thời tức giận nói:
"Khốn kiếp, người ta hảo tâm giúp ngươi, ngươi lại dám mắng ta là chó con. Ta … ta không giúp ngươi nữa, hừ hừ, để xem ngươi làm gì trên đại hội gia tộc.”
Long Thần vội vàng xin tha, dụ dỗ nàng một trận, ngay cả cô nãi nãi cũng kêu đi ra rốt cuộc chọc tiểu cô nương cười phá lên.
"Như vậy mới được nha! Sơn Yêu Tham là linh dược Hoàng giai trung đẳng, mặc dù phẩm chất không cao, nhưng vẫn có chút ít tác dụng đối với ngươi."
Long Thần âm thầm cười nói:
"Cô nàng này lỗ mũi linh như vậy, sau này nhất định phải giữ bên người, dứt khoát không cho chạy."
Nghĩ đến trong tương lại nhận được một đống lớn linh vật, Long Thần đã quyết định chủ ý. Bản thân Linh Hi đang hưng phấn đi tìm Sơn Yêu Tham không nghĩ tới bởi vì rung động nhất thời đã bị Long Thần liệt vào sổ đen.
"Sơn Yêu Tham là một loại linh vật cổ quái, sau khi sống qua trăm năm sẽ có linh tính và năng lực di động rất là khó tìm. Thế nhưng, chỉ nhiêu đó không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của Linh Hi ta đây."
"Đi bên này, đi bên này, sắp tới rồi. Ai da, mau đuổi theo, nó muốn chạy, bên kia!"
Nhờ có Linh Hi chỉ huy, Long Thần nhanh chóng đuổi theo. Lúc nãy xông qua một tảng đá lớn, hắn đã thấy được cái gọi là Sơn Yêu Tham rồi. Đây là một tiểu nhân cao chừng một thước, toàn thân phát ra tia sáng màu vàng nhạt, chung quanh nó là mùi thuốc nồng nặc khiến cho Long Thần hít thở như say như si.
"Đây là điểm mấu chốt giúp ta giành thắng lợi trên đại hội gia tộc, vô luận thế nào cũng phải bắt được nó."
Dựa vào Tinh Thần chiến thể tăng cường thể lực, Long Thần bộc phát ra tốc độ cực nhanh lao thẳng tới Sơn Yêu Tham.
truyen hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp