Lời Cầu Hôn Mùa Đông (Devil In Winter)

Chương 17


Chương trước Chương tiếp

"Ngài cho gọi em ư, thưa ngài?" Evie đến đứng trước cái bàn trong phòng làm việc nhỏ, nơi Sebastian đang ngồi. Theo yêu cầu của anh, một người hầu đến đưa nàng xuống dưới lầu, hộ tống nàng qua những đám đông tụ tập hỗn độn của câu lạc bộ chật ních người.

Nhân dịp đêm đầu tiên sòng bạc Jenner's mở cửa trở lại, hầu như những người đã và đang muốn trở thành thành viên của câu lạc bộ đã nhất quyết phải xin được giấy phép ra vào. Những đơn thỉnh cầu được chất thành chồng trên bàn trước mặt Sebastian, và có ít nhất cả tá đàn ông đang nóng lòng đợi ở sảnh ra vào để được chứng nhận làm thành viên. Không khí đầy những âm thanh của những lời trò chuyện, tiếng nâng ly chúc tụng, và tiếng nhạc từ một giàn giao hưởng đang chơi trên ban công tầng hai. Để tưởng nhớ Ivo Jenner, rượu sâm banh được phục vụ không hạn chế, làm sực nức thêm cho bầu không khí tận hưởng tự do. Câu lạc bộ đã mở cửa trở lại, và mọi chuyện đều tốt đẹp cho tất cả những quý ông của Luân Đôn .

"Phải, anh đã cho gọi," Sebastian nói để trả lời cho câu hỏi của Evie. "Vì cái quái gì mà em vẫn còn ở đây? Lẽ ra em đã phải rời đi từ khoảng tám giờ trước rồi."

Nàng không hề nhăn mặt khi nhìn chăm chăm vào khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc của anh. "Em vẫn đang thu xếp hành lý."

"Em đã thu xếp hành lý từ ba ngày nay. Em không sở hữu nhiều hơn là sáu bộ váy áo. Những đồ dùng ít ỏi của em sẽ đựng vừa trong một cái va li nhỏ. Em đang kéo dài thời gian, Evie."

"Thì có khác biệt gì đối với anh chứ?" nàng đốp lại. "Trong hai ngày qua anh đối xử với em cứ như thể em còn không tồn tại. Em khó mà tin được anh thậm chí còn nhận ra em vẫn đang ở đây."

Sebastian chiếu vào nàng cái nhìn đăm đăm sắc như dao trong khi anh đấu tranh để làm chủ cơn giận đang trào lên. Không nhận thấy nàng à? Chết tiệt nó đi, anh sẽ trả cả một gia tài để điều đó trở thành sự thật. Anh đã bị tra tấn bởi mỗi lời nói và cử chỉ của nàng, luôn luôn thèm khát dù chỉ một hình ảnh ngắn ngủi về nàng. Giờ đây, nhìn thấy nàng, cơ thể với những đường cong xinh đẹp được che đậy cẩn thận trong bộ váy nhung đen, đã đủ để khiến cho anh nổi điên. Màu đen nghiêm trang thường khiến cho phụ nữ trông mộc mạc và buồn tẻ, nhưng đối với nàng, màu đen cho da nàng sắc trắng mịn như kem, và mái tóc nàng sáng rực như ngọn lửa. Anh muốn đem nàng vào giường, và yêu nàng cho đến khi sự cuốn hút bí hiểm quỷ ám này bị thiêu đốt trong luồng nhiệt hừng hực đó. Anh cảm thấy bị xâm chiếm bởi điều gì đó, một kiểu băn khoăn nồng cháy cho anh cảm giác như một căn bệnh... khiến anh đi từ phòng này sang phòng khác và rồi lại quên mất mình muốn gì. Anh chưa bao giờ như thế này...phân tâm, sốt ruột, đau đớn khổ sở vì khao khát.

Anh phải rảnh tay khỏi nàng. Evie phải được bảo vệ khỏi những hiểm nguy và không khí trụy lạc của câu lạc bộ, cũng như nàng phải được bảo vệ khỏi anh. Nếu bằng cách nào đó anh có thể giữ cho nàng được an toàn, và chỉ gặp nàng theo một kiểu viếng thăm hạn chế...thì đó là giải pháp duy nhất.

"Anh muốn em rời khỏi đây," anh nói. "Mọi thứ đã được chuẩn bị cho em ở nhà. Em sẽ thoải mái hơn khi ở đó. Và rồi anh sẽ không phải lo lắng xem em có thể vướng vào kiểu rắc rồi nào." Đừng dậy, anh đi đến cửa, cẩn thận giữ một khoảng trống cần thiết giữa họ. "Anh sẽ cho gọi một cỗ xe. Trong vòng mười lăm phút nữa, anh muốn em phải ngồi trong đó."

"Em chưa ăn tối. Cho phép em ăn bữa tối cuối cùng chẳng lẽ lại là đòi hỏi quá nhiều?"

Dù không nhìn nàng nhưng Sebastian có thể nghe được âm vực thách thức trẻ con trong giọng nàng, và nó làm trái tim anh đau nhói...trái tim mà anh đã luôn tin rằng chẳng là gì ngoài một múi cơ làm việc hiệu quả.

Anh không bao giờ nhớ được liệu anh có ý định cho phép nàng ở lại ăn tối hay không, bởi vì ngay lúc đó anh thấy Cam đi tới phòng làm việc...cùng với một dáng người không thể lẫn vào đâu được của ngài Bá Tước Westcliff. Xoay người sang bên, Sebastian kéo lê những ngón tay anh qua mái tóc. "Khỉ thật," anh lầm bầm.

Evie đến với anh ngay lập tức. "Có chuyện gì ạ?"

Sebastian trút bỏ mọi cảm xúc khỏi gương mặt anh. "Tốt hơn là em nên rời đi," anh nói quả quyết. "Westcliff đang ở đây."

"Em sẽ không đi đâu hết," nàng nói ngay tức khắc. "Westcliff là một quý ông lịch thiệp và sẽ không đánh nhau trước mặt một quý cô."

Sebastian bật ra một tiếng cười nhạo báng. "Anh không cần phải trốn sau váy của em, cưng à. Và anh ngờ là cậu ta đến đây để đánh nhau—chuyện đó đã được dàn xếp ổn thỏa vào cái đêm anh bắt cóc Cô Bowman rồi."

"Vậy thì ngài ấy muốn gì?"

"Hoặc là để chuyển đến anh một lời cảnh báo, hoặc là để xem xem em có cần được giải cứu hay không. Hoặc là cả hai."

Evie vẫn đứng bên cạnh anh khi Westcliff bước vào phòng làm việc.

Cam là người đầu tiên lên tiếng. "Thưa ngài," anh nói với Sebastian. "Tôi đã bảo ngài bá tước chờ, nhưng ngài ấy—"

"Không có ai bảo Westcliff làm bất cứ điều gì," Sebastian nói khô khan. "Ổn cả rồi, Cam. Trở lại sòng bạc xúc xắc đi, nếu không mọi chuyện ngoài đó sẽ hỗn loạn hết cả lên. Và đưa Lady St. Vincent đi với cậu."

"Không," Evie nói ngay lập tức, ánh mắt lo lắng của nàng chuyển từ gương mặt chế nhạo của Sebastian đến khuôn mặt trơ như đá của Westcliff. "Em sẽ ở lại." Quay sang Ngài Westcliff, nàng đưa tay cho anh. "Thưa ngài, em rất thường nghĩ về Lillian...Em hy vọng cô ấy khỏe?"

Westcliff nghiêng mình qua tay nàng và nói với chất giọng gai góc đặc trưng của anh. "Hoàn toàn khỏe. Cô ấy muốn cô đến ở với chúng tôi, nếu cô muốn."

Dù mới vài phút trước Sebastian đã dọa nạt buột nàng rời khỏi câu lạc bộ, nhưng ngay lập tức lòng anh ngập đầy giận dữ. Tên khốn kiêu ngạo. Nếu cậu ta định đi đến đây và chộp nàng đi ngay dưới mũi anh thì—

"Cám ơn, thưa ngài," Evie nhẹ nhàng trả lời khi nàng nhìn chăm chú vào khuôn mặt với những đướng nét mạnh mẽ của Westcliff. Anh có mái tóc màu đen, và đôi mắt tối đến mức khó mà phân biệt được mống mắt và đồng tử. "Ngài thật tử tế. Và em rất muốn được đến thăm sớm thôi. Nhưng em không cần đến lòng mến khách của ngài vào lúc này."

"Được rồi. Lời mời vẫn để ngỏ. Cho phép tôi được gửi lời chia sẻ với mất mát vừa mới đây của cô."

"Cám ơn ngài." Nàng mỉm cười với Westcliff. Sebastian để ý điều đó với cơn ghen tuông bất chợt.

Với vị trí là người sở hữu một trong những tước vị bá tước lâu đời và hùng mạnh nhất ở nước Anh, Marcus, Lord Westcliff, có dáng dấp của một người đàn ông đã quen được người khác lắng nghe và vâng lời. Mặc dù anh không đẹp trai theo kiểu cổ điển, Westcliff sở hữu một sinh lực tăm tối và thể chất đàn ông cường trán khiến cho anh nổi bật lên ở bất cứ cuộc hội họp nào. Anh là một người ưa thể thao và phi ngựa thục mạng, được biết đến là người luôn thử thách những giới hạn của bản thân. Thật ra, Westcliff tiếp cận mọi thứ trong cuộc sống theo cách đó, anh không cho phép bản thân ở dưới mức xuất sắc trong bất cứ việc gì mà anh chọn.

Westcliff và Sebastian đã là bạn từ thuở lên mười, cùng nhau trải qua hầu hết những năm tháng học tập ở trường học nội trú. Ngay cả khi còn là những cậu bé, họ đã có một tình bạn kỳ lạ, bởi vì bản chất của Westcliff là tin tưởng vào đạo nghĩa tuyệt đối, có thể phân biệt đâu là đúng và đâu là sai mà có không có chút khó khăn nào. Sebastian lại thích khởi đầu với những sự việc đơn giản và biến đổi chúng thành thứ gì đó phức tạp điên người, như là một bài thực hành cho trí tuệ sắc sảo của anh. Westcliff luôn luôn lựa chọn con đường thẳng và hiệu quả nhất, trong khi Sebastian chọn con đường hẹp gồ ghề, được sắp đặt tồi tàn sẽ đưa người ta vào mọi kiểu rắc rối trước khi cuối cùng cũng đến được đích ngắm của họ.

Dù vậy, hai người bạn hiểu nhau vì họ cùng lớn lên dưới sự ảnh hưởng của những người cha đầy thủ đoạn và thiếu lòng trắc ẩn. Họ cùng chia sẻ một cái nhìn không ảo tưởng tương tự nhau về thế giới xung quanh, hiểu rằng họ chỉ có thể tin tưởng được một vài người. Và giờ, buồn bã nghĩ lại, Sebastian biết mình đã đập vỡ lòng tin của Westcliff đến mức không thể hàn gắn được nữa. Lần đầu tiên trong cuộc đời, anh nhận thức được một điều gì đó day dứt làm anh phát bệnh mà anh chỉ có thể gọi tên nó là hối tiếc.

Tại cái quái gì mà anh lại chú ý vào Lillian Bowman chứ? Khi anh nhận ra Westcliff đã phải lòng cô gái đó, tại sao anh không tự nhận lấy rắc rối mà đi tìm một nữ thừa kế khác để kết hôn? Anh đã là một thằng ngốc vì không nhận thấy Evie. Hồi tưởng lại, Lillian chẳng đáng để hủy hoại một tình bạn. Tận sâu bên trong, Sebastian buộc phải thừa nhận rằng thiếu vắng Westcliff trong cuộc đời anh cứ như một vết phồng rộp trên da chân thường xuyên bị xây xát và sẽ chẳng bao giờ hoàn toàn lành lặn.

Sebastian chờ cho đến khi cánh cửa đã khép lại sau lưng Cam. Rồi anh choàng một cánh tay đầy sở hữu qua vai Evie và nói với người bạn cũ. "Trăng mật thế nào?" anh chế nhạo.

Westcliff làm ngơ câu hỏi đó. "Trong hoàn cảnh này," anh nói với Evie, "tôi thấy cần thiết phải hỏi—có phải cô đã kết hôn vì bị ép buộc?"

"Không," Evie trả lời sốt sắng, nhích đến gần bên Sebastian hơn như thể nàng đang cố che chắn cho anh. "Thật đấy, thưa ngài, là ý của em. Em đã đến nhà ngài St. Vincent để hỏi xin sự giúp đỡ của ngài ấy, và ngài ấy đã giúp em."

Vẻ không tin, Westcliff nói cộc lốc, "Chắc chắn vẫn còn những con đường khác cô có thể đi."

"Không có lối thoát nào mà em có thể thấy vào lúc đó." Cánh tay mảnh khảnh của nàng trượt quanh eo Sebastian, khiến cho hơi thở anh đứt quãng vì ngạc nhiên. "Em không hối hận vì quyết định của mình," anh nghe Evie nói với Westcliff rất kiên quyết. "Em sẽ làm thế một lần nữa mà không hề do dự. Ngài St. Vincent rất tử tế với em."

"Cô ấy đang nói dối đấy, dĩ nhiên," Sebastian nói với một tiếng cười nhẫn tâm, trong khi nhịp đập tim anh bắt đầu xáo động gấp gáp trong các mạch máu. Với cơ thể mềm mại của Evie rúc vào bên người anh, anh có thể cảm nhận được hơi ấm của nàng, mùi hương trên da nàng. Anh không thể hiểu được tại sao nàng lại cố gắng bảo vệ anh. "Tôi cư xử với cô ấy như một thằng khốn," anh thẳng thừng nói với Westcliff. "Thật may mắn cho tôi là Phu nhân St. Vincent đã bị gia đình ngược đãi quá lâu đến mức không có lấy một ý niệm thế nào là được đối đãi tốt."

"Điều đó không đúng," Evie nói với Westcliff. Không ai trong hai người họ liếc nhìn Sebastian lấy một lần, làm cho anh điên tiết vì bị gạt ra ngoài cuộc trò chuyện. "Đây là một quãng thời gian khó khăn, như ngài có thể hình dung. Em đã không thể sinh tồn được nếu không có sự nâng đỡ của chồng em. Ngài ấy đã chăm sóc sức khỏe cho em, và bằng mọi khả năng che chở cho em. Ngài ấy làm việc rất chăm chỉ để bảo toàn công việc làm ăn của cha em. Ngài ấy bảo vệ em khi dượng và bác em cố gắng bắt ép em phải đi với họ trái với ý muốn—"

"Em đi quá xa rồi, cưng," Sebastian nới với nàng trong sự hài lòng xấu xa. "Westcliff biết tôi đủ rõ để chắc chắn là tôi sẽ không bao giờ lao động. Hay bảo vệ bất cứ ai. Tôi chỉ bận lòng với những mối quan tâm của mình thôi." Ang bực mình khó chịu khi không ai tỏ vẻ chú ý những lời nhận xét của anh.

"Thưa ngài," Evie nói với ngài bá tước, "từ những gì mà em nghe được về chồng mình, em tin là nếu ngài ấy hiểu ngài đang yêu Lillian thì ngài ấy sẽ không làm những việc như thế. Đó không phải là lí do để biện hộ cho lối xử sự của ngài ấy, nhưng—"

"Cậu ấy không yêu cô ta," Sebastian hằm hè, đẩy Evie ra khỏi người anh. Bỗng nhiên căn phòng cảm giác như đang thu hẹp lại, những bức tường kéo đến gần cho đến khi chúng có nguy cơ đè nghiến anh trong một gọng kìm chí tử. Chết tiệt nàng đi vì cố gắng xin lỗi thay cho anh! Và quỷ bắt nàng vì dựng lên một tình cảm yêu mến giả tạo giữa họ. "Cậu ta không hề tin vào tình yêu gì hơn tôi hết." Anh trừng mắt với Westcliff. "Đã bao nhiêu lần cậu nói với tôi rằng tình yêu là một ảo tưởng của những gã đàn ông muốn làm cho sự cần thiết của hôn nhân trở nên dễ chịu hơn?"

"Tôi đã sai," Westcliff nói. "Tại sao cậu lại nổi giận?"

"Tôi không—" Sebastian bỏ lửng câu nói khi anh nhận thấy anh đang tuôn trào. Anh nhìn qua Evie và cảm nhận được sự hoán đổi vị trí choáng váng giữa họ...nàng, hoa-bên-lề hay lắp bắp, giờ điềm tĩnh và trầm lặng...và anh, luôn luôn lạnh nhạt và bình tĩnh, giờ bị giáng cấp thành một gã ngu ngốc khích động. Và lại ngay trước mặt Westcliff, người đang quan sát hai người họ trong sự nghiên cứu tỉ mỉ.

"Phải làm gì để tống khứ em đây?" Sebastian đột ngột hỏi Evie. "Cứ đi với Westcliff, nếu em không muốn đến ngôi nhà trong thành phố. Tôi chẳng quan tâm cái đếch gì chỉ cần em đi khuất mắt tôi."

Đôi mắt nàng mở to, và mặt nàng rúm lại như thể nàng bị phóng một mũi tên. Nhưng nàng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, hít vào một hơi thở sâu và thở ra đều đều. Sebastian quan sát nàng, anh gần như bị choáng ngợp bởi thôi thúc mạnh mẽ muốn quỳ xuống trước mặt nàng và xin nàng tha thứ. Nhưng thay vào đó, anh chỉ đứng đóng băng tại chỗ khi nàng đi đến cánh cửa.

"Evie—" anh lầm bầm.

Nàng ngó lơ anh và rời đi, so vai khi bước ra khỏi phòng làm việc.

Sebastian nắm hai bàn tay lại thành nấm đắm trong khi ánh mắt anh dõi theo nàng. Sau một vài giây, anh buột mình phải nhìn sang Westcliff. Người bạn cũ đang nhìn anh chăm chăm bằng ánh mắt chất chứa không phải với lòng căm hận, mà với điều gì đó như sự thương cảm miễn cưỡng. "Không phải những gì tôi nghĩ mình sẽ thấy," Westcliff nói trầm tĩnh. "Cậu không phải là chính mình nữa, Sebastian."

Đã rất nhiều năm rồi kể từ khi Westcliff gọi anh bằng tên. Những người đàn ông, ngay cả là anh em hay bạn bè thân thiết nhất cũng gần như luôn luôn gọi nhau bằng họ hoặc bằng tước vị.

"Xuống địa ngục đi," Sebastian càu nhàu. "Chắc hẳn đó là lí do cậu đến đây tối nay, để nói với tôi câu đó. Nếu là thế thì cậu đã muộn chừng một tháng."

"Đó đã là ý định của tôi," Westcliff thừa nhận. "Giờ thì, tôi quyết định sẽ ngồi lại và uống một ly rượu trong khi cậu nói cho tôi nghe cậu đang làm cái quái quỷ gì ở đây. Để bắt đầu thì cậu có thể giải thích tại sao cậu lại gánh lấy trách nhiệm điều hành một sòng bạc."

Đây là thời điểm tồi tệ nhất để ngồi lại và nói chuyện trong khi câu lạc bộ lại đang quá đông—nhưng đột nhiên Sebastian chẳng quan tâm. Dường như cả thế kỷ đã trôi qua từ khi anh trò chuyện với ai đó hiểu rõ mình. Mặc dù Sebastian không có bất kì ảo tưởng nào về tình bạn giờ đã thành một mớ rối ren lộn xộn của họ, nhưng ý nghĩ được bàn bạc với Westcliff, thậm chí là một Westcliff không tỏ ra thân ái đi nữa, thì cũng là một sự khuây khỏa khó tả. "Được rồi," anh làu bàu. "Chúng ta sẽ nói chuyện. Đừng rời đi. Tôi sẽ quay lại ngay—tôi không thể để vợ mình quanh quẩn trong câu lạc bộ mà không có ai hộ tống."

Anh rời khỏi phòng với những bước sải dài và đi tới sảnh ra vào. Không thấy dấu hiệu nào của hình dáng Evie trong bộ váy màu đen, anh đoán rằng nàng đã đi qua một đường trung gian, có lẽ là qua một căn phòng ở gian giữa. Anh ngừng lại trước một trong những ngưỡng cửa uốn cong và nhìn lướt qua biển người. Mái tóc sáng rực của Evie khiến cho việc nhận diện nàng thật dễ dàng. Nàng đang hướng tới góc khuất nơi Cam đang ngồi. Khi nàng đi qua, những thành viên của câu lạc bộ dời đi để nhường lối cho nàng.

Sebastian đuổi theo nàng chầm chậm lúc đầu, rồi với một sự hối hả tăng lên. Anh đang ở trong một trạng thái khác thường, đấu tranh để thấu hiểu chính mình. Anh luôn luôn thành thạo trong việc đối đãi với phụ nữ. Vậy thì tại sao anh lại không thể khách quan khi có liên quan đến Evie? Anh bị ngăn cách khỏi người mà anh muốn hơn hết mọi thứ, không phải bởi khoảng cách thật sự mà bởi một quá khứ vấy màu trụy lạc. Để cho bản thân có một mối liên hệ với nàng...không, điều đó là không thể. Tội lỗi của anh sẽ nhấn chìm nàng như mực đen loang trên giấy da trắng tinh khiết, cho đến khi màu trắng bị phá hủy hoàn toàn. Nàng sẽ trở thành một kẻ hay chỉ trích nhạo báng gay gắt...và nàng càng hiểu về anh nhiều hơn thì nàng sẽ càng khinh rẻ anh.

Cam đang ngồi trên một cái ghế đẩu cao để quan sát những cái bàn diễn ra trò chơi xúc xắc, và nhận thấy Evie đang đi tới. Anh quay người trên ghế để đối mặt với nàng, rồi đặt một chân xuống sàn. Mái đầu đen của anh ngẩng lên, và anh để cho ánh mắt mình lướt khắp đầu bên kia căn phòng, luôn cảnh giác như mọi khi với những gì đang diễn ra xung quanh. Bắt gặp Sebastian, Cam gật nhẹ đầu để tỏ rõ anh sẽ giữ nàng lại cho đến khi Sebastian đi đến chỗ họ.

Cam quan sát căn phòng một lần nữa, một nét nhăn kéo chùng hai hàng lông mày đen của anh. Hai vai anh hơi căng lên, như thể tóc trên gáy anh đang nhoi nhói khó chịu, và anh xoay người để nhìn qua vai mình. Không thẩy ai ở sau lưng, anh bắt đầu ngồi lại trên ghế. Nhưng dường như có một bản năng mách bảo nào đó khiến anh xem xét kỹ đám đông, như thể cái nhìn của anh bị hút bởi một phiến nam châm...Anh tình cờ nhìn lên gian phòng tầng hai...và Sebastian thấy chàng trai tập trung lên đó với sự dữ dội sắc bén đột ngột.

Thoát khỏi đám đông, Sebastian nhìn theo ánh mắt sửng sờ của Cam, và thấy một người đàn ông tối tăm, chắc nịch đang đứng ở phía đông ban công nhìn xuống tầng trệt. Anh ta xộc xệch và bụi bặm, mái tóc đen bết dính lên hộp sọ hình dáng như viên đạn rất đặc trưng của anh ta. Joss Bullard, Sebastian nhận ra ngay lập tức...nhưng làm thế nào anh ta có thể đi vào câu lạc bộ mà không bị nhận ra? Chắc là phải qua một lối vào bí mật. Câu lạc bộ có nhiều lối vào và đường đi nước bước hơn cả một quần khu của loài thỏ. Và không có ai biết nơi này rõ hơn Bullard hay Cam, cả hai người đều đã sống ở đây từ thuở nhỏ--

Những suy nghĩ của Sebastian nổ tung khi anh thấy ánh sáng lóe phản chiếu trên nòng súng trong tay Bullard. Ngay cả ở góc độ này thì mục tiêu của hắn ta cũng rất rõ ràng. Chính là Evie, nàng vẫn đang ở cách Cam khoảng sáu thước.

Bị thúc đẩy bởi bản năng nguyên thủy, Sebastian lao lên trước với tốc độ ánh sáng, trong khi sự sợ hãi gớm guốc đốt cháy lòng anh. Hình dáng Evie trở nên sắc nét và rõ ràng trong tầm nhìn kinh hãi của anh đến mức thậm chí sợi chỉ nhung trên váy nàng cũng có thể nhìn thấy được. Mọi tế bào thần kinh và cơ bắp anh sải ra để với tới nàng, mỗi tiếng đập thình thịch của tim anh nỗ lực đẩy máu đến tay chân anh đang chuyển động nhanh như chớp. Nắm lấy nàng bằng hai bàn tay sợ hãi điên cuồng, Sebastian xoay người anh che chắn cho nàng, và dùng lực đẩy quán tính để đem cả hai người họ nằm xuống sàn.

Tiếng nổ của một phát súng dội lại quanh căn phòng kín. Sebastian cảm thấy một va chạm mạnh bên người anh, cứ như có ai đó đã thụi vào anh một nắm đấm, và một cơn đau dữ dội bùng lên khi một viên đạn chì xuyên thủng thịt da và lớp vải trên người anh, cắt rời một mạng lưới động mạch trên đường đi của nó. Cú tiếp đất mạnh mẽ làm Sebastian choáng váng trong giây lát. Anh nửa nằm lên Evie, cố gắng bao vệ đầu nàng bằng hai cánh tay trong khi nàng cựa quậy bên dưới anh. "Nằm yên," anh thở gấp, giữ nàng trên nền nhà, trong lòng sợ rằng Bullard sẽ bắn phát tiếp theo. "Chờ đã, Evie."

Nàng nằm im vâng lời, trong khi không khí tràn ngập những tiếng ồn...tiếng la ó và tiếng hét...những tiếng bước chân nện rầm rập...

Nâng người lên trên cơ thể nằm sấp của Evie, Sebastian liếc nhìn lên trên ban công tầng hai. Bullard đã rời khỏi. Với một tiếng gầm gừ vì đau, Sebastian lăn người qua một bên và tìm kiếm vết thương trên người nàng, sợ rằng viên đạn cũng đã bắn trúng nàng. "Evie...em yêu...em có bị thương không?"

"Tại sao anh lại đẩy em như thế?" nàng nói, giọng nàng nghèn nghẹt. "không, em không bị thương. Tiếng ồn đó là gì vậy?"

Bàn tay run rẩy anh vuốt lên mặt nàng, đẩy một lọn tóc rối phủ lên mắt nàng ra sau.

Kinh hãi, Evie ngọ nguậy rời khỏi anh và ngồi lên. Sebastian vẫn nằm nghiêng một bên, thở hổn hển, một dòng máu nóng tuôn xuống ngực và eo anh.

Mọi người đang dồn lại để rời khỏi tòa nhà, có nguy cơ giẫm đạp lên hai người đang ở dưới sàn. Bỗng nhiên một người đàn ông đến cúi mình phía trên họ, anh ta đã chen lấn xuyên qua đám đông hỗn độn đang vội vã. Anh ta dùng cơ thể mình như một bức tường thành để giữ cho họ không bị giày xéo. Chớp mắt, Sebastian nhận ra đó là Westcliff. Đầu óc chao đảo, Sebastian đưa tay lên để níu lấy áo khoác của anh.

"Hắn nhắm vào Evie," Sebastian nói giọng khản đặc. Môi anh đã trở nên tê dại, và anh phải liếm môi trước khi nói tiếp. "Giữ cho cô ấy an toàn...giữ cho cô ấy..."

Evie hét lên một tiếng thất thanh khi nàng thấy quầng đỏ thẫm đang lan rộng ra trên áo ngoài của Sebastian và biết là anh đã bị thương. Nàng tấn công những nút áo trên áo khoác ngoài và áo gi-lê của anh, xé rách những đường may trong cơn bấn loạn. Không nói lời nào, Westcliff cởi áo ngoài của mình và lót áo gi-lê của anh thành một bó chặt. Evie xé áo sơ-mi nhuốm máu của Sebastian và tìm thấy vết thương đang tuôn trào ở bên người anh. Khuôn mặt nàng trắng bệch đi và đôi mắt nàng bắt đầu long lanh, nhưng nàng cố gắng làm chủ cơn hoảng hốt và cầm lấy cuộn áo xống của Westcliff thay cho miếng gạc và giữ chặt nó trên vết thương để cầm máu.

Lực ép đó gây ra sự đau đớn cùng cực, Sebastian không thể ngăn được một tiếng rên rỉ. Bàn tay anh vẫn giơ ra trong không trung, những ngón tay hơi nắm lại. Mùi máu tươi trào ra trong không khí. Westcliff nghiêng qua người anh và xem xét đầu ra của viên đạn. "Xuyên thủng," Sebastian nghe anh nói với Evie. "Nhìn từ bên ngoài thì không có một tổn hại động mạch chính nào."

Trong khi Westcliff giữ miếng gạc trên vết thương, Evie di chuyến đến đặt đầu Sebastian vào lòng nàng, nâng niu anh trong những nếp lụa nhung đen mềm mại. Cầm lấy bàn tay anh, nàng nắm chặt. Vòng ôm của tay nàng như níu anh lại, tạo ra một đối trọng với cơn đau đang gặm nhấm trong lồng ngực anh. Sebastian nhìn chăm chăm lên gương mặt nghiêng nghiêng của nàng, không thể đọc được cảm xúc trên đó. Có một ánh sáng sâu sắc kỳ lạ trong mắt nàng, điều gì đó như tình âu yếm hay nỗi sầu muộn...điều gì đó thật hiếm hoi và vô tận. Anh không biết đó là gì. Chưa có ai từng nhìn anh như thế trước đây.

Anh cố gắng nói điều gì đó để xua đi cảm xúc xáo trộn trong ánh mắt nàng. "Đây là hậu quả của việc c..." Anh bị buột phải ngừng lại khi những đợt rùng mình do cơn đau làm anh khó thở. "...cố gắng tỏ vẻ anh hùng đây," anh kết thúc câu nói. "Anh tin là từ nay về sau anh sẽ dính với tính xấu xa thôi. An...toàn hơn nhiều."

Đôi mắt sẫm của Westcliff ánh lên trong một khoảnh khắc bởi cố gắng đùa cợt đó. "Phát bắn đó hướng từ trên ban công xuống," anh nói.

"Người làm cũ...Bullard...sa thải gần đây."

"Cậu có chắc anh ta nhắm vào Phu nhân St. Vincent không?"

"Chắc."

"Có lẽ anh ta đã nghĩ làm hại cô ấy sẽ là cách trả thù cậu tốt nhất."

Trí óc Sebastian đang quay cuồng, khiến cho việc suy nghĩ mạch lạc trở nên khó khăn. "Không..." anh lẩm bẩm. "Chỉ có thể đúng nếu...hắn đã nghĩ tôi quan tâm cô ấy...nhưng mọi người đều biết...không phải tình yêu."

Westcliff chiếu vào anh cái nhìn lạ lùng nhưng không trả lời. Sebastian không thể biết được anh và Evie có dáng vẻ như thế nào vào lúc đó, khi anh nắm chặt bàn tay nàng và để cho nàng nâng niu anh âu yếm như một bà mẹ với đứa con thơ đau ốm. Tất cả những gì mà anh biết là vết thương bên mình anh đau nhức đến không thể chịu được. Những cơn rùng mình không ngớt chạy khắp người cho đến khi răng anh bắt đầu đánh lập cập vào nhau. Anh mơ màng nhận biết được Westcliff rời khỏi một lúc, và ra lệnh cho những người quanh đó, rồi trở lại với một núi những áo khoác ngoài, mặc dù không rõ những người sở hữu có tự nguyện dâng chúng hay không. Mấy cái áo được đặt lên người anh, và Westcliff tiếp tục áp lên vết thương.

Sebastian mất ý thức trong một lúc, và khi anh tỉnh lại, anh cảm thấy bàn tay ấm áp của Evie vuốt ve khuôn mặt lạnh đẫm mồ hôi của anh. "Bác sĩ đang trên đường tới," nàng thì thầm. "Một khi máu bớt chảy, bọn em sẽ đưa anh lên lầu."

Hơi thở anh run rẩy giữa hai hàm răng nghiến chặt. "Rohan ở đâu?"

"Tôi đã thấy cậu ấy chạy đuổi theo Bullard, ngay sau khi phát súng được bắn," Westcliff trả lời. "Thật ra, thì Rohan đã leo lên một cái trụ dẫn đến tầng hai."

"Nếu cậu ta không bắt được tên khốn đó," Sebastian càu nhàu, "thì tôi sẽ làm. Và rồi—"

"Shhh..." Evie dỗ dành, bàn tay kia nàng trượt xuống dưới đụn áo khoác để chạm vào lớp da trần trên ngực anh. Lòng bàn tay nàng đặt lên trên trái tim anh đang đập yếu ớt, và đầu ngón tay nàng sượt qua sợi dây chuyền vàng mà anh đeo quanh cổ. Lần theo sợi dây chuyền, nàng khám phá ra chiếc nhẫn cưới kiểu Scot treo ở đầu dây.

Sebastian đã không muốn nàng biết được anh mang chiếc nhẫn dưới áo. Khích động, anh thì thào, "Chẳng có ý nghĩa gì đâu. Chỉ...muốn giữ nó an toàn—"

"Em hiểu mà," Evie thì thầm, áp bàn tay nàng lên ngực anh một lần nữa. Môi nàng lướt trên trán anh, và hơi thở nàng dịu dàng vuốt ve. Nàng mỉm cười với anh. "Dĩ nhiên là anh nhận ra," nàng nói, "rằng anh đang cho em một cái cớ hoàn hảo để ở lại. Em sẽ chăm sóc cho anh đến khi anh đủ khỏe để tự mình ném em đi."

Sebastian không thể mỉm cười đáp lại. Lòng ngập đầy lo lắng khi nhận ra Evie không an toàn dù ở đây hay ở bất cứ đâu, cho đến khi Bullard bị bắt. "Westcliff," anh thều thào, "Ai đó phải...bảo vệ vợ tôi..."

"Sẽ không có gì xảy ra với cô ấy," Westcliff cam đoan với anh.

Sebastian chăm chăm nhìn lên người bạn trước đây của anh, người đàn ông khẳng khái duy nhất mà anh từng biết, anh thấy khuôn mặt của Westcliff bình thản một cách thận trọng. Họ đều hiểu điều mà Evie quá thiếu kinh nghiệm để suy ra được...rằng mặc dù viên đạn đã không bắn trúng một nội tạng quan trọng nào, nhưng vết thương có thể bị nhiễm trùng. Sebastian sẽ không chết vì mất máu, nhưng có thể anh sẽ chịu thua một trận sốt định mệnh. Và nếu như thế, Evie chỉ còn lại một mình và không có khả năng tự vệ trong một thế giới đầy rẫy những kẻ dã tâm. Những kẻ như anh.

Run rẩy vì lạnh và sửng sốt, Sebastian gượng thốt ra vài lời tuyệt vọng, phải cần đến nhiều lần hít thở anh mới có thể nói. "Westcliff...những gì tôi đã làm trước đây...xin lỗi. Tha thứ...tha thứ..." Anh cảm thấy mắt mình bắt đầu trợn ngược lên, và đấu tranh để giữ mình tỉnh táo. "Evie...giữ cho cô ấy an toàn. Xin cậu..." Anh chìm vào đại dương của những ánh chớp sáng rực, chìm sâu và sâu hơn nữa, cho đến khi những luồng sáng dao động đó tan biến đi và anh lạc vào vùng sâu tối.

"Sebastian," Evie thì thào, đem bàn tay rã rời của anh lên má nàng. Nàng hôn lên những ngón tay anh, nước mắt lăn dài trên mặt.

"Không sao đâu," Westcliff trấn an nàng. "Cậu ấy chỉ bị ngất. Cậu ấy sẽ tỉnh lại ngay thôi."

Nàng bật lên một tiếng nức nở nhỏ, thổn thức trước khi lấy lại tự chủ. "Anh ấy đã chủ ý chắn người cho em," nàng nói sau một lúc. "Anh ấy đã hứng lấy viên đạn đó vì em."

"Có vẻ như thế." Westcliff quan sát nàng đầy suy xét, trong lòng nghĩ rằng có một vài thay đổi thú vị đã diễn ra ở cả hai, Sebastian cũng như người vợ không được chờ đợi của anh, từ khi họ cùng nhau bỏ trốn.

Khi Lillian nghe được tin St. Vincent đã kết hôn với Evangeline Jenner, cô đã tức điên lên, e sợ cho bất cứ loại tổn thương nào có thể xảy đến cho người bạn của cô.

"Tên quái vật đó!"Lillian đã bật ra giận dữ khi họ về đến Luân Đôn từ nước Ý. "Hắn ta lại dám làm thế này với Evie, trong tất cả mọi người...ôi, anh không thể biết được cô ấy mỏng manh thế nào đâu. Hắn ta sẽ cư xử tàn tệ với cô ấy...cô ấy chẳng có biện pháp tự vệ nào, và cô ấy rất trong sáng...Chúa ơi, em sẽ giết hắn!"

"Em gái em đã nói cô ấy không có vẻ bị ngược đãi," Westcliff chỉ ra đầy lý lẽ, mặc dù anh cũng lo lắng vì ý nghĩ có ai đó yếu ớt như Evangeline Jenner bị phó mặc cho St. Vincent.

"Cô ấy chắc là quá sợ hãi để thừa nhận bất cứ điều gì," Lillian nói, đôi mắt sẫm cáu gắt khi cô đi tới đi lui. "Hắn ta có lẽ đã cưỡng hiếp cô ấy. Đe dọa cô ấy. Có lẽ còn đánh—"

"Không, không," Westcliff dỗ dành, ôm cơ thể căng thẳng của cô vào vòng tay anh. "Theo như những gì Daisy và Annabelle nói thì cô ấy có rất nhiều cơ hội để nói với họ cô ấy có bị lạm dụng hay không. Nhưng cô ấy đã không nói gì về điều đó. Nếu em bớt lo lắng khi anh đến câu lạc bộ và đưa cô ấy về nương tựa ở đây thì anh sẽ làm. Cô ấy có thể ở đây với chúng ta tại Hampshire nếu cô ấy muốn."

"Trong bao lâu?" Lillian làu bàu, nép mình sâu hơn vào vòng tay anh.

"Vô hạn định, dĩ nhiên rồi."

"Ôi, Marcus..." Đôi mắt nâu của cô sáng lấp lánh với những giọt nước mắt bất chợt. "Anh sẽ làm điều đó vì em à?"

"Bất cứ điều gì, em yêu," anh dịu dàng nói. "Bất cứ điều gì để làm em hạnh phúc."

Và thế là, Westcliff đến sòng bạc Jenner's vào tối nay để xác định xem Evangeline có phải là một người bị giam giữ trái ý nguyện không. Ngược lại với tất cả những gì anh đã nghĩ, anh tìm thấy một phụ nữ thiết tha muốn ở lại, nàng rõ ràng là có tình cảm với St. Vincent.

Còn về phần St. Vincent, luôn luôn xa cách và lạnh nhạt...thật khó mà tin được người đàn ông đối xử với phụ nữ bằng sự tàn nhẫn ung dung cũng là người vừa mới mạo hiểm mạng sống của mình. Nhận một lời xin lỗi từ một người đàn ông chưa bao giờ biểu lộ dù chỉ là một câu hối lỗi cho bất cứ điều gì, và rồi lại nghe thấy anh ta gần như cầu xin cho vợ anh được bảo vệ, dẫn đến một kết luận không thể tránh khỏi. St. Vincent, ngược lại với những lời cá cược, đã học được cách quan tâm đến ai đó hơn là cho riêng mình.

Hoàn cảnh này thật khác thường. Làm thế nào mà một người như Evangeline Jenner có thể mang lại một sự thay đổi như thế ở St. Vincent, người đàn ông từng trải nhất, thật khó mà hiểu được. Nhưng Westcliff đã học được rằng bí ẩn của cảm xúc không thể luôn luôn được giải thích bằng logic. Đôi khi những khe nứt trong hai tâm hồn trái ngược trở thành những mảnh ghép nối họ lại với nhau.

"Phu nhân—" anh nói dịu dàng.

"Evie," nàng nói, vẫn đang ôm lấy bàn tay chồng nàng áp vào má.

"Evie. Tôi phải hỏi...tại sao em lại đến chỗ St. Vincent, trong tất cả những người khác, với một lời đề nghị kết hôn?"

Dịu dàng hạ bàn tay St. Vincent xuống, Evie mỉm cười buồn bã. "Em đã cần phải tìm cách để thoát khỏi gia đình em, một cách hợp pháp và mãi mãi về sau. Hôn nhân là câu trả lời duy nhất. Và như ngài cũng nhận thấy, ở Hampshire, những người theo đuổi hiếm khi xếp hàng để chờ đón tình quý mến của em. Khi em được biết những gì St. Vincent đã làm với Lillian, em đã rất kinh hoàng...nhưng cũng nhận ra rằng...ngài ấy là người duy nhất mà em biết dường như cũng đang tuyệt vọng như em. Đủ tuyệt vọng để đồng ý bất cứ điều gì."

"Việc cậu ấy điều hành câu lạc bộ của cha em cũng là một phần trong kế hoạch của em chứ?"

"Không ạ, ngài ấy đã quyết định điều đó và em đã rất ngạc nhiên. Thật ra thì, ngài ấy luôn làm em ngạc nhiên kể từ khi chúng em kết hôn?"

"Như thế nào vậy?"

"Ngài ấy đã làm mọi thứ trong khả năng để chăm sóc cho em—cùng lúc đó lại tuyên bố mình dửng dưng lạnh nhạt." Nàng nhìn ngắm khuôn mặt vô ý thức của chồng nàng. "Ngài ấy không hề vô cảm, dù cho ngài ấy có giả vờ thế nào đi nữa."

"Không," Westcliff đồng ý với nàng. "Cậu ấy không vô cảm—mặc dù tôi đã rất nghi ngờ điều đó cho đến tận tối hôm nay."


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...