Lời Anh Muốn Nói (Body Language)

Chương 10


Chương trước Chương tiếp

Mành buông, căn phòng vẫn tối khi đồng hồ reo. Sandy thức giấc ngay tức thì và nằm cho tỉnh táo thêm một khắc, vừa duyệt lịch làm việc trong đầu vừa nghe giai điệu nhạc đồng quê vui vẻ. Tiếng nhạc mất nhiều thời gian hơn mới xâm nhập được vào bộ óc lơ mơ của McCade, anh cựa mình, lầm bầm điều gì đó không rõ rồi vùi mình dưới chăn.

Sandy với qua người anh để tắt đồng hồ, anh bèn chộp lấy cô, kéo chăn qua đầu họ.

“Chào buổi sáng,” anh nói, giọng khàn ngái ngủ. Rồi anh hôn cô, đám râu chưa cạo cọ nhồn nhột vào má cô.

Mình phải dậy. Cả sáng nay toàn họp với hành. Nhưng khi anh hôn tiếp, Sandy cảm thấy mình tan chảy. Mình lại đến muộn lần nữa cho mà xem.

Đã một tuần kể từ khi họ quay về từ Grand Canyon. Đó là một tuần tràn ngập những tiếng cười và ân ái, một tuần để học mọi điều về Clint McCade trên cấp độ mới, một tuần để làm quen với việc thức dậy thấy anh trên giường cô.

Nhưng Sandy không thể làm quen với bất cứ điều gì. Cô không chắc tới bao giờ mình quen được? Có những lúc mọi thứ dường như chẳng hề thay đổi giữa họ. Vào các tối không làm việc muộn, họ ra ngoài giống như trước đây. Họ ăn tối, đi chơi vài ván bi-a hoặc xem phim. Họ cười đùa, trêu nhau như trước đến giờ. Họ là bạn thân - điều đó không thay đổi. Nhưng giờ họ cũng là tình nhân, và Sandy thường quay sang thấy McCade đang nhìn mình. Ánh nhìn trong mắt anh nhắc cô nhớ tới màn ân ái họ đã có đêm qua, và nụ cười anh hứa hẹn lát nữa, khi cuối cùng chỉ có hai người, họ sẽ lặp lại.

Sandy chưa bao giờ hạnh phúc như vậy. Cô ăn mừng hạnh phúc của mình một cách ồn ã, quyết tâm thưởng thức tới giọt cuối cùng. Cô biết nó sẽ không kéo dài mãi mãi, và cô sợ nó sẽ kết thúc sớm hơn hy vọng.

Khi nằm trong tay McCade, trải nghiệm đam mê của họ, cô từ chối nghĩ về tương lai. Nhưng câu hỏi luôn luôn nằm đó, gặm nhấm cô. Bao lâu? Cô sẽ có McCade bao lâu trước khi anh ra đi?

***

McCade phóng xe máy vào phố Scottsdale để mua sắm. Gió đã loại bỏ mọi dấu hiệu của vụ làm dáng khỏi tóc anh, và khi bước vào tiệm kim hoàn nhỏ, anh vừa cào tay trên mái tóc vừa liếc nhìn mình trên tấm gương treo tường. Tóc anh đang dài ra và từ chối bị thuần phục. Nó không còn nằm gọn phía sau nữa mà đang đổ xuống liên tục qua mắt.

McCade nheo mắt lại khi ngó chính mình.

Mặc chiếc quần bò sờn bạc, hình xăm rồng ló ra từ dưới tay áo bó chặt của chiếc áo phông đen cũng đã bạc màu, trông anh lại giống gã McCade trước đây, kẻ cưỡi xe máy đến từ Jersey. Chẳng còn chút nào hình ảnh một tay làm ăn phát đạt đã dự các buổi họp mặt của giới thượng lưu.

Anh cau mày dữ hơn trong gương. Dạo gần đây anh và Sandy thường lang thang ở mấy quán bi-a và quán bar theo phong cách quán-ven-đường. Sandy không phàn nàn gì, nhưng rất có thể cô cảm thấy không thoải mái ở những nơi đó, giống như cảm giác của anh khi đứng chuyện trò trong quán bar kiểu cách của các câu lạc bộ. Anh cảm thấy một thoáng tội lỗi, nhói đau vì bứt rứt. Có phải ở bên anh nghĩa là kết thúc giấc mơ gia nhập xã hội thượng lưu của Sandy không?

Tuy nhiên, nàng yêu anh. Sandy thực sự yêu anh. McCade không nghi ngờ gì hết. Nếu có nghi ngờ thì giờ này anh đã không ở đấy trước cái nhìn trừng trừng ngờ vực của người chủ cửa hàng. Trời đất, trông ông ta như thể không biết nên lấy khẩu súng cất dưới quầy ra hay gọi cảnh sát vậy.

McCade thấy thích thú hơn là khó chịu. “Xin chào,” anh mỉm cười với ông già, vừa chậm rãi thả lỏng thế đứng và không biểu đạt một chút hùng hổ nào. Anh đi tới quầy, đặt cả hai tay lên, gửi cho ông ta thông điệp ngầm: Thấy chưa? Không vũ khí, không đe dọa. “Tôi muốn mua nhẫn,” anh nói, và người chủ nhẹ nhõm ra mặt. “Nhẫn đính kim cương.”

“Tôi có thể biết cho dịp nào được không?” người chủ lịch sự hỏi sau khi hắng giọng.

“Được. Tôi đang tìm nhẫn đính hôn.”

Anh không thể ngăn nụ cười mà bản thân anh biết là ngớ ngẩn lắm, ông già bé nhỏ cười lại, dẫn anh tới quầy khác.

Anh thấy chiếc nhẫn muốn lấy cho Sandy ngay tức thì.

Nó có một viên kim cương duy nhất cắt kiểu sáu cạnh truyền thống, gắn trên vòng nhẫn vàng đơn giản. “Chiếc đó.” Anh chỉ xuống.

Ông già lại có vẻ bồn chồn. “Có lẽ chúng ta nên bắt đầu bằng việc xem xét giá cả,” ông ta nói hết sức lịch sự.

“À ừ. Bao nhiêu?”

Mất một cú hắng giọng rất to trước khi lời được tuôn ra. “Ba ngàn chín trăm...”

“Tôi trả tiền mặt được chứ?” McCade ngắt lời, “hay tôi nên dùng thẻ tín dụng vàng của tôi?”

Khi Sandy lái xe vào nhà để xe sau ngày làm việc, chiếc xe máy của McCade đã biến mất. Chẳng có nghĩa gì hết, cô tự nhủ, ráng dập tắt cảm giác âu lo đang bắt đầu thắt lại trong lồng ngực, ừ thì xe của anh đã biến mất, có gì to tát đâu. Anh đi đâu đó thôi, mua sắm hoặc làm gì đó. Hoặc... chỉ là cưỡi xe ra ngoài.

Có lẽ là phóng trên đường cao tốc? Phóng để cảm nhận gió lùa qua tóc và nền đường lao vun vút dưới bánh xe? Phóng để nếm trải lại tự do anh đã thiếu những ngày qua?

Sandy đã dừng chân ở cửa hàng tạp hóa trên đường về nhà, nên lúc này cô đang bê các túi đồ ăn lên căn hộ của mình, ráng không suy nghĩ. Chắc McCade đã đi đến cửa hàng. Chỉ thế thôi. Cô từ chối xem xét khả năng anh đã ra đến đường 10 để rời thành phố. Nhưng dĩ nhiên có thê anh đã làm thế, và khi sức hút từ con đường tự do quá lớn, có thể giờ này anh đã ở New Mexico rồi.

Gắng giữ bình tĩnh, cô tra chìa khóa vào ổ, xoay và mở cửa. Cô sẽ không cho phép mình chạy vội tới tủ áo để xem chiếc áo da đen của McCade còn treo ở đó không. Cô mang đồ vào bếp, đặt các túi lên quầy, và...

Chiếc áo khoác của anh vẫn treo trên lưng ghế trong phòng ăn. Anh không thể đi xa được. Anh chưa từng ra đi mà không có chiếc áo này.

Sandy khuây khỏa đến mức choáng váng, và niềm khuây khỏa đi kèm với làn sóng tức giận - giận chính mình. Có thể McCade là một người phiêu bạt, có thể anh tự do tự tại và dễ dàng cuốn theo đam mê, có thể anh có nhiều tính cách, nhưng anh không phải loại người sẽ ra đi mà không lời từ biệt.

Sandy đặt món kem hoa quả đã mua vào ngăn đá, rồi ấn nút trên máy trả lời tự động, lắng nghe thư thoại trong khi cất các món đồ khác.

Một tin nhắn rất vui vẻ từ mẹ cô ở Florida, chỉ với mục đích hỏi thăm và cảm ơn cô vì món quà sinh nhật.

Frank đã gọi sau khi cô rời văn phòng. Cậu ta muốn nói chuyện với McCade - việc gì đó liên quan đến một thương vụ bóng chày rất hoành tráng khiến cậu ta cực kỳ hứng khởi.

Tin nhắn cuối cùng cũng là gửi cho McCade. Sandy đang mở nước vào nồi mỳ ống to bự để bắt đầu nấu bữa tối, nhưng cô tắt vòi lắng nghe.

“Vâng, tôi là Graham Parks từ Hãng phim GCH ở Santa Monica. Tôi đang tìm Clint McCade. Tôi cần một người quay phim cho dự án sẽ bắt đầu trong chưa đầy hai tuần nữa ở Key West, Florida. Đây là một bộ phim tài liệu chúng tôi sản xuất cho Ban Truyền thông Dưới nước về nghiên cứu ngôn ngữ của cá heo. Tôi biết tên cậu qua Harry Stein ở xưởng phim Sóng Thanh, ông ấy nói cậu có kinh nghiệm quay phim dưới nước và cậu là thợ lặn có bằng. Tôi biết việc này gấp quá, nhưng người tôi sắp xếp làm dự án này bị tai nạn, chân cậu ta đang phải điều trị phục hồi, và, ừm... phim sẽ được hoàn thành trong vòng ba bốn tuần. Tôi thực lòng hy vọng cậu làm được. Gọi tôi càng sớm càng tốt nhé.”

Parks để lại số điện thoại và máy trả lời tự động kêu bíp hai lần. Không còn tin nhắn nào nữa.

Sandy đứng bên bồn rửa, chằm chằm ngó vô định vào cái nồi trên tay.

Dự án này sẽ bắt đầu trong chưa đầy hai tuần nữa. Chưa đầy hai tuần.

Không thể nào có lời mời hấp dẫn hơn. Clint đã thực hiện một cơ số các phim quay dưới nước trước đây, và chúng nằm trong số những tác phẩm anh ưng ý nhất.

Sandy quay sang nhìn máy trả lời tự động, bỗng muốn ấn nút xóa để khiến cái tin đó biến mất. Nhưng cô không thể làm vậy. Cô không thể làm thế với McCade, và cô không thể làm thế với bản thân mình - nếu làm thế, cô sẽ luôn tin rằng anh ở lại với cô chỉ vì không biết về lời đề nghị tốt hơn ở Florida. Không, cô không thể xóa nó đi. Cô phải bật cho anh nghe.

Và lúc ấy McCade sẽ biến mất.

***

McCade ngửi thấy mùi sốt mỳ Ý khi anh bước vào căn hộ. Sandy đang ở bếp làm món sa lát. Cô ngước nhìn anh. “Chào. Anh về rồi đấy à?”

Cô đã thay quần áo công sở ra, và đang mặc chiếc quần dài cắt ống thành quần soóc cùng với áo yếm. Anh bước đến sau lưng cô và vén tóc qua vai.

“Chào á?” Anh nhẹ hôn lên cổ cô. “Đấy là tất cả màn chào đón anh có hôm nay à?”

Cô xoay người, kiễng chân hôn anh. McCade kéo cô vào mình và chìm sâu vào nụ hôn cho tới khi anh cảm thấy người cô thả lỏng. “Thế tốt hơn nhiều,” anh nói khi cười với ánh mắt cô.

“Anh đi đâu đấy?”

McCade do dự, không muốn cho cô biết anh đã đến hiệu kim hoàn. “Ờ, em biết đấy,” anh nói phòng chừng. “Chỉ loanh quanh thôi.”

Sandy bước lui, chuyển sự chú ý về phía món sa lát. “Phóng xe loanh quanh à?” cô hỏi khi quay lưng về phía anh.

“Ừ.” Anh túm lấy nó một cách sung sướng như chứng cớ ngoại phạm. Cũng không phải là anh nói dối. Anh đã phóng xe đến và đi khỏi cửa hàng.

“Ồ.”

McCade nhấc vung lên xem nồi nước sốt. Ôi trời, thơm quá. Anh vòng hai tay quanh cô để rửa tay trong bồn. Sandy đã đặt mấy miếng ren lót đĩa lên bàn ăn, và anh mở ngăn đồ bạc lấy dao nĩa, đặt chúng lên bàn dọc theo vị trí hai chiếc khăn ăn.

“Có hai tin nhắn cho anh trong máy đấy,” Sandy bảo anh, vẫn tập trung vào món sa lát. “Hai tin nhắn cuối cùng.”

Cô nghe tiếng anh tới bên máy trả lời tự động khi dồn tâm trí cắt quả dưa chuột. Anh đã phóng xe đi không mục đích, đấy là điều anh làm khi cảm thấy bứt rứt không yên. Nghe xong tin nhắn của Graham Parks thì coi như McCade đã đi rồi.

Băng kêu xè xè khi anh tua lại.

Tin nhắn của Frank phát trước, sau đó đến đề nghị công việc.

Sandy không quay lại, nhưng cô thấy McCade trở nên hết sức yên lặng khi lắng nghe. Sau đó cô nghe tiếng bút di trên giấy khi anh viết số điện thoại. Cô chờ anh lên tiếng, nhưng anh không nói gì. McCade đang quan sát cô - mặc dù quay lưng, Sandy vẫn cảm thấy ánh mắt anh.

“Anh có thể trả lời ông ấy trong phòng ngủ nếu anh muốn.” Cô mừng vì giọng mình đều đều, điềm tĩnh.

“Sandy.”

Cô chầm chậm quay lại. McCade đang đứng gần chiếc máy trả lời, mảnh giấy ghi số điện thoại của Graham Parks nắm trong một tay. Anh dùng tay kia vén tóc khỏi mặt.

Cô không thể nhìn anh mà không muốn chạm vào anh, luồn tay qua đám tóc sáng bóng kia, ôm anh thật chặt và không bao giờ buông ra...

“Em cũng có thể tới đấy.” Cặp mắt anh mang sắc ngọc lam trong ánh hoàng hôn mờ ảo đang tuôn qua cửa nhà bếp. “Key West đẹp lắm,” anh nói. “Em sẽ thích ở đấy cho xem. Chúng ta có thể biến nó thành một... một kỳ nghỉ. Thậm chí mấy ngày cuối mình còn có thể thăm mẹ em nữa.”

“Em không thể nghỉ ba hay bốn tuần.” Sandy quay đi, bận rộn lau tay vào chiếc khăn treo trên tay nắm cửa tủ lạnh.

“Chắc chắn em nghỉ được,” anh tranh cãi. “Frank sẽ chộp lấy cơ hội ngay, cậu ấy muốn tự mình sản xuất thứ gì đó đến chết được. Để Frank chịu trách nhiệm đi, cậu ấy sẽ làm rất tuyệt...”

“Đấy đâu phải kỳ nghỉ chứ - anh phải làm việc mà.”

“Em có thể làm phụ tá cho anh. Hoặc tốt hơn nữa là tự quay bằng máy của em. Chúng ta có thể bơi cùng cá heo, Sand. Tuyệt vô cùng ấy. Hãy để anh bảo Parks...”

“Em chưa bao giờ lặn với bình khí.” Sandy không muốn tiếp tục cuộc nói chuyện này. “Em không có bằng. Em còn chưa thực sự học bơi nữa - anh biết thế mà. Em chỉ biết mỗi bơi chó thôi. Sẽ không được đâu.”

“Có chứ, nó sẽ...”

“Không, Clint. Không đâu.”

“Kìa, xem nào. Cá heo đấy, Sandy...”

“Anh lớn rồi, McCade,” cô sắc giọng. “Anh không cần em đi cùng. Hãy gọi Parks và bảo ông ấy rằng anh nhận việc.”

Thiết bị báo giờ réo giận dữ, và Sandy tới bếp để tắt nó.

McCade nhìn cô đổ nồi mỳ sôi sục vào cái chao đặt trong bồn. “Có thể anh không cần em đi cùng,” cuối cùng anh nói, “nhưng anh muốn thế.”

Sandy cảm thấy nước mắt dâng lên. Ôi Chúa ơi, cô nghĩ, đừng để con khóc. “Có lẽ em có thể dành một tuần...” Nhưng rồi sao? Rồi cô sẽ phải quay về một thân một mình trên chuyến bay về Phoenix. Và chờ đợi, một thân một mình, tự hỏi liệu McCade có quay lại không, hay anh sẽ tiếp tục tìm được một dự án mới vô cùng hấp dẫn. Ba bốn tuần có thể mau chóng trở thành ba bốn tháng. Nếu may mắn thì cô sẽ gặp anh vào tháng mười hai tới.

“Một tuần không đủ.” Không đời nào anh nhận công việc bắt anh xa rời Sandy trong hai ba tuần. Không phải lúc này. Có lẽ năm tới, khi quan hệ của họ vững chắc hơn thì được. Nhưng ngay hiện tại, cho dù anh muốn bơi cùng cá heo ở Key West đến mức nào chăng nữa, anh vẫn muốn ở với Sandy hơn.

Anh cầm điện thoại lên, ấn số Parks đã để lại. Graham Parks nhấc máy.

“Clint McCade à! Tuyệt quá! Cảm ơn vì hồi đáp tôi nhanh thế.” Giọng ông ta oang oang qua đường dây. “Sau khi để lại tin nhắn tôi mới sực nhớ ra là chưa cho cậu biết ngày chính xác. Chúng tôi bắt đầu quay vào 20 tháng 5, nhưng Ban Truyền thông Dưới nước muốn đội quay tới trụ sở của họ muộn nhất là 15 tháng 5. Hình như có liên quan đến nghi thức giao tiếp với cá heo. Họ cảm thấy sẽ là xâm chiếm không gian riêng của đàn cá heo nếu những người quay phim thình lình thò mặt vào bể mà không có cái gọi là ‘thời gian tìm hiểu’.”

“Hợp lý thôi. Tôi cũng không muốn người lạ nhảy vào bể của tôi mà không giới thiệu.”

“Harry Stein bảo tôi rằng nói về quay dưới nước thì cậu là người giỏi nhất,” Parks nói. “Cậu đang làm cái quái gì ở giữa sa mạc chứ? Không, đừng trả lời. Chỉ cần bảo tôi rằng cậu đồng ý.”

“Tôi sợ là không thể. Tôi xin lỗi, tôi...”

Sandy chộp điện thoại khỏi tay anh. “Xin lỗi ông Parks, ông có thể làm ơn giữ máy một lát không?” cô nói rất ngọt vào điện thoại, rồi chằm chằm nhìn McCade, vừa dùng bàn tay nắm ống thu để Parks không nghe thấy họ trò chuyện. “Anh khùng hả? Anh không thể từ chối việc này.”

“Có chứ, anh có thể...”

“Nhưng em biết anh muốn làm việc này!” Cô lắc đầu. “McCade, nếu anh không nhận thì anh sẽ mong rằng mình đã nhận, và lúc ấy anh sẽ đổ tội cho em!”

“Còn lâu!” Giọng anh nghe như bị xúc phạm. “Chúa ơi, Kirk, anh có phải trẻ con đâu. Anh có thể đưa ra quyết định mà không...”

Sandy đưa tay từ ống thu lên che miệng anh. “Ông Parks?” cô nói. “Khi nào ông cần quyết định cuối cùng của anh McCade?”

“Bây giờ,” Parks nói, nhưng rồi ông ta bật cười. “Có điều câu trả lời sẽ là không, nghe dám như vậy lắm. Có cơ nào để cậu ấy đổi ý không?”

“Không,” McCade lầm bầm dưới tay Sandy.

“Có”, cô nói.

“Vậy cậu ấy có thời gian đến thứ bảy,” Parks bảo cô. “Nhưng nếu quyết định sớm hơn thì tôi rất mong được thông báo.”

Sandy treo máy, quay sang nhìn McCade. Anh đang đứng khoanh tay trước ngực, ánh mắt rất không hài lòng.

“Khốn kiếp,” anh cáu kỉnh. “Ông ta cần biết để còn tìm người khác. Em là người nên biết rõ nhất một vài ngày có thể tạo ra khác biệt thế nào đối với một nhà sản xuất đang trong...”

“Em muốn anh nhận việc đó.”

Một phần cơn giận của anh chuyển thành hoang mang. “Tại sao?”

Cô quay đi, không thể nhìn anh. “Thực tế đi, McCade. Anh thực lòng nghĩ rằng em tin anh sẽ sống ở đây với em, hạnh phúc trọn đời mà không bao giờ nhận việc ngoài bang nữa sao?”

“Dĩ nhiên là không,” anh đáp nóng nảy. “Cả hai chúng ta đều biết sẽ không bao giờ như thế được. Nhưng anh chưa sẵn sàng đi.”

Cô bám chặt rìa quầy bếp. Anh đã thú nhận. Rốt cuộc McCade đã thú nhận rằng anh sẽ không ở đây mãi mãi. “Có gì khác biệt,” cô nói qua kẽ răng, “giữa việc đi bây giờ hay sau này chứ?”

Dù sao anh cũng sẽ đi. Nếu lần lữa, nếu không nhận việc này, anh sẽ hối hận. Và cô không muốn anh hối hận bất cứ điều gì nhỏ nhất về khoảng thời gian họ có với nhau.

“Khác chứ,” anh nói dữ dội. “Cực kỳ khác.” Anh nắm tay cô, nhưng cô giật ra. “Khốn kiếp, đừng tránh khỏi anh!”

Sandy đưa mắt nhìn anh thách thức, lệ đã chan chứa nơi mắt cô.

Anh chửi thề. “Anh yêu em, chết tiệt.” Anh nắm chặt hai vai Sandy, nâng cằm cô lền để cô phải tiếp tục nhìn anh. “Anh nói không cần em đi cùng, nhưng anh nói dối đấy. Anh có cần em. Anh cần em!”

McCade hôn cô say đắm, gần như điên dại, xâm nhập mọi giác quan của cô bằng vị của anh, mùi của anh, sự đụng chạm của anh.

“Anh cần em,” anh lại thầm thì, “mọi lúc. Anh cần em nằm cạnh anh ban đêm. Anh cần em trò chuyện. Anh cần thấy gương mặt em, thấy em cười với anh. Anh cần làm tình với em...”

Sandy không biết nên cười hay khóc nữa, cô chỉ biết hôn lại anh một cách cuồng dại.

McCade rên lên khi tay cô lướt xuống túi quần sau của anh, khi cô ép mình vào anh. Anh đáp trả những nụ hôn của cô trong khi cởi áo cô một cách khéo léo, rồi dò tìm khuy quần cô. Quần áo của Sandy rơi vương vãi trên sàn.

Bằng một cú quét tay, McCade đã dọn trống bàn ăn, đám đồ bạc rơi loảng xoảng xuống mặt sàn. Anh nâng Sandy lên để cô ngồi trên bàn, và trong khi cô lột áo anh ra, McCade mở khóa quần và rồi, lạy Chúa, anh đã ở trong cô. Cô níu vào anh, hai chân cô khóa quanh eo anh, kéo anh vào mình.

Sandy kéo McCade xuống người mình trong lúc áp lưng vào bàn, rùng mình bởi cách anh khỏa lấp cô. Sandy yêu những lúc anh mất kiểm soát, và lần này anh thật hoang dã, bị chiếm giữ bởi cơn bão đam mê đang đưa cả hai lên một đỉnh điểm mới. Tim cô đập với nhịp điệu nguyên thủy, nhịp điệu ấy ngày càng tăng tốc với mỗi cú thúc của cơ thể McCade. Lửa bừng bừng trong mạch máu cô, ngọn lửa cô biết sẽ cháy suốt cả đời mình như một định mệnh. Cô yêu McCade sâu đậm, nồng nàn và vĩnh viễn.

Sandy mở mắt, nhìn lên vẻ thỏa mãn hoàn toàn trên mặt anh. Như thể cảm thấy cô đang nhìn mình, anh mở mắt và mỉm cười với cô. Chính nụ cười đặc trưng thân thuộc ấy khiến Sandy chao đảo, xoáy cuộn vào cực khoái, hết đợt sóng này đến đợt sóng khác dâng trào làm cơ thể cô rung chuyển. Cô cũng cảm thấy sự giải phóng của anh, sự bùng nổ mãnh liệt khiến anh ngưng thở và kiệt sức, đổ rạp xuống cô.

“Trời đất ơi,” anh lẩm bẩm, nâng người lên.

Sandy cười. “Em không thể tin mình vừa làm chuyện đó trên bàn ăn,” cô nói. “Em sẽ không thể nào ngồi đây ăn mà không nghĩ về những phút vừa rồi. Nếu không kiếm cái bàn mới thì em sẽ nhớ chuyện này mãi mất - ít nhất hai lần một ngày, bữa sáng và bữa tối.”

“Tốt.” McCade không thể ngăn sự thỏa mãn trong giọng mình. “Vậy thì em sẽ nhớ ít nhất hai lần một ngày là anh yêu em biết bao nhiêu.”

Sandy hôn anh, buồn lạ lùng vì lời anh nói. Đáng ra mình phải vui chứ - anh yêu mình mà.

Mình không bao giờ quên điều ấy. Nhưng một ngày nào đó anh sẽ quên.

***

Tony nhìn McCade đầy phê phán qua tấm gương, đoạn cắt thêm một vài phân nữa hai bên tóc anh.

“Kể xem nào, cưng, lý do thực sự cậu không muốn nhận việc ở Florida là gì?” Anh chàng vóc dáng to con vừa hỏi vừa nhướng một bên chân mày dày, sẫm.

“Tớ bảo cậu rồi,” McCade nói. “Tớ không muốn đi. Sandy vừa mới quen với việc có tớ ở bên, và tớ cũng không muốn công việc đó. Thật đấy.”

“Nếu cậu không muốn công việc đó,” Tony khoanh tay, “thì cậu sẽ chẳng bao giờ kể cho tớ biết.”

“Tớ chỉ cố lấy chuyện làm quà thôi.”

“Tớ không nghĩ vậy, McCade.”

McCade cười. “Phải rồi. Cậu quá thông minh mà, Tony, cậu nói xem vì sao tớ không muốn đi Florida đi?”

“Vì cậu biết nếu giờ mà đi, Sandy sẽ nghĩ cậu bỏ đi vĩnh viễn.” Mắt Tony híp lại khi anh ta cười tự mãn với hình McCade trong gương.

McCade chửi thề trong hơi thở. Anh ghét phải thừa nhận, nhưng Tony nói đúng. Đấy dứt khoát là một phần lý do anh không muốn đi. Anh đã thấy nỗi buồn ẩn giấu trong mắt Sandy. Bất kể anh nói gì chăng nữa, cô cũng không tin rằng anh thật sự sẽ ở bên cô. Anh hy vọng sau tối nay điều đó sẽ thay đổi.

“Muốn một lời khuyên không?” Tony hỏi.

“Không.”

“Cách duy nhất để cô ấy tin cậu sẽ ở lại, đó là cậu phải ra đi.” Anh ta giơ tấm gương ra sau để McCade thấy phần sau tóc mình. “Đó là phép nghịch biện. Cô ấy nghĩ cậu đi luôn, nhưng khi cậu quay về thì cô ấy sẽ biết mình đã sai.”

“Xuất sắc,” McCade làu bàu, đảo mắt. “Hôm nay là ngày tớ phải trả lời Parks. Việc đó vừa khéo với kế hoạch hỏi cưới Sandy tối nay của tớ.”

Tony nhìn chòng chọc. “Cậu vừa mới nói...?” Anh ta cười vang, nhảy vòng quanh ghế McCade. “Tớ biết mà, tớ biết mà,” anh ta ngâm nga. “Ồ, vụ này quá tuyệt! Clint McCade kết hôn!”

“Thôi đi,” McCade gắt gỏng, đứng lên.

Tony ngừng lại, đôi mắt nâu ấm áp. “Tối nay Sandy sẽ là một quý cô hạnh phúc.” Anh ta bắt tay McCade để chúc mừng. “Tối nay, và cho đến hết đời cô ấy.”

McCade mỉm cười, nhưng anh tự hỏi - không phải lần đầu tiên - liệu anh có đang làm điều đúng đắn. Anh biết đối với mình thì còn hơn là đúng đắn nữa. Nhưng đối với Sandy thì sao? Anh tiến tới cửa, không thể giũ sạch cảm giác rằng anh đang trốn tránh một điều gì đó ở đây.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...