Loạn Thế Giang Hồ

Chương 32: Cảnh giới tối cao của phúc hắc


Chương trước Chương tiếp

Phu nhân…

Mộ Khinh Hàn nghe xưng hô quen thuộc một khắc kia đại não muốn ong ong, nàng đã không biết phải dùng phản ứng gì ứng lại với Dạ Thanh Hàn … Mà bây giờ, trong óc của nàng chỉ có một thanh âm hỗn loạn thét chói tai: hắn lại làm trò trước mặt nhiều người như vậy gọi acc phụ của mình là “Phu nhân” ! ! !

Dạ! hắn quả nhiên đã tu luyện tới cảnh giới tối cao của phúc hắc … vĩnh viễn không có chừng mực! … T___T nàng sau này cũng không thể on acc phụ đi chơi rồi…

Trầm mặc, trầm mặc… vẫn là trầm mặc. Lấy phạm vi bán kính 10 dặm quanh quảng trường đều chỉ có yên lặng như tờ.

Trong dĩ vãng khi Dạ Thanh Hàn xuất hiện, phố lớn ngõ nhỏ căn bản cũng là tràn ngập mãn câu như ” Là Dạ Thanh Hàn!”, “Dạ đại thần a! Ký tên chụp ảnh chung a ~”, “Dạ Thanh Hàn, em yêu anh!”… Tiếng gọi, la hét ầm ỉ…

Nhưng là hôm nay, sự cuồng nhiệt thét chói tai, hoan hô này lại hoàn toàn không thấy!

Những người chơi đều vẻ mặt không giống nhau nhưng đều có được thống nhất 1 điểm đó là khiếp sợ!

Một trong những người âm mưu cho buổi cầu hôn ngay hôm nay Băng Lam Thủy Mật Đào hiển nhiên cũng bị biến cố bất thình lình này hù dọa, ánh mắt nhìn Dạ Thanh Hàn chằm chằm giống như nhìn chuông đồng, hai tay bất tri bất giác đổ mồ hôi lạnh.

Tại sao Dạ Thanh Hàn lại đột nhiên xuất hiện ở trong lễ cầu hôn của Thệ Thủy Vô Trần? Tại sao hắn lại la một tân thủ là “phu nhân” ? Phu nhân của hắn không phải là Lạc Tuyết Khinh Hàn sao? Và đây cũng là nghi ngờ chung của những người đang đứng xem lại nơi đây.

Cho nên mấy chục con mắt không hẹn mà cùng rơi vào 3 người giữa quảng trường.

Ai cũng không có mở miệng nói chuyện trước, hình ảnh tựa hồ dừng ở hình ảnh Dạ Thanh Hàn mở miệng nói chuyện một khắc kia …3 nhân vật chính trên quảng trường phảng phất như bị định thân không nhúc nhích. Chẳng qua là…trong mắt mọi người họ dường như cũng chứa nhiều thần sắc phức tạp.

Sự yên tĩnh đến đáng sợ khiến trái tim của mọi người ai cũng hồi hộp, không người nào dám hành động thiếu suy nghĩ phá vỡ sự trầm mặc này.

Cũng may là có kẻ thần kinh không ổn định như Thệ Thủy Niên Hoa kịp phản ứng đầu tiên, giận không kềm được chạy tới chỗ Dạ Thanh Hàn quát: “Dạ Thanh Hàn! Mi không phải là có Lạc Tuyết Khinh Hàn cái đồ nhân yêu kia sao? ! Lại muốn tới nhứng chàm nữ thần của ta, đừng tưởng rằng mi là đệ nhất thì oai nhé… “

Dạ Thanh Hàn ánh mắt hơi nhíu lại, tay phải vung lên, một đạo lam quang xé gió bắn ra! Thệ Thủy Niên Hoa còn không có biết rõ chuyện gì xảy ra đã bị một trận bạch quang làm cho phải đi tới điểm hồi sinh!

Thệ Thủy Niên Hoa đứng tại đó giậm chân oán hận… Xui xẻo thay cho Thệ Thủy Niên Hoa, khổ công luyện cấp một tháng rốt cục vào hôm nay miễn cưỡng bò lên vị trí 13 cấp độ. Không nghĩ tới lại ở bị Dạ Thanh Hàn cho 1 nhát lại quay về vị trí của 1 tháng trước… ╮ (╯▽╰ )╭

Mọi người ồ lên.

Sau đó quần chúng đứng ở quanh Thệ Thủy Niên Hoa bối rối lui về sau vài mét, sau đó dám người mỗi người 1 phương chạy trối chết, chỉ sợ mình bị chẳng may bị liên luy mà rớt cấp bậc.

“Dạ Thanh Hàn, hôm nay là ngày ta cầu hôn, ngươi ở đây là… có ý gì?” Vẫn giữ vững chân quỳ dáng đang cầu hôn Thệ Thủy Vô Trần tuấn lông mày chau lại, nhìn về Dạ Thanh Hàn ánh mắt tràn đầy địch ý cùng đề phòng. Hắn rốt cục đứng lên bước ưu nhã trên mặt bước đi đem Mộ Khinh Hàn ngăn ở phía sau.

“Có ý gì?” Dạ Thanh Hàn xuy cười ra tiếng, giọng đáp lại Thệ Thủy Vô Trần lại càng lạnh như hàn băng

“Ngươi cầu hôn đúng là không liên quan với ta, bất quá… người ngươi cầu hôn lại là phu nhân của ta.”

Hắn vô tình hay cố ý nhấn mạnh 4 từ “phu nhân của ta” làm cho Thệ Thủy Vô Trần nghe được thật sự rõ ràng!

Thệ Thủy Vô Trần thần sắc hơi ngưng trọng, nhưng vẫn giữ vững phong phạm của bang chủ của 1 bang phái:

“Phu nhân của ngươi… không phải là Lạc Tuyết Khinh Hàn sao?” Đây chính là chỗ hắn nghi ngờ: tại sao Dạ Thanh Hàn một mực chắc chắn Mộ Khinh Hàn chính là… phu nhân của hắn?

Dạ Thanh Hàn không có nữa để ý tới hắn nữa, tầm mắt chuyển vào người vẫn đang trong trạng thái thất thần Mộ Khinh Hàn, ánh mắt cũng nhu hòa đi mấy phần:

“Lạc Tuyết, trở về đi thôi.”

Bay đến trên lưng Chu Tước tiểu hồ ly cũng tiếng nói non nớt kêu lên:

“Nương ngu ngốc, phụ thân kêu về, còn không mau đi!”

“Câm miệng!” Một ánh mắt sắc bén quét qua làm cho tiểu hồ ly cả người run lên. Dạ Thanh Hàn tròng mắt đen híp lại, tóe ra ánh mắt bức người:

“Sau này không cho phép kêu loạn!”

“Hu ~ phụ thân hư…” Tiểu hồ ly ủy khuất nhìn Dạ Thanh Hàn một cái, dùng tiểu móng vuốt ôm cái đuôi trắng lăn xuống thành vòng tròn lạnh run, cũng không dám lung tung kêu nữa.

Hắn là cố ý… Hắn nhất định là cố ý…

Mộ Khinh Hàn im lặng nhìn phu quân đại nhân nhà mình, trong đầu không khỏi nghĩ tới cái này. Trải qua một phen đấu tranh tư tưởng kích liệt nàng rốt cục thầm thở dài một hơi, mở ra giao diện nhân vật nhắm mắt lại xác nhận “Đổi nhân vật” .

Một ánh sáng trắng xuất hiện.

Trên quảng trường cũng không thấy tân thủ tên là “Lạc Anh Phiêu Tuyết” kia nữa. Có chỉ là một người mặc bạch y, mang theo khăn lụa màu trắng…

“Á… Lạc Tuyết Khinh Hàn! ! !” Trong đám người, không biết là người nào kinh hô một tiếng, cả quảng trường nhất thời giống như nổ tung, sôi trào lên !

“Trời ạ! Thệ Thủy Vô Trần lại hướng Lạc Tuyết Khinh Hàn cầu hôn!”

“Không nghĩ tới, nhân yêu ca ca cũng có mị lực như thế…”

“Quá kinh hãi ! Tựa như Thiên cổ đệ nhất kỳ văn! ! !Ai có thể viết 1 màn này thành truyện, ta sẽ mua với giá cao!”

Kẻ mới vừa nổi giận đùng đùng từ nơi sống lại chạy về tới Thệ Thủy Niên Hoa vừa vặn thấy 1 màn Mộ Khinh Hàn “biến thân” không khỏi choáng váng, cả người lảo đảo trong gió… Sau khi hóa đá mấy chục giây hắn rốt cục chợt tỉnh táo lại, lung tung ôm bừa 1 người chơi bên cạnh gào thét: “A a a! Ta thế mà lại thích đồnhân yêu? ! Trời ơi…mọi người cũng đừng cản ta…ta muốn chết quá! ! !”

Kẻ bị ôm quá sợ hãi, vội vàng một cước đá văng hắn, chửi ầm lên:

“Bệnh thần kinh! Ai quan tâm việc ngươi có chết hay không!”

“Khinh Hàn, em….” sau khi ánh sáng trắng biến mất con ngươi của Thệ Thủy Vô Trần như bị buộc chặc, hắn không cách nào tin vào cô gái mặc bạch y trước mặt, hắn tự nhân mình luôn luôn trầm ổn cơ trí thế mà hôm nay cũng không cách nào giữ vững bình tĩnh ! Hoàn toàn không thể tin…Mộ Khinh Hàn lại phải Lạc Tuyết Khinh Hàn!

Mộ Khinh Hàn cố ý tránh tầm mắt của hắn, nhàn nhạt lên tiếng:

“Thật xin lỗi, học trưởng. Mang đến nhiều phiền toái cho anh như vậy, thật xin lỗi.” Bây giờ có thể nói chỉ có thể là xin lỗi. Nhưng kỳ thật nàng cảm thấy thật ra thì nàng không có sai, tại sao phải nói xin lỗi ? Quả nhiên nàng một người tốt…

Nàng cảm thán xong thừa dịp Thệ Thủy Vô Trần còn đang sợ run thật nhanh vòng qua hắn, hướng Dạ Thanh Hàn chạy tới. Tâm tình phảng phất như bị thoát khỏi trói buộc tự do bay đi. Rốt cục… được giải thoát.. Nàng có phải cũng học tính xấu của Dạ? >

Chờ Thệ Thủy Vô Trần phục hồi lại tinh thần thì Mộ Khinh Hàn đã nhảy lên lưng Chu Tước rồi, hắn lòng như lửa đốt xông lên phía trước, hướng về phía lưng của nàng hô lên:

“Đợi một chút, Khinh Hàn … “

Nhưng hắn còn chưa dứt lời đã bị 1 giọng nói lạnh lùng của Dạ Thanh Hàn cắt đứt:

“Hãy nhớ kết cục của Thệ Thủy Niên Hoa, phàm là kẻ nào mơ ước người của ta đều sẽ phải chết!”

Lớn lối cỡ nào, lời nói cuồng vọng cỡ nào! Mặc dù giọng nói vẻ hời hợt nhưng lại tỏa ra 1 sự uy hiếp. Đại khái trong giang hồ này… Chỉ có 1 kẻ là Dạ Thanh Hàn, dám nói ra 1 lời cuồng vọng như thế…

Thệ Thủy Vô Trần thật sâu nhăn lông mày lại, ánh mắt không cam lòng hướng Dạ Thanh Hàn, lại bị cái khí thế kinh người kia làm cho lui một bước. Hắn cắn răng, trên trán toát ra mồ hôi hột. Hắn… Thua sao? Không… Hắn không cam lòng!

Hắn còn muốn nói cái gì đó nhưng Chu Tước đã vỗ cánh, cánh chim mở rộng trong nháy mắt đã bay khỏi Huyền Vũ thành hòa vào bầu trời bao la…

**Bạn đang đọc võng du: Loạn Thế giang hồ – Phong HIểu Anh Hàn. Chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc các bạn có những giây phút thu giãn vui vẻ!!!!!!! ╮ (╯▽╰ )╭

Gió vù vù từ bên tai thổi qua mang đến một cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái. Nhưng ngồi ở trên lưng Chu Tước Mộ Khinh Hàn lại cảm giác vô cùng áp lực, như đứng đống lửa như ngồi đống than.

Kể từ khi rời đi Huyền Vũ thành sau Dạ cũng chưa có nói với nàng qua một câu, chẳng qua là nhìn bầu trời với từng đám mây trôi… Loại không khí đè nén này làm cho nàng rất đứng ngồi không yên…

Nàng nín lặng hồi lâu, rốt cục không nhịn được kéo kéo áo Dạ Thanh Hàn, nhẹ nhàng hỏi:

“Dạ… Chúng ta bây giờ đi đâu?”

“Đi làm nhiệm vụ.” Lãnh đạm trả lời, tầm mắt vẫn không có rơi vào trên người nàng.

… Dạ có phải hay không tức giận?

“À.” Mộ Khinh Hàn thấy biện pháp này không được, vội vàng dời đi đề tài

“Đúng rồi, làm sao không thấy Loạn mã? Anh ta không có đi cùng với anh sao?”

Dạ Thanh Hàn khẽ ngơ ngác một chút, hắn lúc này rốt cục có phản ứng, ánh mắt lạnh nhìn xuống nàng:

“Nàng nhớ cậu ta sao?”

“Ách, dĩ nhiên không phải thế…” Mộ Khinh Hàn vội vàng lắc đầu lắc tay phủ nhận, bắt được ống tay áo của hắn gấp gáp giải thích,

“Này, anh không nên loạn tưởng! Em chỉ cảm thấy không ai cho em bắt nạt nên có chút buồn bực thôi…”

“…” Dạ Thanh Hàn nhìn nàng chăm chú một hồi lâu sau, rốt cục bên trong ánh mắt Dạ lại tràn ra 1 nụ cười thản nhiên

“Cậu ta tựa hồ…đang gặp được một chút phiền toái.”

“À… Hả? Phiền toái á?”


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...