Loạn Thế Giang Hồ
Chương 30: Sủng vật ra đời
Thế là vào lúc xế chiều hôm sau vừa học xong Mộ Khinh Hàn cả người như đang ở trong cõi thần tiên không cần Hạ Đào Đào mở miệng dụ dỗ ép buộc đã rất “chủ động” đăng nhập vào game làm cho người nào đó đang cố vắt óc để nghĩ ra biện pháp bắt Mộ Khinh Hàn login ngạc nhiên đến trợn mắt há mồm.
Thực ra Hạ Đào Đào làm sao mà biết được rằng Mộ Khinh Hàn đã sớm gả về nhà chồng rồi hơn nữa cho dù acc phụ của Mộ Khinh Hàn cấp bậc có thấp cũng không sao nhưng acc chính thì vẫn phải luyện chứ, đâu thể để hoang mãi được.
“Khinh Hàn, đợi chút…” Hạ Đào Đào bị Mộ Khinh Hàn làm cho sửng sốt, quên luôn cả chuyện nhắc nhở nàng phải đứng yên một chỗ đợi mình không được chạy lung tung, nàng nhớ lại lời thỉnh cầu của Nhan Thiên Thần cũng ngay lập tức đeo tai nghe vội vàng chạy theo đăng nhập vào game.
Mặc dù Mộ Khinh Hàn đã lên dây cót tinh thần đến 200% nhưng vừa đăng nhập vào game nàng đã bị cảnh trước mắt làm cho hoảng sợ.
Thệ Thuỷ Niên Hoa quả nhiên đang đứng ở “chỗ cũ” chờ mình. Nhưng kỳ lạ là cái mặt hắn không hề lộ ra vẻ liếc mắt đưa tình ngu ngốc lúc trước, trái lại hai mắt hắn còn hừng hực lửa giận, hắn chỉa thẳng vào mặt nàng mà rống to: “Đem con thỏ trắng này đi làm thịt cho tao! Ngay lập tức!”
Có chuyện gì vậy? Mộ Khinh Hàn bị một màn “sư tử rống” của tên trước mặt làn cho sững sờ, trố mắt nhìn hắn nhất thời quên béng luôn cả việc chạy trốn.
Lúc Thệ Thuỷ Niên Hoa thấy trước mắt tự nhiên xuất hiện một người cũng rất sửng sốt, nhưng khi hắn nhìn rõ người trước mắt kia là nữ thần trong lòng mình thì như mở cờ trong bụng hắn lập tức che giấu vẻ giận dữ, trở thành một bé cún bông xù cười nói ngọt ngào như mật:
“Nữ thần MM, em, em đến rồi…”
Mộ Khinh Hàn nhìn thấy hắn trở mặt so với lật trang giấy còn nhanh hơn, trong lòng cực kì 囧. Tên của cô lúc nào thì biến thành “nữ thần MM” thế?
Trong lúc nàng còn đang sững sờ, phía sau truyền đến một giọng nữ vui mừng, thanh thuý như chuông bạc:
“Lạc Anh tỷ tỷ?”
Mộ Khinh Hàn nghe vậy ngẩn ra, quay đầu lại nhìn thì thấy một thiếu nữ mặc quần áo màu xanh ngọc bích bị mấy tên đàn em trong gia tộc Thể Thuỷ bao vây ở giữa trên tay thiếu nữ ôm một con thỏ trắng như tuyết đang lạnh run cố nép mình vào lòng người phía sau.
“Em…em là Vân Ảnh?!” Mộ Khinh Hàn nhanh chóng nhớ ra người trước mắt, cô kinh ngạc nhìn cô nhóc:
“Sao em lại ở thành Huyền Vũ?”
Vân Ảnh Tiêu Sanh nhìn thấy người quen đương nhiên là cực kì vui vẻ, hoàn toàn không để ý đến mấy tên gia tộc Thệ Thuỷ đang nhìn mình chằm chằm ở xung quanh, cô nhóc chạy thẳng đến bên Mộ Khinh Hàn, kích động nói:
“Em không đi một mình còn có Nguyệt Hắc Phong Cao và Sát Trùng Nhật nữa, nhưng mà vừa rồi chúng em chia nhau ra để đi mua đồ, hẹn gặp nhau trước cổng thành.”
“Bọn Sát Trùng Nhật cũng tới? Mấy đứa đi với nhau à? Nhưng mà…vừa rồi có chuyện gì xảy ra thế?” Ánh mắt Mộ Khinh Hàn như có như không liếc nhìn đám bang chúng của Thệ Thuỷ ở xung quanh thấp giọng hỏi.
“Vâng ạ, sau khi bọn em làm xong nhiệm vụ tân thủ thì gặp nhau trong thành chủ. Tiếc là không gặp lại Nghịch Đồng.” Giọng nói của Vân Ảnh Tiêu Sanh có chút tiếc nuối, có điều cô nhóc rất nhanh đã lại cười ngọt ngào với Mộ Khinh Hàn:
“Chị nhìn này, con thỏ này là phần thưởng nhiệm vụ của em đấy.”
Mộ Khinh Hàn vô thức nhìn con thỏ trong tay Vân Ảnh Tiêu Sanh một cái, lại nghe cô nhóc nói tiếp:
“Thế nhưng tên kia vừa thấy con thỏ của em đã lao tới bắt em giao nộp. Em không giao, hắn doạ sẽ luân bạch em…” Nói đến đây, vẻ mặt Vân Ảnh Tiêu Sanh biến sắc, có điều trên gương mặt thanh tú không hề có chút sợ hãi nào mà là ánh mắt chán ghét nhìn về phía Thệ Thuỷ Niên Hoa.
Mộ Khinh Hàn nghe cô nhóc kể lại, trong đầu dường như có chút hiểu, tại sao Hạ Đào Đào không để cô mặc đồ màu trắng vào thành…
Giọng nói của Vân Ảnh Tiêu Sanh mặc dù rất nhỏ nhưng cũng đủ rõ ràng mà truyền vào tai Thệ Thuỷ Niên Hoa, làm cả mặt hắn trắng bệch, chỉ sợ mấy lời vừa rồi sẽ phá hủy hình tượng của hắn trong lòng Mộ Khinh Hàn, cho nên hắn vội vã giải thích:
“Nữ thần MM, vừa rồi anh…”
“Được rồi!” Mộ Khinh Hàn không có thời gian đứng nghe hắn nói nhăng nói cuội, cô dứt khoát cắt ngang lời hắn, không nhịn được nói:
“Em ấy là bạn của tôi! Mấy người muốn động vào em ấy thì luân bạch tôi trước đi!”
Nàng sở dĩ dám khiêu khích Thệ Thủy Niên Hoa như vậy là vì nàng tin chắc rằng bây giờ Thệ Thủy Niên Hoa không dám động tới mình nếu hắn luân bạch mình thật thì cũng không dễ ăn nói với Thệ Thủy Vô Trần đâu.
“Nữ thần MM, anh…” Thệ Thủy Niên Hoa gấp đến độ mặt mày đỏ bừng, hắn còn muốn nói vài câu “cứu vớt” mặt mũi, hiềm một nỗi Mộ Khinh Hàn hoàn toàn không thèm nhìn đến hắn.
“Vân Ảnh, đừng để ý đến mấy tên này nữa, chúng ta đi thôi.” Mộ Khinh Hàn liếc cũng không thèm liếc Thệ Thủy Niên Hoa lấy một cái, cầm lấy tay Vân Ảnh Tiêu Sanh dắt cô nhóc đi thẳng qua người hắn.
“Niên Hoa đại ca, bây giờ làm gì đây? Có giết thỏ nữa không?” Mấy bạn bang chúng trơ mắt nhìn lão đại nhà mình thả kẻ phải “bao vây diệt trừ” đi mà chỉ biết hai mắt nhìn nhau.
Thệ Thủy Niên Hoa lòng đang như lửa đốt vì hình tượng tốt đẹp của mình tự nhiên bị hủy hoại, lúc này nghe mấy tên đàn em nói vậy lại càng cảm thấy buồn bực hơn chán nản vô cùng, thiếu mỗi nước phun một ngụm máu tươi thôi. Hắn nổi giận đùng đùng, nhịn không được chửi đổng lên:
“Giết giết giết, giết cái đầu quỷ bọn ngươi ấy!”
“Vâng, bọn em hiểu rồi! Niên Hoa đại ca, bọn em lập tức đi giết quỷ!” Mấy bang chúng của Thệ Thủy bừng tỉnh đại ngộ, vội vã gật đầu như giã tỏi không đợi Thệ Thủy Niên Hoa nói lần thứ hai cả đám đã tự động rút ra vũ khí của mình, lập thành đội ngũ xông ra khỏi cửa thành.
Gió lạnh hiu hiu thổi. Thệ Thủy Niên Hoa đang trong tình trạng muốn hóa đá nhìn đám kia trốn biệt so với cơn gió còn nhanh mà hai mắt trợn trắng hắn lúc này ngay cả ý nghĩ muốn tự sát cũng có luôn rồi.
Trời ạ, ai tới cứu vớt hắn giùm đi, sao hắn lại nuôi một đám đàn em ngu đần thế chứ?!
Hạnh Hoa cư, đệ nhất danh lâu của thành Huyền Vũ, là địa điểm rất tốt để người chơi giải trí, nơi này nổi tiếng có thức ăn ngon, thường ngày những người chơi giết quái làm nhiệm vụ mệt mỏi rồi, nếu không có việc gì đều thích tụ tập ở chỗ này gọi một bình trà thơm, vài đĩa thức ăn nhẹ rồi tự mình tinh tế thưởng thức.
Ngươi chơi luôn thích đến Hạnh Hoa cư bởi vì nghe đồn đầu bếp ở chỗ này đều là người chơi có trù nghệ đạt cấp tông sư, làm được mọi món ăn với đủ loại hương sắc mùi vị khác nhau. Một nguyên nhân trọng yếu khác là Hạnh hoa cư không phải sản nghiệp của Thệ Thủy mà thuộc quyền sở hữu của đệ nhất bang phái.
Nhưng đại bản doanh của đệ nhất bang phái rõ ràng đóng tại thành Bạch Hổ sao bọn họ lại đi chọn một nơi cách xa địa bàn của mình cả ngàn vạn dặm để mở quán rượu làm gì?
Theo cách nói của bạn bang chủ Liễu Tinh Ly thì lý do là vì: “chiếm địa bàn của người khác, kiếm tiền của người khác còn có thể nhân tiện giám sát nhất cử nhất động của đối phương. Mà xây dựng quán rượu rõ ràng là theo đúng sự cho phép của hệ thống, cho nên sẽ được hệ thống bảo hộ Thệ Thủy muốn phá cũng chẳng được. Thế là Hạnh Hoa cư cũng nghiễm nhiên trở thành “chỗ tránh nạn” của không ít người chơi. Quả là một chiêu giết người không đền mạng vô cùng cao minh.
Trong một góc khuất ít người chú ý ở Hạnh Hoa cư…
Vân Ảnh Tiêu Sanh vừa mới ngồi xuống đã không kiềm chế nổi tính tò mò của mình, cô nhóc kéo kéo ống tay áo của Mộ Khinh Hàn hiếu kỳ hỏi:
“Lạc Anh tỷ tỷ, chị sao mà lại quen biết với Thệ Thủy Niên Hoa được thế? Đúng rồi, em hình như còn nghe hắn gọi chị là “nữ thần”…”
“Đừng để ý đến tên đó, cái đồ tâm thần!” Mộ Khinh Hàn khịt khịt mũi tỏ vẻ khó chịu, trong mắt cô lướt nhanh qua một tia bất đắc dĩ.
“Ồ, hóa ra là như vậy.” Vân Ảnh Tiêu Sanh chợt nói, cô nhóc cười hắc hắc, ép giọng xuống càng thấp.
“Trước đây nghe nói cái tên Thệ Thủy Niên Hoa này có chút… Hôm nay thấy được tận mắt, quả nhiên!”
Nhìn Vân Ảnh Tiêu Sanh làm ra vẻ bí hiểm lại liên tưởng đến Thệ Thủy Niên Hoa đổi sắc mặt chỉ trong nháy mắt làm Mộ Khinh Hàn nhịn không được phì cười thành tiếng.
Vân Ảnh Tiêu Sanh suy nghĩ một chút, tiếp tục hỏi:
“Đúng rồi, Lạc Anh tỷ tỷ, sao chị cũng ở thành Huyền Vũ vậy?”
Ba chữ “Huyền Vũ thành” vừa mới dứt, Mộ Khinh Hàn giống như đột nhiên nhớ ra việc gì chợt giật mình:
“Chết rồi! Tỷ suýt thì quên mất! Còn một chuyện rất quan trọng mình còn chưa làm xong!” Thật sự là xong đời nàng đã đồng ý với Phong Kỳ Dạ vừa đăng nhập là lập tức đi tìm anh…Kết quả là đụng phải Thệ Thủy Niên Hoa khiến mình quên mất tiêu…
Vân Ảnh Tiêu Sanh thấy Mộ Khinh Hàn có vẻ lo lắng thì rất có ý tứ hỏi thăm:
“Lạc Anh tỷ tỷ, chị có việc gấp à? Vậy em không làm phiền chị nữa, em đi tìm bọn Nguyệt Hắc Phong Cao…”
Nhưng mà lời nói còn chưa xong đã bị một kẻ không biết từ đâu xuất hiện sáp lại cắt đứt, tên này vừa thở dốc vừa nói:
“Nữ thần MM, cuối cùng anh cũng tìm được em rồi! Em nghe anh giải thích…”
Vừa nghe thấy giọng nói này Mộ Khinh Hàn thiếu chút nữa đã không nhịn được mà đâp bàn rống lên:
“TMD! Thệ Thuỷ Niên Hoa, tôi với anh có thù oán gì hả? Sao cứ bám tôi như âm hồn bất tán thế!”
Tâm tình Mộ Khinh Hàn vốn đang rất tốt nhưng giờ thì bị cuốn bay sạch sẽ cả rồi, cô trợn trừng mắt nhìn kẻ vừa xuất hiện! Vân Ảnh Tiêu Sanh ngồi ở bên cạnh cũng vô cùng kinh ngạc, không sao thốt được thêm lời nào nữa.
Thệ Thuỷ Niên Hoa nhìn thấy vẻ giận dữ của Mộ Khinh Hàn thì càng thêm hoảng sợ, không khí xung quanh loãng ra hay sao ấy, giống như có một loại áp lực vô hình đang dồn dập đánh lên người hắn vậy, làm cho toàn thân hắn đều cảm thấy căng thẳng. Hắn…hắn làm sai cái gì rồi chăng? Sao mà nhìn nữ thần MM có vẻ rất tức giận…Hắn dè dặt nuốt nuốt nước bọt:
“Nữ thần MM…”
Đầu năm nay hình như rất thịnh hành kiểu cắt ngang khi người khác đang nói chuyện thì phải. Thệ Thuỷ Niên Hoa mới gọi một tiếng, ý tứ còn chưa kịp nói ra chữ nào thì đã bị giọng nói nóng nảy của Băng Lam Thuỷ Mật Đào cắt đứt:
“Khinh Hàn! Hoá ra cậu ở chỗ này! Làm tớ đi tìm mãi!”
Một cô gái mặc quần áo màu lam như sấm vang chớp giật chạy vội vào, túm lấy tay Mộ Khinh Hàn kéo ra cửa:
“Nhanh lên, đi theo tớ kế hoạch của Nhan niên trưởng phải… Không không không, tớ có chuyện rất quan trọng muốn nói với cậu, đi theo tớ nhanh lên.”
“Đợi đã, tôi còn có chuyện muốn nói với nữ thần MM!” Thệ Thuỷ Niên Hoa hấp tấp nhảy lên trước, chặn lại đường đi của hai người.
Băng Lam Thuỷ Mật Đào vẫn cố lôi Mộ Khinh Hàn tiến về phía trước, muốn đi vòng qua Thệ Thuỷ Niên Hoa bực mình ngắt lời hắn:
“Nói cái gì mà nói! Chuyện của Niên Hoa ca sao mà quan trọng bằng chuyện của ta hả?”
Thệ Thuỷ Niên Hoa trả lời vô cùng kiên định như chém đinh chém sắt mà rằng:
“Đương nhiên!”
“Mau tránh sang một bên, Khinh Hàn đi theo tớ!”
“Không! Phải nghe tôi giải thích xong đã!”
Một người vội vã muốn đi, một người vội vàng ngăn cản, lại có một người đứng bên nhìn không biết làm sao.
Bọn họ hình như đã quên mất còn có cảm thụ của người trong cuộc Mộ Khinh Hàn.
“Tất cả dừng lại cho tôi!” Người nào đó quát lên, rút cục ngăn chặn thành công cuộc giằng co tranh chấp giữa Thệ Thuỷ Niên Hoa và Băng Lam Thuỷ Mật Đào. Hai người vẫn đứng yên ở chỗ cũ, cùng ngờ ngác nhìn Mộ Khinh Hàn, và đều không quên trừng mắt với đối phương.
“Khinh Hàn?” Mất cả nửa ngày sau Băng Lam Thuỷ Mật Đào mới hỏi ra tiếng được.
Mộ Khinh Hàn vốn có tính cách ôn hoà, không phải tới thời điểm chịu không nổi nữa sẽ không bao giờ bùng nổ, nàng đột nhiên có hành động như vậy một phần là vì thật sự chịu hết nổi mà nguyên nhân khác là…
“Trong túi của mình hình như có cái gì động đậy…” Mộ Khinh Hàn lung túng giãy tay Băng Lam Thuỷ Mật Đào ra còn thì không để ý đến ánh mắt quái dị của người khác, thò tay vào túi của mình lục lọi, lát sau móc ra một quả trứng đang toả ánh hào quang màu đỏ nhạt.
“Cái gì thế?!” Ba người đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh đó không hẹn mà cùng kêu lên sợ hãi.
Sau đó…Mộ Khinh Hàn nhìn thuộc tính của vật trên tay nhất thời 囧!
Vật phẩm :Trứng sủng vật Cửu Thiên Thần Phượng
Thuộc tính: ??? Không thể giao dịch, không thể rơi.
Cái này không phải trứng sủng vật Cửu Thiên Thần Phượng sao? Nó rõ ràng nằm trong túi trang bị của “Lạc Tuyết Khinh Hàn” mà? Sao lại có trong túi trang bị của “Lạc Anh Phêu Tuyết”? Chẳng lẽ nó có thể tự do di chuyển giữa hai acc ?
Nhưng mà càng làm cô kinh ngạc hơn là…
Rắc..rắc…Trên bề mặt quá trứng đột nhiên xuất hiện một vết rạn nhỏ, vết rạn này giống như dây leo bắt đầu lan ra khắp vỏ trứng trơn nhẵn, vỡ thành nhiều khe nhỏ cuối cùng…
Rắc…
Một mảnh vỏ trứng lớn vỡ ra rơi xuống mặt đất, một đôi móng vuốt mềm mại như nhung từ trong vỏ trứng nhô ra ngoài, rất nhanh đã rụt trở lại…Tiếp theo một con hồ ly vô cùng dễ thương thò đầu ra!
Mộ Khinh Hàn cảm thấy mình hình như bị sét đánh trúng đầu rồi 囧! Không phải nói là Cửu Thiên Thần Phượng sao? Thế nào giờ lại biến thành một con hồ ly lông trắng thế? Đôi tai nho nhỏ xinh xinh của tiểu hồ ly lông trắng khẽ giật giật, nó chớp chớp đôi mắt xinh đẹp ngập nước của mình dùng giọng nói non nớt như trẻ con kêu lên với Mộ Khinh Hàn:
“Nương! Nương ngu ngốc!”