Lọ Lem Bướng Bỉnh

Chương 10


Chương trước Chương tiếp

January âm thầm thở dài sung sướng vì cuối cùng cũng thoát khỏi sự chú ý của Max khi gã quyết định trả lời điện thoại. Bất chấp thực tế trước đó đã tự trấn an bản thân, nhưng nàng vẫn cảm thấy mất hết tự tin khi gã đứng nhìn nàng làm việc.

Trước tiên, đó là vì trông nàng hết sức xấu xí trong bộ quần áo lao động. Thứ hai, nàng hoàn toàn ý thức được rằng mình sẽ lại rơi vào vòng tay người đàn ông này chỉ sau hai phút nếu ở một mình với anh ta!

Nàng không nghĩ rằng lúc này có quá nhiều khả năng điều đó xảy ra, hẳn là Max sẽ bị mù hay điên rồ mới thấy nàng quyến rũ trong bộ đồ lao động này. Và January biết rõ anh ta không phải là một trong những loại người đó...

“Cậu không ngủ sao, Jude?”, nàng nghe gã gắt gỏng vào điện thoại.

Jude...? Jude Marshall?

“Jude, tớ tin là chúng ta có cùng câu chuyện như hôm qua”, gã mất kiên nhẫn gắt ầm lên.

Không nghi ngờ gì nữa, đó là câu chuyện về ba chị em nàng, January cảm thấy bực bội, thật vô liêm sỉ khi nghe cuộc đàm thoại của Max cho dù nàng vẫn đang chăm chú vắt sữa.

“Họ không muốn bán, Jude.” Max rít lên giọng the thé. “Tất nhiên, đó là quyền của cậu”, gã lạnh lùng nói tiếp. “Không. Không. Tớ không. Tớ...”, gã sững lại khi một con bò thình lình rống lên ầm ĩ. “Cái gì ư?”, hiển nhiên là gã nhắc lại câu hỏi của đầu dây bên kia, quay qua January nhăn mặt một cái rất nhanh trước khi trả lời. “Tớ đang mở ti vi, Jude”, gã bịa đặt. “Chương trình thời sự. Nào, Jude, tớ tin chắc cậu không gọi điện cho t ớ vào cái giờ dở hơi này, tiêu tốn thời gian và tiền bạc của cậu chỉ để bảo tớ có hay không thể xem ti vi! Nhưng nếu cậu muốn biết thì ở đây đang có một trận bão tuyết. Đúng, bão tuyết! Tớ đang chết cóng đây và chán ngấy với tình hình này...” Gã nghe vài giây rồi rít lên trước khi tắt phụt điện thoại, “Vậy thì sa thải tôi đi!”.

January nhìn gã chằm chằm. Có thực anh ta đã nói với ông chủ Tập đoàn Marshall - là bạn đồng thời cũng là ông chủ của anh ta như vậy, anh ta định làm gì với công việc của mình? Và nếu vậy thì tại sao anh ta...?

“Đừng lo lắng thế”, Max dài giọng khi quay lại và nhìn thấy vẻ sững sờ trên mặt January. “Jude sẽ không sa thải tôi đâu”, gã thở dài. “Chúng tôi đã làm việc cùng nhau quá lâu.”

Nghĩa là sự thách thức này chỉ là thái độ ra vẻ can đảm của anh ta sao? January khó khăn để kìm nén nỗi thất vọng của nàng. Vừa rồi nàng đã thực sự tin rằng...

Tiếng chuông điện thoại lại reo lần nữa. Rõ ràng Jude Marshall không phải là người quen chấp nhận câu trả lời Không.

Thôi nào, January lập tức rầy la bản thân, nếu không thì Max đã không ở đây. Điều mà nàng làm tốt nhất đó là tự nhắc nhở mình, Max chỉ đến đây để cố gắng thuyết phục chị em nàng bán nhà thôi.

Giá như nàng không yêu gã nhiều đến vậy!

“January?”

Nàng cụp hàng mi dài xuống che phủ đôi mắt, quyết không cho gã thấy những giọt nước mắt của mình. Thầm cầu mong gã hãy tiếp tục trò chơi quyền lực ngu ngốc của gã với Jude Marshall và để nàng yên.

“Anh không định trả lời à?”, nàng nói khàn khàn khi gã bước tới đứng trước mặt nàng, điện thoại trong tay vẫn đổ chuông ầm ĩ.

“Tôi có thể gọi cho Jude bất cứ lúc nào”, Max gằn giọng, tiếng chuông ngừng bặt ngay khi gã tắt điện thoại. “January...”

“Thực sự tôi đang rất bận, Max.” Nàng lùi lại, tránh xa khỏi tầm với của gã và khỏi bị ôm vào lòng - rõ ràng nàng muốn không thế! “Và anh đang bị lạnh”, nàng quả quyết nói. “Bác tôi sẽ dọn xong tuyết ở đường đi nhanh thôi, nên anh sẽ sớm được quay về khách sạn”, nàng nói thêm và ngẩng mặt lên thách thức. “Thậm chí anh nên đặt vé máy bay về Mỹ, rời xa vùng đất lạnh giá này.”

Gã nghiến chặt răng, quai hàm bạnh ra. “Đó là điều em muốn phải không?”, gã nói nhỏ với vẻ cương quyết.

“Tất nhiên”, nàng vui vẻ trả lời và giễu cợt, “Chúng taốn tiếp tục sống, phải không?”.

Mắt sáng rực, gã gằn giọng, “Cuộc sống của tôi không phải ở Mỹ!”.

“Ồ, bất cứ đâu”, January nhún vai, thầm mong gã mau chóng rời đi... trước khi nước mắt nàng kịp rơi xuống.

Nàng không thể chịu đựng ý nghĩ Max sẽ hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời nàng, hay nàng sẽ không bao giờ được gặp lại gã.

Max nhìn nàng chăm chú hồi lâu, nét mặt dứt khoát. “Được”, cuối cùng gã cứng cỏi lên tiếng. “Tôi sẽ quay vào nhà và đợi chú em. Nhưng sau đó tôi vẫn sẽ đi cùng em tới thăm Josh”, gã nghiêm khắc cảnh báo.

January nhún vai mệt mỏi, “Tôi nghi ngờ mình có thể ngăn cản anh cho dù tôi thực sự mun làm vậy”.

Gã nheo mắt, “Và em muốn vậy chứ?”.

“Max”, nàng bắt đầu trở nên thiếu kiên nhẫn, gắt lên. “Nếu như anh bận tâm thì cho đến lúc này việc tôi muốn hay không muốn dường như chẳng có ý nghĩa gì cả. Bây giờ nếu anh không phiền thì tôi phải làm việc”, nàng thô lỗ nói thêm trước khi quay mặt đi và nghe thấy tiếng cửa đóng sầm sau lưng.

Vai nàng sụp xuống kiệt sức sau khi gã bỏ đi, nước mắt nóng hổi rơi trên má. Tốt, lần này nàng đã không kết thúc trong vòng tay gã và một nụ hôn phải không? Không, lần này nàng đã nói với gã rằng nàng chỉ muốn gã rời xa không chỉ trang trại này mà cả đất nước này!

Với vai trò đại diện cho Jude Marshall của gã thì nàng thực sự muốn thế. Nhưng nếu là người đàn ông nàng yêu thì...!

Nàng từng nghĩ mối tình với Ben năm ngoái đã khiến nàng quá đau khổ khi phát hiện ra mục đích thật sự của anh ta là nhòm ngó trang trại này sau khi cha nàng mất. Anh ta không có ý tưởng kinh doanh như Jude Marshall - mà chỉ nghĩ rằng sẽ trở thành ông chủ nếu cưới một trong ba chị em nàng. Điều khiến nàng bị dằn vặt nhất là anh ta đã cố gắng tán tỉnh cả hai chị nàng nhưng đành phải bỏ cuộc trước khi chú tâm vào cô em út. Và nàng đã rơi vào bẫy của anh ta như một con ngốc!

Cũng giống như nàng đã lao vào cuộc tình với Max, nàng tự mỉa mai bản thân.

Và thậm chí ngay cả khi đã biết mục đích gã tới đây, nàng vẫn yêu Max. Gã sẽ không bao giờ biết nàng yêu gã nhiều thế nào.

Tóm lại, có lẽ Max càng sớm rời khỏi đây, mọi chuyện càng tốt đẹp hơn. Cho tất cả mọi người, nhưng tất nhiên tốt đẹp nhất là với January.

Chính vì thế, buổi tối nàng tỏ ra hết sức lạnh nhạt với gã khi cuối cùng cả hai cũng thu xếp đi thăm Josh cùng nhau.

Để được vào thăm anh rể của nàng không hề dễ dàng vì có cả đội ngũ cảnh sát bảo vệ Josh nghiêm ngặt. Nhưng thật may mắn, bác Lyn đã cố gắng thuyết phục họ cho phép một trong ba chị em nàng vào thăm đêm nay.

Trên thực tế January rất vui mừng vì có Max đi cùng, nàng đã hết sức choáng váng khi thấy khuôn mặt Josh. Anh ta bị đánh vô cùng dã man, một vết cắt dài và sâu ở thái dương bên trái và phải khâu rất nhiều mũi, một bên hàm thâm tím và một tay bị gãy, phải bó bột treo lủng lẳng trên cổ.

Chào”, anh ta vui vẻ. “Cô vừa lỡ cơ hội gặp Sara, cuối cùng tôi đã xoay xở thuyết phục được cô ấy là tôi sẽ không chết trong khi cô ấy về nhà để tắm rửa và thay đồ, Josh rầu rĩ giải thích. “Xin chào lần nữa”, anh ta tươi cười với Max, mặc dù làm vậy khiến anh ta bị đau.

January cúi xuống hôn nhẹ lên phần má không bị bầm tím của anh ta, run rẩy hơn nàng nghĩ nhiều - ai có thể cố tình gây ra những vết thương khủng khiếp này chứ. Ngày nay, những trận đòn và cảnh phim bạo lực được trình chiếu quá nhiều trên ti vi khiến mọi người trở nên trơ lì với chúng. Nhưng khi nhìn Josh bằng xương bằng thịt trong tình trạng tồi tệ này vì có kẻ nào đó cố tình tấn công anh ta...

“Bất cứ kẻ nào làm như vậy sẽ bị...”

“Đừng lo January, Sara đã kể ra tất cả các biện pháp trừng phạt rồi”, Josh nhăn nhó cam đoan với nàng. “ Và tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ thấy ánh mắt hung dữ của cô ấy cho tới ngày hôm qua!”, anh ta âu yếm nói thêm.

“Ngược lại, tôi đã biết January còn làm được hơn thế nữa”, Max bình thản chen vào.

January đưa mắt lừ gã sắc bén, má ửng hồng, nhớ lại lần đến căn hộ của gã ở khách sạn tối Chủ nhật, khi nàng hung hăng muốn đánh gã vì cho rằng gã lừa dối nàng.

“Và họ gọi đó là sự quyến rũ của phái đẹp!” Josh tham gia với vẻ trêu chọc. “Mang đến cho tôi một người đàn ông để đánh bất cứ lúc nào! Mặc dù không dã man như tôi hôm thứ Hai”, anh ta cau mày nghiêm túc. “Đồ con hoang! Hắn đánh tôi bằng đầu của một vật gì đó...”, anh ta đưa tay lên xoa vết thương ở trán, “... trước khi đá liên tục vào người khi tôi lăn lộn dưới đất!”.

“Chắc không ai nói cho hắn ta biết về luật Queensbury[10]”, Max rít lên.

[10] Là bộ luật được áp dụng trong thi đấu Quyền Anh, có quy định “cấm các đòn vật nặng hoặc khiêng ném đối phương”.

Josh nở nụ cười biết ơn vì sự cố gắng pha trò của gã, “Tôi cho rằng nó không nằm trong từ điển của hắn ta, chắc chắn không”.

January ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, vẫn còn sốc vì có kẻ đánh Josh kinh khủng thế.

Nhóm bọn họ đã luôn đi học cùng nhau. January và cô chị họ Sara, cùng với vài cô gái đồng trang lứa khác thường xuyên cùng Josh và đám bạn anh ta đi chơi đây đó. Không thể tin được điều tồi tệ này lại xảy ra với một người trong bọn họ...!

Bằng chứng cho thấy January choáng váng như thế nào là nàng không hề nhận thức được Max cũng đã ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh và nắm lấy tay nàng. Ngón tay gã siết chặt như thể trấn an nàng. Thực tế, trong thời điểm đau buồn như này thì các cử chỉ an ủi của con người rất đáng được hoan nghênh.

“May mắn là Sara đã quyết định cô ấy không quan tâm trông tôi xấu xí như thế nào trong ảnh cưới nên đám cưới vẫn được tiến hành vào thứ Bảy”, Josh nhẹ nhàng nói. “Họ sẽ cho tôi xuất viện vào ngày mai”, anh ta sung sướng nói thêm.

“Có bất kỳ manh mối nào liên quan tới kẻ đã tấn công anh không?” Max hỏi vẻ nghiêm túc.

“Không chút nào”, Josh chán nản trả lời. “Hắn đội mũ trùm kín đầu hoặc thứ gì đó đại loại như vậy nên tôi không nhìn được mặt hắn. Điều duy nhất tôi có thể nói với cảnh sát là tôi nghĩ mình đã nghe giọng nói của gã ở đâu đó.”

January mở to mắt ngờ vực. Josh thực sự biết kẻ tấn công anh ấy ư?

“Liệu nó có vẻ giống giọng của tôi không?” Max lạnh lùng gợi ý.

Josh lúng túng bởi câu hỏi này, “Cái gì?”.

“Đừng bận tâm”, Max thô lỗ gạt đi.

Trong khi đó, gã thậm chí còn không thèm nhìn January! Mặc kệ nàng, không thèm đếm xỉa đến lời xin lỗi của nàng, rõ ràng Max vẫn không tha thứ cho nàng vì đã có suy nghĩ đó. Nhưng làm sao nàng có thể trách móc gã...?

“Tôi không thể nhớ được mình đã nghe nó ở đâu”, Josh vẫn tỏ ra thất vọng”Tôi đã cố gắng và cố gắng nhớ lại, nhưng nó vẫn chạy trốn khỏi đầu tôi. Tôi chỉ biết mình đã từng nghe nó trước đây. Ở đâu đó.” Anh ta lắc đầu buồn rầu vì trí nhớ của bản thân.

“Tôi e là đã tới giờ anh Williams cần nghỉ ngơi rồi”, cô y tá liếc xéo qua phòng nhắc nhở bọn họ.

Josh nhăn nhó. “Tôi chả làm gì ngoài việc nằm trên giường kể từ lúc vào đây. Tôi sẽ rất sung sướng được về nhà vào ngày mai.”

“Tôi tin là Sara sẽ rất vui mừng được đón anh ở đó.” January nhoài tới hôn tạm biệt anh ta trước khi đứng lên và kinh ngạc nhận ra Max vẫn nắm chặt tay nàng khi đứng lên chuẩn bị ra về.

“Chúc anh mau khỏe”, gã nói với Josh khi họ bắt tay nhau.

“Hẹn gặp cả hai vào thứ Bảy”, Josh nói với theo khi cả hai đã rời đi, “Tại đám cưới nhé”.

Hiển nhiên là Josh mong Max sẽ tới dự đám cưới cùng nàng. Nhưng khi chứng kiến họ cùng nhau tới đây và còn nắm tay nữa thì chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả...?

“January, đừng lo lắng thế chứ”, Max trêu đùa khi thấy vẻ mặt cau có của nàng. “Tôi dám chắc Josh sẽ không chú ý đến sự vắng mặt của tôi trong đám khách mời đâu.”

Chết tiệt, chẳng lẽ nàng lại tỏ thái độ nàng không muốn gã tới đám cưới rõ ràng đến thế sao? Lạy Chúa, anh ta cứ như thể là yêu tinh vậy. Nhưng, có thể với January, anh ta là...?

“Tôi vừa đặt ra cho mình một điều luật mới”, gã tiếp tục khi thấy nàng im lặng, “là không bao giờ tới nơi mà tôi không được chào đón!”.

Tức là toàn bộ khu vực này nếu chị em Calendar muốn thế!

“Max.”

“Đừng nói gì cả, January”, gã ngắt lời ngay khi họ bước ra ngoài bệnh viện. “Thực sự tôi đã có một ngày quá mệt mỏi rồi! Tôi sẽ gặp em sau”, gã thô lỗ nói thêm.

Nàng cau mày bối rối. “Anh không muốn tôi chở về khách sạn à?”

Kỳ thực gã quên khuấy là January đã đến khách sạn đón gã tới bệnh viện. Nhưng điều đó cũng không thay đổi ý định muốn ở một mình của gã.

“Tôi sẽ đi bộ”, gã kiên quyết, dựng cổ áo khoác lên nhằm chống chọi với những cơn gió lạnh cắt da.

“Nhưng...”

“Đi ngay, January”, gã gắt lên, đôi mắt xanh dương sáng rực cảnh cáo.Quả thực giọng nói khắc nghiệt của gã khiến nàng cảm thấy nao núng, đôi mắt xám tuyệt đẹp tràn ngập nước mắt. Nhưng đồng thời, gã cũng nhận ra cho đến khi biết chính xác mình phải làm gì tiếp theo, thì tốt hơn hết là nên tránh xa January. Gã không thể suy nghĩ sáng suốt khi ở cạnh nàng!

“Josh đã dần hồi phục phải không”, giọng gã khàn hẳn đi. “Bị đánh khá nặng”, gã buồn rầu thừa nhận. “Nhưng anh ta còn trẻ nên sẽ nhanh chóng bình phục thôi.”

“Về thể chất thì đúng thế.” Nàng chậm rãi gật đầu, “Nhưng...”.

“Về những mặt khác cũng thế”, Max cứng rắn cắt ngang. “Tôi tin chắc là chị họ Sara của em cũng chắc chắn vậy!”

January cười, dường như đây là nụ cười đầu tiên trong ngày của nàng. Nhiều hơn mong đợi của Max. Gã không thích thú với ý nghĩ việc này khiến nàng buồn rầu. Hay đúng hơn là gã không thích bất cứ điều gì khiến January không vui...

“Tôi phải đi đây”, gã lạnh lùng nhắc lại. “Lái xe cẩn thận nhé”, gã không cưỡng được dặn dò thêm. Đường xá đã được dọn sạch tuyết lúc h trang trại, nhưng lái xe vào lúc đêm khuya vẫn rất nguy hiểm. Và gã vẫn còn bị ám ảnh bởi lần January đâm xe xuống rãnh vừa rồi!

“Tất nhiên”, nàng hờ hững trả lời. “Cẩn thận”, nàng đột ngột nói thêm trước khi quay ngoắt đi tới chỗ đậu xe.

Max đứng yên nhìn nàng rời đi, tự nhủ có thể đây là lần cuối cùng gã được trông thấy nàng. Gã có vài thứ cần phải làm và kết luận logic của chuỗi suy nghĩ này có thể là nàng sẽ được toại nguyện, còn gã sẽ quay trở về Mỹ.

Nàng vẫy tay chào khi lái xe ra khỏi bãi đậu, vẫn xanh xao vì sốc bởi hình dạng của Josh, nhưng xinh đẹp khác thường.

Max đứng đợi ở vỉa hè cho đến khi chiếc xe hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt, miễn cưỡng gạt đi hình ảnh có thể là cuối cùng về nàng.

Trước đó, gã đã từng cam đoan với nàng là Jude sẽ không bao giờ sa thải gã. Nhưng với việc để cho vấn đề riêng tư cản trở vụ đầu tư mới nhất của Jude, gã băn khoăn liệu mình có bị cho nghỉ hay không. Chuyện gì sẽ xảy ra thì gã không biết, nhưng một điều gã biết rất rõ: Gã đã không còn là người tận tâm một trăm phần trăm với Tập đoàn Marshall nữa.

Sau bao nhiêu năm gắn bó với công ty như một phần quan trọng trong cuộc đời, giờ phải quyết định như vậy mới khó khăn làm sao!

Và gã cần thời gian, thời gian cho riêng mình để suy nghĩ và quyết định nên làm gì.

Dù vậy, đi bộ về khách sạn có lẽ không phải là ý tưởng hay ho, gã buồn bực thừa nhận sau khi đã phải lê bước khó nhọc trong băng tuyết hàng nửa giờ đồng hồ và phải ngâm mình trong bồn tắm nước nóng khoảng một tiếng để xua tan giá lạnh.

Chuông điện thoại reo vang khi gã đang nằm trong bồn, nhưng đoán là Jude gọi lại nên gã lờ đi. Cuộc đi bộ vừa rồi không giúp làm sáng tỏ những ý nghĩ ngổn ngang trong đầu gã!

“Anh không lúc nào ở nhà sao?” Gã mỉm cười với John khi bước vào quầy bar hai tiếng sau đó, quyết định rằng một chút rượu có lẽ là thứ gã cần để làm ấm người.

Anh chàng cười toe toét, “Tôi nghĩ đây là nhà mình rồi!”.

Max cười êm ái lúc gọi đồ ng. Ít nhất John cũng luôn luôn niềm nở chào đón gã - hơn bất kỳ người nào trong cái thị trấn này!

Dù vậy, nếu suy nghĩ kỹ thì cũng thật đáng buồn khi người duy nhất ở đây luôn có gương mặt thân thiện với gã lại là người phục vụ quầy bar!

John đặt ly rượu whisky xuống trước mặt gã, “Tôi lấy làm ngạc nhiên là anh vẫn còn ở đây”.

Max nhún vai và lảng đi, “Công việc của tôi kéo dài hơn dự kiến một chút”.

Gã vẫn chưa có quyết định cụ thể về những kế hoạch sắp tới, nên gã tắt điện thoại để Jude không thể làm phiền. Gã cần yên tĩnh suy nghĩ mà không ảnh hưởng bởi bất cứ thứ gì.

John cau mặt. “Với tình trạng bão tuyết thế này thì chẳng làm gì được. Tôi... À... Ồ...”, anh ta lẩm bẩm chán nản. “Meridew lại lảng vảng quanh đây”, anh ta nói nhỏ khi thấy vẻ mặt thắc mắc của Max. “Dù tôi nghỉ hai đêm vừa rồi, nhưng có vẻ ông ta lại đi lang thang quanh khách sạn suốt cả tuần với vẻ mặt cáu kỉnh!”

John đi tới lau các kệ phía sau, cố tỏ ra bận rộn lúc viên quản lý “đi tuần” qua chỗ họ.

“Ngài Golding! Tôi tin là ngài vẫn cảm thấy thích thú với kỳ nghỉ ở đây.”

Max quay sang Peter Meridew, mắt gã nheo lại khi thấy cánh tay phải của ông ta bị quấn băng. “Tất nhiên r”, gã cam đoan một cách trôi chảy. “Ông vừa gây lộn à?”, gã chỉ cánh tay bị băng hỏi.

Khuôn mặt viên quản lý trở nên đỏ rực. “Chỉ bong gân thôi”, ông ta trả lời qua quýt. “À, nếu không có gì tôi có thể giúp ngài...” Ông ta định rời đi.

“Tôi không nói là không”, Max nhẹ nhàng nói phía sau ông ta, một ý nghĩ đáng sợ đang dần thành hình trong đầu gã.

Josh khẳng định anh ta từng nghe giọng nói của kẻ tấn công ở đâu đó, chẳng phải Peter Meridew đã có vài lời với Josh và đám bạn anh ta về vụ gây rối của họ tối thứ Bảy vừa rồi đó sao? Và sự thực là viên quản lý này cũng thường xuyên lảng vảng xung quanh lúc January đang hát ở quầy bar... Thêm một điểm đáng ngờ nữa là cánh tay phải của ông ta đang bị băng bó và nếu xâu chuỗi chúng lại thì...?

Suy luận là tất cả những gì mi có, Max à, một ông già!

Và với vai trò là một luật sư, gã hẳn phảiiết rõ điều đó.

“Sao?”, viên quản lý tươi cười.

Sao... Cái gì? Theo bản năng, gã đã gọi ông ta lại và bây giờ gã chẳng biết phải nói gì cả.

“Ơ... Có thể tôi sẽ rời khỏi đây trong một hai ngày tới”, gã lấp liếm. Chẳng ra đâu vào đâu hết, gã biết vậy nhưng lại không nghĩ ra bất kỳ điều gì để nói vào lúc này.

“Không vấn đề gì, ngài Golding”, viên quản lý cam đoan. “Ngài chỉ cần gọi xuống quầy lễ tân vào buổi sáng ngài rời đi và họ sẽ chuẩn bị hóa đơn sẵn sàng lúc ngài đi xuống.”

“Cảm ơn”, Max gật đầu với một nụ cười khinh khỉnh.

“Thật buồn khi nghe thấy thế”, John lẩm bẩm khi viên quản lý đã đi khỏi. “Với công việc này, rất hiếm khi tôi được gặp một người hai đêm liên tiếp, ở một mình suốt cả tuần”, anh ta buồn ru giải thích.

Max cau mày, biết rõ công việc của gã chẳng tiến triển chút nào. Trừ Jude và hai nhân viên chính thức khác, gã cũng hiếm khi gặp gỡ ai đến hai lần. Nhưng chị em nhà Calendar với quyết tâm không bán trang trại của họ là một ngoại lệ hơn là thói quen thông thường.

“Vậy thực sự chuyện gì đã xảy ra với cái tay của Meridew?” gã gợi chuyện.

“À...” John cười toe toét vẻ thạo chuyện. “Ông ta nói là bị bong gân khi đang kê mấy cái tủ đồ, nhưng tất cả chúng tôi đều cho là bà Meridew đã đánh hoặc quăng thứ gì đó vào ông ta!”

Max rướn cặp lông mày đen nhánh lên, “Có bà Meridew sao?”.

“Ồ, vâng”, người phục vụ xác nhận với vẻ mặt xúc động. “Ông ấy thường đưa bà ta tới buổi tiệc Giáng sinh được tổ chức cho nhân viên, đó là một mụ đàn bà đanh đá, anh sẽ mong không bao giờ gặp phải. Bà ta cao to gấp đôi Meridew, chắc chắn là chủ trong nhà. Có lẽ vì thế mà ông ta luôn hách dịch ở đây!”, anh taủ rủ kết luận.

Nếu trong hoàn cảnh khác, Max sẽ cảm thấy câu chuyện của người phục vụ về cuộc sống hôn nhân của Meridew thật buồn cười. Nhưng trong lúc này...

Josh nói là đã nghe giọng của gã tấn công anh ta dù không nhớ là ở đâu. Rõ ràng Peter Meridew đã để mắt đến January. Ông ta cũng có mặt trong phòng lúc Josh hôn nàng. Ông ta đã đi quanh quẩn cả tuần với bộ mặt cáu kỉnh. Đồng thời ông ta lại bị thương ở một cánh tay. Và mụ vợ ghê gớm có lẽ đã khiến cuộc sống ở nhà của ông ta vô cùng khổ sở.

Vẫn chỉ là suy diễn nhưng chắc chắn sẽ giúp ích để điều tra sâu hơn.

“Tôi phải về phòng và gọi điện thoại”, gã nói với Johnống nốt ngụm whisky cuối cùng. “Chúc vui vẻ với thời gian còn lại của buổi tối nhé”, gã đùa cợt.

“Không có khả năng đó đâu!” John nhăn nhó mặt mày.

Max mỉm cười đồng cảm, rời quầy bar trở về căn hộ của gã. Vẫn còn một số thông tin gã cần xác minh trước khi gọi điện cho cảnh sát, nhưng nếu lập luận của gã là đúng...!

May là người nhận cú điện thoại gọi đến trang trại Calendar, giọng nói tháo vát của cô dễ dàng phân biệt với giọng khàn khàn của January và giọng châm chọc của March.

“Chào May, Max đây”, gã vội nói. “Tôi có thể nói chuyện với January được không?”

“Nó không có ở đây”, May trả lời gã và dường như có vẻ thỏa mãn trong giọng nói của mình.

Max nhăn mày bởi sự kích động, “Cô ấy đi đâu?”.

“Max...”

‘“May, tôi cần phải biết”, gã nghiêm túc nói.

“Tại sao?”, cô ngờ vực hỏi lại.

Bởi vì gã cho rằng January có thể là tâm điểm của cuộc tấn công mới nhất. Bởi vì gã nghi ngờ viên quản lý khách sạn là kẻ đã tấn công. Bởi vì gã cần biết January đang ở đâu lúc này để gã có thể yên tâm là nàng không gặp nguy hiểm!

Nhưng gã không thể giải thích cho May bất kỳ ý nghĩ nào mà không làm cô hoảng sợ, có thể điều đó là không cần thiết!

“Tôi vừa nghe tiếng xe ở ngoài sân”, May cáu kỉnh nói, “Anh chờ máy một chút...”.

Max đợi điện thoại tới hơn một phút và bắt đầu băn khoăn liệu có phải January từ chối nghe điện thoại hay không. Nhưng gã không thể trách cứ nàng, lúc tối họ đã chia tay nhau không mấy vui vẻ!

“Tôi đây”, cuối cùng thì January cũng nhấc máy và thận trọng trả lời.

Max thở phào nhẹ nhõm khi nghe giọng nói của nàng. Dù Peter Meridew vẫn đang làm việc tại khách sạn, nhưng gã vẫn cảm thấy lo ngại cho sự an toàn của January.

“Em đã đi đâu thế?”, những suy luận vừa rồi khiến gã hết sức lo lắng và cao giọng hơn dự định. “Tôi nghĩ em đi thẳng về nhà chứ.” Gã cố gắng nói nhẹ nhàng hơn.

“Tôi ghé qua thăm Sara, nhưng đó không phải việc của anh”, nàng lạnh lùng.

“Cô ấy thế nào?”, gã hỏi han.

“Như anh mong muốn, rất đau khổ”, January chỉ trích gay gắt.

Gã sẽ đau khổ gấp đôi nếu như January là người bị tấn công và nỗi lo sợ của gã thành sự thực!

“Max, tại sao anh gọi điện cho tôi?”, nàng nóng nảy hỏi.

Gã thở dài, qua giọng nói của nàng gã biết nàng đang rất bực bội, có lẽ là do sự thô lỗ của gã lúc tối. Tôi chỉ muốn hỏi em một câu thôi, January”, gã nói nhanh.

“Max...”

“January, chỉ một câu thôi”, gã kiên quyết khi thây nàng tỏ ra không kiên nhẫn, “Sau đó, tôi sẽ không làm phiền em nữa. ít nhất là trong đêm nay...!”.

Nàng im lặng hồi lâu, trước khi thận trọng đồng ý, “Thôi được, chỉ một câu thôi đấy”.

“Em làm việc ở khách sạn được bao lâu rồi?”

“Bao lâu? Max!”, nàng thì thầm chán nản, “Chuyện quái này quan trọng gì cơ chứ?”

Nó sẽ trở nên cực kỳ quan trọng nếu suy luận của gã là đúng. Nhưng không định nói cho nàng biết để tránh làm nàng sợ hãi.

“Tôi chỉ muốn biết thôi”, gã lảng tránh.

January thở dài đầu hàng. “Khoảng bảy tháng”, nàng cáu kỉnh. “Đúng rồi, là bảy tháng”, nàng xác nhận. “Tôi bắt đầu làm vào khoảng tháng Năm. Nhưng sao?”

“Đó là tất cả những gì tôi muốn biết”, gã nhanh nhảu cắt ngang, đầu óc bắt đầu hoạt động.

Bảy tháng. Bảy vụ tấn công. Có vẻ từ sự nghi ngờ thái quá của gã bây giờ đã dẫn đến một giả thiết khủng khiếp.

“Max...”

“Tôi đã hứa là chỉ hỏi một câu thôi, January”, gã tươi tỉnh nói. “Hãy tận hưởng thời gian còn lại của buổi tối nhé!” Gã nhanh chóng cúp máy trước khi nàng kịp hỏi thêm.

Và chắc chắn nàng sẽ làm vậy! Nhưng lúc này chưa phải là thời điểm thuận lợi để có thể cho nàng biết những nghi ngờ của gã về Peter Meridew. Điều đó chỉ khiến nàng thêm sợ hãi và lo lắng.

Nó cũng là nguyên nhân khiến gã băn khoăn phải làm gì tiếp theo!

Tất nhiên không loại trừ khả năng là gã đã phản ứng thái quá, đã đặt ra những tình huống mà đơn giản là không có thật. Tóm lại, tất cả những chứng cứ gã có là sáu nạn nhân trước đó là phụ nữ, chỉ có Josh là ngoại lệ.

Gã nên đến gặp cảnh sát để nói về suy luận của mình, hay nên chờ cơ hội khác? Nhưng thời gian không phải là thứ gã dư thừa!

Một điều gã biết chắc chắn là ý nghĩ trở về Mỹ của gã sẽ bị hoãn lại, gã không định đi bất cứ đâu cho đến khi tình hình khả quan sự thật được phơi bày!

Cho đến khi gã biết rằng January đã được an toàn...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...