Lỗ Ái (Bắt Yêu)

Chương 91-1: Cuộc sống mới (1)


Chương trước Chương tiếp

Chờ đến lúc Đằng Duệ Triết tìm đến trường đại học, Đại Lận đã rời khỏi, chỉ nghe nói cô đến đã đến lớp lần cuối cùng, trước đó có xảy ra xung đột, đánh nhau với người khác, tiếng xấu lan truyền khắp khuôn viên trường.

Hiện tại cô không có Tiêu gia che chở, các sinh viên mở cuộc đàm đạo hoang đường, như giảng giải cho Tô Đại Lận cách làm người như thế nào.

Đằng Duệ Triết nhìn lên giảng đường, còn viết “Người từng bị bỏ tù, hiện đang hối cải muốn làm lại cuộc đời, vì mọi người mà chia sẻ cách làm người tốt' trên dải biểu ngữ đỏ thẫm, ánh mắt anh tối sầm, vô cùng tức giận.

Anh sải bước đi lên bục giảng, một cước đá văng tấm bảng viết dòng “Cần kỉ luật lại học sinh Tô Đại Lận”, làm cho tấm bảng văng ra một quãng xa, vỡ tan nát; Đôi mắt sắc bén liến nhìn toàn hội trường, cùng với đám sinh viên bận rộn, nói vào microphone:

“Một người phạm sai lầm có thể sửa chửa, nhưng những thể loại như các người, lấy vết sẹo của người khác ra, tuyên truyền hành vi giết người cùng phóng hỏa mới là những kẻ đáng khinh bỉ! Các người nghe đây, nếu muốn mượn Tô Đại Lận để nâng cao danh tiếng của mình, tôi sẽ không để yên! Hiển nhiên sẽ phải cút khỏi ngôi trường này! Nhưng nếu để tôi phát hiện các người làm vì tiền, không chỉ bị đuổi học, không một trường nào nhận, các người cũng chỉ còn hai bàn tay trắng, cũng có thể sẽ được nếm mùi vị của nhà tù!”

Lời này vừa nói ra, cả hội trường im thin thít, không một tiếng động.

“Mày là ai!” Một sinh viên ở dưới không chịu khuất phục, kiêu ngạo xông lên, giơ nắm đấm hướng về Đằng Duệ Triết,“Chuyện của bọn tao, không cần mày xen vào!”

Đằng Duệ Triết lạnh lùng cười, nghiêng người từng bước, dễ dàng bắt được nắm đấm của tên kia, xoay mạnh, một tiếng răng rắc kêu lên:“Việc này chắc chắn phải do chính tay tôi xử lí!”

Tên sinh viên hét lên tiếng thất thanh, từ bục giảng lăn xuống, tất cả mọi người trong hội trường đồng loạt đứng dậy, nhốn nháo.

Chẳng bao lâu, mọi việc đến tai hiệu trưởng, vài quản sinh đã bị mất chức, thông báo phê bình trước toàn trường, hội trưởng hội học sinh bị trách phạt nặng, hơn nữa hiệu trưởng tự mình nói chuyện làm sáng tỏ:

“Ba cô gái đến làm phiền Tô tiểu thư hôm đó, theo như điều tra thì họ không phải sinh viên của chúng tôi, là ở bên ngoài trà trộn vào. Mấy người đó đã bỏ trốn rồi, trước mắt chưa bắt được người, nhưng chúng tôi đã liên hệ với cảnh sát, vẫn đang đăng tin truy nã......”

“Giáo sư Cảnh, lập tức giải tán các sinh viên, sau này không được phép cho tình trạng như hôm nay xảy ra nữa!”

Vì thế tất cả mọi người trong giảng đường lần lượt ra ngoài, giáo sư Phương lãnh đạo nhìn bọn sinh viên khiển trách, trịnh trọng mời Đằng Duệ Triết về văn phòng dùng trà.

Đằng Duệ Triết không có thời gian để cùng đàm đạo, nhìn vị hiệu trưởng lạnh nhạt nói:“Chuyện hôm nay, nhất định các ông phải chịu toàn bộ trách nhiệm! chính các ông để cho bọn sinh viên không biết trời cao đất rộng kia tung hoành, làm Tô Đại Lận trở nên nhục nhã, biến thành thú vui cho bọn họ! Có ai ngày xưa phạm sai lầm, mà muốn công bố trước mặt bao nhiêu người như thế!” Anh lạnh lùng quở trách, con ngươi nén đầy lửa giận.]

“Được! Được! Chúng tôi nhất định tăng cường quản lý đám sinh viên đó, nâng cao chất lượng giáo dục, nhưng Đằng tiên sinh, Tô tiểu thư đó hôm nay đã nghỉ học rồi!” Hiệu trưởng đuối lý ra tiếng.

“Mặc kệ cô ấy có đến đây nữa hay không, các ông chắc chắn phải đảm bảo danh dự của cô ấy!” Anh cuồng ngạo, ánh mắt như đao nhìn hiệu trưởng:“Chuyện hôm nay là do các người quản lý không tốt, nên mới xảy ra, nên chính các người cũng phải tự biết dập tin đồn. Hy vọng lần sau Tô Đại Lận trở về trường, các người sẽ trả lại công bằng cho cô ấy!”

Anh đóng sầm cửa xe, nhanh chóng rời khỏi.

Anh lái xe đến nhà ga, nhìn từng chuyến xe lửa xình xịch đến rồi lại đi, rốt cục cũng không thấy được hình bóng của cô.

Anh thật sự không biết, hiện tại cô đang ở đâu.

--

Ba tháng sau, cuối thu, trời chuyển lạnh.

Người con gái tóc dài mặc chiếc áo lông màu be, vai gầy gò, tên tay cầm một quyển sách, ngồi dưới hàng phong. Bên cạnh cô là một chú chó nhỏ không ngừng động đậy, nhanh nhèn trèo lên đùi cô, trợn tròn đôi mắt, chờ cô cho một mẩu bánh mì.

Cô gái xé ra một miếng bánh mì nhỏ, đút cho nó, chú chó kêu lên một tiếng vui mừng, phe phẩy cái đui, trông nó như một quả cầu tuyết trắng, ưỡn mình duỗi thẳng chân, dường như, nó đang rất hạnh phúc.

Sau đó từ trên đỉnh đầu rớt xuống một chiếc la phong đỏ, ngao một tiếng, liền nhảy khỏi ghế, chạy tới chỗ chiếc lá chơi đùa.

Đại Lận ăn xong bữa trưa, uống một ngụm nước, quay đầu nhìn Tiểu Tuyết Cầu đang nghịch chiếc lá nhỏ, nhẹ nhàng nở nụ cười.

Cậu bé đó có trưởng thành hơn một chút, ngày nào cũng nhảy nhót, gọi hoài không được. Mỗi lần cô tắm xong, đều phải cho cậu tắm một lần, chải lông thật nhẹ nhàng, rồi ôm cậu ngủ.

Chú chó này thực rất đáng yêu, cô không có tiền mua thực phẩm cho chó, liền cùng cô gặm nhấm bánh mì, uống canh.

Buổi tối cô đọc sách, nó chỉ tự chơi, tuyệt đối không làm phiền.

Nhưng điều khiến cô kinh ngạc là, chú chó này trong đêm mưa, lại thầm lặng chui vào túi xách, theo cô trở về Tiêu gia.

Lúc cô ngồi một bên giường mẹ Tiêu khóc lóc, nó im lặng ngồi xổm một bên, không một tiếng động.

Khi cô ở trên xe hoa, nó chui vào dưới áo cưới, xù lông cọ quậy chân cô, cực kì nghịch ngợm.

Lúc cô ngồi trên bậc thang khách sạn, nó cũng im lặng ngồi một bên, cùng cô nhìn về nơi xa xăm.

Nó theo cô trên mọi bước đường, trở về Tô gia, rồi cùng đến bệnh viện, lấy móng vuốt nhỏ nhẹ nhàng cọ quậy vào bụng cô, để cô ngừng khóc… Một chú chó như thế kia, thật sự là cậu bạn khiến người khác ấm lòng.

“Tuyết Cầu về thôi, chúng ta phải đi học!” Cô nhẹ nhàng kêu một tiếng.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...