- Là thiếu gia của nhà Clacenre hả? Ngươi tên gì? Hàn Phi mỉm cười hỏi.
Tuy nụ cười của Hàn Phi rất hiền lành nhã nhặn, nhưng lạc vào mắt gã thiếu niên quý tộc hoàn toàn là hung ác là nhe răng hút máu, hắn run run cằm nói:
- Ta, ta tên Alec đừng giết ta, cha của ta sẽ cho ngươi rất nhiều tiền, rất nhiều tiền.
Trên đường đến đây Hàn Phi biết rõ Khắc Lập Luân Tư có hai gái và một trai, hai người con gái sớm đã xuất giá, trước mắt những người này thì đi rồi, giá trị phải là ở đứa con trai duy nhất của Clacenre.
- Tốt lắm. xem ra ngươi đã biết rõ mình đã phạm tội rồi. Hàn Phi vừa cười vừa lấy cái mũ của tội phạm chụp lên đầu gã, và quay lại nói với Ngã Lâm:
-Chúng ta đi dẫn hắn đi cùng tới Trấn Chính Sở!
Ngã Lâm phấn khởi gật đầu, lập tức nhận lấy nhiệm vụ dẫn Alec đi.
Alec nhìn thấy thuộc hạ dưới quyền mình như là con gà con, sự sung sướng trong lòng hắn khó mà nói nên lời, lần trước tao ngộ ở trấn Hà Loan là kềm nén khuất phục lần này xem ra là bi thương!
Hàn Phi đang muốn quay lại quán ăn đưa Hàn Hâm Nhi trở về nhưng cái thi thể bị chặt đầu nằm trên đất khiến hắn chùn bước lại, suy nghĩ một chút hắn quay lại chỗ trấn dân vây xem cách đó không xa nói:
- Các ngươi, có ai có thể đem hai có thi thể này đi chôn không?
Cách giết người vừa nãy làm bọn trấn dân sợ đến mức hồn vía lên mây, nhưng sau khi nghe nói Hàn Phi là lãnh chúa tân nhiệm, hiếu kỳ và ngạc nhiên đã lấn áp sự sợ hãi, bọn họ ào ào xúm quanh trở lại một lần nữa, tuy không dám vượt đến quá gần nhưng cũng thấy được toàn bộ quá trình Hàn Phi thu phục Alec.
Ông trời của trấn Hà Loan sắp thay đổi rồi! rất nhiều trấn dân gật đầu thầm nghĩ trong lòng. Tuy nói thế lực nhà Clacenre cực kỳ lớn mạnh nhưng Hàn Phi cũng là mang danh nghĩa chính phái, lại có thế lực dũng mãnh như vậy, hoàn toàn có thể khống chế hoàn toàn Clacenre.
Nhưng lúc bọn họ nghe thấy lời nói của Hàn Phi, đại đa số người ngơ ngác nhìn nhau, nếu như nghe theo chỉ thị của Hàn Phi vậy thì đối địch với Clacenre, trong tình hình này chưa hoàn toàn rõ ràng ai dám mạo hiểm chứ?
Thế nhưng trên thế giới này mãi mãi không thiếu người to gan và dám mạo hiểm, hai tên đại hán từ đám đông chen ra, trong đó có một người lớn tiếng quát:
- Lãnh chúa đại nhân, huynh đệ chúng tôi Hán Ni Ba Nhĩ bằng lòng vì người dốc sức . Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Hai vóc người cường tráng vạm vỡ này. Ăn mặc tương đối thô sơ cũ nát. Xem chừng là nhân vật đó là tên du đãng sống lẫn trong trấn, lòng can đảm tự nhiên là lớn nhất
- Tốt lắm! Hàn Phi gật đầu. Đưa tay vào túi lấy ra một túi tiền vàng và đi tới.
- Những cái này là thưởng cho các ngươi, sau khi xong chuyện thì đến Trấn Chính Sở tìm ta!
Tiền vàng lóng lánh với những tia sáng cong duyên dáng trên không trung, rơi đập vào phiến đá cứng phát ra âm thanh véo von nghe vui tai. Số lượng có đến hơn mười hai miếng!
Giết người là lập uy oai, trọng thưởng là lấy lòng người, thưởng phạt rõ ràng ân uy đều xem trọng mới là thống thị vương đạo, lúc ở kiếm trước Hàn Phi trấn thủ bang phái một phương đã dùng qua không ít thủ đoạn, bây giờ sử dụng tới hoàn toàn là cưỡi ngựa đi đường quen, huynh đệ Hán Ni Ba Nhĩ này là thân phận gì cũng không quan trọng, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là được!
Huynh đệ Hán Ni Ba Nhĩ liền vui mừng, cùng nhau hành lễ nói:
- Tạ ơn lãnh chúa đại nhân ban thưởng!
Bọn họ vui mừng không chỉ là vì Hàn Phi thưởng tiền cho, càng quan trọng hơn là Hàn Phi rõ ràng muốn giao việc cho hai tên kém cỏi này, chỉ cần dựa vào lãnh chúa đại nhân, có cần sợ Clacenre không?
Bọn trấn dân xung quanh dùng ánh mắt hâm mộ nhìn hai huynh đệ, thầm hối hận chính mình đã làm mất đi cơ hội tốt này, nhưng cũng có người dùng cách cười chế nhạo để tỏ ý không đồng ý.
Sau khi đem nhiệm vụ dọn dẹp xác chết giao cho huynh đệ Hán Ni Ba Nhĩ, Phất Phi dẫn Hàn Hâm Nhi đang chờ ở phía trước đi về hướng Trấn Chính Sở.
Trấn Chính Sở của trấn Hà Loan ở bên cạnh quãng trường nhỏ trung tâm của trấn, Trấn Chính Sở là nơi những quan viên nhỏ như trấn trưởng và quan thuế vụ làm việc, cũng giống như là chỗ của đội hộ vệ trấn.
Trưởng trấn Ốc Bái Đặc quản lý trấn Hà Loan là một người trung niên khoảng bốn mươi tuổi trở lại, nghe nói cùng với Ai Cách Mông Đặc chủ thành Thủy Tập Thành có chút quan hệ thân thích, nhưng ở trấn Hà Loan lão cũng không có bao nhiêu uy quyền, không phải không có mà là Clacenre thực sự quá mạnh mẽ.
Ốc Bái Đặc hiễn nhiên nhận được tin thời gian Hàn Phi đến, lão đã ở sẳn cửa Trấn Chính Sở nghênh đó, phía sau còn có quan thuế vụ đội trưởng đội bảo vệ và một đám quần chúng đứng chờ.
- Huân tước đại nhân. Chúng tôi chờ đợi ngài rất lâu rồi. Lão cung kính hành lễ.
Câu nói này mang hai ý nghĩa làm Phất Phi mĩm cười, từ tình huống lý giải sự việc xảy ra trước đó, vị Ốc Bái Đặc này vẫn có chút năng lực. bằng không cũng sẽ không ở trưởng trấn cái vị trí liên can này được mười năm.
- Ngài Ốc Bái Đặc, trong khoảng thời gian này khiến ngài vất vả rồi, sau này những chuyện của trấn Hà Loan vẫn phải dựa vào sự giúp đỡ của ngài nhiều!
Lời nói của Vĩ Phi khiến toàn thân Ốc Bái Đặc chấn động, không ngờ rằng vị lãnh chúa trẻ tuổi này không hề tính chuyện bỏ cũ thay mới trút phế chức vụ trưởng trấn, sự cung kính trên mặt nhất thời lại thêm vài phần.
- Đa tạ sự tín nhiệm của đại nhân!
Hàn Phi khoát tay nói:
- Chúng ta đi vào từ từ nói chuyện, ta vừa đến chỗ này, rất nhiều việc cần ngài lý giải, còn có
Hắn chỉ tay vào Alec đang ủ rủ nói: vị thiếu gia của nhà Clacenre này ý đồ công kích lãnh chúa, trước tiên hãy đem hắn nhốt lại!
- Phải! Bái Ốc Đặc bình tĩnh trả lời, lập tức ra lệnh hai tên hộ vệ đem Alec nhốt vào nhà tù dưới lòng đất của Trấn Chính Sở.
Trong Trấn Chính Sở, Hàn Phi thông qua Ốc Bái Đặc hoàn toàn hiểu được tình hình lãnh địa của mình. Phần lãnh địa vương quốc ban thưởng này bao gồm trấn Hà Loan và hai bên xung quanh. Thôn trang, có hơn năm ngàn bảy trăm người. trong đó dân cư thường trú ở trấn Hà Loan ước khoảng vạn người, tới lúc đầu mùa hè, người ngạo hiểm và lính đánh thuê qua lại trấn số lượng rất nhiều, trong trấn còn có người mạo hiểm và lính đánh thuê làm việc công hội, có thể nói là chim sẽ tuy nhỏ như ngũ tạng đều có đủ.
Ruộng tốt đã khai khẩn trong lãnh địa có hơn một vạn mẫu, toàn bộ các hộ thuê trồng trọt, đất chưa khai khẩn số lượng càng nhiều, nếu như tính hộ thương trong trấn, thuế kim mỗi năm nhận được ước chừng khoảng bốn vạn tiền vàng.
Nghe tới đây, thần sắc của Ốc Bái Đặc có phần cam chịu không biết làm sao, bởi vì những thuế kim này phần lớn là từ tô điền thu được, thu của hộ thương trong trấn chỉ chiếm một phần nhỏ, điều này không nghi ngờ là rất không bình thường, về phần nguyên nhân gì không cần nói mọi người cũng biết.
- Ngài Ốc Bái Đặc, tất cả đều sẽ thay đổi! Hàn Phi ý tứ sâu sắc nói với Ốc Bái Đặc:
- Hơn nữa cũng sắp đến giờ rồi. Ta hi vọng ngài chuẩn bị đầy đủ những thứ có thế!
Ốc Bái Đặc có thể đặt chân ở trấn Hà Loan này nhiều năm như vậy. Muốn nói là không có chút dính dáng với Clacenre điều đó tuyệt đối là không thể, câu nói này của Hàn Phi có ý mỉa mai, nhắc nhở lão lựa chọn đội quân tốt, không nên làm sai vị trí
- Tất cả nghe theo mệnh lệnh của đại nhân!, Bái Ốc Đặc rõ ràng hoàn toàn lĩnh hội được ý của Hàn Phi, không chút do dự đưa ra lựa chọn của mình.
Và so với Hàn Mộc Thiên lúc ban đầu, Hàn Phi là cho các cảm xúc của Ốc Bái Đặc có chút chấn động, thực lực không cần phải nói đầu tiên nỗi giận rút kiếm ra máu tươi ba tấc, cái lão luyện trong việc đối nhân xử thế càng làm cho vị trấn trưởng này cảm thấy kính phục tận đáy lòng.
Sau khi Bái Ốc Đặc bài tỏa lòng trung thành của mình, Hàn Phi mới đem một số chuyện quan trọng tiết lộ cho lão, ví cụ như sự tiến vào chiếm giữa của đòan lính đánh thuê Liệt Hỏa Tường Vi cùng với kế hoạch đóng quân, một trong những đều này đủ làm Ốc Bái Đặc kinh sợ trong lòng sau cùng cũng có chút ý nghĩ dao động. Bắt đầu hăng hái vì Hàn Phi lên kế hoạch nỗi dậy
Mãi cho đến trời hoàn toàn tối đen Clacenre dẫn theo tùy tùng vội vã chạy tới sở trấn chính cầu kiến Hàn Phi, cũng không phải thông tin của hắn tắc nghẽn mà bọn cường hào của trấn Hà Loan hôm nay không có ở trong trấn, đợi được tin tự nhiên thì chậm rồi.
Hàn Phi cũng không làm cho đối phương khó chịu. Tiếp đãi đối phương ở phòng nghị sự nhỏ của Trấn Chính Sở.
Clacenre có hơn năm mươi phần sợ, dáng người lùn mà khỏe mạnh, màu da ngâm đen tướng mạo bình thường, nhưng đôi mắt thỉnh thoảng xẹt ra một tia sáng tinh ranh, hiện ra một chút dũng mãnh, Phất Phi nhận ra đối phương không phải là người bình thường, vốn có thực lực của một võ sĩ.
Trước mặt Hàn Phi, nhân vật địa phương này nổi tiếng hung hăng cường thế lại tỏa vẻ hơi kính cẩn, lão hướng về phía Hàn Phi tỏa ý nhận lỗi. Hi vọng cho con trai lão một cơ hội chuộc lỗi.
“Lãnh chúa đại nhân, Alec từ nhỏ lớn lên trong trấn, không biết thế giới bên ngoài vô cùng rộng lớn, hắn không hề có ý mạo phạm uy nghiêm của người. Ta nhất định sẽ dạy dỗ nó, ta bằng lòng dùng tiền chuộc đế triệt tiêu tội của nó
Dùng tiền chuộc tội ở quý tộc không phải là hiếm thấy, Clacenre tuy không phải là quý tộc chính phái, nhưng dù sao cũng có danh hiệu hiệp sĩ, dùng tiền chuộc tội ngược lại cũng phải là không được. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Hàn Phi im lặng rất lâu mới mở miệng chậm rãi nói:
- Ban đầu vì hành vi phạm tội của con trai ngươi, ta hoàn toàn có thể thẳng tay treo cổ hắn, nhưng hắn không biết thân phận cha của mình thì đầy là một lý do có thể tha thứ, thế này nhé. Ngươi bỏ ra mười vạn tiền vàng, chuyện này xem như bỏ qua!
Mười vạn tiền vàng! Tương đương thuế má hai năm của trấn Hà Loan, sự lợi hại của một đao của Hàn Phi vẫn không phải là bình thương, nhưng Clacenre lại không lựa chọn con đường sống, trừ phi hắn gang nhiên chống lại, bằng không muốn cứu con của mình ra chỉ có thể tùy ý xâm lược.
Clacenre ngược lại quyết định rất dứt khoát, nhưng trong lòng đau như bị lấy máu, vẫn nên đáp ứng yêu cầu của Hàn Phi, hơn nữa đích thân lấy ra tới một ngàn linh tinh tệ, đem chuộc con trai của mình
Đi
Bái Ốc Đặc tận mắt chứng kiến suốt cả quá trình, sau khi đợi Clacenre bỏ đi, hắn mới có chút lo lắng nói với Hàn Phi:
- Lãnh chúa đại nhân, người phải dự liệu báo thù Clacenre, hắn nhất định sẽ không chịu thua như thế này!
Hàn Phi vừa cười vừa lắc đầu. Giơ tay vỗ vào vai nói rằng:
- Ngươi yên tâm đi. Đây chỉ là mới bắt đầu thôi