Linh Khứu Phi Long (Linh Thứu Phi Long)

Chương 31: Hồi 31


Chương trước Chương tiếp

Vạn, Kim, Thủy ba người đã những cô nương đẹp lắm rồi, nhưng nếu có lòng tìm kiếm, chỉ riêng trên đất Giang Nam tìm ra hai ba mươi cô nương như thế cũng không phải là quá gian nan, nhưng những mỹ nhân như Hàn Nguyệt Thanh hay Chu Tuyên thì cho dù có đi khắp cả thiên hạ, đến lúc bạc đầu cũng chưa chắc thấy được một người. Mỹ nữ như thế, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.

Chu Tuyên lạnh lùng nhìn Hàn Nguyệt Thanh, Hàn Nguyệt Thanh cũng bình tĩnh nhìn lại Chu Tuyên. Bốn mắt tương giao, một bên chẳng khác thanh kiếm tuốt ra từ khối vạn cổ huyền băng, vừa sắc bén vô song, một bên chẳng khác thanh kiếm tuốt ra từ khối lại như minh nguyệt giữa trời, khí sắc thanh dịu ẩn chứa sức mạnh có thể ôm trọn trời đất.

“Ngươi biết ta là ai chứ?”.

“Ta biết, cô nương là điệt nữ của Chu Tâm Kiếm, Giang Nam đệ nhất kiếm năm xưa”. Hàn Nguyệt Thanh gật đầu.

“Nếu như không phải vì Ngũ đại môn phái, gia gia ta hoàn toàn có thể thay sư phụ ngươi xuất chiến, trở thành thiên hạ đệ nhất kiếm rồi!”. Giọng Chu Tuyên mỗi lúc một phẫn nộ.

Hàn Nguyệt Thanh gật đầu: “Lúc sư phụ còn tại thế, cũng nói Chu đại hiệp là kiếm khách kỳ tài hiếm thấy trên thế gian. Đáng tiếc là trời không chiều lòng người, Đại hiệp đã ra đi sớm quá, nếu không ngày Hai tháng Hai sang năm Chu tiền bối có thể trở thành trụ cột của Hiệp Nghĩa Đạo rồi”.

Chu Tuyên cười lạnh: “Nói hay lắm, mình tắm gội xong, lại đổ cho người ta nước rửa chân để uống sao?”

Hàn Nguyệt Thanh im lặng.

Đại Ngu La Hán lúc còn sống đã từng nói với nàng, Chu Tâm Kiếm kiếm đạo kỳ tài, có điều bụng dạ quá hẹp hòi, kiếm thuật vì vậy cũng vô cùng thâm hiểm. Tuy là cao nhân hãn thế, song đối với một tuyệt đại chi hùng như Thiên Long thì chẳng có tác dụng gì, vì thế đại sư mới nhận lời mời của Ngũ đại phái, nhậm chức Minh chủ khiêu chiến với Thiên Long. Chu Tâm Kiếm lại nghĩ rằng mình bị đối xử không công bằng mà sinh ra bất mãn, mấy năm sau đại hội Thái Sơn đã qua đời trong phẫn uất.

“Oán khí mấy chục năm trước xem ra đã truyền lại rồi!” Hàn Nguyệt Thanh nghĩ thầm.

“Lần này không thể như lần trước nữa!” Chu Tuyên cao ngạo nói: “Mượn tên tiểu tử này làm vật đánh cược, ta sẽ đánh bại ngươi, trở thành Minh chủ của Hiệp Nghĩa Đạo. Sang năm ngày Hai tháng Hai ta sẽ chứng minh cho thiên hạ thấy, bốn mươi năm trước, Hiệp Nghĩa Đạo không để cho gia gia ta xuất chiến là đã phạm sai lầm lớn”.

Hàn Nguyệt Thanh gật đầu: “Cô nương đánh bại ta trước rồi hãy nói”.

Chu Tuyên quay phắt người, tay nắm chuôi kiếm, mắt nhìn thẳng vào mặt Hàn Nguyệt Thanh, quát lớn: “Cẩn thận!”

Lời dứt kiếm xuất, một luồng sáng lạnh nhằm yết hầu Hàn Nguyệt Thanh phóng tới, tốc độ chỉ có thể dùng chớp xẹt mới có thể hình dung.

Một kiếm Chu Tuyên xuất ra, bất kể là tám người trên Thái Bạch lầu hay Ngũ đại trưởng môn dưới đất, người nào người ấy mặt mày tái mét.

Triệu Tiêu thở hắt ra: “Khá lắm, Chu Tâm Kiếm năm xưa chẳng qua cũng đến vậy thôi!”

Kim Phụng Kiều trợn rách cả mắt: “Chu Tuyên luyện được kiếm pháp thế này từ khi nào vậy?”

Trong lúc chúng nhân kinh ngạc, kiếm của Hàn Nguyệt Thanh cũng đã nhanh như cắt rời bao, mũi kiếm hạ xuống, vừa khéo chặn đứng mũi kiếm của Chu Tuyên trong gang tấc.

Chu Tuyên hét lên một tiếng, nghiêng người qua bên, mũi kiếm đã đâm tới khuỷu tay trái của Hàn Nguyệt Thanh, kiếm trước kiếm sau liền lạc gần như không có khoảng dừng, quả là nhanh hết mức tưởng tượng.

Hàn Nguyệt Thanh không ngờ lại chậm hơn rất nhiều. Không những chậm hơn, thậm chí trông còn có vẻ luống cuống, bảo kiếm thu về phòng thủ, tuy kịp thời đỡ được mũi kiếm của Chu Tuyên nhưng tư thế không đẹp mắt chút nào.

Chu Tuyên tấn công liên tiếp, bảo kiếm trong tay như biến thành một luồng quang điện vây lấy Hàn Nguyệt Thanh, không ngớt công tới từ tất cả các phía.

Hàn Nguyệt Thanh đỡ trái tránh phải, Chu Tuyên tuy chưa đánh trúng được người, nhưng xem ra nàng đang ở vào thế rất bị động, lúc nào cũng không theo kịp tốc độ của Chu Tuyên, thanh kiếm trong tay nàng dường như nặng đến trăm ngàn cân, thân pháp lại như một lão tăng vào tuổi xế chiều, tay chân càng lúc càng chậm lại.

Mấy chục đường kiếm đánh ra, tình hình vẫn không có gì thay đổi. Hàn Nguyệt Thanh lúc nào cũng thụ động phòng thủ, thế tấn công như vũ bão của Chu Tuyên lại chẳng đem lại kết quả gì.

Triệu Tiêu thở dài: “Bốn mươi năm trước cũng giống như vậy!”

Quản Trí Minh nói: “Dáng vẻ đường kiếm của Đại Ngu La Hán luống ca luống cuống, trông thì có vẻ hết sức ngớ ngẩn, song lại ẩn chứa huyền cơ vô cùng. Năm xưa Giáo chủ đã mắc bẫy, thật không ngờ hôm nay kịch cũ diễn lại”.

Vạn Tiểu Hà, Kim Phụng Kiều đều đang ủng hộ Chu Tuyên, nghe hai người nói vậy, hết sức ngạc nhiên: “Sao vậy, Chu Tuyên sẽ thua ư?”

Năm lão cùng gật đầu, Triệu Tiêu nói: “Chu Tuyên kiếm thuật đã không kém gì Giang Nam đệ nhất kiếm năm xưa, kiếm thế lanh lợi, thậm chí còn có phần hơn. Nhưng nếu luận về uy lực tấn công vẫn còn kém xa Giáo chủ, còn Hàn Nguyệt Thanh thì lại giống như Đại Ngu La Hán. Giáo chủ đã không công nổi vòng kiếm phòng thủ của Đại Ngu thì Chu Tuyên làm sao mà hơn được? Chỉ chờ khí thế Chu Tuyên giảm sút, uy lực của Đại Ngu mới phát huy, Chu Tuyên hẳn sẽ thua khó tránh khỏi”.

Ba cô nương mặt mày tái mét, Thủy Liên Nhu run rẩy: “Vậy phải làm thế nào đây?”

Năm lão nhìn nhau, Triệu Tiêu gằn giọng: “Cướp người!”

Quản Trí Minh đề nghị: “Vòng ra sau đường cái, đánh vỡ tường rào, bất ngờ cướp người”.

Triệu Tiêu gật đầu: “Xuân Dương đi! Dương huynh khinh công giỏi nhất, ông động thủ, chúng tôi sẽ đồng thời đánh ra. Nhưng phải cẩn thận, không được để cho người của Ngũ phát phát giác!”

Tiêu Xuân Dương lĩnh ý, lặng lẽ lẩn đi. Phụng Kiều mấy người trống ngực đập thình thịch, không còn lòng dạ nào mà quan sát trận đấu phía dưới.

Đúng như Triệu Tiêu nói, kiếm thuật của Chu Tuyên đã không hề thua kém ông nội là Chu Tâm Kiếm, nhưng Hàn Nguyệt Thanh võ công cao cường, càng hiện rõ là một phiên bản của Đại Ngu La Hán. Trận quyết đấu của hai cao thủ tuyệt đỉnh, lại cũng xinh đẹp tuyệt mỹ ấy, người luyện võ bình thường cả đời chưa chắc đã có may mắn được chứng kiến. Chỉ tội Thủy, Kim, Vạn ba người đang lo cho Nhất Linh, dù có là thần công tuyệt kỹ đặc sắc đến đâu cũng không làm cho họ quên đi được. Bốn lão nhân còn lại cũng vậy, Tiêu Xuân Dương vừa đi là cả bốn người chằm chằm tập trung quan sát bức tường phía sau Nhất Linh, chỉ chờ tường gạch bung ra là lập tức lao tới cướp người.

Thời gian cứ thế trôi đi, tình thế trận đánh vẫn không thay đổi, thế công của Chu Tuyên không những không giảm mà còn mỗi lúc một mạnh mẽ hơn. Hàn Nguyệt Thanh cũng vẫn như đá tảng, không chút nao núng.

Kim, Thủy, Vạn ba người nắm chặt tay nhau, mồ hôi trong lòng bàn tay túa ra ướt đẫm, thầm tính Tiêu Xuân Dương có lẽ đã đến nơi rồi.

o0o

Đúng lúc đó, không trung chợt vang một tiếng chim kêu, trong nháy mắt, một con kim ưng khổng lồ nhào xuống đất, lướt qua lòng phố, quắp chặt Nhất Linh bay vút lên trời.

Biến cố này thật quá đột ngột, nhìn kim ưng lao vút khuất vào trong mây, chúng nhân nhất thời đều đứng trơ ra như tượng. Cả Chu Tuyên lẫn Hàn Nguyệt Thanh cũng bất giác ngừng tay, ngơ ngác không biết phải làm gì.

Khi ấy, Tiêu Xuân Dương mới phá tung tường vào, nhưng đợi đến khi lão phóng tới nơi thì Nhất Linh đã mất tăm mất tích, lại thấy ai nấy đều ngẩn người ngẩng mặt lên nhìn trời không, Tiêu Xuân Dương cũng đứng sững, vò đầu bứt tai: “Chuyện gì vậy nhỉ?”

Biến cố này quả thật cũng vượt ngoài dự liệu của Nhất Linh.

Nhất Linh vốn nhất thể tam tâm, võ công cũng gồm cả ba thể phái, công phu điểm huyệt của Chu Tuyên thực ra làm sao khống chế nổi cậu! Nếu như Nhất Linh không muốn, với võ công của mình, dù hiện trường có hỗn loạn đến đâu chăng nữa, võ công của kẻ đến tấn công có cao thế nào chăng nữa cũng không thể đến mức kiếm ghé sát cổ mà không hay biết gì.

Sở dĩ việc xảy ra như vậy là vì trong lòng Nhất Linh trước đó đã bị một đả kích lớn chưa từng có, tâm trí nguội lạnh đến tột đỉnh, hoàn toàn không muốn phản kháng.

Sự đả kích mà Hàn Nguyệt Thanh để lại trong lòng cậu, hay nói đúng hơn là để lại cho Tình Ma, quả thực là không tiền khoáng hậu, bởi vì Hàn Nguyệt Thanh vốn là một mỹ nữ trăm năm khó tìm. Dung mạo và hình thể của nàng hoàn mỹ đến tuyệt đỉnh, thêm vào khí chất phật linh càng làm cho nàng đạt đến cảnh giới kết hợp hoàn hảo giữa linh hồn và xác thịt.

Trái tim của Nhất Linh có thể nói đã hoàn toàn bị cô nương ấy chiếm giữ rồi!

Nhất Linh đối với Thủy, Kim, Vạn ba người thực ra chỉ là tiên hữu dục, hậu hữu tình, còn đối với Hàn Nguyệt Thanh thì chỉ thoáng gặp đã yêu, thứ tình yêu ấy thậm chí đã khắc chế được dục niệm trong lòng cậu. Đến tận lúc này, Nhất Linh vẫn chưa hề nghĩ đến xác thịt của Hàn Nguyệt Thanh, còn với ba ái thê, ngay lần đầu tiên gặp gỡ, con mắt Nhất Linh đã lột trần cơ thể họ rồi.

Nhưng Hàn Nguyệt Thanh lại không chút thiện cảm với Nhất Linh, thậm chí chỉ toàn là thù ghét và oán hận. Hàn Nguyệt Thanh không dễ xúc động trước nam nhân, điểm này Nhất Linh có thể cảm nhận được. Ma giác nhanh nhạy của Tình Ma chỉ thoáng qua đã có thể nhận thấy Hàn Nguyệt Thanh có Phật tâm vững chắc, mà Phật tâm thì coi nhẹ tình yêu nam nữ, lại càng phản đối dục tình. Điểm này Nhất Linh không lo lắng, bởi cậu cũng phát giác Thiền tâm của Hàn Nguyệt Thanh vẫn có chỗ hở. Phật nói xuất thế là phải đoạn mọi thứ tình, Hàn Nguyệt Thanh trái lại phải hạ sơn nhập thế, tuy con tim không hề động lòng trước tình cảm nam nữ, nhưng lại quá quan tâm đến vận mệnh của Hiệp Nghĩa Đạo và chúng sinh võ lâm, đây chính là điểm sơ hở chết người. Bởi quá nặng lòng trước sinh mệnh võ lâm, Hàn Nguyệt Thanh không thể thật sự quên tình, với Ma công của Tình ma, Nhất Linh tin cậu tuyệt đối có thể công phá được Phật tâm bên ngoài, khơi dậy ái tình vẫn còn luẩn quẩn trong trái tim Hàn Nguyệt Thanh.

Nhưng sự oán ghét, đặc biệt là lòng thống hận của Hàn Nguyệt Thanh đối với Nhất Linh làm cậu không chịu đựng nổi. Trái tim Nhất Linh trước mặt Hàn Nguyệt Thanh, có thể nói là không mảy may phòng bị. Với những phụ nữ khác, Nhất Linh lúc nào cũng niềm nở tươi cười, cứ mặc cho họ đánh cũng được, chửi cũng xong, chỉ cần đưa được người ấy lên giường là tốt. Nhưng với Hàn Nguyệt Thanh thì không thể, cô nương ấy chỉ trong nháy mắt đã làm tổn thương đến trái tim Nhất Linh, chớ nói chửi mắng, đánh đập, mà dù chỉ là một cái nhìn thôi cũng đủ làm cậu bị tổn thương. Bởi lẽ trong trái tim Nhất Linh đã nảy sinh tình yêu thực sự!

Nỗi thống hận của Hàn Nguyệt Thanh làm trái tim Nhất Linh tan nát, cũng bởi phút tối mắt trước Thất phu nhân đã gây ra nỗi đau và áp lực cho Hàn Nguyệt Thanh, trái tim nhỏ máu của Nhất Linh lại vì vậy mà như càng xát thêm muối.

Nỗi đau của Nhất Linh làm điều mà người thường không thể tưởng tượng được, bởi lẽ cậu vốn dĩ không phải là người thường, mà chính là Tình Ma. Vì thế Chu Tuyên mới có thể thành công, cũng vì thế mà Nhất Linh không muốn tự giải huyệt đạo cho mình.

Đến lúc bị kim ưng cắp bay vào không trung, Nhất Linh mới hoàn hồn, vận công tự giải huyệt đạo, nhưng giờ đây cậu lại không thể vùng vẫy được nữa.

Gió thổi vun vút qua tai, mây trắng lượn lờ phía dưới, thành Lạc Dương to rộng như thế, giờ cũng chỉ trông như một bàn tay mà thôi.

Ở độ cao như vậy, liệu Nhất Linh lại dám vùng vẫy sao?

Nhất Linh ngửa cổ nhìn lên, thân hình khổng lồ của con kim ưng khiến cậu giật mình, nghĩ bụng: “Trời đất, đôi cánh của lão ưng này dang rộng ra, không được chục trượng cũng phải đến tám trượng!”. Rồi lại nghĩ: “Không biết nó muốn mang ta di đâu, là cắp về hang ăn hay là vào trong mây rồi ăn nhỉ? Ây a, hỏng rồi, nếu nó không thích ăn sống thì phiền phức to, nó sẽ đập ta chết trước rồi mới ăn, như thế thì chết chắc rồi!”.

Đang thấp thỏm suy nghĩ, Nhất Linh cùng kim ưng đã chìm nghỉm trong mây mù.

Nhất Linh lầm rầm cầu nguyện: “Ưng lão huynh à, đừng có thả lỏng móng vuốt nhé, xuống đất rồi hãy nói, xuống đất rồi hãy nói!”. Đồng thời sẵn sàng chuồn nhanh một khi kim ưng hạ đất.

Vừa lo lắng, vừa nhìn xuống dưới, bỗng Nhất Linh lại ngẩn người ra.

o0o

Trên một đỉnh núi trơ trọi, một chàng trai trẻ đang đứng chắp tay ra phía sau, chàng trai đó mặc y phục màu vàng nhạt, trên đầu có quấn một chiếc khăn vàng, đuôi khăn thõng xuống phất phơ trong gió.

Có rất nhiều người từng đứng chắp tay ra sau, hoặc cũng có thể nói mỗi người chúng ta đã từng đứng chắp tay ra sau. Người mặc áo vàng đứng chắp tay ra sau cũng không phải hiếm, chí ít Nhất Linh cũng đã được thấy trên sàn hí kịch.

Nhưng không có một ai lại có khí thế giống như chàng thanh niên này, vừa đẹp đẽ lại không kém phần cao quý.

Khí thế chàng ta giống như một bậc đế vương đang chắp tay ra sau đứng nhìn xuống thần dân của mình vậy. Thứ uy nghiêm tự tin ấy, vẻ ung dung quý phái ấy, thật không có ngôn từ nào diễn tả nổi, bởi lẽ dùng ngôn từ không thể hình dung ra được cái khí thế quân lâm thiên hạ như thế.

Người ấy nghiêng mặt về phía Nhất Linh, hóa ra bên cạnh anh ta còn đậu một con kim ưng khổng lồ nữa. Con kim ưng này phát hiện ra đồng loại, kêu lên một tiếng, chàng thanh niên kia quay người lại.

Ánh mắt Nhất Linh như thẳng đờ ra. Khi nhìn nghiêng, vẻ uy nghiêm của chàng trai đó giống như bậc quân vương, nhưng từ chính diện thì lại thấy một vẻ cao quý, tuyệt mỹ, chẳng khác gì một thiên thần.

Nhất Linh chưa từng trông thấy một nam nhân nào có ngũ quan đầy ma lực như chàng trai trẻ này. Trí óc lập tức loang loáng các hình bóng nối tiếp nhau, hóa ra không chỉ gã thanh niên mười tám tuổi Nhất Linh chưa thấy mà ngay cả Thiên Long, Âm Ma bao năm tung hoành thiên hạ và một Tình Ma đã thấy hết được tuyệt mỹ giai nhân cũng vậy.

“Nếu là phụ nữ, có lẽ chỉ có tiên tử tỉ tỉ mới có thể so sánh được với huynh ấy. Một người cao quý điển nhã, một người dung dị thanh tú, đúng là cờ vàng trống ngọc. Nhưng huynh ấy là nam giới, trên thế gian này, liệu nam nhân nào có thể so sánh được với huynh ấy? Ngay như mình đây, đứng cạnh mà chẳng khác nào cóc nhái đứng cạnh thiên nga!” Nhất Linh cứ thế mà nghĩ một cách không tự chủ.

Con kim ưng cắp Nhất Linh bay thẳng đến ngọn núi, chàng trai chú mục nhìn Nhất Linh. Bốn mắt nhìn nhau, Nhất Linh đột nhiên cảm thấy mơ hồ khó hiểu.

Đôi mắt ấy sao lại quen thế nhỉ? Nhất định là đã gặp ở đâu rồi, nhưng suy nghĩ mãi cũng không tài nào nhớ ra được.

Tới trên đỉnh núi, kim ưng thả lỏng móng vuốt, buông Nhất Linh xuống. Nhất Linh vận khí, từ từ hạ xuống trước mặt chàng trai kia.

Vừa mới chạm đất, Nhất Linh đã vòng tay thi lễ: “Tiểu đệ Nhất Linh, trông huynh trưởng rất quen, song quả thực là không biết đã gặp ở đâu, xin huynh trưởng cho biết!”.

Chàng trai nhìn Nhất Linh chăm chú, khẽ cười: “Vương huynh đúng là con người thú vị, bị kim ưng của ta cắp đến đây, vừa xuống không hỏi là địch hay bạn, lại càng không lo lắng đến an nguy, mà lại đưa ra câu hỏi này, thật là có gan đó!”

Nụ cười người đó tiềm ẩn một thứ mê lực kinh người, là sự hợp thành bởi vẻ tuấn mỹ và sự cao quý. Cũng giống như Dương Quý Phi, sắc đẹp kiều diễm cộng với vẻ thướt tha liễu yếu đào tơ hòa vào làm một mới có thể tạo nên nụ cười khuynh đảo ngai vàng. Cả hai nhân tố đó không thể thiếu đi một.

Nhất Linh nhìn mà ngây người ra, ngay sau đó lại cười rạng rỡ, nói: “Đệ quả thật là đã gặp huynh trưởng ở đâu đó rồi, hình như là ở trong mộng. Nhưng nếu như gặp huynh trưởng ở trong mộng, nếu huynh trưởng không phải là thần tiên thì đệ là thần tiên mất rồi. Nhưng đệ làm sao có thể là thần tiên được cơ chứ?”

Chàng trai đó cười lên ha hả: “Vương huynh thật là thú vị, huynh coi ta là thần tiên ư?” Nhất Linh xoa mũi, vừa cười vừa nghĩ: “Nếu như ta cười cũng đẹp như huynh ấy thì ba vị thê tử nhất định sẽ yêu ta đến phát điên lên mất!”.

Tiếng cười làm cảm giác xa lạ nhanh chóng tan biến. Chàng trai đó vòng tay nói: “Ta là Lý Phi Long, Lý trong “Thập bát tử lý”, Phi trong “Hàn Phi Tử”. Chúng ta quả thực là đã gặp qua, đó là khi huynh ác đấu hai hội đại phát thần uy”.

“Ô,” Nhất Linh vỗ vỗ vào trán: “Thì ra là như thế!”.

“Vương huynh nhớ ra chưa?” Lý Phi chăm chú nhìn Nhất Linh.

Nhất Linh theo thói quen xoa mũi, lắc đầu: “Nói thật là chưa, nhưng nếu Lý huynh đã nói vậy thì hẳn không sai rồi”.

Lý Phi nhìn Nhất Linh: “Với tính háo sắc của Vương huynh, không thể coi là quân tử. Nhưng Vương huynh không nói dối, thì lại đúng là một tiểu nhân chân chính”.

“Thì ra là Lý huynh lừa đệ!” Nhất Linh sực tỉnh: “Nhưng chuyện này thật là lạ, đệ chắc chắn đã gặp Lý huynh đâu đó, có điều không nhớ ra thôi”.

“Đừng nghĩ nát óc nữa! Này, sao huynh lại không hỏi ta mời huynh đến đây làm gì?”

“Phải đấy, huynh mời đệ đến đây làm gì vậy?”

Lý Phi lim dim nhìn Nhất Linh, vui vẻ: “Con người huynh thật đúng là chẳng có chút lo lắng gì. Thôi được, nói cho huynh biết, ta đến tìm huynh là để hỏi một chuyện, rốt cuộc huynh có thích Hàn Nguyệt Thanh hay không?”

Nói đến Hàn Nguyệt Thanh, sắc mặt của Nhất Linh lập tức sầm lại, giọng buồn bã: “Đệ thích cô nương ấy, nhưng cô nương ấy không thích đệ, thậm chí còn căm ghét, oán hận đệ nữa”

“Cô ấy vì sao lại hận huynh?”

“Bởi vì cô ấy cho rằng đệ giết Phương đại hiệp và Thất phu nhân”.

“Vậy rốt cuộc họ có phải do huynh giết không?”

“Đương nhiên là không phải rồi! Nhưng đệ quá ngông cuồng, mắc lỗi bây giờ rửa không sạch được, lại để cho cô ấy chịu áp lực và khó xử như thế”. Nhất Linh đau lòng nói.

Lý Phi lại cười: “Vương huynh, ta thấy con người huynh có lúc thông minh tuyệt đỉnh, nhưng có lúc thì lại ngốc nghếch đến độ hồ đồ”.

“Sao cơ?” Nhất Linh đau lòng đến độ ứa cả nước mắt.

“Xem huynh kìa!” Lý Phi lấy ra một chiếc khăn tay đưa cho Nhất Linh: “Hãy lau nước mắt đi, nước mắt giàn rùa thế kia còn giống gì một nam tử hán nữa!”. Giọng của Lý Phi tuy không gắt gỏng nhưng lại mang một vẻ uy nghiêm khiến người ta phải phục tùng.

Nhất Linh ngoan ngoãn lau nước mắt, nhìn Lý Phi nói: “Lý huynh, huynh thật giống ca ca hoặc là tỉ tỉ của đệ, thật đấy! Từ nhỏ đệ đã mơ ước có được một người ca ca hay tỉ tỉ quan tâm đệ giống như huynh vậy, có điều mãi vẫn chỉ có một mình”.

Lý Phi cười: “Nhiều lắm thì ta chỉ có thể làm ca ca của huynh, sao có thể làm tỉ tỉ được?”

Nhất Linh bỗng reo lên: “Lý huynh, chi bằng chúng ta kết làm huynh đệ, huynh làm nghĩa ca của đệ!”.

Nhất Linh nhìn Lý Phi, ánh mắt đầy vẻ khao khát, sự mong mỏi ấy có lẽ chẳng khác là mấy so với việc mong có được tình yêu của Hàn Nguyệt Thanh.

Nhất Linh nhất thể tam tâm, cho dù là Thiên Long, Âm Ma hay Tình Ma, trong lĩnh vực sở trường của mình, mỗi người đều là những nhân vật thông thiên triệt địa, xưng vương xưng thánh, vì thế Nhất Linh lúc nào cũng tỏ ra tự tin.

Nhưng hôm nay, Lý Phi lần đầu tiên khiến cho Nhất Linh nảy sinh cảm giác tôn kính. Khí độ cao quý, nhất là phong thái uy nghiêm đĩnh đạc ấy khiến cậu nhất mực ngưỡng mộ, chỉ hy vọng có thể thân thiết hơn được với anh ta.

Thế nhưng, đề nghị này hiển nhiên là quá đột ngột, Lý Phi nhìn Nhất Linh, không gật đầu, cũng không lắc đầu.

Lý Phi khi cười tràn đầy mê lực, lúc không cười, khuôn mặt trầm mặc lại tràn đầy vẻ uy nghiêm cao quý, có một sức mạnh nào đó khiến người ta không dám nhìn thẳng vào. Nhất Linh cũng vậy, cúi đầu ấp úng: “Lý huynh… không bằng lòng sao?”. Vẻ thất vọng dường như ngấm ra cả lời nói.

Lý Phi nhìn bộ dạng tội nghiệp của Nhất Linh, không biết phải phản ứng thế nào, bỗng thấy mềm lòng, nói: “Được, chúng ta kết bái làm huynh đệ!”. Vừa dứt lời, trong lòng bỗng giật mình, tự trách: “Mình làm sao thế? Vừa mới gặp đã cười cười nói nói niềm nở với hắn, bây giờ lại nhận lời kết làm huynh đệ, từ lúc nào mình đã biến thành một người vô nguyên tắc vậy?”

Lý Phi thầm tự trách mình, còn Nhất Linh thì vui sướng đến phát cuồng, lượn mấy vòng, rồi ôm chầm lấy Lý Phi, reo lên: “Hay quá, hay quá!”.

Lý Phi giật bắn mình, sắc mặt trầm xuống, quát lên: “Ngươi làm gì vậy, buông ta xuống ngay!”

Tiếng hét chứa đầy uy thế bá vương, Nhất Linh giật thót mình, vội thả Lý Phi ra, cúi đầu, lẩm bẩm: “Xin lỗi, đệ… là đẹ vui quá mà thôi”.

Bộ dạng của cậu hệt như một đứa trẻ vừa làm sai chuyện đang nhận lỗi trước mặt cha mẹ, vừa đáng giận lại vừa đáng thương.

Nhất Linh quả thật đáng thương! Bởi lẽ trong một ngày mà cậu đã gặp liền hai người khiến cho trái tim vốn dĩ ngông cuồng của cậu hoàn toàn vô phương chống đỡ, một người khiến cậu ái mộ, một người làm cậu ngưỡng mộ. Ở trước mặt họ , Nhất Linh dường như bị ràng buộc bởi một sức mạnh chưa từng thấy, lúc nào cũng có cảm giác muốn phục tùng.

Đối với người mà mình ái mộ, dù là người kiêu ngạo đến đâu cũng không thể kiêu ngạo được. Cổ kim đều vậy, chứ không riêng gì một mình Nhất Linh.

Lúc đầu, Lý Phi tức giận đến độ toàn thân rung lên, nhưng nhìn điệu bộ đáng thương của Nhất Linh, cơn giận dữ ấy tự dưng tan biến, trong lòng thở dài một tiếng, nghĩ: “Thôi vậy, đây cũng là ý trời, ông trời bắt ta không ra tay được, thì còn có thể nói gì được nữa?” bèn quát lên: “Cậu muốn kết nghĩa huynh đệ với ta thì buộc phải có quy tắc, quyết không được đụng tay đụng chân bừa bãi như vậy!”

Nhất Linh vội gật đầu, nói: “Vâng, vâng, đệ biết sai rồi!” Nghe thấy ngữ khí Lý Phi có chút dịu hơn, Nhất Linh mới khẽ ngẩng đầu nhìn lên, nói: “Sau này đệ sẽ ngoan ngoãn nghe lời của đại ca”

Lý Phi không nhịn được cười, cố dằn giọng: “Vẫn còn chưa kết bái, ai là đại ca của cậu chứ?”

Nhất Linh mừng rỡ: “Thế thì chúng ta lập tức kết bái đi!” Rồi ngắt ba nhánh cây làm hương, đưa tay kéo tay của Lý Phi, nói: “Nào, chúng ta cùng thề với trời đất!”

Không ngờ như thế nghĩa là lại đụng vào Lý Phi. Lý Phi rụt ngay tay lại, sắc mặt nghiêm nghị, quát: “Khi nãy bảo cậu đừng có đụng tay chân linh tinh, cậu lại quên rồi sao?”

Nhất Linh thấy anh ta không giống bộ dạng nổi giận thực sự, bèn thè lưỡi ra, nói: “Đệ muốn kéo đại ca đến cùng kết bái mà, đại ca lại không phải là nữ nhân…”

Nói đến hai chữ nữ nhân, sắc mặt Lý Phi đột nhiên sầm lại. Nhất Linh giật mình, quỳ sụp xuống trước mấy nhánh cây dùng thay hương,nói: “Nhất Linh đáng chết, Nhất Linh không nên nói đại ca là phụ nữ! Sau này Nhất Linh tuyệt đối nghe lời của đại ca, xin thề với trời, nếu Nhất Linh làm chuyện gì có lỗi với đại ca thì hãy để cho tất cả những phụ nữ yêu thương Nhất Linh đều sẽ bỏ Nhất Linh mà đi”.

Câu luôn miệng “Nhất Linh, Nhất Linh”, nói vừa nhiều vừa nhanh, Lý Phi nhịn không nổi buột miệng cười: “Ngươi thật là!” Rồi cũng đến bên cạnh Nhất Linh quỳ xuống, trong lòng lại không khỏi run lên, thầm than: “Đây cũng là ý trời rồi!” dập đầu ba cái, thề nói: “Sau này Lý Phi nếu phụ Vương Nhất Linh, cũng để cho những người yêu quý vĩnh viễn rời xa!”. Nói đến đây, trong lòng lại run lên, bất giác thầm cầu nguyện: “Ông trời, đây không phải là lời thực lòng của con, xin hãy vạn lần tha thứ!”

Nhất Linh thì lại hớn hở reo lên: “Thì ra đại ca cũng là một nhân vật phong lưu, đại ca đã có mấy thê tử rồi?”

Lý Phi lạnh lùng: “Cậu hỏi chuyện này làm gì?”

Nhất Linh xoa mũi: “Đệ hỏi thôi mà!”

Lý Phi nhìn Nhất Linh: “Đã nghe nói qua về “Côn Lôn Ngọc Phụng” chưa?”

“Côn Lôn Ngọc Phụng Lý Thanh Dao phải không?” Nhất Linh lớn tiếng thốt lên, nhìn chằm chằm vào Lý Phi: “Đại ca, không lẽ…”

Lý Phi gật đầu: “Lý Thanh Dao chính là thê tử của ta”.

Nhất Linh ngẩn người một hồi, bỗng toét miệng cười: “Hay lắm, đệ chúc phúc cho huynh! Nói thật nhé đại ca, đệ vốn có ước nguyện là lấy cả Côn Lôn Ngọc Phụng và Quảng Hàn Tiên tử về làm vợ, nhưng xem ra cả hai đều rơi vào hư không rồi. Nhưng đại ca này, đệ thực sự chúc phúc cho huynh, cũng chỉ có nhân vật như Lý Thanh Dao mới xứng với đại ca thôi”.

Giọng Nhất Linh nói thật sự chân thành, Lý Phi nhìn cậu, gật đầu: “Cảm ơn đệ, nhưng đệ cũng không nên thất vọng quá, với Hàn Nguyệt Thanh đệ còn có hy vọng mà”.

o0o

Nói đến Hàn Nguyệt Thanh, Nhất Linh lập tức buồn bã cúi xuống, lắc đầu: “Đệ cò hy vọng gì nữa? Đệ phải gánh cái tội danh giết người, rồi lại vướng phải chướng ngại là thuộc hạ cũ của Thiên Long, làm Hàn Nguyệt Thanh khó xử. Nàng ấy không thống hận đệ đã là cảm ơn trời đất lắm rồi”.

Lý Phi nhìn Nhất Linh, đột nhiên nói: “Nhất Linh, đệ không thành thật!”

Nhất Linh ngạc nhiên: “Đại ca nói gì?” đoạn cất giọng thành khẩn: “Đệ đối với đại ca luôn tràn đầy lòng tôn kính, tuyệt đối không nói dối, cũng tuyệt đối không phạm vào lời của đại ca. Nếu đại ca hỏi gì, đệ nhất định sẽ trả lời đúng sự thật”.

Lý Phi gật đầu: “Vậy đệ và Thiên Long rốt cuộc có quan hệ gì?”

“Thiên Long là sư phụ đệ, người dùng Truyền đăng đại pháp truyền hết võ công cả đời mình cho đệ”. Nhất Linh không mảy may do dự, thành thật trả lời. Cậu đối với Lý Phi đúng là đầy lòng tôn kính, chỉ cảm thấy không thể giấu anh ta bất cứ chuyện gì.

“Vậy vì sao đệ không chịu thừa nhận mình là truyền nhân của Thiên Long?”

“Đệ không muốn giết người, không muốn tranh danh đoạt lợi, càng không muốn gây dựng lại Thiên Long Giáo để làm cho võ lâm phải long trời lở đất, nhưng điều chủ yếu là…”. Vẻ xấu hổ nhìn Lý Phi: “Đệ tương đối lười và háo sắc, bây giờ đã có ba thê tử rồi. Đệ cho rằng ngày ngày ở cùng ba vị thê tử kiều diễm, ban ngày du sơn vãn thủy, ban đêm loan phượng điên đảo, càng tiêu dao tự tại. Đại ca, huynh nghĩ thế nào?” ánh mắt thành khẩn nhìn Lý Phi, hy vọng sự đồng cảm từ anh ta.

Chuyện nam nữ tuy người nào cũng biết, song cũng làm cho người ta xấu hổ, công khai chuyện trò như vậy, có lẽ cũng chỉ có Nhất Linh mới làm được thôi.

Nhất Linh quen Lý Phi đã được một lúc, lúc anh ta cười tràn đầy mê lực, lúc giận dữ lại rất mực uy nghiêm, lúc không cười không giận thì càng trầm tĩnh cao quý, không ngờ nghe đến câu hỏi của Nhất Linh lại rời mắt đi, thậm chí gò má còn hơi ửng đỏ.

Nhất Linh khó hiểu nghĩ thầm: “Cái thế giới chết tiệt này rốt cuộc bị làm sao vậy? Ai cũng ham muốn, ai cũng làm, mà ai cũng nói đến là xấu hổ, ngay cả một nhân vật như đại ca đây cũng vậy”.

Sắc đỏ trên gò má Lý Phi thoáng hiện thoáng mất, phong thái lập tức trở lại bình thường, hỏi: “Đệ không muốn thừa nhận thân phận của mình, vậy thì vào Thiên Long đại hội trên đỉnh Thái Sơn năm tới, lẽ nào không định tham gia?”.

Nhất Linh gật đầu quả quyết: “Đúng thế!”

Thái độ không chút do dự của Nhất Linh khiến cho Lý Phi trầm lặng một hồi, mãi một lúc sau mới lên tiếng: “Thực ra đối với Hàn Nguyệt Thanh, đệ đã bị hồ đồ rồi!”

Chủ đề câu chuyện bỗng dưng thay đổi hẳn, Nhất Linh không khỏi ngạc nhiên: “Huynh nói gì vậy?”

“Ta hỏi đệ, trong lòng đệ cho rằng Hàn Nguyệt Thanh không nên thống hận đệ phải không?”

Lần này Nhất Linh đúng thật là ngây người ra, một lúc sau mới khó nhọc nói: “Nên… hay không nên, đệ không giết người… nhưng đúng là đệ ngông cuồng tự đại…”

Lý Phi giơ tay ngắt lời: “Được rồi, đệ không giết người, mà kẻ Hàn Nguyệt Thanh đang thống hận là hung thủ giết người, tức là cô ta đã hận nhầm đối tượng. Hàn Nguyệt Thanh lẽ ra không nên hận đệ”.

“Thật không?” Nhất Linh vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, nghĩ một lúc rồi gật đầu lia lịa: “Phải đấy, phải đấy! Đệ đâu có giết Phương Kiếm Thi, nàng ấy thực sự đã hận nhầm người rồi”.

“Nhưng chuyện này đối với đệ thực ra là phúc chứ không phải là họa!”

Nhất Linh vừa hiểu ra đôi chút, lại trở thành hồ đồ: “Vì sao chứ?”

Lý Phi nhìn cậu vẻ bí mật: “Đệ thấy võ công của Hàn Nguyệt Thanh thế nào?”

“Cao cường lắm, rõ ràng là phiên bản của Đại Ngu La Hán”.

“Đệ đoán thử xem, một nữ nhân mới hai mươi tuổi, võ công sao lại cao cường như vậy?”

Nhất Linh nghĩ một hồi mới ngập ngừng: “Đệ đoán, có thể Đại Ngu La hán cũng dùng một nội công tương tự như Truyền đăng đại pháp, truyền tất cả võ công của mình sang cho Tiên tử tỉ tỉ…”

Lý Phi chau mày: “Đệ có thể không gọi “Tiên tử tỉ tỉ” gì đó được không, còn khó nghe hơn cả Bà cố nội”.

Nhất Linh ngượng ngiụ cười: “Phải đấy, sau này đệ sẽ gọi là Hàn cô nương”.

Lý Phi gật đầu: “Đệ đoán không sai! Ta được biết, Đại Ngu La hán quả thật đã dùng một kỳ công tương tự như Truyền đăng đại pháp gọi là “Thiền tâm chuyển chú”, truyền tất cả võ công của mình sang cho Hàn Nguyệt Thanh. Tuy vậy, “Thiền tâm chuyển chú” có một điểm không giống với Truyền đăng đại pháp. Truyền đăng đại pháp có thể ví như nước trong bình cao đổ xuống bình thấp, còn Thiền tâm chuyển chú là hòa nhập hoàn toàn. Tác dụng truyền thụ võ công của hai đại pháp này đều như nhau, nhưng tâm ý thì mỗi thứ một khác. Vì thế đệ kế thừa được khả năng của Thiên Long, mà thiền tâm của Thiên Long lúc cuối đời đệ lại không có được, chỉ cần bị tà phái dụ dỗ một chút là biến thành một tên háo sắc. Còn Hàn Nguyệt Thanh thì không như vậy! Đệ nhìn mà xem, khí chất không linh phiêu dật của nàng ta chính là thiền tâm của Đại Ngu La hán, con mắt ấy là mắt của Đại Ngu, tâm cảnh ấy cũng là của Đại Ngu vậy. Thoạt nhìn thì vô cùng cao siêu, nhưng thiền tâm của Đại Ngu lại có một khuyết điểm chí mạng, đó là quá bận tâm về vận mệnh của Hiệp Nghĩa Đạo và chúng sinh võ lâm, lúc nào cũng coi cứu vãn nguy vong võ lâm là nhiệm vụ của mình. Điểm yếu này đã truyền sang cho Hàn Nguyệt Thanh, vì thế trong Hàn Nguyệt Thanh cũng lẫn lộn hai thứ khí chất tâm trạng hoàn toàn không tương đồng, lúc vô sự thì quên hết thất tình lục dục, nhưng khi xảy ra chuyện, nàng ta lại rất dễ động tâm, chỉ hận một điều không thể ôm lấy tất cả mà thôi!”

Cảm thụ Ma giác trong Nhất Linh thực ra đã nhận thấy lờ mờ những mâu thuẫn trong tâm Hàn Nguyệt Thanh. Nghe cao luận của Lý Phi, cậu càng gật đầu lia lịa: “Đúng thế, nhưng đệ còn có chỗ chưa hiểu, sao lại là phúc không phải là họa?”

“Rất đơn giản, thiền tâm của Hàn Nguyệt Thanh tuy có khuyết điểm, nhưng thiền công trăm năm có lẻ của Đại Ngu La hán lại tuyệt đối không phải tầm thường. Điểm thiếu sót duy nhất chỉ là lòng lo lắng cho vận mệnh của Hiệp Nghĩa Đạo và chúng sinh võ lâm mà thôi. Nếu đệ dùng cách thức thông thường của nam tử theo đuổi nữ nhân thì cả đời cả kiếp cũng đừng hy vọng gây được chút ấn tượng nào với Hàn Nguyệt Thanh, càng đừng mơ tưởng có được nàng ta. Nhưng tình thế hiện giờ lại không như vậy, Hàn Nguyệt Thanh hận đệ, muốn giết chết đệ để vỗ về Võ Đang, nhưng lại lo rằng thuộc hạ Thiên Long sẽ quật khởi báo thù, từ đó gây nên đại họa chưa từng có. Không thể giết đệ, bỏ qua cho đệ cũng không xong, vô tình đệ đã có một chỗ đứng vững chắc trong lòng nàng ta, có thể từ đó khơi dậy tâm tình nhi nữ đang bị Thiền tâm khắc chế. Cơ hội của đệ mà ta muốn nói chính là ở đó!”

“Đúng quá đi mất!” Nhất Linh nhảy bật lên, mừng rỡ nhìn Lý Phi: “Đại ca nói phải lắm,là đệ đã hồ đồ. Ha ha, đệ biết phải làm gì rồi!”

Nhất Linh mừng đến phát điên, muốn ôm chầm lấy Lý Phi mà lắc, lại chợt nhớ ra nên không dám, chỉ còn cách nhảy loạn lên trên đỉnh núi.

Lý Phi nhìn bộ dạng vui sướng như phát cuồng của Nhất Linh, vừa tức vừa buồn cười, bất giác rủa thầm: “Tên háo sắc này!” trong lòng lại lập tức cảnh giác, tuy vậy vẫn không khỏi cảm thấy ấm áp. Nhìn Nhất Linh nhảy nhót loạn xạ đúng như một đệ đệ to xác nghịch ngợm, vẻ thân thiết trong mắt đã xóa đi sự giận dữ, lại bất giác rùng mình, nghĩ bụng: “Lẽ nào ta càng lúc càng lún sâu vào?”

Nhất Linh nhảy tót đến trước mặt Lý Phi, vòng tay cung kính: “Đa tạ đại ca đã chỉ giáo cao chiêu. Đại ca chờ đệ, đảm bảo không quá ba tháng, đệ nhất định sẽ khiến cho Quảng Hàn Tiên tử ấy trở lại trần gian, theo đệ đến gọi một tiếng đại ca cho mà xem!”.

Lý Phi gật đầu: “Được lắm!”. Miệng bất giác nở một nụ cười nghịch ngợm: “Đệ đúng là vô lại quen rồi! Nhưng ta nói cho đệ biết, đệ càng vô lại càng tốt, phải khiến cho Quảng Hàn Tiên tử ấy dở khóc dở cười, không thể tức giận được nữa. Đến lúc ấy nàng ta sẽ hết cách gạt bỏ đệ ra khỏi tim mình luôn!”

Nhất Linh hét lớn: “Đúng thế!” Rồi nhìn Lý Phi khâm phục: “Thì ra đại ca cũng biết trêu chọc người khác, đệ cứ tưởng đại ca chỉ biết dằn mặt dạy người thôi cơ đấy!”.

Lý Phi nửa cười nửa không, nhìn Nhất Linh: “Sao nào, ta dằn mặt trông khó coi lắm sao?”


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...