Linh Hồn Ác

Chương 8


Chương trước Chương tiếp

Brolin đỗ chiếc Mustang ở dưới thấp. Một chiếc xe khoang - mà không hẳn là khoang nữa vì mới được sơn lại màu trắng và xanh nước biển - đang chờ, Salhindro ngồi trên nắp capo cùng một người nữa mặc sắc phục cảnh sát. Hai chiếc xe cảnh sát khác đứng im lìm cách đó một quãng, trong đó có một xe chở đồ của các kỹ thuật viên hiện trường vụ án.

- Có chuyện gì thế? Brolin hỏi ngay khi đến chỗ Salhindro.

Salhindro nhăn nhó tỏ vẻ chán ngán.

- Một cô gái trẻ. Một thằng bé đã tìm thấy cô ấy cách đây hai giờ đồng hồ, khi nó đang chơi cùng bạn. Hai cảnh sát của quận Tây-Nam đã tới để kiểm tra xem có phải đây là trò đùa trẻ con không. Hình như khi trở về, mặt họ trắng bệch như hoa huệ tây.

- Ít ra cũng phải có bác sĩ đến chứ? Brolin hỏi.

- Có, bác sĩ kiểm tra thấy cô gái đã chết nhưng ông ấy không động chạm gì cả. Người ta chăng dây quanh khu vực đó chờ cậu đến.

- Nhưng tại sao lại là tôi? Đại úy có biết không?

- Có, khi cảnh sát Tây-Nam gọi đến, chính ông ấy đã bảo tôi gọi cậu tới.

Brolin không hiểu đồng nghiệp của anh muốn gì nữa. Anh đang trong một cuộc điều tra mà lại bị gọi đến hiện trường một vụ án, vượt quá thẩm quyền thông thường của anh.

- Anh có thể giải thích cụ thể tại sao tôi lại phải đến đây được không? Brolin đề nghị.

Sanhindro nhìn lướt qua người cảnh sát mặc sắc phục bên cạnh rồi đáp:

- Cậu phải nhìn tận mắt, nếu không cậu sẽ không bao giờ tin tôi.

Cách đó khoảng một trăm mét trong rừng, một sợi dây an ninh được chăng giữa các thân cây để ngăn người lạ vào ngôi nhà đổ nát. Vài cảnh sát đi đi lại lại, quan sát kỹ càng mặt đất rồi ghi chép. Hai người đàn ông mặc áo blouse xám của các kỹ thuật viên hiện trường vụ án, mỗi người xách một chiếc vali nặng trịch. Họ kiểm tra tỉ mỉ mặt đất quanh ngôi nhà. Một trong hai người rắc một loại bột màu vàng lên một tấm phim trong suốt dài năm mươi centimet để làm hiện lên cái gì đó giống như dấu chân người trên một tảng đá.

- Các kỹ thuật viên đang chờ đèn xanh của cậu để vào trong, Sanhindro nói.

Brolin gật đầu mặc dù vẫn chưa hiểu lý do đưa anh tới đây. Không phải vì cấp bậc của anh, cũng không phải vì uy tín. Anh không có ô dù gì từ cấp trên để người ta phải cử anh tới một cuộc điều tra nhạy cảm. Quả thực anh là một trong những cảnh sát hiếm hoi, thậm chí là người duy nhất đủ khả năng dựng lại tâm lý của kẻ sát nhân nhờ các yếu tố trên hiện trường vụ án, nhưng sao lại bí ẩn đến thế trong trường hợp này? Anh không thấy bất cứ lý do hợp lý nào cho sự có mặt của anh ở đây. Thế nhưng tất cả mọi người nhìn anh cứ như sự hiện diện của anh mang tính chất quyết định. Một sĩ quan mặc sắc phục đến gần anh.

- Mọi người đang đợi anh, thanh tra Brolin, tôi là trung úy Horner của quận Tây-Nam. Chúng tôi đang định giao vụ này cho một tổ điều tra của chúng tôi thì hạ sĩ Faulings miêu tả lại nạn nhân.

Brolin chợt nghĩ tới Juliette. Tim anh đập nhanh khi nghĩ tới hình ảnh khuôn mặt cô đầy máu. Không thể nào, không một ai biết chuyện anh và Juliette gặp gỡ nhau, cảnh sát Tây-Nam lại càng không.

- Có chuyện gì vậy? Brolin sốt ruột. Điều gì khiến các anh nghĩ đến tôi?

Viên sĩ quan và Salhindro nhìn nhau vẻ thấu hiểu.

- Nạn nhân…

Salhindro khoát tay ra hiệu không cần giải thích.

- Lại đây xem, Josh.

Rồi ông kéo anh đến cạnh ngôi nhà sắp đổ. Salhindro lấy chiếc đèn pin Mag-Lite ra rồi bật lên.

Brolin nghe thấy tiếng kêu vù vù. Hai người đứng yên trước một lỗ hổng trên tường. Cây thường xuân bò trên đá, tỏa ra nhiều nhánh dài đến mức che phủ một phần lối vào duy nhất. Nhìn từ vị trí của mình, Brolin có cảm giác khó chịu vì đứng trên bậu của một cái miệng há rộng đang kiên nhẫn chờ đợi người ta đút thức ăn vào qua đám dây thường xuân.

Một mùi chua sộc vào mũi anh. Mùi bốc ra khiến Brolin không thể đoán sai về thứ đang đợi anh ở bên trong. Anh nhớ tới liên tưởng kinh tởm của mình khi lần đầu tiên hít phải hơi bốc ra từ một xác chết, anh đã so sánh nó với mùi rắm thối của người bệnh. Nhưngđiều đó chưa bao giờ khiến anh buồn cười, mà ngược lại.

Salhindro cúi người và biến mất vào trong lỗ hổng, Brolin theo sát phía sau. Họ rời khỏi ánh sáng để chìm sâu vào bóng tối của cái miệng đen ngòm. Mùi thối càng nặng hơn như thể thứ mùi tởm lợm này bị đóng kín quá lâu trong các bức tường không được thông gió. Brolin bật ho vì kinh tởm, ngay sau đó đồng nghiệp của anh cũng phải làm như vậy.

Ánh sáng đèn pin chiếu xuống nền đất để tránh các mảnh vỡ. Họ bước trên một sàn gỗ cũ bị phồng lên và mối mọt đục ruỗng, trên sàn sinh sống đủ loại động thực vật ký sinh. Không khí nặng nề, có xác chết, Brolin nghĩ. Bị dây leo che lấp một phần, nên lỗ hổng mà họ vừa chui vào không nhận được nhiều ánh sáng xuyên qua, họ không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Cửa ra vào và cửa sổ đều bị bịt lại bằng đá, kiểu như người ta tìm cách bịt kín mít ngôi nhà, làm cho nó giống như một ngôi nhà mồ.

Đi được vài mét, hai người bị bóng tối vây quanh, chỉ có chiếc đèn Mag-Lite của Salhindro dẫn đường. Họ tiến vào rất chậm. thỉnh thoảng đèn quét lên tường và Brolin thấy tường bị một lớp hơi nước ấm bao phủ, trên tường mọc đầy rêu và nấm hình củ hành. Nền nhà lổm nhổm đá, vỏ chai bia bị vứt bỏ từ lâu và những mẩu xà gỗ bị mối xông.

Tiếng vù vù càng mạnh hơn, giống như tiếng máy biến áp của khu vực.

Mắt Brolin bắt đầu quen với bóng tối, vì thế chùm ánh sáng yếu ớt mà Salhindro chiếu trước mặt họ giờ đây đã đủ với anh. Nhưng tất cả xung quanh là hư không, màu đen tuyệt đối bao phủ một lớp dày lên ngôi nhà, chỉ duy nhất ánh đèn pin mở ra một lỗ hổng thực tế vào trong hư vô. Họ thận trọng tiến vào môi trường mù tịt này, trong một bề mặt phẳng toàn màu đen và chỉ tồn tại nhờ tia sáng mờ hơi nước phát ra từ đèn. Giống như họ đang ở xa tất cả, lạc lối dưới đáy một vực thẳm tăm tối, cách biệt với thế giới. Không một âm thanh nào lọt vào ngoại trừ tiếng vù vù không ngớt mà họ đang tiến gần tới. Mùi thối càng lúc càng siết chặt lấy họ, quấn những cánh tay phát buồn nôn của nó quanh các giác quan đang trở nên ngán ngẩm của họ. Brolin nghe rõ hơi thở của đồng nghiệp của anh trong không khí ô nhiễm nặng và tập trung chú ý vào những gì anh thấy đằng trước.

Một tiếng nấc nhẹ vang lên từ phía dưới nhà, đúng lúc đó chân Brolin thụt xuống dưới những thanh gỗ lát sàn cũ kỹ, rơi vào một ổ gà mọc đầy thực vật. Một cái đinh gỉ xuyên qua ống quần anh và đâm vào mắt cá chân.

Brolin giơ tay ra bám và túm phải đường ống của một lò sưởi cũ. Ngay lập tức anh nhận thấy đám bọ đất lúc nhúc trên tay.

- Có sao không? Salhindro hỏi và chiếu đèn vào anh.

- Không sao, nhưng tôi rất ghét lũ sâu bọ này, Brolin kêu lên, tay lắc lắc để rũ chúng ra.

Anh nhẹ nhàng rút chân ra khỏi cái hố và sờ nắn mắt cá chân đang đau nhói.

- Khốn kiếp, tôi bị đứt chân rồi.

Một thứ chất lỏng ấm chảy giữa các ngón tay anh.

- Gần tới nơi rồi, cô gái nằm ở sau bức tường cuối cùng.

Nghe giọng Salhindro, Brolin chợt nhận ra rằng họ nói rất nhỏ , cứ như nơi này khiến họ lo sợ hay phải thể hiện thái độ tôn trọng đặc biệt.

Đúng là một nhà mồ, anh nhận xét.

Họ lại thận trọng bước tiếp, ván gỗ dưới chân kêu lạo xạo. Từng quân đoàn nhện thực sự đã xâm chiếm ngôi nhà. Brolin chưa từng nhìn thấy nhiều nhện như vậy trong một không gian nhỏ như thế này. Các bức tường được bao phủ một lớp mạng mỏng rất nhẹ, rung rinh theo gió, trên đó những bóng đen nhỏ tám chân chạy đi chạy lại. Phải đến một trăm con. Từ con nhỏ nhất đến những con lớn hơn, to bằng cái đĩa lót tách. Chúng chạy trên lớp mạng tơ, rình rập như loài săn mồi đói khát. Càng lúc Brolin càng thấy thêm ngột ngạt vì hơi ẩm của bóng tối, dường như anh cảm giác thấy hàng nghìn con côn trùng lướt qua người và sắp chạm vào da anh. Càng vào sâu, anh càng khâm phục cậu bé đã phát hiện ra cái xác. Cậu hẳn phải đặc biệt dũng cảm mới vào sâu được trong nhà mồ ảm đạm này. Mặc dù anh biết rằng đôi khi trẻ con kém nhạy cảm hơn nhiều so với điều mà người ta thường tưởng tượng. Chỉ có trí tò mò cộng thêm nỗi sợ ghê gớm mới có thể khiến cậu bé đó tiến sâu đến thế vào bóng tối.

Ánh đèn dừng lại một lát trên một lớp chất màu cam dày trông giống như thạch. Một loại chất do cây nấm màu đỏ hung tiết ra.

Khắp nơi, các yếu tố liên kết với nhau gây cảm tưởng đây là một nhà kho ngổn ngang, lúc nhúc côn trùng, và mùi thối của người không ngừng tấn công khứu giác họ.

Qua một bức tường đầy côn trùng, Salhindro dừng lại và đặt tay lên cánh tay của Brolin.

- Cảnh tượng không dễ chịu đâu, ông cảnh cáo bằng giọng vô hồn.

Ánh sáng đèn pin lia trong không khí bụi bậm và chĩa vào trước mặt họ, trên nền nhà.

Cô gái nằm đó.

Mặc cho ruồi bay vù vù xung quanh.

Một tia mặt trời rất mảnh xuyên qua kẽ hở giữa hai viên đá trên tường và chiếu lên phần đùi trần trụi của cô, nhấn mạnh thêm sắc nhợt nhạt của làn da lạnh. Vài chiếc lông màu vàng dựng đứng trên cẳng chân đã cứng lại như đá, hoàn toàn bất động, cố định vào thời gian.

Đèn chiếu lên thân thể cô gái.

Cô hoàn toàn trần trụi, nằm giữa một quầng đen rộng trên nền nhà. Hàng chục con ruồi bâu quanh các hốc tự nhiên và không tự nhiên trên mặt cô, đậu ở đó vài giây đủ để đẻ trứng.

Khi mắt Brolin nhìn lên trên phần đùi, anh không thể kìm cơn buồn nôn.

Một cán dao nhô lên từ chỗ kín của cô, một dòng chảy nhỏ đã khô dưới môi âm hộ. Một con vật to đen sì bỗng hiện ra dưới cán dao, duỗi các chân của nó để nhảy ra khỏi cái thây to lớn mà nó tha hồ đánh chén cùng hàng trăm tên tòng phạm.

- Ôi trời! Brolin thốt lên, một tay che miệng.

Ánh đèn lướt trên thân thể, và Josh Brolin hiểu tại sao anh lại ở đây.

Cô gái nằm giữa đám côn trùng lúc nhúc đang rỉa cô từ bên trong kia không còn cả hai cánh tay. Bị chặt đến nang khuỷu.

Tệ hơn nữa, trán cô chỉ còn là một đống thịt nhão như bị đổ axit.

Dấu ấn của Đao phủ Portland.

Một kẻ đã chết.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...