Linh Hồn Ác

Chương 68


Chương trước Chương tiếp

Trong khoảnh khắc, hắn nhào vào cô.

Hai bàn tay rắn chắc của hắn chộp lấy Juliette, còn cô cố lùi lại. Nhưng cú sốc khiến cô co cứng cơ, không thể cử động được, đầu óc tối sầm lại. Leland đập rất mạnh vào mặt cô khiến cô ngã khuỵu.

Vị đáng sợ của máu tràn vào miệng Juliette. Một tín hiệu báo động rú lên trong đầu cô, kêu to như phá vỡ tất cả, như bản năng sống bất chợt được kích hoạt.

Hắn ở bên trên cô, sẵn sàng bổ nhào vào con mồi, tất cả móng vuốt giương ra để cắm sâu vào thịt như một con chim săn mồi lao xuống từ trên trời.

Juliette quay đầu để tìm kiếm một sự giúp đỡ nào đó, nhưng một cơn đau nhói bất ngờ giáng xuống mặt cô, từ miệng đến thái dương. Cô không thể không kêu lên vì đau đớn. Leland đã đập vỡ hàm cô.

Tín hiệu báo động biến thành tiếng la hét điên dại.

Nếu không phản ứng ngay, cô sẽ chết. Sẽ không có ứng cứu may mắn, lần này không có nữa, không có người hùng cứu nguy, chỉ một mình cô hoặc hành động hoặc chết.

Juliette thấy chiếc đèn pin của mình vẫn nằm lăn lóc trên nền. Cô bật dậy, chộp lấy một đầu thân đèn, rồi dùng hết sức nắm chặt nó, cô tiếp tục dồn hết đà đang có vào các cơ đùi để đứng dậy.

Chiếc đèn đập mạnh vào vai Leland.

Trong một giây, hắn bị mất bình tĩnh hoàn toàn, vì bất ngờ hơn là vì đau đớn, và hắn vẫn lơ lửng bên trên Juliette. Không chần chừ, cô bồi tiếp một cú nữa. Cô đập vào đầu hắn và gò má Leland nổ tung như một ngôi sao màu tía. Hắn rú lên, khua mạnh hai cánh tay dài ngều vào không khí, hay một phần nào đó trên cơ thể Juliette để nghiền nát.

Cô thoáng lưỡng lự không biết phải làm gì, chạy về hướng nào. Leland đang đi ra cửa, cô chỉ còn cách lao về phía một cái cửa khác đi vào trong nhà. Rất nguy hiểm, vì cô không biết rõ ngôi nhà.

Juliette thả đèn xuống và lao về phía cửa, vòng qua Leland trong khi hắn vừa chửi thề vừa dùng tay áo thấm máu.

Cô vừa đi được hai bước thì cánh tay tên Đao phủ đột ngột duỗi ra. Bàn tay hắn mở ra như một con nhện vàng và túm chặt lấy tóc cô khi cô đi qua hắn. Đang đà chạy, cô suýt nữa bị gãy xương cổ khi hắn giật mạnh cô về phía sau.

Cô thét lên và ngã ngửa xuống.

Nhưng hắn đã ở trên cô, vòng đôi tay dài khóa chặt con mồi, đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào cô, nụ cười đầy thèm khát. Hắn lấy từ trong túi ra một vật màu đen cỡ bằng chiếc điều khiển ti vi rồi đưa nó lại gần Juliette. Cô thấy một vòng cung xanh lam phát ra từ cái hộp, nom giống như một tia chớp, và mặc dù còn loạng choạng vì đau và bị ngã, cô vẫn vùng vẫy thật mạnh trước mặt kẻ tấn công mình để ngăn hắn lại gần.

Hắn vẫn xông vào và lại một lần nữa đập mạnh vào mặt cô.

Điều cuối cùng mà Juliette cảm nhận được là cơ thể cô giật nảy lên khi cái hộp phóng một luồng điện mạnh vào cô.

***

Dây trói cứa vào cổ tay cô. Cô khó nhọc tỉnh lại, một ít chất lỏng ấm chảy trên mặt cô. Cô mở mắt và thấy đau ê ẩm. Hàm cô nặng hàng tấn, khiến cô đau nhói như chưa bao giờ đau đến thế. Mắt phải khó mở hơn, cô hiểu rằng nó đã bị sưng tấy.

- Nào, dậy thôi. Ngủ thế là đủ rồi.

Giọng nói vẫn vô âm sắc, nhưng uy quyền toát ra từ đó gần giống với sự hận thù.

Mắt cô đã quen với bóng tối, đầu tiên Juliette tưởng mình vẫn đang ở trong ga ra của Leland. Nhưng ở đây nóng hơn và đồ đạc được sắp xếp kiểu khác. Cô thấy mình bị trói vào một chiếc ghế, hai tay quặt sau lưng ghế, còn cổ chân bị buộc chặt vào chân ghế. Đây là một nhà xưởng khá rộng, và đặc biệt tối, không hề có cửa sổ. Có một bóng đèn neon dài tỏa ánh sáng tím bên trên chiếc bàn thợ trước mặt cô, và một nguồn sáng nữa ở phía bên phải. Mặc dù bị thương ở mắt, cô vẫn nhìn thấy một bể cá dài ít nhất ba mét, từ đó tỏa ra thứ ánh sáng màu xanh lá cây. Bên trong bể không có cá.

Không thấy có giẻ bịt miệng, cô hiểu rằng căn phòng hoặc là được cách âm, hoặc là cách xa hàng xóm, nghĩ đến đây, nước mắt cô dâng lên nhưng cô kịp kìm lại ngay.

- Cô thích chỗ này không?

Juliette nhìn vào cái bóng ở phía bên kia. Leland đứng đó. Đúng là hắn. Dù ánh sáng yếu ớt, cô vẫn nhận ra nét mặt của hắn, không thể nghi ngờ được nữa.

Quả là không hoàn toàn giống hệt hắn, có lẽ gầy hơn, sự điên dại hiện rõ trên khuôn mặt, nhưng nói chung, vẫn đúng là Leland Beaumont.

Kẻ đã chết cách đây một năm.

- Cô biết đấy, tôi không muốn làm như thế với cô, hắn vừa nói vừa đặt một ngón tay lên vết băng trên gò má. Chuyện rất bình thường.

Rồi hắn tiến lại gần Juliette, đặt tay vào giữa hai đùi cô.

- Và chuyện này cũng bình thường, hắn nói mà không hề biểu lộ cảm xúc.

Hắn bắt đầu vuốt ve quần của Juliette, dùng tay cọ xát mỗi lúc một mạnh thêm đến nỗi cô cảm thấy nóng rực lên. Rồi hắn dừng lại như khi bắt đầu, đứng lùi ra và đặt bàn tay vào dưới mũi. Hắn thở thật mạnh, mũi hắn phát ra những tiếng rít nhỏ.

Juliette thả lỏng bớt cơ chân. Thật kỳ lạ, cô không cảm thấy co cứng vì sợ nữa. Tim cô đập nhanh, hai bàn tay ẩm ướt, nhưng cô không có cảm giác sợ đến tê liệt cơ thể và tâm trí. Nỗi sợ đã lan tỏa khắp người cô, giờ đây nó ở trong cô, đè nặng lên cơ thể cô, làm nổi lên trong lòng cô một nỗi thất vọng mệt mỏi.

Giờ đây cô sống cùng sợ hãi. Nó là bạn đồng hành của cô.

Leland thôi không hít mạnh ngón tay nữa mà trở lại đứng trước mặt cô.

- Cô có thích xem bộ sưu tập của tôi không?

Cô khó nhọc ngẩng đầu lên cho tới khi nhìn được vào mắt hắn. Hắn nhìn ngay ra chỗ khác và đi bấm một cái nút. Hắn lẩn trốn ánh mắt cô, không chịu nổi ánh mắt đó khi cô vẫn còn sống.

Cả một mảng tường sáng lên dưới ánh đèn Noel màu sắc rực rỡ. Kiểu đèn to treo trên mái nhà, hẳn là hắn đã đánh cắp được trong một đêm đông. Các bóng đèn được gắn ở khắp nơi trên tường, uốn lượn giữa các con thú nhồi. Một bầy thú chết đang nhìn Juliette, mắt chúng lấp lánh trong ánh sáng vàng, xanh lam, đỏ và xanh lục của dãy đèn trang trí.

- Ôi, cô không quá thích những thứ này đấy chứ? Đây là bộ sưu tập của tôi, hắn giải thích, lần đầu tiên giọng nói của hắn có biểu lộ chút cảm xúc.

Hắn lướt tay qua mõm một con thú. Juliette phải cố gắng lắm mới nhìn được trong bóng tối. Cô hiểu đó là một cái đầu chó gắn vào tường.

- Tôi rất thích bộ sưu tập này. Nhưng với cô, tôi có một thứ còn hay hơn, hắn bỗng trở nên rất thỏa mãn về bản thân. Tôi có người yêu cho cô. Thật đấy, nhìn đây này.

Lần này, tay Juliette run bắn lên. Hắn tới gần cô và không cần dài dòng, hắn nhấc cô lên để xoay cái ghế, khiến cô quay 180 độ.

Phần này của xưởng tối om. Ánh đèn neon tím, ánh sáng xanh lục chảy lỏng của bể cá hay màu sắc rực rỡ của đèn trang trí đều không tỏa sáng đến đây.

- Tôi nghĩ rằng cô sẽ còn thích hơn nữa, hắn nhận xét ngắn gọn.

Hắn bật một công tắc điện, một đèn chiếu nhỏ hắt ánh sáng lên từ nền nhà.

Một người đàn ông bị gắn trên tường.

Anh ta mặc bộ quần áo đẹp đầy bụi, hai bàn tay trắng bệch. Khuôn mặt anh ta cũng hoàn toàn trắng bệch như thế, chỉ đôi môi là hồng hào hơn một chút. Anh ta đội mũ phớt màu đen sụp xuống trán.

Juliette sững người. Rối trí hoàn toàn vì khuôn mặt không thể tin nổi đó.

- Da trắng bệch bởi thông thường, thịt khiến da có màu hồng; nhưng hãy bỏ quá cho tôi vì đây là lần đầu tiên tôi làm, hắn giải thích.

Và dưới vành mũ, Juliette nhận ra một khoảng rỗng.

Không có phần trên sọ.

Khuôn mặt của con người này không đầy đủ, bị mất hẳn phần trên lông mày.

Cô nhìn trân trân vào cái xác nhồi của Leland Beaumont.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...