Linh Hồn Ác

Chương 42


Chương trước Chương tiếp

Dàn âm thanh giá trị 1800 đô la đang phát album mới nhất của Amon Tobin ở tầng trệt, làm rung cả nền nhà dưới tác dụng của loa bass.

- Làm ơn vặn nhỏ nhạc đi, Camelia nói.

Chỉ số decibel lao ngay xuống như máy bay bổ nhào.

Juliette dựa vào khung cửa bếp, miệng nhấm nháp một củ cà rốt sống.

- Chúng mình ra ngoài ăn tối nhé? Cô đề xuất.

Camelia nhìn cô bằng ánh mắt tinh quái.

- Muốn có bạn ư? Cuối cùng thì có lẽ Juliette của tôi cũng quyết định tự tặng cho bản thân mình sự hiện diện của một anh chàng chứ gì?

Juliette nhún vai tỏ vẻ không hài lòng

- Đừng có ngốc như thế, đó không phải là điều mà em cần.

- Ơ, bình tĩnh nào, chị chỉ nói đến bạn trai một đêm thôi! Một anh chàng Kleenex.

- Còn em, em nói rất nghiêm túc. Đi xem phim hoặc tới tiệm ăn chỉ có con gái với nhau, em không biết nữa, một việc gì đó mang tính chất “xã hội”. Nói chung là đi chơi.

Camelia bỏ cuốn tạp chí đang đọc xuống

- Thế còn hai con đười ươi của em? Cô vừa nói vừa hất cằm ra phía ngoài.

Juliette thở dài

- Em nghĩ là họ sẽ đi theo chúng ta, dù thế nào họ cũng không thể ngăn cản em sống.

Camelia nhìn đồng hồ

- Mười bảy giờ, vẫn còn thời gian để lựa chọn. Món ăn Tàu nhé? À này! Chị biết một nhà hàng Nga ăn rất ngon ở Downtown

- Hay là nhà hàng Pháp?

- Gốc gác của em lại trỗi dậy hay sao?

- Theo chị thì gu ẩm thực có di truyền không? Juliette đáp.

Cả hai cô gái cùng cười, rồi Camelia thể hiện vẻ mặt rất tập trung, nhăn nhó hết mức.

- Có chứ! Cô kêu lên. Chị chưa giới thiệu anh bạn Anthony Desaux với em nhỉ?

- Anh bạn triệu phú ư?

- Người Pháp lại còn nấu ăn rất giỏi nữa! Với tính cách lãng mạn và galang kiểu Pháp, đây chính là người mà em cần.

Juliette chưa kịp nói thêm gì thì Camelia đã nhấc điện thoại lên.

Juliette vẫn đứng trong bếp. Cô nhớ lại cuộc trò chuyện chiều nay với Brolin. Nhưng không phải là lời nói, mà là nét mặt của anh khi họ chỉ đứng cách nhau vài centimet, khoảng cách mà cô cố giữ. Một sợi dây rất mảnh được dệt nên chính thời điểm đó, một sợi tơ ham muốn, cô không thể giấu mình điều này, đúng là cô đã cảm thấy ham muốn. Mà điều này đã rất lâu rồi không xảy đến với cô. Trong vài giây, cô muốn được anh ôm hôn, muốn da họ cọ sát và chạm vào nhau.

Một sợi tơ ham muốn.

Bỗng dưng bùng lên, cháy như một que diêm. Được thổi bùng từ những bất ngờ của cuộc sống, mà ở đây là một tiếng chuông điện thoại. Thật ra, nó là gì? Liệu có phải là một cảm xúc nhất thời, một phản ứng kỳ lạ của cơ thể trong thời kỳ hoảng loạn? Nếu hai người cùng ở bên nhau một thời gian, cô sẽ cảm thấy thế nào? Mong muốn gắn bó với nhau hay chỉ là tình bạn, chuyện trò và lòng tin?

Camelia lại xuất hiện.

- Phủi bụi trên các bộ đồ dạ hội của em đi, bọn mình được mời ăn tối ở nhà anh Desaux, đúng tám giờ.

- Hy vọng là chị không bắt ép người ta mời mình đấy chứ?

- Không hề, khi chị nói là sẽ giới thiệu cho anh ấy cô gái xinh đẹp nhất bang Origon, anh ấy rất vui mừng mời bọn mình tới ăn tối!

- Chị không nói thế! Khẳng định với em chị không nói thế đi!

Thay vì trả lời, Camelia chỉ cười rất tươi, đây là cách ưa thích của cô để cho người khác tha hồ hoài nghi: nụ cười của loài thú ăn thịt, nhe hết cả hàm răng.

Chiếc khiên đồng mang hình gia huy của nhà Desaux chốt chặt cánh cổng sắt uy nghi của khu nhà. Các họa tiết gồm có một con rồng phun lửa trên cạnh phải, một chiếc kiếm bên cạnh trái và một tháp pháo đài đơn giản khắc nổi ở giữa.

Camelia bấm rồi nói vào điện thoại nội bộ ở cạnh lối vào và chiếc huy hiệu tách ra làm đôi khi cánh cổng sắt mở ra. Đằng sau, chiếc xe ngụy trang bình thường làm nhiệm vụ bảo vệ Juliette dừng lại nơi lề đường. Hai cảnh sát trong xe lấy bánh mì kẹp và báo ra để kiên nhẫn làm công việc đau khổ của họ như đã thỏa thuận với cô gái khi cô thông báo sẽ đi ăn tối ở điền trang Desaux.

Camelia lái xe xuyên qua cánh rừng riêng, bình thản đi trong đêm.

Ngồi bên cạnh, Juliette ngắm nhìn cảnh quan được chiếu sáng bằng ánh đèn pha.

- Tất cả là của anh ý sao? Cô hỏi. Em muốn hỏi tất cả chỉ thuộc về một mình anh ấy thôi sao?

- Và không thuộc về bất cứ ai khác. Một bức tường bốn mét bao quanh điền trang rộng 12 héc ta, nếu muốn dạo chơi ở đây thì em phải là bạn của anh ấy. Những người không được chấp nhận, persona non grata, chỉ đứng bên ngoài. Về phương diện nào đó, Anthony Desaux sống trong một thế giới khác, rồi em sẽ thấy.

Juliette đồng tình, nhưng cô không chắc mình có sẵn sàng gặp gỡ một người như thế hay không.

Phía sau một đám hoa đỗ quyên rất lớn, tòa nhà của gia tộc Descaux đột ngột hiện ra. Juliette tưởng mình sẽ nhìn thấy một điền trang kiểu Pháp, giống như một tòa lâu đài bên sông Loire, với những ô cửa sổ dài, trần nhà rất cao với những đường chỉ cầu kỳ, những lò sưởi bằng đá cẩm thạch và sàn gỗ cổ được đánh xi cẩn thận. Nhưng nhà của gia tộc Desaux không mang nét kiến trúc nào của Levau và những khu vườn cũng không mang nét gì của Lenotre. Quả thực, trông nó hệt như bắt nguồn từ Cornwall hay Connemara vậy. Tất cả đều theo phong cách neo - gothic, với vô số lò sưởi bằng đá, những ô cửa sổ hẹp và mái dựng thẳng lên trời như tháp chuông nhỏ bị những tia chớp mài nhọn. Tòa nhà giống như một nhà thờ nằm ngang. Juliette nhận xét khi họ đến gần.

- Trời ơi! Cô thốt lên vì ngạc nhiên. Bọn mình sẽ ăn ở trong đó sao?

- Gì cơ? Em không thấy khoái à?

- Không, thực sự em có cảm tưởng như đang ở trong một bộ phim kinh dị tồi.

- Một bộ phim kinh dị tồi lấy đâu ra kinh phí để trả cho một deco như thế này, giờ thì đừng kêu ca nữa và hãy tận hưởng đi. Em sẽ gặp gỡ giới quý tộc Pháp.

Camelia đi qua dưới một vòm trống và đỗ xe dưới một bậc thềm đá đen. Cửa mở ngay, một người mặc complet xoa xoa tay ra đón họ. Anh ta khoảng năm mươi tuổi, với mái tóc trắng chải ngược ra đằng sau và khổ vai rộng của một người có cuộc sống đầy đủ, vừa tập luyện thể thao vừa theo chủ nghĩa khoái lạc.

- Chào mừng các cô tới thăm nhà tôi! Cứ để xe ở đây.

Camelia bước nhanh lên bậc thang để đến bên chủ nhà

- Rất vui lòng, cô đáp khi anh đặt một nụ hôn lên má cô.

- Còn đây chắc là Juliette xinh đẹp mà tôi rất hay được nghe nói đến! Anh ta thốt lên để lộ hàm răng trắng một cách bất bình thường.

Juliette bước chậm đến. Đứng thẳng người trong bộ complet xa hoa, Anthony Desaux cười rất tươichào cô. Cô thấy hàm răng hoàn hảo, mái tóc không chê vào đâu được và da mặt nhẵn nhụi của nhà triệu phú. Trên cằm anh ta có một vết lõm sâu.

“Quả là dễ đẹp trai hơn khi người ta giàu”, cô thầm nghĩ khi nhìn anh ta. Rồi ngay lập tức cô tự trách mình đã tỏ ra vô liêm sỉ với anh ta và nhất là với tiền bạc của anh ta, trong khi gia đình cô cũng không có gì đáng phàn nàn cả.

- Tôi rất vui được làm quen với anh, anh Desaux, cô vừa nói vừa chìa tay cho anh ta.

- Cứ gọi tôi là Anthony. Thay vì bắt tay cô, anh ta cúi xuống trịnh trọng hôn tay cô.

- Xin mời vào.

Anh ta đứng sang một bên để họ bước vào tiền sảnh rộng mênh mông.

Bữa tối diễn ra trong phòng ăn “nhỏ”, để “thân mật hơn” theo đúng lời của chủ nhà. Họ ăn tối dưới một chiếc đèn chùm bằng pha lê thế kỷ XVIII và với bộ bát đĩa mà chiếc nhỏ nhất hẳn phải có giá trị ít nhất 2500 đô la. Juliette sợ có một đội ngũ đầu bếp đông đảo phục vụ nhưng chính Anthony tự tay phục vụ và đôi lúc nán lại một lát trong bếp. Và như Camelia đã hứa với cô, anh ta tỏ ra là một bếp trưởng tuyệt vời, ninh món gà nấu đậu cô ve tẩm rượu vang ngon tuyệt. Rượu vang, tất nhiên là vang Pháp, thuộc loại dễ say nhất, và khi chủ nhà nói bóng gió về giá rượu vang, Juliette suýt nữa bị nghẹn. Rõ ràng Anthony thích nói về bản thân, về sự thành đạt của mình và của gia đình từ nhiều thế hệ. Như thể tài năng trong lĩnh vực tài chính được di truyền theo gen. Anh ta nói nhiều với họ về đất nước mình, ca ngợi phong cảnh đẹp, nền văn hóa giàu bản sắc, nhưng chê trách trình độ yếu kém của các chính trị gia và đầu óc quá bảo thủ của dân tộc Pháp, câu chuyện khiến Juliette rất vui. Được phát ra từ miệng một quý tộc tự hào về nguồn gốc danh giá của mình, nhưng lại ca tụng chủ nghĩa tư bản một cách quá đáng vì chủ nghĩa ấy giúp nhà máy của anh ta tăng hiệu suất tài chính, nhận xét về tính bảo thủ này nghe giống như lời lăng nhục đối với tất cả những người không có may mắn được làm chủ số phận mình.

Càng về cuối buổi tối, Juliette càng thấy Anthony là người được sinh ra trong tiền bạc và luận thuyết của một “gia đình danh giá” nhưng lại không xa cách mọi người, anh ta không bốc mùi kiêu căng hay tự phụ, anh ta tự hào là một triệu phú có nguồn gốc xuất thân danh giá nhưng không vì thế mà khinh thường mọi người.

Khi món tráng miệng Belle – Helene được mang ra và rào cản nhút nhát đã bị xóa bỏ vì sự mệt mỏi, rượu và không khí nồng nhiệt của bữa ăn, Juliette mới dám hỏi một câu mang tính riêng tư hơn:

- Xin lỗi vì tò mò, nhưng anh sống một mình trong ngôi nhà rộng lớn này sao?

Anthony đặt một tay vào chiếc ly pha lê, tay kia cầm khăn và cẩn thận chấm lên môi

- Nếu câu hỏi này đồng nghĩa với việc muốn biết tôi có vợ hay không, thì câu trả lời là không, tôi góa vợ. Nhưng tôi không hoàn toàn sống một mình ở đây, tôi còn có đội ngũ người làm ở cánh phía Tây, tôi cho họ nghỉ buổi tối. Còn cô? Cô đã đính hôn hay tương tự như vậy chưa?

Juliette cảm thấy hai má đỏ rực và bực mình vì quá nhạy cảm.

- Chưa, tôi hoàn toàn chú tâm vào việc học tập.

- A, đúng rồi! Camelia đã nói với tôi. Tâm lý học. Cô có biết rằng tôi có bạn bè là những nhân vật quan trọng ở Johns Hopskin và Georgetown (2 trường đại học gần Washington DC, rất nổi tiếng và được đánh giá rất cao) không? Tôi có thể trợ giúp hồ sơ của cô nếu cô quan tâm.

Juliette nuốt một miếng lê, cô cảm thấy khó chịu. “Anh ta định nói gì thế nhỉ? cô tự hỏi. Anh ta đang tán tỉnh mình hay chính mình tưởng tượng ra”.

Không biết nên trả lời thế nào, cô chỉ gật đầu, hy vọng câu chuyện không đi xa hơn thế.

- Đừng ngại hỏi tôi, tôi rất vui lòng làm việc đó, anh ta nói thêm.

Nhận thấy vẻ khó chịu của cô bạn, Camelia đặt tay lên tay của Anthony.

- Anh nên dẫn bọn em vào thư viện của anh, Juliette mê sách vở lắm.

- Thế ư? Anh ta ngạc nhiên. Thế thì tôi đúng là người mà cô cần! Tôi có hơn năm mươi hai nghìn cuốn sách về tất cả các chủ đề.

Juliette thấy bàn tay nhà triệu phú nắm lấy tay của Camelia. Cô luôn tự hỏi có mối quan hệ thân thiết nào giữa họ không nhưng cô chưa bao giờ dám hỏi Camelia. Chị kém anh ta những hai mươi tuổi, nhưng anh ta vẫn có một sức quyến rũ nào đó. Nếu đúng là có chuyện gì đấy giữa họ, thì sức quyến rũ có phải là lý do thực sự không? “Đúng là một số phụ nữ thấy anh ta hấp dẫn và đặc biệt với phong cách một quý tộc Pháp, nhưng tiền bạc của anh ta cũng khiến người khác thèm muốn, Juliette tự nhủ. Không. Không phải Camelia, chị ấy không thuộc loại nào, chị ấy không hám tiền và bản thân đã có một khoản tiền lớn sau khi ly hôn”.

Anthony Desaux nhìn sâu vào mắt Camelia, tay đưa ly rượu đặt vào đôi môi mỏng của cô.

Juliette mỉm cười. Phải, đúng là phải có gì đó giữa họ, trong mắt họ ánh lên những kỷ niệm ngọt ngào của tình yêu. Và quả đúng, với tinh thần của Camelia, “vượt qua bề ngoài tuổi tác, để chỉ giữ lấy bản chất con người, như chị ấy thường nói. Chính khi đó người ta tìm thấy người đàn ông tốt nhất”.

Nghĩ cho kỹ thì đề suất gửi gắm cô vào Johns Hopskin hoặc Georgetown có lẽ không phải là tán tỉnh, anh ta chỉ nói ra vì Camelia, như một bằng chứng cho tình cảm trừu mến.

- Nào, chúng ta đi thăm thư viện nhé! Anthony nói và đứng dậy.

Đi thêm mấy cầu thang và hành lang nữa, anh ta đẩy một cánh cửa nặng nhọc với những họa tiết trang trí dát vàng. Juliette ngây người trước cảnh tượng bên trong.

Những cái bóng của đỉnh tròn đổ dài vài mét giữa những giá sách cao của thư viện. Ánh trăng yếu ớt chiếu vào lãnh địa tối tăm này qua mấy ô cửa sổ. Juliette thấy một bức tranh vẽ trên trần, khoảng cách từ trần đến sàn là 8 mét, nhưng ánh trăng không cho phép cô nhìn thấy gì khác ngoài một thiên thần ở trên một cái cây và một nhà thông thái đang nhìn thiên thần được vẽ theo phong cách giả Raphael.

Bước chân của Anthony Desaux nện trên những tấm đá lát nặng nề màu đen và trắng, anh ta đi tới một chiếc bàn, bật cây đèn đồng chụp màu xanh đời đầu thế kỷ lên. Ánh sáng tỏa ra trong vòng bán kính vài mét, nhưng không thể xuyên thủng lớp màn tối phủ lên những người khổng lồ bằng gỗ trên những giá chất đầy sách, Juliette chăm chú nhìn chủ sở hữu của nơi này. Anh ta đứng giữa một ốc đảo sáng nhỏ, nổi lên trên làn sương mờ bí ẩn.

- Các cô còn chờ gì nữa. Vào đây! Anh ta nói to với hai vị khách mời đứng ngây ở cửa.

Giọng nói vang to, nảy trên nền nhà, trên trần nhà rồi bị nuốt sâu vào những lối đi tối tăm của thư viện.

- Tôi đã nói rồi, năm mươi hai nghìn tác phẩm được đặt ở đây, các giá sách cao đến năm mét và nếu đi hết tất cả các lối đi trong thư viện này, các cô sẽ đi được hơn nửa cây số.

Có lẽ do bầu không khí hoặc do thời gian quá muộn, nên Juliette rùng mình khi nghe lời nói của chủ nhà. Còn hơn cả khi ở trong nhà thờ hay trong văn phòng của một học giả uyên bác, sự im lặng ở đây với cô là một nghi thức không được làm uế tạp. Mặc dù vậy, cô vẫn mấp máy môi:

- Rất ấn tượng, cô thốt lên.

Lời nói của cô vang vọng khắp tòa nhà:

“Nhưng mà làm thế nào anh tìm được sách trong bóng tối như thế này? Dầu sao anh cũng đâu cầm theo đèn pin.”

Anthony dường như thích thú với nhận xét này, nét mặt anh ta vô cùng rạng rỡ. Anh ta cầm lấy một chiếc điều khiển từ xa rồi bấm nút. Ngay lập tức, hàng chục ngọn đèn nhỏ lặng lẽ sáng lên trên các hàng giá sách. Với số lượng hạn chế, chúng chỉ cho phép đọc tên sách, phủ lên đỉnh tròn một lớp màn ánh sáng mờ đục.

Juliette bước vào một lối đi, đầu ngẩng về những cuốn sách bìa da. Cô đi qua những ốc đảo ánh sáng hiếm hoi. Cô không tin nổi vào mắt mình, “vừa rộng, vừa...vừa đẹp, vừa đáng sợ”, cô tự nhủ. Trên các giá sách vừa có sự phô trương, vừa có sự khiêm tốn, một vài cuốn sách để lộ mép trước những con mắt tò mò, còn các cuốn khác ẩn mình trong bóng tối dầy đặc.

Cô bỗng đứng khựng lại, mặt đối mặt với người phụ nữ có đôi mắt trống rỗng.

Rồi cô lấy lại được bình tĩnh khi thấy một bức tượng bán thân đặt trên kệ. Xoay người lại, Juliette thấy thêm rất nhiều tượng khác, chủ yếu là tượng phụ nữ và không được đặt hẳn ra phía trước. Người ta chủ ý đặt chúng lùi về phía sau như những thứ đồ đạc chứ không phải như tác phẩm nghệ thuật.

Giọng nói của nhà triệu phú vang lên, kéo cô ra khỏi vòng suy tưởng:

- Juliette, cô thích đọc loại sách nào? Lịch sử thời kỳ phục hưng dưới con mắt của người cùng thời với Da Vinci? Một bản sách Một người Mỹ trong triều đình vua Arthur của Twain có chữ ký tác giả? Tôi biết rồi, Một ấn bản đầu tiên về các lý thuyết của Freud! Hoặc có thể cô thích một trong những cuốn sách phù thủy cổ đại hơn chăng?

- Phù thủy ư? Anh có sách về phép thuật sao? Juliette hỏi.

Tiếng cười thoải mái của Anthony vang lên đến mái vòm trong khi anh ta xoa xoa tay.

- Có chứ, anh ta đáp, vẻ tự hào vì đã gây bất ngờ cho người đối thoại. Và có lẽ đây là thư viện sách thần bí phong phú nhất cả nước!

- Nhất là sách về phép thuật.

Camelia nhìn Juliette. Điều gì khiến Juliette bỗng trở nên bí ẩn như thế. Thông thường đây là loại chủ đề cô ấy thấy chán. Theo như chính lời Juliette kể, cô chưa bao giờ dự một buổi gọi hồn cùng các bạn gái, cũng chưa bao giờ thử làm bùa yêu khi còn là thiếu niên, cô thấy việc này thật “quá lãng mạn”.

- Tất nhiên rồi, Anthony thốt lên. Nhưng đây không phải là lĩnh vực mà người ta vô cớ tìm hiểu đâu nhé, cô bạn thân mến ạ. Cho phép tôi hỏi lý do khiến cô quan tâm?

Mắt anh ta ánh lên niềm vui sướng sắc sảo và ngốn ngấu.

- Tính tò mò, Juliette nói dối. Những cuốn sách phù thủy cổ luôn kích thích trí tò mò của tôi, và...tôi phải thú nhận rằng sự huyền bí khiến tôi hào hứng, cô vừa nói thêm và cố nở một nụ cười.

Anthony hướng một bên lông mày, anh ta đã được gãi đúng chỗ ngứa. Chứng kiến toàn bộ câu chuyện, Camelia không thể tin nổi thái độ bất thường của Juliette.

- Thế thì để tôi dẫn các cô vào tận cùng của thư viện, vào tận hang ổ của những kiến thức về địa ngục! Nhất định các cô sẽ thích.

Anh ta mất hút trong một lối đi giữa các giá sách đồ sộ rồi dừng lại ở một góc tối tăm. Từ chỗ đó, anh ta quay về phía Camelia và Juliette đang lùi lại phía sau để dõi theo. Anh ta vẫy tay với họ như để nói lời tạm biệt.

Rồi biến mất.

Như có phép thuật.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...