Linh Hồn Ác
Chương 27
Elizabeth tẩy trang thật nhanh rồi vội vã đi thay đồ để có thể càng ra về sớm càng tốt. Nếu may mắn, cô có thể ngồi chơi một lát với Sally trước khi con bé đi ngủ. Sally mới tám tuổi nhưng đã thể hiện những khả năng thực sự và một thiên hướng nhất định ở trường và cô bé là tất cả những gì quý giá nhất trên đời của Elizabeth. Cô có thể cho con gái bất cứ thứ gì. Trong những giai đoạn khó khăn nhất của cuộc đời, Liz từng nghĩ đến chuyện bán dâm để lo cho con một tương lai đầy đủ. Suốt một thời gian dài, cô ấp ủ giấc mộng điên rồ là trở thành diễn viên nổi tiếng, thậm chí cô đã có được mấy vai hạng hai trong những bộ phim truyền hình dài lê thê dành cho những người bị mất ngủ hay trầm cảm. Nhưng giấc mộng dừng lại ở đó, Hollywood chỉ để lại trong cô vị đắng của những buổi thử vai tầm thường như kéo dài vô tận. Thế nhưng khi chạm tới đáy, cô gặp được cha của Sally, một nhiếp ảnh gia thời trang trẻ tuổi, anh đã phát hiện ra ở cô khả năng ăn ảnh tuyệt vời. Cũng ở đó, dù sự nghiệp người mẫu không tiến lên được nấc thang vinh quang, nhưng nó giúp cô sống được cũng như nuôi được một miệng ăn khi Sally ra đời. Thành công cứ chạy trốn cô như trốn bệnh dịch hạch, và gần như là điều logic khi cha của Sally rời khỏi cô lúc bản thân anh ta trở thành một trong những nhiếp ảnh gia thời trang nổi tiếng trong giới show – biz. Anh ta loạng choạng bước lên trên những nấc thang vinh quang với 1 điếu cocain trong một tay và một cô ả gái gọi trong tay kia, mặc dù chỉ mới 31 tuổi. Tiếp đó là những năm tháng khốn khổ đối với Liz và Sally, trước khi hai mẹ con tới Portland để thử vận may. Ba mươi hai tuổi, Liz tìm được công việc người mẫu thuộc thể loại rất đặc biệt. Đây là một công ty bán hàng qua bưu điện, bao gồm cả đồ gia dụng và cả quần áo, chủ yếu dành cho phụ nữ, một kiểu “club Tupperware” của VPC với lượng hàng cung ứng nhiều hơn. Để thực hiện catalogue của mình, công ty này chỉ sử dụng những phụ nữ đứng tuổi và không nhất thiết phải có dáng người thanh mảnh, lý tưởng, mà chủ yếu công ty tập trung vào hình ảnh thực tế để dễ xác định khách hàng. Và Elizabeth lại trở thành người mẫu sau nhiều năm làm công việc lặt vặt. Đến nay cô đã làm trong công ty này bốn năm, cô ký hợp đồng hàng năm với mức lương chấp nhận được, cộng thêm vài khoản “ngoài giờ”, đủ để tiết kiệm cho Sally học đại học trong tương lai.
Liz ra khỏi phòng chụp lúc khoảng hơn mười tám giờ và vội vã ra bãi đỗ xe. Cô lấy điện thoại di động và bấm số của Amy, cô bảo mẫu. Tiếng chuông đổ rất lâu, có lẽ Amy cùng Sally đi dạo trong công viên, mặc dù đây không phải là thói quen của cô ấy. Liz tắt máy, có gọi nữa cũng vô ích, đằng nào cô cũng gặp con gái sau gần nửa tiếng nữa.
Bé Sally đáng yêu.
Cô quay về phía xe mình và định cúi xuống đưa chìa vào ổ khóa thì bị quật ngã vì đau, chưa bao giờ cô bị đau đến thế.
Mũi cô giập nát sau một tiếng gẫy xương khủng khiếp.
Cô cảm thấy máu mình sôi lên khi nó nhỏ giọt xuống môi. Cô ngạt thở. Một chất sợi bông bịt chặt lấy mũi cô, miệng cô không thở nổi, mùi thuốc mê, rồi ngay sau đó là đau đớn. Khi cô vừa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã quá muộn để có thể vùng chạy thoát.
Quá muộn để kêu lên.
Sally sẽ phải sống quãng đời còn lại một mình.
Tiếng gào thét của Elizabeth Stinger vang lên trong đầu cô một vài giây rồi biến mất cùng với mọi hy vọng.
Không bao giờ có ai biết được chuyện này.