Liễu Lăng Loạn: Độc Phi Khuynh Thành
Chương 215: Đăng cơ đột biến
Lấy lại ngọc tỷ, ta bước vào trong mật thất, phải ở trong đó ba ngày. Bên trong là lối đi thật dài, hai bên đều bày dạ minh châu trân quý, ánh sáng nhu hòa xua tan bóng tối, chiếu sáng mọi thứ. Ta dọc theo lối đi, một đường đi trước, đi được ước chừng mấy trăm bước, trước mắt càng thông thoáng rộng mở, ánh sáng rực rỡ lập tức áp đảo ánh sáng của dạ minh châu. Hiện ra ở trước mắt ta là một căn nhà nhỏ, treo trên vách tường bốn phía chính là những bức họa các quân vương Nam Mạch của những triều đại trước, mà nóc nhà cũng là dùng một chất gì đó trong suốt tạo thành, cho nên ánh sáng bên ngoài mới có thể rọi thẳng vào bên trong, mà ta ngửa đầu lên cũng có thể nhìn thấy bầu trời cao phía trên.
Giữa căn nhà nhỏ là một chiếc bàn được làm bằng ngọc thạch, có một quyển sách thật dày được đặt ở trên mặt bàn, ngoài ra cũng chẳng còn thứ gì đáng giá. Ta chậm rãi đi tới trước bàn ngọc thạch, mở quyển sách phủ đầy bụi theo thời gian kia ra, chậm rãi xem. Hơn ba trăm năm trước, từng xuất hiện một vị quân vương chân chính, hắn đẫm máu trên sa trường nhiều năm thống nhất thiên hạ, thành lập Hiên Viên vương triều, chính là Hiên Viên vương triều cường đại cũng không được bao lâu, sau một trăm năm liền bắt đầu phân tách, cuối cùng hình thành cục diện như ngày nay. Bốn nước lớn mạnh, xung quanh còn có một vài nước nhỏ cùng các bộ lạc. Gần hai trăm năm qua, có rất nhiều người muốn trở thành Hiên Viên thị thứ hai, thống nhất thiên hạ, nhưng là không có ai đủ mưu lược cùng lòng can đảm như hắn, cho nên thiên hạ này vẫn loạn lạc chiến tranh không dứt, lại cũng không có thay đổi được toàn bộ thế cục. Tổ tiên của Nam Mạch quốc từng là phiên vương một phương trong Hiên Viên vương triều, khi Hiên Viên vương triều bắt đầu tan rã, bằng vào lực lượng của bản thân, ở trên chính mảnh đất được phong của mình lập ra Nam Mạch quốc, theo sau lại trải qua bao nhiêu cuộc chinh chiến, đã tạo ra một Nam Mạch quốc lớn mạnh cả một phương nam. Gần hai trăm năm thời gian, Nam Mạch quốc đã trải qua mười sáu triều đại quân vương, mà ta là triều đại thứ mười bảy. Ta lật từng trang sách, chăm chú đọc về lịch sử của Nam Mạch quốc, mấy thứ này tuy rằng từ lúc còn bé đã được giảng dạy, nhưng là giờ phút này xem ra lại là một lời lý giải khác. Phần trước ta cũng đã biết rõ, nhưng là khi xem đến được một nửa, ta lại hơi sửng sốt một chút. Năm đó, có một đôi tỷ muội của Vu Y tộc đồng thời cùng yêu quân vương đời thứ ba của Nam Mạch – Thu Kiếm Vân, muội muội có được tình yêu của hắn, mà tỷ tỷ cũng vì yêu mà thành hận, vì thế đã hạ một lời nguyền, nguyền rủa quân vương các đời của Nam Mạch quốc đều phải chết oan chết uổng, không thể cùng người mình yêu nắm tay nhau sống đến già. Mà đôi tỷ muội kia vốn là nữ nhi của tộc trưởng Vu Y tộc, mà tại một lần đó, Vu Y tộc cũng bị tách ra thành hai chi, vị tỷ tỷ kia rời khỏi Vu Y tộc, không biết tung tích, mà vị muội muội kia vẫn ở lại chốn ấy, đó là Vu Y tộc hiện tại. Vu y tộc từ trước đến nay luôn yêu thích yên tĩnh, cho nên cũng không có cùng với người hoàng thất có liên quan gì với nhau, cho nên người của Vu Y tộc hiện nay ít càng thêm ít, chỉ trừ bỏ có vài vị trưởng lão kế nhiệm. Mà tất cả các vị trưởng lão kia, sẽ đem toàn bộ tuyệt học của mình truyền thụ cho người thừa kế Nam Mạch quốc. Đối với lời nguyền kia, vốn cũng không có ai để trong lòng, nhưng là lại cố tình ứng nghiệm, trong lịch sử Nam Mạch quốc, những người thừa kế đều sống không quá bốn mươi tuổi, cho nên ngắn ngủn hai trăm năm qua mà đã trải qua mười sáu triều đại. Trên sách viết thật rành mạch, cũng ghi lại phương pháp phá giải của các vị quân vương những triều đại trước, có người nói đây là cổ, nhưng là Vu Y tộc tinh thông cổ thuật lại chưa bao giờ từng có chi cổ như thế. Có người đi tìm thiên sư, có người thật cẩn thận còn sống, nhưng là mặc kệ là như thế nào, đến cuối cùng vẫn là chết. Phần lớn là chết bệnh, cũng có khi là bị ám sát, còn có người chết do tự vẫn, mặc kệ là chết như thế nào, đều là chết oan chết uổng, không phải im lặng mà chết già. Mà phụ vương ta năm đó mất cũng chưa đến bốn mươi. Giờ phút này, ta hiểu được lúc trước sư phụ vì sao lại đem tất cả tuyệt học truyền cho ta, hiểu được những lúc phụ vương sảng khoái giảng dạy đạo làm vua cho ta để trở thành quân vương kế nhiệm, người luôn lộ ra ưu sầu nhàn nhạt, cũng hiểu được vì sao phải ở trước ba ngày đăng cơ mới cho người kế vị biết tất cả những chuyện này. Nếu là biết sớm hơn một chút, chỉ sợ không ái dám làm quân vương của Nam Mạch quốc. Dù sao mỗi người đều có tâm tư riêng, không có khả năng thật sự một chút cũng không để ý. Ta khép quyển sách dày kia lại, không có bối rối, cũng không có không cam lòng, chỉ là có vài phần ngỡ ngàng Vì sao lại là ba ngày ? Biết được tất cả cũng chỉ cần hơn ba canh giờ là đủ, mà thời gian còn lại chỉ sợ là dùng để cho người kế vị bình tĩnh. Phía dưới quyển sách còn có một chồng giấy, trên mặt giấy đều là cảm khái của các quân vương triều đại trước để lại, có hiểu rõ tất cả, cũng có không cam lòng, có hối hận, cũng có không hối hận, lòng của mỗi người trải qua đều không giống nhau. Mà ta thì sao? Ta thậm chí không biết tâm tình giờ phút này của mình. Chết oan chết uổng sao? Đây là kết cục sao? Nhưng là trên thế gian này, thật sự tồn tại cái gọi là nguyền rủa sao? Ta cũng không tin, cuối cùng cảm thấy tất cả có lẽ chỉ là một âm mưu rất lớn, có lẽ ta nên hướng sư phụ hỏi rõ một chút tình huống. Vu Y tộc nếu là bị tách ra thành hai chi, vậy chi kia đâu? Hiện tại đang ở nơi nào? Lúc trước vị tỷ tỷ kia một khi đã hận như vậy, lại vì sao nhiều năm qua cũng không thấy nàng ta báo thù? Trong chuyện này chẳng lẽ còn cất giấu một bí mật kinh thiên động địa hay sao? Ta sở dĩ hoài nghi là do lúc trước cũng đã từng có người hoài nghi qua, có vài người thậm chí còn nghĩ nhiều hơn ta, nhưng là lại không ai có thể tránh được lời nguyền rủa này. Chân dung các vị quân vương của từng triều đại trước đều là do vị quân vương đời sau tự mình treo lên.
Trên bức họa có ghi ngày sinh và ngày mất.
Cũng ghi chú rõ một chút công lao và thành tích của người đó. Bức họa của phụ vương là do người tự tay vẽ, mà phần phía dưới là do ta ghi, khi ta trở lại hoàng cung mới biết tất cả đều không có thay đổi, có lẽ là do Dục ca ca ở trước khi rời đi, đã giao cho Thiên Ngự bảo tồn thật tốt. Hắn có phải hay không ngay từ lúc đó liền biết là ta sẽ một lần nữa đi đến nơi này? Ta mang theo bức họa chân dung của phụ vương treo lên tường. Phụ vương lúc trước có nói với ta, Nguyệt nhi, phụ vương chỉ có một mình con, cho nên con không thể trốn tránh vận mệnh.
Lúc trước ta chỉ nghĩ rằng là chuyện kế vị, hiện tại xem ra còn cả lời nguyền rủa này nữa. Ta cũng không phải là không sợ chết, ngược lại ta còn rất sợ chết, nhưng là mặc kệ sợ hay không, con người cuối cùng cũng phải chết, khác nhau ở chỗ đó là chết sớm hay là chết muộn mà thôi. Mà ta nhưng không muốn chết sớm như vậy, cho nên giờ khắc này cùng với sợ hãi và không cam lòng, còn không bằng ngẫm lại tất cả xem rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra. Mà ta nên ứng phó như thế nào? Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh, mà ta cũng nghĩ rất nhiều. Lúc đi ra khỏi mật thất, liền đã có người đứng chờ ta ở ngoài cửa, một đường đem ta về đến phòng riêng, mặc quần áo gọn gàng xong, liền lập tức bắt đầu tiến hành nghi thức đăng cơ. Ta tùy ý để các nàng mặc quần áo cho ta, tùy ý các nàng một đường đem ta đến đài cao sử dụng cho quân vương đăng cơ của các triều đại. Ta một mình đi dọc theo cầu thang mà lên, cho đến khi bước được lên đài cao, tự tay châm ngọn lửa cháy hừng hực, sau đó bắt đầu tế thiên, phía dưới đông nghịt người, có các sứ thần đến xem lễ đăng cơ, còn có đại thần Nam Mạch quốc, nhưng chỉ có một mình ta đứng ở trên đài cao tiến hành nghi thức phiền phức. Khi lễ nghi thức đăng cơ tiến hành đến đoạn cuối, các đại thần phía dưới đều quỳ xuống, dập đầu hành lễ. Giờ khắc này, ta mới thật sự trở thành nữ vương của Nam Mạch quốc, gánh vác trên vai vận mệnh Nam Mạch, nhưng cũng từ nay về sau mang theo trên mình lời nguyền rủa mà ta không muốn tin. Bên tai trừ bỏ tiếng gió thổi còn là tiếng tung hô của các đại thần ở phía dưới, ta không khỏi hơi hơi nhắm mắt lại. “Ngô vương vạn tuế!”
từng đợt thanh âm vang dội truyền đến, chính là lời chúc phúc từ xưa đến nay vẫn hay dùng. Chính là sau khi ta biết được tất cả, ta lại cảm thấy lời chúc phúc này thật là châm chọc. Mặc kệ là người, hay là một quốc gia đều không thể tồn tại vĩnh viễn, mặc dù là Hiên Viên vương năm đó, cả đời chinh chiến trên lưng ngựa, đến cuối cùng cũng chỉ có thể quy về hoàng thổ, mà Hiên Viên vương triều hắn vất vả thành lập cũng chỉ tồn tại bất quá có trăm năm. Mặc kệ huy hoàng sáng lạn đến thế nào, cuối cùng cũng có một ngày sự phồn vinh đều tan biến. Ta không thể cùng Hiên Viên vương đánh đồng, Nam Mạch quốc cũng không phải là Hiên Viên vương triều, nhưng ta nếu trở thành nữ vương của Nam Mạch quốc, như vậy là ta không thể trốn tránh trách nhiệm của mình được, ta sẽ cố gắng hết sức, làm cho quốc gia yên ổn, dân chúng hạnh phúc. Ở trong thời gian diễn ra nghi thức đăng cơ, cũng chỉ có giờ phút này, ta mới là thanh tỉnh, nhưng cũng là kiên quyết. Nếu lựa chọn, thì không được phép quay đầu, liền cứ bước đi trên con đường mà mình đã lựa chọn. Ngay tại giờ phút này, một trận đau nhức đột nhiên từ phía sau lưng truyền đến, mùi máu tươi lập tức tràn ngập không gian, mà người phía dưới không có phát giác ta bị trúng tên. Mà mũi tên kia không biết từ hướng nào phóng tới? Ta không khỏi xoay người lại, nhưng là nhìn không thấy bóng người, cũng nhìn không thấy có điểm gì khác thường, tất cả đều phát sinh thần không biết quỷ không hay như vậy. Là ai muốn giết ta? Lại quay người lại, người ở phía dưới cuối cùng cũng thấy được mũi tên ở phía sau lưng ta, lập tức liền sôi trào lên, thanh âm ồn ào không ngừng mà truyền tới, nhưng là ta lại sớm đã không còn nhận ra ai với ai, ai đang nói cái gì, chỉ cảm thấy trống rỗng. Chết oan chết uổng sao? Chẳng lẽ đây là kết cục của ta? Trong đầu của ta đột nhiên lóe lên một ý tưởng như vậy. Đến cuối cùng, ta thậm chí không biết rốt cuộc là ai muốn giết ta, giết như thế nào? Trước mắt bao nhiêu người như thế, thế nhưng không để lại một chút dấu vết nào, người tới chắc chắn phải là người có võ công cực cao? Có rất nhiều chuyện không kịp suy nghĩ, ý thức lại dần dần trở nên mơ hồ, thân mình lảo đảo một cái, ta liền cảm giác được mình đang ngã từ trên đài cao xuống. Dường như có người tiếp được ta, dường như có người ở bên tai ta không ngừng mà quát to, nhưng là ta như thế nào cũng không nhìn rõ được người trước mắt, cũng nghe không rõ bọn họ đang nói cái gì, chỉ cảm thấy ý thức càng ngày càng mơ hồ, cuối cùng hoàn toàn chìm vào trong bóng tối.
truyen hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp