Đ? l? một truyền thuyết cổ xưa, truyền thuyết kể, tr?n trời khi ấy c? mười mặt trời, ?nh s?ng tỏa ra như thi?u như đốt, sắp thi?u ch?y cả mặt đất. Một thợ săn cường tr?ng t?n l? Hậu Nghệ đ? d?ng một c?y cung bắn rụng ch?n trong mười mặt trời ấy xuống, cứu cho mặt đất khỏi một phen ch?y rụi. Anh ta đ? gi?nh được danh dự v? mỹ nữ. Tự cho m?nh l? anh h?ng b? chủ một phương, cuối c?ng đến cả mỹ nữ t?n gọi Hằng Nga cũng ch?n gh?t anh ta, th? về một nơi tối tăm lạnh lẽo lẩn tr?nh cũng kh?ng th?m ở lại. Tất cả đều bởi người thợ săn được người đời gọi l? anh h?ng ấy l? một người đ?n ?ng chỉ c? biết săn bắn, kh?ng hiểu ch?t n?o những vui th? của cuộc sống. Một người phụ nữ nếu như chung sống c?ng với người đ?n ?ng như vậy, c?i m? c? ta c? được sẽ chỉ l? sự c? đơn tẻ nhạt vĩnh hằng m? th?i. Nhiều năm trở lại đ?y, trong l?ng ta lu?n băn khoăn một c?u hỏi: V? sao anh ta phải bắn rụng ch?n mặt trời kia? Bầu trời cuối c?ng chỉ c?n lại một mặt trời, vầng mặt trời duy nhất c?n lại ấy thật c? đơn biết bao! Cũng c? thể người thợ săn ấy vốn dĩ đ? l? một con người kh?ng biết thế n?o l? c? đơn, bởi v? anh ta l? anh h?ng, m? anh h?ng l? người c? thể chịu đựng sự c? đơn giỏi nhất. Anh ta chỉ biết loại bỏ ch?n mặt trời g?y hại cho nh?n gian v? anh ta đ? l?m được, đồng thời c?n nhận được sự t?n k?nh của người đời, thế nhưng anh ta lại hại chết ch?n mặt trời kia, cũng khiến cho mặt trời c?n lại cuối c?ng đ? phải chịu đựng sự c? đơn đời đời kiếp kiếp.
Anh ta cũng đ? hại người phụ nữ của ch?nh anh ta. V? anh ta qu? nổi tiếng, hằng giờ hằng khắc đều c? rất nhiều người đến xếp h?ng mời anh ta đi săn. C?ng với việc anh ta bắn chết v? số sinh mệnh, thượng thi?n cuối c?ng đ? mang đến cho anh ta một sự trừng phạt, đ? ch?nh l? người vợ của anh ta chịu kh?ng nổi sự lạnh l?ng đơn điệu của chuộc sống b?n cạnh anh ta, đ? chạy đến Nguyệt cung lạnh lẽo. Tr?n Nguyệt cung, ch? ?t cũng c?n c? một con thỏ trắng xinh xinh ở c?ng c? ấy, chứ kh?ng phải một tảng đ? v? cảm. Cần phải biết rằng, người chồng của Hằng Nga quả thật l? một anh h?ng. Ở nơi n?ng sống c?ng Hậu Nghệ, trong v?ng một trăm dặm vu?ng, kh?ng c? đến một con vật n?o d?m v?o ra b?n mảng. Chỉ cần c? một tiếng động, mũi t?n của chồng c? ấy sẽ lập tức v?t theo, kết liễu sinh linh v? t?m xấu số. Anh ta hận người phụ nữ đ? rời bỏ anh ta. Đ?m đ?m anh ta giương cung muốn bắn cả mặt trăng rơi xuống, nhưng mũi t?n anh ta đ? q?a nặng bởi nhuốm đầy m?u tươi. Anh ta cũng hận vầng mặt trời cuối c?ng bởi đ? chiếu s?ng cho mặt trăng ấy, anh ta phải bắn nốt vầng mặt trời ấy xuống, nhưng rốt cuộc anh ta đ? kh?ng th?nh c?ng. Con ngoan của ta, cho d? sau n?y con c? trở th?nh một con người thế n?o cũng tốt, chỉ c? đừng l?m anh h?ng. Ta th? mong con l?m một con quỷ người người gh?t bỏ cũng kh?ng muốn con trở th?nh một anh h?ng được người người t?n k?nh! Con phải c? tr?ch nhiệm với cuộc sống của m?nh, con ch?nh l? con chứ kh?ng phải l? người kh?c! Nếu muốn y?u con h?y y?u, muốn hận th? h?y hận, c? y?u tất sẽ c? hận, nhưng tất cả đều phải l? ? muốn của con. Con kh?ng thể giống như người thợ săn kia, v? mối hận của thế nh?n m? đi hủy hoại t?nh y?u của mặt trời. Con h?y thay ta t?m lại ch?n mặt trời kia, ta biết ch?n mặt trời ấy vẫn đang sinh tồn ở một g?c tối tăm n?o đ?. Nếu như t?m kh?ng thấy th? con h?y tạo ra một truyền thuyết kh?c. H?y nhớ kĩ lời ta dặn, con ngoan!B?n tay ch?ng thanh ni?n khẽ vuốt qua đ?i mắt mở trừng của l?o nh?n. Cặp mắt ?ng từ từ kh?p lại, vĩnh viễn ngủ s?u trong sơn động kh?ng ?nh mặt trời. Ch?ng thanh ni?n dập đầu ba c?i, lẳng lặng đứng dậy, th?n h?nh cao to sừng sững, uy vũ lẫm lẫm khiếp người. Cha, con biết Người ch?nh l? vầng mặt trời cuối c?ng đ?. Con sẽ khiến cho những thợ săn đ? bắn chết cha biết được thế n?o l? đau khổ bi ai. Con phải để cho họ thấy được sắc m?u hồng m? cha truyền cho con, chỉ c? huyết sắc ch?i l?a ấy mới l? cảnh tượng h?ng tr?ng nhất tr?n thế gian n?y! Ch?ng trai khẽ quay người bước ra. Khu?n mặt lạnh l?ng trong b?ng tối mờ mờ của sơn động lấp l?y xạ quang hai luồng s?ng m?u đỏ m?u.
Ho?n Sơn th?n. Đ?ng như ? nghĩa của c?i t?n, xung quanh th?n trang đều l? n?i. Từ khi khai th?n mở đất, người d?n ở đ?y chủ yếu đều dựa v?o săn bắn để mưu sinh, phong tục thuần hậu, kh?ng tranh chấp với đời. Ban ng?y, Ho?n Sơn th?n trang l?c n?o cũng tĩnh lặng. Đ?n ?ng v?o rừng săn bắn, phụ nữ l?n nương trồng trọt, v? thế những đứa trẻ trong th?n đều được tự do chơi đ?a. Săn bắn l? nghề của cả th?n, cũng trở th?nh nếp sống tự bao đời. Bọn trẻ d? chơi tr? g? cuối c?ng cũng quay về đấu v? đ?nh vật. Lũ con trai từ nhỏ đ? h?nh th?nh tinh thần thượng v?, hầu như cậu b? n?o cũng th?ch đ?nh nhau, lu?n mong muốn đ?nh cho kẻ kh?c phải phủ phục dưới đất xin tha, trở th?nh đầu lĩnh của lũ trẻ trong th?n, mới kh?ng uổng v? đ? sống. Trong th?n lại c? một quy định bất th?nh văn, hai b?n tham gia đ?nh đấm, nếu c? một b?n nhận thua th? trận đấu sẽ lập tức kết th?c. V? thế bọn trẻ c? đ?nh nhau bao nhi?u, ngo?i việc phải chịu những trận đau nhức cơ thể, thực ra cũng kh?ng c? g? đ?ng ngại, chỉ cần về nh? nghỉ ngơi v?i h?m l? lại c? thể đ?nh nhau tiếp được. Người lớn b?y giờ hay trước đ?y đều trưởng th?nh từ đ?nh lộn, v? thế kh?ng hề phản đối trẻ con l?m chuỵ?n đ?, hơn nữa c?n c? th?i độ "truyền thống tốt đẹp n?n được ph?t huy". Do đ?, đ?nh nhau của trẻ con cũng giống như săn bắn của người lớn, từ bao đời đ? trở th?nh phương thức sống nhất qu?n của Ho?n Sơn th?n.Trưa nay, bọn trẻ lại g?y ồn ?o. Ho?n Sơn th?n đang tĩnh lặng, bỗng vang l?n tiếng kh?c: "Cầu xin c?c người, đừng c? đ?nh nhị ca t?i!" Một c? b? chừng bảy t?m tuổi đang bị một thằng b? chừng mười tuổi giữ chặt. C? b? vừa gi?y giụa vừa kh?c g?o: "Thủy Ngưu ca, huynh h?y thả t?i ra, t?i phải đi cứu nhị ca!" Thằng b? kh?ng thả, chỉ hất h?m: "Tiểu Nguyệt xem, nhị ca muội sẽ kh?ng sao đ?u, chỉ cần n? nhận thua, Tứ Cẩu v? Đại Phong sẽ tha cho n? ngay." Tiểu Nguyệt vẫm t?m c?ch v?ng ra: "Nhưng, nhị ca sẽ kh?ng nhận thua đ?u!" Trước mắt hai đứa b?, một đ?m con trai hai ba đứa đ?nh nhau t?m lum, chỉ thấy hai đứa chừng mười tuổi đang gh? một cậu b? khoảng t?m ch?n tuổi xuống đất, một đứa trong l?n tiếng: "Đại Hải, ngươi phục hay kh?ng?" Đứa b? bị gh? xuống đất gi?y giụa tức tối: "Bọn m?y bắt nạt muội muội ta, cướp diều của n? l?m n? kh?c. Kh?ng xin lỗi n?, tao kh?ng để y?n đ?u!" Thằng b? cố gi?y l?n mấy lần nhưng bị hai đứa to hơn hẳn đ? l?n, thật kh? m? tho?t ra. V?ng vẫy một l?c, Đại Hải vẻ như đ? mệt, dần dần nằm im. Đại Phong n?i: "Phục chưa?" "Đừng h?ng!" Đại Hải trừng mắt nh?n, quay đầu sang một b?n. Thằng b? thứ hai t?n gọi Tứ Cẩu n?i: "Được lắm!" "Đương nhi?n l? được." Một giọng kh?c vang l?n l?m cho bọn trẻ giật th?t m?nh. Tiểu Nguyệt mừng rỡ h?t l?n: "Đại ca!"?
Một thằng b? đi lại chỗ d?m đ?nh nhau. Thằng b? n?y dường như dinh dưỡng kh?ng được tốt lắm n?n người khẳng khiu, nhưng đ?i mắt lại rất s?ng. N? nh?n ba đứa đang đ?nh nhau, rồi nh?n Thủy Ngưu n?i: "Bỏ tiểu muội ta ra!" Thủy Ngưu bu?ng tay, Tiểu Nguyệt lao v?o l?ng Hy B?nh như một con thỏ, mếu m?o: "Đại ca, ch?ng n? bắt nạt Nguyệt nhi, c?n đ?nh nhị ca nữa, huynh mau bảo ch?ng đừng đ?nh nhị ca nữa đi!" Hy B?nh d?ng b?n tay gầy guộc lau nước mắt cho Tiểu Nguyệt, n?i: "Đại Hải sẽ kh?ng sao đ?u, nam tử h?n đ?nh nhau l? chuyện b?nh thường. Ngoan n?o, đừng kh?c nữa! Đợi l?t nữa đại ca sẽ bắt bọn ch?ng phải xin muội tha lỗi, được kh?ng n?o?" Tiểu Nguyệt kh?ng kh?c nữa, liền nhoẻn cười ngay. "Tiểu muội ngoan, đứng sang một b?n, đại ca sẽ ch?t giận cho muội." Thằng b? n?i rồi đi đến ph?a ba đứa kia, gằn giọng: "Tứ Cẩu, Đại Phong, thả đệ đệ tao ra, c? gan th? h?y đ?nh với tao đ?y!" "Đ?nh với m?y th? đ?nh, d?m một m?nh th?ch đấu ?? H?m nay bọn tao sẽ cho m?y phải b? l? b? c?ng." "Đừng c? n?i kho?c, đợi đến l?c nước mắt nước mũi chảy xuống đất, bọn m?y mới biết thế n?o l? lợi hại. Lại đ?y! Thả đệ đệ tao ra!" Chưa n?i xong, thằng b? đột nhi?n chạy đến, đ? v?o bụng dưới của Đại Phong một ph?t thật mạnh, l?m cho n? ng? lăn ra một b?n k?u ầm ĩ, sau đ? lại lao ngay đến Tứ Cẩu đang bu?ng Đại Hải chuẩn bị nhổm dậy, cưỡi l?n người n?, hai tay li?n tục đấm, đ?nh cho Tứ Cẩu mặt mũi t?m bầm. Vừa đấm vừa n?i to: "Phục chưa?" Tứ Cẩu quay cuồng cố v?ng ra: "Kh?ng phục, m?y đ?nh l?n, bọn tao vẫn chưa chuẩn bị xong, m?y
"Bụp, bụp!" Lại hai đấm nữa, Tứ Cẩu g?o l?n: "Hy B?nh, tao phục rồi, tao thua, lần n?y tao nhận thua rồi." Thằng b? t?n Hy B?nh cười: "Lần n?y c?n tạm được, thua th? bảo l? thua đi! Việc g? phải kiếm cớ?" Hy B?nh đứng dậy, n?i: "Đại Phong, m?y la đủ chưa? Nếu kh?ng chết được th? h?y xin lỗi muội muội tao đi. C?n nữa, sau n?y đừng c? bắt nạt con g?i, l?m mất mặt cả bọn đ?n ?ng ch?ng ta!" Đại Phong đ? được Thủy Ngưu đỡ dậy, nh?n Hy B?nh hằn học: "Hy B?nh, m?y nhớ đấy, lần sau tao thề sẽ bắt m?y phải quỳ xuống lạy van cho xem!" Hy B?nh quay sang Đại Phong l?m mặt xấu, chế diễu: "Nhớ lắm, tao nhớ rồi, đ?y l? lần thứ ba mươi s?u m?y thề rồi đấy." Đại Phong mặt đỏ bừng, miệng lắp bắp: "M?y?m?y?" Hy B?nh cười vang: "Tao rất tốt, kh?ng phải n?i nhiều, h? h?!" N?i rồi quay người dắt Tiểu Nguyệt, n?i: "Muội muội, đệ đệ, ch?ng ta về nh? th?i!" Ba huynh đệ nhảy nh?t đi về nh?, Hy B?nh cất tiếng h?t ngh?o ngao: "Ta tả quyền xuất, hữu quyền xuất, rồi lại li?n ho?n xuất cước, đ?nh cho ngươi th?nh một con lợn b?o?" Đột nhi?n n? dừng lại quay sang Đại Hải: "Đệ chẳng bao giờ đ?nh nhau cả, sao h?m nay lại g?y sự với bọn n? thế?" Đại Hải nghiến răng: "Đại ca, bọn n? l?m mất diều của Tiểu Nguyệt, đệ mới đ?nh với ch?ng n?." Hy B?nh l?n giọng đ?n anh: "Ngốc tử, bọn n? hai ba đứa, đứa n?o cũng lớn hơn đệ, đệ l?m sao đ?nh lại bọn n? được! Đệ l? một đứa trẻ ngoan, kh?ng biết đ?nh nhau, sau n?y c? đ?nh nhau h?y t?m đại ca, đảm bảo đệ kh?ng bị thua thiệt đ?u." N?i rồi v?nh mặt l?n trời dương dương tự đắc. Đại Hải ấp ?ng: "Nhưng, đệ thấy khi n?y đại ca kh?ng.kh?ng được quanh minh ch?nh đại lắm.
Hy B?nh nghe thế, nhảy phốc l?n g? ngay v?o tr?n Đại Hải, h?t v?o mặt n?: "C?i g?? C?i g? l? quang minh ch?nh đại? Đồ ngốc! Bọn n? đứa n?o cũng to hơn tao, m?y bảo tao quanh minh ch?nh đại đ?nh nhau với bọn n? ?? H?y, quang minh ch?nh đại l? c?i g? chứ? C? l?m m?y hả giận kh?ng? C? gi?p m?y chiến thắng kh?ng? Đối với Ho?ng Hy b?nh tao, đ?nh ng? đối phương mới l? quan trọng nhất, m? muốn đ?nh ng? đối phương, phải c? mưu. Đ?y gọi l? tr? dũng song to?n, hiểu chưa?" Đại Hải trợn mắt: "Lại c?n kh?ng." thấy Hy B?nh lại chuẩn bị g? đầu n?, vội sửa lời ngay: "Hiểu rồi, hiểu rồi!" Hy B?nh lườm nhị đệ một c?i, v?ng qua nắm tay Tiểu Nguyệt: "Được rồi, Nguyệt Nhi, muội kh?ng phải buồn như thế, về nh? đại ca sẽ l?m một c?i diều kh?c cho muội, giống hệt c?i Kim ngưu của muội, được kh?ng?" Tiểu Nguyệt hớn hở: "Muội muốn kiểu bươm bướm." "Được rồi! Bươm bướm, bươm bướm, gi? thổi, gi? thổi, bươm bướm bay, bay ra từ những kh?m hoa, bay l?n trời cao, bay v?o trong giấc mơ của muội muội ta." . Mặt trời đ? dần dần ngả b?ng. Dưới ?nh ho?ng h?n, Ho?n Sơn th?n c?ng vắng vẻ y?n tĩnh. Sơn th?n c? hơn hai trăm hộ d?n. Ngo?i gia đ?nh trưởng th?n, hộ tương đối sung t?c nhất c? lẽ l? Ho?ng Dương gia. Ho?ng Dương d?ng người cao gầy, l?c n?o cũng tươi cười h?a ?i, khiến người ta vừa thấy l? đ? muốn th?n thiết. ?ng l? người c? học vấn nhất, cũng l? đại phu duy nhất ở Ho?n Sơn th?n n?y.?
Ho?ng Dương mới mười lăm tuồi đ? rời th?n trang ra ngo?i, va chạm rất nhiều. Lưu lạc suốt một thời gian d?i, mười năm trước, Ho?ng Dương đột nhi?n quay về, c?n dẫn theo một người vợ v? một cậu con trai nhỏ. Người trong th?n trang ai cũng cảm thấy Ho?ng Dương quả l? rất c? tiền đồ. Vợ của Ho?ng Dương t?n gọi Xu?n Yến. L?c họ mới trở về, gi? trẻ g?i trai trong th?n đến thăm, thấy ngoại h?nh Xu?n Yến, ai nấy đều giật m?nh kinh ngạc. Ti?n nữ hạ ph?m. ở đ?u ra lại c? người đẹp thế kh?ng biết! Năm th?ng tr?i nhanh, Xu?n Yến năm nay cũng đ? hơn ba mươi, đ? c? ba đứa con, ch?nh l? ba huynh muội Ho?ng Hy B?nh. C? điều, nhan sắc của c? vẫn lộng lẫy như ng?y n?o, thậm ch? giờ c?n th?m cả vẻ th?nh thục. Thật kh?ng tưởng tượng nổi trong sơn th?n quạnh quẽ n?y lại c? một một th?n nữ xinh đẹp nhường ấy! Trung phụ xinh đẹp hạnh ph?c ấy l?c n?y đang đứng ở cổng nh? nh?n v?o trong th?n. Trong nh? bỗng c? một giọng trầm ấm truyền ra: "Yến muội, c?c con vẫn chưa về sao?" "?i." Rồi giọng của c? đột nhi?n lại cất l?n: "Thấy rồi, ch?ng đang đi về." Ba đứa trẻ chạy một mạch đến trước mặt Xu?n Yến. Tiểu Nguyệt ngả mạnh v?o l?ng mẹ, giọng nũng nịu: "Mẹ!", Hy B?nh v? Đại Hải cũng hớn hở l?n tiếng: "Mẹ!" Xu?n Yến trợn mắt: "Hy B?nh, con lại đ?nh nhau rồi phải kh?ng?" Hy B?nh n?i: "Mẹ, bọn ch?ng bắt nạt Đại Hải v? Tiểu Nguyệt, con mới đ?nh ch?ng n?." Xu?n Yến nh?n Đại Hải đang len l?n đứng im, n?i: "Đại Hải, con cũng đi đ?nh nhau sao?" Đại Hải c?i đầu xuống kh?ng n?i g?. Hy B?nh n?i: "Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, Đại Hải kh?ng đi đ?nh nhau c?ng con, m? l? bị người ta đ?nh. Mẹ thử nghĩ m? xem! Thường ng?y n? ngoan thế, sao lại đi đ?nh nhau cơ chứ? Kh?ng bị người kh?c đ?nh đ? l? đại ph?c rồi, h?y!" N?i rồi, n? lắc lắc c?i đầu nhỏ của m?nh. Xu?n Yến nh?n bộ dạng của đứa con cả, bất gi?c bật cười: "Th?i được rồi, đ?nh th? cũng đ?nh rồi, kh?ng sao l? được, v?o nh? chuẩn bị ăn cơm." Ở b?n ăn, Ho?ng Dương dặn d?: "Ng?y mai cha phải l?n n?i h?i thuốc, ba con phải nghe lời mẹ đấy." Hy B?nh hăng h?i: "Ch?ng con vẫn lu?n nghe lời mẹ m?." Rồi n? trợn to mắt l?n, n?i: "Cha, con cũng đi h?i thuốc với cha nh?!" Ho?ng Dương nh?n đứa con nhiều chuyện, cười nhẹ: "Ng?y mai con kh?ng phải đ?nh nhau nữa sao?" Hy B?nh g?i đầu: "Con quyết định cho m?nh nghỉ ngơi mấy ng?y." Ho?ng Dương chau m?y: "Nghỉ ?? Con coi đ?nh nhau l? c?i g??" Hy B?nh thẳng thắn: "R?n luyện th?n thể!" Ho?ng Dương quả thật bị n? đ?nh bại, n?i: "Th?i được! Ng?y mai đi c?ng cha." Hy B?nh reo l?n: "Vạn tuế!" Rồi gắp một miếng thịt cho Ho?ng Dương, giọng cảm k?ch: "Cảm ơn cha, đ?y l? con hiếu k?nh với cha. Cha đừng kh?ch kh?!" Ho?ng Dương nh?n miếng thức ăn, qu?t l?n: "Thằng ranh, gắp cho ta c?i g? thế?" Tiểu Nguyệt giọng r?n tan: "Mồng g?!" Ho?ng Dương gầm gừ: "Tức chết đi được!
Ban đ?m, gi? thổi nhẹ, tiếng c?n tr?ng như h?a quyện v?o l?m một. Trong ph?ng ngủ, vợ chồng Ho?ng Dương đang th? th?o n?i chuyện. Xu?n Yến n?i: "Dương ca, ch?ng muốn đưa B?nh Nhi l?n n?i sao?" Ho?ng Dương thở d?i: "Ta biết n?ng kh?ng y?n t?m! B?nh Nhi c? hơi nghịch ngợm một ch?t, nhưng n? cũng dần trưởng th?nh rồi, đ? đến l?c phải học một ch?t g? đ?. Ta vốn định để qua một hai năm nữa mới để n? c?ng ta l?n n?i, nhưng n? đ? tự muốn theo ta th? h?y cứ để n? đi! N?ng y?n t?m, sẽ kh?ng c? chuyện g? đ?u, đừng nghĩ qu? nhiều. Th?i ngủ đi, muộn rồi." Xu?n Yến n?i: "Thiếp sợ B?nh Nhi v?o trong n?i s?u, t?nh ham chơi lại nổi l?n. Ch?ng cũng kh?ng phải kh?ng biết. d? thế n?o n? cũng vẫn c?n l? một đứa trẻ." Ho?ng Dương: "Ta hiểu, ta sẽ cố gắng để ? đến n?." Xu?n Yến vẫn kh?ng y?n t?m, n?i: "Ch?ng cũng phải cẩn thận một ch?t." Ho?ng Dương ?m chầm lấy Xu?n Yến, giọng ?u yếm: "Ta biết rồi, mỹ nh?n ?, muộn rồi, ngủ đi! Ng?y mai c?n phải dậy sớm m?." Ng?y h?m sau, cha con Ho?ng Dương l?n n?i h?i thuốc. Ng?y thứ ba sau khi cha con Ho?ng Dương đi. Buổi chiều ho?ng h?n, l?c Xu?n Yến v? hai đứa con đang ăn cơm tối, c? người g? cửa. Ba người c?ng nh?n ra ph?a cổng, chỉ thấy một cặp nam nữ trung ni?n, nhiều lắm cũng chỉ hơn bốn mươi, người đ?n ?ng d?ng cao lớn uy vũ, người phụ nữ tr?ng xinh xắn nh? nhặn. Huynh muội Tiểu Nguyệt nh?n hai người ấy m? qu?n cả chớp mắt. Xu?n Yến đi ra, hỏi: "Xin hỏi, hai vị c? chuyện g??" Người phụ nữ chắp tay: "L?m phiền phu nh?n! Vợ chồng ch?ng t?i từ nơi kh?c tới. Đến đ?y th? trời đ? tối, phu nh?n c? thể cho ch?ng t?i trọ nhờ một đ?m được kh?ng? Xu?n Yến nh?n hai người một hồi l?u mới n?i: "Nếu hai vị kh?ng ch? th? xin mời v?o!" Hai người c?ng c?i đầu cảm ơn, đi theo Xu?n Yến v?o nh?, c?ng ngồi xuống b?n b?n ăn. Xu?n Yến n?i: "C? lẽ hai vị vẫn chưa ăn cơm, để t?i v?o trong nấu th?m ch?t thức ăn nữa." Người phụ nữ n?i: "L?m phiền phu nh?n rồi." Đại Hải v? Tiểu Nguyệt khi ấy mới nhớ ra l? phải n?i chuyện, Tiểu Nguyệt nhanh nhảu: "Th?c th?c, thẩm thẩm đ?y tr?ng thật l? đẹp! Hai người từ đ?u đến vậy? Sẽ ở lại nh? ch?u ??" Tiểu nha đầu n?y kh?ng n?i th? th?i, đ? n?i th? chẳng kh?c n?o d?y ph?o Tết. Người đ?n ?ng nh?n hai đứa trẻ, tr?n mặt chợt nở một nụ cười, tự n?i với m?nh: "Kh? lắm, kh? lắm, l? nh?n t?i c? thể đ?o tạo." Người phụ nữ nh?n ?ng ta kh?ng hiểu: "Thanh Phong, ch?ng bảo c?i g? kh? lắm?" Người đ?n ?ng giọng c?ng th?m phấn kh?ch: "Ngọc Phần, n?ng nh?n kĩ xem tiểu h?i dễ thương n?y, ta thấy c? b? kh? lắm." N?i rồi, ?ng ta n?i với Đại Hải: "Ch?u t?n g?, mấy tuổi rồi?" Đại Hải n?i: "Ch?u l? Đại Hải, năm nay mười tuổi." Người đ?n ?ng n?i: "H?y đến chỗ th?c th?c, để th?c th?c ?m ch?u xem n?o." Đại Hải chần chừ một l?c rồi đi đến trước mặt người đ?n ?ng, để cho ?ng ta ?m v?o l?ng.?
B?n tay người đ?n ?ng xoa đi xoa lại tr?n người Đại Hải, rồi cười sảng kho?i: "Tốt, tốt, tốt lắm, thật kh?ng uổng đi chuyến n?y rồi. Ngọc Phần, n?ng thấy sao?
Người phụ nữ n?i: "Ch?c mừng ch?ng! Thiếp kh?ng c? bụng dạ ấy, c? điều gặp rồi th? l? c? duy?n. Tiểu muội muội, ch?u lại đ?y để ta ?m một c?i được kh?ng?" Tiểu Nguyệt chưa đợi b? ta n?i xong đ? lao vụt đến, n?i: "C? ?m ch?u đi, ch?u cũng muốn ?m c?." Người phụ nữ ?m Tiểu Nguyệt l?ng, n?i: "Tiểu Nguyệt c? th?ch c? kh?ng?" Tiểu Nguyệt n?i: "Th?ch lắm! C? cũng th?ch Tiểu Nguyệt phải kh?ng?" Người phụ nữ cười: "Tiểu Nguyệt thật th?ng minh, biết c? cũng th?ch Tiểu Nguyệt. N?o, để c? thơm một c?i n?o, Nguyệt nhi thơm lắm!" Khi ấy, Xu?n Yến bưng thức ăn từ nh? bếp đi ra, n?i: "Để hai vị phải chờ l?u rồi." Người phụ nữ ?y n?y: "L?m phiền phu nh?n, thật ngại qu?!" Mọi người c?ng d?ng bữa tối. Sau bữa ăn, người phụ nữ n?i với Xu?n Yến: "Đại muội tử, ch?ng ta ra ngo?i n?i chuyện, t?i c? chuyện n?y muốn thương lượng với c?." N?i rồi, người phụ nữ dẫn Xu?n Yến ra ngo?i. Khi Xu?n Yến v? nữ nh?n kia trở v?o, mắt n?ng đ? ướt đẫm lệ. Xu?n Yến ?m hai đứa trẻ trong l?ng, nh?n ch?ng một l?c l?u mới n?i: "Tối nay c?c con ngủ với mẹ!" Đợi Xu?n Yến thu dọn b?t đũa xong đi v?o bếp, người đ?n ?ng mới hỏi nữ nh?n đồng h?nh: "Ngọc Phần, thế n?o rồi?" Người phụ nữ n?i: "C? ta h?nh như kh?ng muốn để cho con m?nh học v?, thiếp phải tốn bao c?ng sức mới thuyết phục được, ch?ng phải cảm ơn thiếp thế n?o đ?y?" Người đ?n ?ng cười: "Ta đương nhi?n l? dĩ th?n tương hứa rồi!" Người phụ nữ cũng cười: "Dĩ c?i đầu quỷ của ch?ng ấy!"Tiểu Nguyệt hiếu k? hỏi: "C? ơi, thế n?o l? "dĩ th?n tương hứa" ạ?" Hai người kh?ch nh?n nhau, đột nhi?n cười vang. Ho?ng h?n ng?y thứ năm, cha con Ho?ng Dương trở về. Hy B?nh vừa đến cổng đ? lớn tiếng gọi: "Đại Hải, Tiểu Nguyệt, đại ca về rồi! Tr?n n?i chơi thật vui, c? bao nhi?u l? thứ chưa từng thấy bao giờ, c?n c? những động vật k? qu?i, những sơn động tối om. mau ra đ?y, xem thuốc ta h?i c?n nhiều hơn cả thuốc của cha h?i được đ?y n?y!" Thế nhưng chỉ thấy một m?nh Xu?n Yến đi ra, kh?ng thấy Đại Hải, Tiểu Nguyệt. Hy B?nh n?ng ruột hỏi: "Mẫu th?n, hai đứa đ? đi chơi rồi sao?" Xu?n Yến ?m lấy con, hai mắt rưng rưng nước mắt. Hy B?nh cảm thấy c? g? đ? k? lạ, nhưng lại kh?ng biết v? sao n?n kh?ng d?m hỏi. Mất một l?c, Xu?n Yến mới thở d?i: "Phải, hai đứa đ? đi rồi, phải mấy năm nữa mới về." Hy B?nh trợn mắt: "Đại Hải, Tiểu Nguyệt đi rất xa sao?" Xu?n Yến: "Phải, rất xa!" Hy B?nh lại c?ng n?ng nảy: "Vậy sau n?y con kh?ng thể gặp ch?ng rồi, phải kh?ng?" Xu?n Yến gượng cười: "Ngốc ạ, sao lại kh?ng gặp chứ? Đợi con lớn l?n rồi hai đứa sẽ trở về, khi ấy ch?ng sẽ rất c? bản lĩnh." Hy B?nh thắc mắc: "Vậy con c? thể đi t?m ch?ng kh?ng?" "Kh?ng được!" Xu?n Yến ?m chầm Hy B?nh v?o l?ng, n?i: "Thế con kh?ng muốn ở c?ng cha mẹ sao?" Hy B?nh: "Muốn chứ, con sẽ kh?ng rời xa cha mẹ đ?u! Con sẽ ở nh? với mẹ chờ hai đứa trở về. Ch?, tr?n n?i c? bao nhi?u chuyện hay m? ch?ng lại kh?ng ở nh?!"?
Xu?n Yến thả Hy B?nh ra, n?i: "B?nh nhi, con v?o nh? ăn cơm đi, mẹ c? chuyện muốn n?i với cha con.
Hy B?nh v?o nh?. Vắng b?ng hai đứa em, căn nh? trở n?n trống t?nh, trong l?ng bồn chồn như đ?nh mất c?i g?, bản th?n n? kh?ng n?i ra được th?nh lời, chỉ thấy cứ nghĩ đến l? sống mũi cay cay. Hy B?nh b?n lắc mạnh đầu, nghĩ thầm: "Kh?ng nhớ nữa, đi ăn cơm th?i!" Đ?m xuống, vợ chồng Ho?ng Dương đi nằm. Xu?n Yến thủ thỉ: "Dương ca, ch?ng kh?ng tr?ch thiếp đ? để họ đưa Đại Hải v? Tiểu Nguyệt đi chứ? Thiếp vốn cũng kh?ng muốn cho ch?ng đi học v? để lại dấn th?n v?o v?ng giang hồ thị phi, nhưng thiếp thấy họ rất qu? tư chất thi?n ph? của Đại Hải v? Tiểu Nguyệt, nếu như thiếp kh?ng để cho hai đứa đi, họ nhất định sẽ ở l? lại truyền thụ v? c?ng cho hai đứa n?. Hai người đ? đều danh trấn v? l?m, hơn nữa lại c?ng nguồn gốc với ch?ng, giao Đại Hải v? Tiểu Nguyệt cho họ, thiếp cũng kh?ng lo lắng, chỉ sợ để họ ở lại nh?n thấy Hy B?nh, lại c?ng muốn nhận Hy B?nh l?m đồ đệ, n?n thiếp đ?nh dằn l?ng để họ đưa Đại Hải v? Tiểu Nguyệt đi. ?i! Giang hồ thật nhiều thị phi! Mong rằng c?c con kh?ng gặp trắc trở!" Ho?ng Dương an ủi: "N?ng đừng lo nữa, kẻo hại đến sức khỏe, c? lẽ đ?y l? vận mệnh của c?c con ta. Ta ng?y n?o cũng xem chừng ch?ng n?, l?c n?o cũng cảm thấy ch?ng sẽ kh?ng ở Ho?n Sơn th?n n?y l?u d?i, cuối c?ng ch?ng đ? ra đi, may m? nơi ch?ng đến cũng l? nơi tốt. Ta nghĩ tương lai ch?ng sẽ rất c? tiền đồ, chỉ khổ cho B?nh nhi, n? mới thực sự l? k? t?i để luyện v?, n?ng lại kh?ng cho n? học v?, ch?!" Xu?n Yến n?i nhỏ: "Đ? cũng bởi thiếp kh?ng c?n c?ch n?o kh?c, Tiểu thư kh?ng để cho n? học v? l? sợ Huyết ma tr?n người n? kh?ng chịu được khống chế. Ch?ng cũng biết rồi đấy, n? tuổi c?n nhỏ như vậy m? l?c n?o cũng th?ch đ?nh đấm."?
Ho?ng Dương trầm ng?m: "Kh?ng hẳn thế đ?u, B?nh nhi tuy c? ch?t th?ch đ?nh đấm, song bản t?nh của n? rất lương thiện, hoặc cũng c? thể do trong cơ thể n? c? một nửa d?ng m?u của Tiểu thư. Theo ta được biết, B?nh nhi sinh ra đ? mang Cửu dương trọng thể, t?nh vốn dương cương ch?nh nghĩa tuyệt đối kh?ng thể th?nh ma, nhưng người c? Cửu dương trọng thể cũng phiền phức lắm." Xu?n Yến thắc mắc: "V? sao chứ?" Ho?ng Dương cười nhẹ: "Người mang Cửu dương trọng thể rất mạnh mẽ tr?n giường, mạnh đến đ?u th? ta quả thật cũng kh?ng r?. V? nguy?n nh?n n?y, B?nh nhi lớn l?n t?nh dục sẽ rất khốc liệt!." Xu?n Yến hứ một tiếng: "C?i g? Cửu dương trọng thể đều l? do ch?ng b?y ra cả. Thiếp chỉ biết sau n?y B?nh nhi nhất định sẽ l? một ch?ng trai v? c?ng tuấn t?, l? thi?n địch của mọi nữ nh?n." Ho?ng Dương chợt x?ch lại gần h?n l?n b?n tai nương tử: "C?n ta lại l? thi?n địch của n?ng?!" Xu?n Yến thốt l?n: "Khiếp qu?, ch?ng lại..! Tiếng của Xu?n Yến đột nhi?n ngắt qu?ng, như bị c?i g? đ? chẹn v?o miệng, kh?ng n?i được nữa.?
Ng?y th?ng thấm thoắt thoi đưa, tho?ng c?i đ? ba năm tr?i qua. Hy B?nh đ? hơn mười lăm tuổi, cao hơn trước nhiều nhưng vẫn gầy trơ xương, những đường n?t tr?n mặt bắt đầu thay đổi r? rệt, c? điều vẻ trẻ con vẫn c?n chưa hết.?
Để cho con được thuần t?nh, Ho?ng Dương li?n tục mang s?ch về cho cậu đọc, đồng thời bắt Hy B?nh mỗi ng?y phải đọc thuộc một b?i mới cho ra ngo?i chơi. Vốn cho rằng l?m như vậy, Hy B?nh sẽ kh?ng c?n thời gian rong chơi nữa, n?o ngờ, những cuốn s?ch người kh?c cả ng?y mới đọc xong, bốn năm ng?y mới thuộc, Hy B?nh chỉ cần đọc qua hai ba lượt l? đ? c? thể nhắc lại như ch?o chảy, đọc xong vứt s?ch l? chạy ra ngo?i chơi, c? g?o bao nhi?u cũng kh?ng giữ lại được. Chập tối h?m ấy, Hy B?nh m?nh đầy thương t?ch về nh?, quần ?o d?nh đầy đất c?t, c? chỗ c?n r?ch ra tơi tả. Xu?n Yến chau m?y thốt l?n: "Con thật l?, ng?y n?o cũng đ?nh nhau, kh?ng thấy ch?n ư?" Hy B?nh giọng đắc ?: "Kh?ng c?n c?ch n?o cả, bọn n? đứa n?o cũng muốn thắng con, con c? thể kh?ng chấp nhận lời th?ch đấu của ch?ng sao? ?y! Chiến thư đ? n?i, con đ?nh phải xả th?n ph? qu?n tử vậy. Cầu m? kh?ng được đấy!" Xu?n Yến nh?n đứa con qu? tử của m?nh, kh?ng biết n?n kh?c hay n?n cười, chỉ nhăn mặt: "Được rồi, tắm rửa sạch sẽ, đi ăn cơm!" Trong khi ăn cơm, Ho?ng Dương n?i: "B?nh nhi, mầy ng?y nay thuốc sắp hết rồi, ng?y mai con lại l?n n?i h?i thuốc nh?!" Hy B?nh s?ng mắt l?n: "V?ng, thưa cha!" Hơn một năm nay, Hy B?nh đ? nhiều lần một m?nh l?n n?i h?i thuốc, lần n?o cũng xuất sắc trở về, khiến vợ chồng Ho?ng Dương rất y?n t?m, cũng l?m cho cậu b? cảm thấy rất đỗi tự h?o về bản th?n m?nh. Hy B?nh l?n n?i h?i thuốc đ? ba ng?y rồi, thực ra cậu đ? h?i đủ thuốc từ l?u, nhưng lại kh?ng th?ch trở về sớm như vậy, muốn ở tr?n n?i dạo chơi v?i h?m, t?m xem tr?n n?y c? c?i g? mới lạ hay kh?ng. Khi ấy Hy B?nh m? mẫm đến một mỏm n?i đ?, ph?a trước mặt l? một sơn cốc hẹp. L?c trước Hy B?nh lu?n dừng bước tại đ?y, chỉ dạo quanh mấy v?ng rồi quay lại. H?m nay cậu bỗng nảy ra ? nghĩ bạo gan, muốn xuống dưới đ?y cốc xem thử.?
Hy B?nh nắm v?o một d?y rừng s?t v?o v?ch đ?, từ từ leo xuống. Mới đến giữa chừng v?ch đ?, cậu ph?t hiện một cửa động c?y cỏ chằng chịt phủ k?n, chỉ lộ ra một lỗ vừa một người chui qua.?
Hy B?nh cố gắng lắm, cuối c?ng cũng chui v?o được trong động, song lại bị một cảnh tượng kỳ dị l?m kinh h?i ng?y người. Hai con vật khổng lồ đang nằm cuộn tr?n ở hai b?n v?ch động, b?n phải l? một con vật vừa giống sư tử lại vừa giống hổ, to?n th?n l?ng l?nh một m?u v?ng kim, vẻ uy m?nh kh?ng sao tả xiết. B?n tr?i l? một con rắn to d?i m?u hồng huyết, vảy lung linh những ?nh s?ng huyết sắc. Nh?n v?o s?u b?n trong th? thấy một hồ nước nhỏ, nước ở đ? c? một m?u trắng sữa thật k? lạ. Ph?a tr?n khoảng giữa hai con vật ấy, hai quả cầu ?nh s?ng m?u v?ng kim v? hồng huyết cứ thế lượn tr?n đuổi theo nhau rồi va đập v?o nhau, tr?ng rất th?ch mắt. Hy B?nh nh?n m? ng?y cả người ra, miệng h? hốc đến độ kh?ng kh?p lại được. Nh?n duy?n quả l? tr?ng khớp, hai quả cầu ấy lượn đến gần Hy B?nh, đột nhi?n chiếu thẳng v?o c?i miệng đang h? hốc của Hy B?nh, chui tuột v?o bụng cậu b?, trong nh?y mắt đ? h?a tan mất. Khoảnh khắc ấy, Hy B?nh chỉ cảm thấy m?u trong cơ thể đột nhi?n b?ng ch?y, sắc mặt dần trở n?n đỏ lựng như m?u, hai mắt như ph?ng ra lửa, những tia lửa lập l?e ma qu?i. Hy B?nh h?t l?n ầm ĩ, x? r?ch hết cả quần ?o tr?n người, bổ nh?o xuống hồ nước m?u trắng sữa ấy, miệng kh?ng ngừng la h?t: "Nước, nước, ta cần nước!" Th? ra hai con vật n?y cũng c? lai lịch kh? l? gh? gớm.?
Con vật nửa giống sư tử nửa giống hổ ấy gọi l? Hỏa V?n Sư hổ, l? kết quả tạp giao ngẫu nhi?n giữa sư tử v? m?nh hổ, nội đan của n? thuộc v?o loại cực dương, sau khi người n?o ăn được, thể lực sẽ trở n?n mạnh mẽ lạ thường. C?n con rắn m?u hồng huyết ấy l? huyết x? ngh?n năm, l? vật ch? ?m trong thi?n hạ, người n?o ăn được nội đan của n? sẽ c? sức chịu đựng v? c?ng tận. Hai vi?n nội đan đều l? vật ch? dương, ch? ?m, trong nh?y mắt đ? khơi dậy Cửu dương trọng thể trong người Hy B?nh, khiến cho cơ thể cậu b? gần như muốn nổ tung ra. Tục ngữ n?i, v? xảo hợp bất th?nh kỳ thư! Hồ nước Hy B?nh nhảy v?o vừa kh?o c? thể cứu được mạng cho cậu. Nước trong hồ được gọi l? địa tuyền nhũ, h?nh th?nh như thế n?o th? kh?ng r? lắm, tr?n đời chỉ c? rất ?t người biết được nước ấy l? vật ch? ?m, rất c? t?c dụng đối với người luyện ?m h?n kh?, cũng c? thể điều h?a cửu dương kh? đang muốn b?ng ch?y trong cơ thể Hy B?nh v? nội đan kh? của hai con vật kia. V? thế cậu b? kh?ng những kh?ng chết m? tr?i lại c?n nh?n họa đắc ph?c. Hy B?nh m? man ng?m m?nh trong hồ nước ba ng?y ba đ?m rồi tự tỉnh lại, ph?t hiện thấy m?nh vẫn đang ở trong nước, cậu ho?n to?n kh?ng hiểu chuyện g? đ? xảy ra. Nước trong hồ kh?ng s?u, nhưng cũng đủ để d?m chết cậu. Hy B?nh nghĩ m?i vẫn kh?ng hiểu l?m sao m?nh vẫn sống được, rốt cuộc cũng kh?ng muốn nghĩ nữa. Hy B?nh d?ng lực đẩy mạnh hai ch?n, trườn ra khỏi hồ nước, đột nhi?n kinh ngạc: "Nước đang trắng đục sao lại trở n?n trong suốt như vậy? C?n hai con qu?i vật ấy nữa, sao kh?ng thấy ch?ng đ?u?" Nghĩ đi nghĩ lại vẫn kh?ng t?m ra c?u trả lời, v? thế lại lặn v?o trong nước, định l?m cho m?nh tỉnh t?o hơn, đột nhi?n ph?t hiện thấy dưới đ?y hồ c? một chiếc hộp m?u đỏ. Hy B?nh c?ng thấy k? lạ, b?n x?ch chiếc hộp từ dưới nước l?n rồi tr?o l?n bờ. Quan s?t kỹ thấy tr?n mặt ch?nh của chiếc hộp c? khắc d?ng chữ: "Người c? thể ng?m m?nh v?o trong hồ nước n?y m? kh?ng chết, tức l? c? duy?n .
Cũng kh?ng biết chiếc hộp được l?m bằng chất liệu g? m? lại rất nặng, cũng kh?ng c? kh?a g? cả. Hy B?nh khẽ mở c?i hộp ra, thấy b?n trong gấp một mảnh vải trắng, lấy ra xem th? thấy tr?n miếng vải viết d?y đặc những chữ l? chữ, Hy B?nh tuần tự đọc từ đầu đến cuối. "Thần c?ng n?y l? "Thi?n địa t?m kinh". Người tu luyện thần c?ng n?y nhất định phải l? người c? Cửu dương trọng thể. Sau khi luyện th?nh, chinh chiến với nữ nh?n, thi?n hạ v? địch thủ" Ph?a dưới ch? danh: "Nhất đại t?nh th?nh" "C?i ?ng Nhất đại T?nh th?nh n?y thật qu? xem thường người kh?c rồi, c?i g? m? "kh?ng c? địch thủ"?" Nghĩ đến đ?y, Hy B?nh vội nh?n mấy chữ ấy, mừng rỡ reo l?n: "Hay lắm, cứ dựa theo mấy chữ "kh?ng c? địch thủ" của ?ng, ta cũng thử luyện một phen, tr?nh cho tiểu tử nh? ?ng xuống gặp Di?m Vương lại n?i ta kh?ng nể mặt." Hy B?nh quả nhi?n nằm xuống, bắt đầu luyện theo những chỉ dẫn tr?n tấm vải. Vừa nằm xuống đ? hai ng?y hai đ?m, tỉnh dậy nhớ ra đ? đến l?c phải về nh?. Nghĩ đến đ?y, Hy B?nh mới thấy khổ n?o. Th? ra l?c n?y to?n th?n cậu trần như nhộng, l?m sao c? thể về được đ?y? Quần ?o đ? bị x? r?ch hết cả, kh?ng c?n c?ch n?o, cậu đ?nh nhặt một mảnh vải c?n tương đối l?nh lặn nhất l?n quấn quanh thắt lưng, đeo giỏ thuốc l?n rồi lần ra khỏi động. Phải đến s?ng sớm h?m sau, vợ chồng Ho?ng Dương mới ph?t hiện ra con trai của họ đ? trở về. Khi ấy Hy B?nh vẫn c?n đang ngủ ngon tr?n giường. Th? ra Hy B?nh sợ bị người kh?c tr?ng thấy trong bộ dạng tơi tả n?n mới chọn đ?m khuya, l?c mọi người trong th?n đ? ngủ cả mới lẳng lặng m? về ph?ng của m?nh, ngay cả vợ chồng Ho?ng Dương cũng kh?ng ph?t gi?c ra.?
Th?n thủ r? l? quỷ kh?ng hay thần kh?ng biết, Hy B?nh suốt mấy ng?y liền tự xưng m?nh l? "thi?n t?i", c?ng th?m tự h?o về bản th?n m?nh hơn.