Lịch Sử Của Nhân Vật Nhỏ Trong Làng Giải Trí
Chương 44
Kiều Kỳ vừa nghe, gật đầu, cô rửa mặt xong đi ra ngoài, thì Liễu Y đang ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách, cúi đầu xem kịch bản trong tay.
Kiều Kỳ đi thay đồ xong ra ngoài, nhìn bộ đồ thể thao, rất lâu không có mặc đồ như thế này, cảm giác trẻ ra rất nhiều, ánh mắt Liễu Y thật không tệ, rồi nhẹ nhàng ngồi kế bên Liễu Y, nói cảm ơn:"Liễu Y, ánh mắt của cô không tệ, bộ này rất hợp với tôi, cám ơn nhiều."
Liễu Y bỏ kịch bản trong tay xuống, nghiêng đầu nhìn qua, nhìn Kiều Kì giống như thiếu nữ, hài lòng gật đầu, đúng là tiền nào của nấy, thuận miệng nói: "Đúng thế, rất hợp với cô, 50 khối một bộ cũng không tệ lắm."
Nụ cười của Kiều Kỳ cứng đờ, cúi đầu liếc qua, chỉ có 50 thôi sao, ngẩng đầu nhìn Liễu Y vẫn bình tĩnh, đang muốn nói tiếp cũng không nói được, rồi cố gắng cười cười: ‘Dù sao đi nữa, tôi vẫn muốn cảm ơn cô."
Liễu Y xua tay: "Tôi sẽ thu tiền."
Nụ cười Kiều Kỳ càng thêm cứng ngắt, thấy kịch bản trong tay Liễu Y, vội vàng nói sang chuyện khác: "Cô lại nhận thêm vai diễn nữa sao, phim gì thế?"
Liễu Y dựa người ra sau, cầm kịch bản trong tay đưa tới: "Công ty chuẩn bị quay phim, đề tài quân lữ."
Kiều Kỳ cúi đầu xem qua, nói: "Kịch bản không tệ, vai diễn của cô là nhân vật này sao.”
Liễu Y thấy Kiều Kỳ giật mình, không phủ nhận: "Đúng là cái này."
Kiều Kỳ hít sâu một hơi, mắt liếc dáng vẻ gầy yếu của Liễu Y: "Dùng thế thân sao?"
Liễu Y lắc đầu: “Phim không dài, mà dùng thế thân, tôi thà tự diễn còn hơn."
"Cô …" Kiều Kỳ im lặng dựa người ra sau: "Cô suy nghĩ kỹ lại đi, không có đùa được đâu."
"Không có việc gì, chị Tiền cũng nói với tôi rồi, đến lúc đó sẽ có các biện pháp an toàn." Liễu Y căn bản không muốn quá nhiều, coi như không có các biện pháp an toàn, những thứ này không làm khó được cô.
Kiều Kỳ không nói thêm gì nữa, liếc nhìn thái độ kiên định của Liễu Y, rất ngạc nhiên về tinh thần chuyên nghiệp của Liễu Y: "Vậy tôi sẽ chờ lúc phát sóng, nếu như cô không làm được, nên dùng thế thân thì tốt hơn, tôi hiểu rõ cô đóng phim nghiêm túc, nhưng là, có lúc quá nguy hiểm, cũng không tiện."
Liễu Y thầm nghĩ, dùng thế thân sao, phải lãng phí bao nhiêu tiền đây, ngay sau đó gật đầu, "Uh, yên tâm đi, những thứ này tôi đã tính hết rồi ."
Liễu Y nhận lấy kịch bản, nhớ tới kinh nghiệm diễn xuất của Kiều Kỳ, mắt sáng lên, rồi hỏi vấn đề không hiểu trong kịch bản, mà Kiều Kỳ hễ hỏi thì đáp, hai người trao đổi một lục, khiến Liễu Y càng thêm lòng tin đối với vai diễn này.
"Cảm ơn." Liễu Y lấy lại kịch bản, nghiêng đầu nghiêm túc nhìn Kiều kỳ, quả nhiên cho Kiều Kỳ ở đây là quyết định đúng đắn mà.
Kiều Kỳ cúi đầu cười: ‘ Tôi chỉ nói một chút mà ôc đã hiểu, tôi cảm thấy cô rất thích hợp làm diễn viên, mà tôi, bây giờ còn không biết ngày mai như thế nào, không ngờ có ngày sẽ như bây giờ, còn phải nhờ cô giúp một tay."
"Người có lên voi xuống chó, đây là bình thường." Liễu Y bình tĩnh nói, cũng không phải cố ý an ủi Kiều Kỳ.
Kiều Kỳ nghe xong, biết Liễu Y an ủi mình, trong lòng xúc động, bất tri bất giác, nói thẳng ra: "Cũng chỉ có cô nói như vậy, tôi không thể bình tĩnh như cô, trải qua lần trước, rồi đến mức hiện nay, chắc tôi cũng không thể làm diễn vên được nữa."
Liễu Y suy nghĩ, gật đầu, nếu như mình lại trở lại lúc tận thế, chắc cũng không có cách nào để giữ bình tĩnh được.
Nhớ tới cái thế giới đó, tay Liễu Y từ từ nắm chặt lại, nếu như trở lại thế giới kia, cô phải cố gắng sống sót, còn sống thì còn có hy vọng, coi như mở mắt ra cũng chỉ có chém giết, cô rất cảm kích khi có thể để cô sống một cuộc sống bình yên như thế này, cũng không có gì tiếc nuối, Liễu Y nhắc nhở mình, chuyện gì thì cũng phải dựa vào chính mình.
"Cô còn chưa mức như thế, hiện tại chỉ là nhất thời thôi." Liễu Y nói.
Ánh mắt Kiều Kỳ u ám, lắc đầu: "Cô không phải không hiểu, tôi cảm thấy lần này không đơn giản."
Liễu Y ngẩn ra, nhìn Kiều Kỳ, trong lòng cảm thán: "Sao cô lại nghĩ thế?"
Kiều Kỳ dựa người ra sau, đưa tay khẽ vuốt trán, không biết vì sao, đối mặt Liễu Y thì cô luôn có thể thoải mái nói ra lời trong lòng: "Không nghĩ như vậy sao được, cô không hiểu rõ Tề Hoàn, nhưng tôi sẽ giải thích, nếu như không có những nguyên nhân khác, dựa vào bối cảnh của Tề Hoàn, hiện tại đã sớm đè xuống rồi, tôi cảm thấy có nội tình khác, hơn nữa hiện tại, xảy ra sự tình lớn như vậy, Tề Hoàn còn không ra mặt, công ty loạn như thế, nếu tiếp tục như vậy, cũng không biết lúc nào sẽ đến phiên tôi."
Liễu Y nghi ngờ nhìn Kiều Kỳ, "Đến phiên cô…"
"Cô cho rằng ta là người tốt sao, ở Phong Thượng lâu như vậy, tôi làm sao có thể ở trong bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, những chuyện kia, bị người biết rồi nói, cũng chỉ là sớm muộn, hiện tại Phong Thượng khó trụ được, tôi như vậy , cũng chỉ có thể tự sinh tự diệt, "Kiều Kỳ nói.
"Cô quá bi quan." Liễu Y nói.
Kiều Kỳ cười khổ: "Chỉ có thể nghĩ đến tình huống xấu nhất, kỳ thật tôi cũng nghĩ tới ra khỏi Phong Thượng, nhưng đã đến hôm nay, Phong Thượng nếu quả thật không còn, tôi không biết nên như thế nào cho phải, bây giờ, có thể tránh được thì tránh, điều tôi có thể làm, cũng chỉ chờ đợi, tôi nghĩ, qua hai tuần lễ, tình thế sẽ không thể khống chế được nữa, vậy thì chuyện gì cũng có thể xảy ra."
"Vậy cô định làm sao?" Liễu Y hỏi, nếu như còn ở chỗ của cô, thì phải thu lệ phí như thế nào đây.
Kiều Kỳ cảm thấy Liễu Y quan tâm, lắc đầu: "Không nói chính xác được, sự việc mấy ngày nay phát triển, tôi đại khái cũng có thể nhìn ra, tôi cảm thấy là nhằm vào Phong Thượng, bây giờ mặc dù không đến phiên tôi, nhưng ai biết được có phải hay không, có thể hay không tránh thoát không phải do tôi định đoạt, là ai đó muốn diệt Pghong Thượng quyết định, những chuyện kia của tôi, đoán chừng người nào đó đã sớm điều tra rất rõ ràng, cũng không biết lúc nào thì sẽ tung ra, bây giờ nói tính toán, cũng quá sớm."
Liễu Y liếc qua, cúi đầu tính toán: "Vậy cô cũng chỉ có thể đợi."
Kiều Kỳ gật đầu: "Đúng là như thế, ngay cả Tề Hoàn cũng không có biện pháp khống chế được, tôi như vậy cũng chỉ có thể nghe theo mệnh trời, về sau rốt cuộc ra sao, cũng không ai biết, trước hết tránh được khoảng thời gian này rồi hãy nói."
Liễu Y gật đầu, mắt sáng lên, đoán chừng sẽ hơn hai tuần lễ.
"Trước kia tôi thấy Tần Văn như vậy, còn cười nhạo, thật ra thì, nói cho cùng, những người như chúng ta, cái gì cũng không còn." Kiều Kỳ cảm thán.
"Cho nên tôi cảm thấy làm người bình thường là tốt nhất." Liễu Y gật đầu khẳng định, lặng lẽ kiếm tiền, cuộc sống yên bình.
Kiều Kỳ sững sờ, ngay sau đó khẽ cười: "Tôi sớm xác định rồi, cô không ôm chí lớn, nếu không lần đó ngươi cũng sẽ không như vậy, chỉ là, tôi không làm được như cô vậy, đoán chừng Tần Văn cũng không làm được."
Liễu Y thầm than, cô không phải không ôm chí lớn, chỉ là cô không có tinh lực để làm như thế, có một số việc, quay đầu lại cũng chẳng còn gì, không bằng an ổn sống qua ngày.
Sáng sớm hôm sau, mắt Liễu Y đầy quầng thâm đi ra phòng ngủ, một tay xoa đầu tóc rối bù tóc, mắt cửa thư phòng đang đóng, tình thế thật khó xử, một bên là tiền, một bên là giấc ngủ.
Mặc dù đã quen với thế giới này, nhưng có cái nói đổi là đổi được, bình thường trước khi ngủ, Liễu Y luôn luôn kiểm tra bên trong nhà một lần, mới yên giếc, mà có Kiều Kỳ, bên trong nhà thêm một người, trực tiếp khiến chất lượng giấc ngủ của Liễu Ygiảm xuống, không bỏ được tiền tới tay, cũng chỉ có thể hi vọng qua tầm vài ngày, cô có thể quen được.
Rửa mặt xong từ phòng vệ sinh đi ra ngoài, Liễu Y viết tờ giấy, báo cho Kiều Kỳ, rồi cầm túi ra cửa đi làm, mặc dù có Kiều Kỳ ở đây, nhưng cuộc sống của cô vẫn phải tiếp tục.
Lúc tan việc, bởi vì Kiều Kỳ ở cô, cho nên sau khi xuống xe, dùng lực tinh thần quét xem xung quanh, đề phòng, nếu không xem không biết, mà xem xong, Liễu Y trong lòng nghi ngờ, ở sau lưng của cô cách đó không xa, có hai người khả nghi.
Liễu Y nhìn hai người kia không có động tĩnh gì, chỉ là đi theo cô, nhìn cách ăn mặc, không giống như là mấy ký giả, Liễu Y thả lỏng một chút, ngay sau đó trực tiếp về nhà.
Một lần thì cũng thôi đi, mà ngày thứ hai tan việc, Liễu Y mới vừa xuống xe, lại phát hiện tình huống như thế, lần này, Liễu Y không trực tiếp về nhà, mà đi dạo siêu thị cách đó không xa, nhìn hai người trong dự liệu đuổi theo, có chút sáng tỏ, lúc này mới xoay người quay về chung cư Văn Hưng.
Liên tiếp mấy ngày, dấu hiệu tỏ rõ, hai người này đi theo Liễu Y, không phải nhằm vào Kiều Kỳ, mà là nhằm vào cô.
Liễu Y thấy địch không động, cô cũng không động, trừ dặn dò Kiều Kỳ khi ra cửa, chuyển cửa, vẫn cứ theo lẽ thường đi làm, cho đến ngày thứ năm.
Liễu Y mới vừa xuống xe, chậm rãi đi tới chung cứ Văn Hứng, mới vừa vào cửa chính chung cư, có người nhào tới dùng khăn gây mê, không ngoài dự đoán, quả nhiên ra tay, Liễu Y thở đều, hai mắt trợn ngược, ngất đi.
"Như thế nào, làm xong chưa?"
"Bất tỉnh, nhanh lên lái xe đi."
"Được."
Mặt Liễu Y không chút thay đổi, nhắm mắt lại, nghe hai người đối thoại, siết chặt.
Trong chốc lát, hai người nhét Liễu Y vào sau xe i, như một làn khói, xe liền biến mất ở trong dòng xe cộ.
"Trói lại không."
"Không có việc gì, này thuốc mê phân lượng nhiều lắm, đủ cô ta ngủ một ngày một đêm."
"Cẩn thận không có sai lầm đó."
"Một người đã xong, còn người, so với chúng ta bên này phiền toái hơn nhiều."
"Có cái gì phiền toái, cũng chỉ là một người đàn ông chứ sao."
"Nghe nói cô ta là một diễn viên."
"Trông nom nhiều chi vậy, người kia hình như cũng thế."
"Ai, mày nói Hổ ca rốt cuộc nghĩ như thế nào."
"Mày đừng nói, tao thật hết biết, đây cũng không phải là chuyện Hổ ca, nghe nói là vị kia Đường thiếu phân phó, đoán chừng hai người này đắc tội Đường thiếu chứ sao."
Liễu Y giật mình, Đường thiếu, Đường Lễ, Tần Văn, thì ra là như vậy, haiz, không nghĩ tới nhanh như vậy lại tìm tới cửa, thật ra thì mình thật không phải người bạo lực, đây đều là bị ép buộc thôi.