Thường Hy nghe được ngoài cửa truyền đến thanh âm một cô gái, nhất thời hiểu ra, chắc hẳn là người mà Trịnh Thuận công công vừa nhắc đến, đến đây để dạy quy củ Đông cung cho nàng, lập tức lên tiếng: “Mời vào!”
Thường Hy vén rèm lên đi ra ngoài, thấy cửa bị đẩy ra, đi vào là hai người mặc trang phục cung nữ. Một người trông có vẻ đầy đặn giống như viên minh châu, chỉ nghe nàng cười nói: “Ngu cô nương, ta tên là Vãn Thu!”
Người còn lại cao gầy, mang trên mặt nụ cười sáng lạn, nhìn Thường Hy nói: “Ta tên là Triêu Hà!”
“Ta tên Ngu Thường Hy, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn!” Thường Hy cười nói, mời hai người ngồi xuống, mình ngồi ở đối diện. Đang muốn nói chuyện lại nghe được Triêu Hà nói: “Ngu cô nương thật đúng là đẹp như thiên tiên giống hệt lời đồn đại, ta vừa vào cửa liền nhìn không chớp mắt đấy!”
Sắc mặt Thường Hy khẽ biến, trong hậu cung này người có thể tin tưởng được không nhiều lắm, nữ tử này trước mặt khen mình xinh đẹp cũng không phải chuyện tốt, Thường Hy chỉ đành phải nói: “Tỷ tỷ quá khen, cũng chỉ là bình thường thôi. Từ xưa đến nay hồng nhan bạc mệnh, an phận thủ thường không phải là tốt sao?”
Vãn Thu cùng Triêu Hà sửng sốt, hai mặt nhìn nhau, không nghĩ tới Thường Hy sẽ nói như vậy. Vãn Thu phản ứng tương đối nhanh, lập tức cười nói: “Hôm nay là theo sai khiến của Trịnh công công tới nói cho Ngu cô nương một chút về thói quen sinh hoạt thường ngày của Thái tử gia, cô nương tốt nhất phải nhớ kỹ. Ngày mai cô nương phải đến chỗ Thái tử gia là cung nữ thiếp thân rồi!”
Thường Hy lại ngây ngẩn cả người, cung nữ thiếp thân?
Thấy ánh mắt kinh ngạc của Thường Hy, Triêu Hà nói: “Đây là chính miệng Thái tử gia phân phó, Ngu cô nương thật là hảo phúc khí!”
Thường Hy chỉ cảm thấy tim nhảy lên lợi hại. Đúng vậy a, nàng thế nào lại quên mất, hôm đó trên đại điện ở sau tấm bình phong Thái tử gia nhất định là có nhìn qua nàng, nhưng là lại đem nàng đến bên cạnh hầu hạ, đây cũng quá làm cho người ta không thể tin được rồi!
Thường Hy thấy Triêu Hà cùng Vãn Thu ánh mắt trốn tránh, lại nghĩ tới Trịnh Thuận vẻ mặt ôn hòa, tất cả đây tựa hồ đều có thể giải thích được. Nguyên lai là nàng một cước đạp vào phú quý, có thể phục vụ thân cận bên cạnh Thái tử gia. Chỉ dựa vào tướng mạo của nàng, chỉ cần có thể chiếm được hoan tâm của Thái tử, nhất định sẽ có một ngày nàng như cá chép lật người, các nàng là không muốn lúc này đắc tội với mình.
Đột nhiên Thường Hy đối với Thái tử chưa bao giờ gặp mặt này có tò mò vô cùng. Nàng chỉ biết vị Thái tử gia này ngày thường không bao giờ cười, trên mặt luôn treo một loại băng hàn khiến người ta muốn tránh ba thước. Còn nghe nói tính tình Thái tử gia cực kỳ cổ quái, nói chuyện làm việc không như lẽ thường. Còn nghe nói vị Thái tử gia này… cùng ngày tháng năm sinh với nàng…
Còn nghe nói, vị Thái tử gia này không quá được Hoàng thượng yêu thích; còn nghe nói vị Thái tử gia này không thích gần nữ sắc; còn nghe nói…
Nghe nói rất nhiều, rất nhiều nữa… Thường Hy thật cảm thấy tò mò không để đâu cho hết. Một nam nhân có nhiều lời đồn đại như vậy, đến tột cùng sẽ là người như thế nào?
Nhưng Thường Hy không biết rằng, nam nhân khiến nàng háo hức muốn chết này, chính là người nàng đã hai lần đạp hắn rơi xuống nước. Càng không biết nàng cùng vị Thái tử gia này đã gặp mặt rồi, còn không biết, nụ hôn đầu của nàng chính là trao cho vị Thái tử gia này!