Thân thể Thẩm Phi Hà run lên, nhìn Tiêu Vân Triệt. Cả người nàng trở nên căng thẳng, nỗ lực ngăn chặn tức giận trong lòng, dịu dàng nói: “Vương gia, ngài uống nhiều rồi, thiếp thân đỡ ngài trở về.”
Tiêu Vân Triệt tựa hồ không nghe thấy lời nói của Thẩm Phi Hà, hắn cứ như vậy nhìn chằm chằm Thường Hy, trong ánh mắt lộ ra phiền muộn muốn nói lại thôi, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài: “Tại sao lại là hắn?”
Thường Hy được Tiêu Vân Trác chắn đằng sau lưng, thần sắc bất thiện nhìn Tiêu Vân Triệt, cả giận nói: “Đông Lăng vương ngươi uống say rồi, trở về đi!”
Khiếp sợ trong lòng Thẩm Phi Hà đã vượt qua mức có thể tưởng tượng, chẳng nhẽ Tiêu Vân Triệt thật sự đã trúng phải mê dược của Dương Lạc Thanh? Nếu không tại sao lúc này ngay cả lời của nàng cũng không thèm nghe vào tai? Thời điểm trước kia Tiêu Vân Triệt cũng không phải dạng không nghe khuyên bảo, hôm nay thật sự là quỷ dị. Nghĩ tới đây Thẩm Phi Hà càng tỏ ra khẩn trương, nếu thật như vậy thì phải làm sao bây giờ? Không nghe Dương Lạc Thanh nói mê dược kia có thuốc giải! Thẩm Phi Hà lập tức trở nên luống cuống, ánh mắt nhìn Tiêu Vân Triệt cũng trở nên do dự.
Thường Hy núp ở sau lưng Tiêu Vân Trác nhìn Thẩm Phi Hà mà trong lòng âm thầm phỏng đoán, nàng ta đang hoài nghi cái gì? Chẳng lẽ… Nghĩ tới đây khóe miệng nàng chậm rãi nâng lên một nụ cười đắc ý.
Minh Sắt đã sớm đi ra ngoài đứng ở bên cạnh Ngu Thụy Lân. Nàng quan sát mọi người một cái, nhìn thần sắc Thường Hy, lại xem một chút Thẩm Phi Hà, cuối cùng lại nhìn sang Tiêu Vân Triệt, cố làm ra kinh ngạc nói: “Gì? Đông Lăng vương có phải có chút hồ đồ rồi hay không? Ta nhìn hắn có vẻ không được bình thường. Vương phi, ngươi mau dìu hắn trở về đi thôi, nhất định uống say cho nên mới trở nên như vậy!”
Ngu Thụy Lân cũng lập tức đi theo phụ họa: “Theo vi thần thấy cũng là uống nhiều quá, Vương gia hay là trước cứ trở về đi, có chuyện gì ngày mai lại nói.” Ngu Thụy Lân biết Minh Sắt cố ý đem chuyện khuấy đục, cố ý làm lẫn lộn phán đoán của Thẩm Phi Hà để cho nàng ta càng hoài nghi Tiêu Vân Triệt là uống nhầm rượu có trúng mê dược của Lạc phi. Chỉ cần Thẩm Phi Hà tin không nghi ngờ, bên kia Mạnh Điệp Vũ lại dẫn Lạc phi đưa tới thì trận náo nhiệt hôm nay liền có ý nghĩa rồi!
Thẩm Phi Hà nghe vậy quả nhiên càng hoài nghi Tiêu Vân Triệt đã trúng dược, nếu không hắn cũng sẽ không thất thường như vậy. Nàng bất an khẩn trương, oán hận trong lòng đối với Dương Lạc Thanh càng thêm chồng chất. Ban đầu đã dặn nàng ta thế nào, chú ý hết sức không để hạ nhầm, giờ thì hay rồi! Nữ nhân kia thành sự không đủ bại sự có thừa!
Mạnh Điệp Vũ nhanh chóng chạy đi vào, nhìn trên mặt đất một đống lộn xộn liền lên tiếng kinh hô: “Ai nha ta thế nhưng tới chậm? Rượu đã uống hay là chưa?”
Đại thần đứng bên cạnh nàng đang muốn nói “Chưa uống” thì Liệt Phong không biết từ nơi nào chui ra, lập tức tiếp lời: “Uống. Ngươi tới chậm rồi!”
Các đại thần đều kinh ngạc, thế nhưng bọn họ đều đã lăn lộn quan trường bao năm, núi đao biển lửa nào chưa vào cho nên lập tức ngậm miệng, biết chuyện đêm nay không phải đơn giản. Hơn nữa Liệt Phong là người của Tiêu Vân Trác, lời của hắn đại biểu cho ý tứ của Tiêu Vân Trác. Vì vậy trong lúc nhất thời mọi người đều cố gắng hết sức giảm nhẹ sự tồn tại của mình, chỉ sợ nói sai một câu liền rơi đầu. Hôm nay bọn họ đã dính líu vào tranh đấu cung đình, có giữ được tính mạng hay không còn chưa biết, nào có thể tùy tiện nói nói chọc người giận!
Mạnh Điệp Vũ trừng mắt liếc Liệt Phong một cái. Mới vừa rồi ở cửa nàng đã cẩn thận quan sát, không thấy có bóng dáng Liệt Phong nàng mới dám tiến vào, thế nào đột nhiên hắn lại xuất hiện? Tên này đúng là âm hồn bất tán!
Liệt Phong nhìn vẻ mặt của Mạnh Điệp Vũ, trong lòng càng tỏ ra vô hạn cảm kích Thường Hy. Thường Hy nói với hắn nhất định phải tìm một chỗ giấu mình, Mạnh Điệp Vũ không đến hắn cũng không được phép xuất hiện, lấy tính cách giảo hoạt của nàng nếu như thấy hắn nào có chuyện còn đi vào! Về sau hắn muốn tìm nàng cũng không dễ dàng! Liệt Phong cho là đúng mới làm theo, quả nhiên bị Thường Hy nói trúng!
Thẩm Phi Hà không chú ý gợn sóng giữa hai người, chỉ nghe được câu nói Tiêu Vân Trác đã uống rượu kia. Tại sao lại có thể như vậy?
Mạnh Điệp Vũ hung hăng trừng mắt nhìn Liệt Phong một cái rồi mới chậm rãi đi đến bên người Thẩm Phi Hà, mỉm cười nói: “Thì ra Đông Lăng vương phi đã đến. Ngươi xem ta thế nhưng vẫn chậm một bước không ngăn được vương gia uống chén rượu có mê dược kia! Thật có lỗi!”
Thẩm Phi Hà ngẩng đầu lên nhìn Mạnh Điệp Vũ, thấy được khuôn mặt vô cùng quen thuộc, hai mắt nàng lập tức trợn to, ngón tay duỗi ra chỉ thằng về phía nàng, nói: “Ngươi… Mạnh Điệp Vũ… Ngươi không phải đã chết sao?”
“Nghe lời này của ngươi xem, nào có ai vừa gặp mặt lại nói những lời như vậy? Diêm vương gia nói ta còn có cừu oán chưa thu cho nên đá ta trở lại, ngươi nói có phải không vương phi?” Mạnh Điệp Vũ cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn Thẩm Phi Hà tràn đầy giễu cợt.
Thường Hy kích động không thôi, rốt cuộc đã đến lúc… Nếu như Dương Lạc Thanh đến đây lại càng náo nhiệt, nàng ta tại sao còn chưa tới? Mới vừa rồi Tiêu Vân Trác đã nói rõ ràng Dương Lạc Thanh sẽ tới, thật là gấp chết người ta! Nàng rất muốn nhìn ba người các nàng đại chiến một hồi!!!
Thân thể Thẩm Phi Hà run lên, muốn nói điều gì lại bị Mạnh Điệp Vũ đoạt trước: “Ta mới vừa từ Hương Chỉ cung trở về, trong lúc vô tình nghe được một tin tức, không biết Đông Lăng vương phi có hứng thú biết hay không?”
Thẩm Phi Hà chịu đựng đả kích đã đủ nhiều, lúc này có hơn một cái cũng không khiến nàng giật mình, vì vậy nói: “Chuyện gì? Ngươi nói đi có cái gì so với ngươi sống lại còn giật mình hơn?”
“Dĩ nhiên chuyện này so với việc ta sống lại còn giật mình hơn, Lạc phi đã phân phó cung nữ hạ mê dược trong rượu của Thái tử gia, không chỉ thế ngay cả Đông Lăng vương cũng có phần.”
“Cái gì? Ngươi nói láo! Không thể nào! ! !” Thẩm Phi Hà cơ hồ đã muốn đứng không vững, làm sao có thể? Nàng cùng Dương Lạc Thanh rõ ràng đã bàn rõ kế hoạch…
“Lạc phi nương nương đến…”
Theo tiếng hô to đột nhiên vang lên này, Mạnh Điệp Vũ chợt cười nói: “Người đến rồi, ngươi có thể tự mình đi hỏi.”