Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 398


Chương trước Chương tiếp

Tiêu Vân Trác ngồi trong thư phòng tĩnh thần nín thở đem kế hoạch nhớ lại một lần. Thường Hy bên kia vừa mới đưa tin tức, nhìn thấy tờ giấy hắn không nhịn được lại muốn cười, trên đó viết mấy chữ rất quen thuộc: ta đi chỗ nàng phóng hỏa xong rồi, buổi tối kế hoạch tám chín phần mười đúng hạn thi hành. Nhớ không được lăn lên giường, nếu không tự gánh lấy hậu quả!

Cầm tờ giấy lên đặt trên ngọn lửa thiêu hủy sạch sẽ. Tiêu Vân Triệt đã đến một lúc lâu nhưng hắn vẫn một mực lấy cớ không muốn gặp, chính là muốn đợi đến trời tối rồi mới ra tay. Nhìn thời gian cũng không sai biệt lắm, hắn đưa tay kéo búi tóc làm cho có chút hỗn loạn, cầm lên vò rượu đã chuẩn bị từ trước vẩy một chút lên người khiến cho toàn thân hắn nồng nặc mùi rượu xong lại đem mấy cái bình rỗng phóng bừa bãi trên mặt đất, cuối cùng mới uống một hớp rượu, mở cửa phòng hướng về phía Tiêu Vân Triệt đi tới.

………………………..

Dương Lạc Thanh tiễn bước Thẩm Phi Hà. Thẩm Phi Hà không được phép qua đêm trong cung, trước khi cửa cung đóng hai khắc phải đi ra. Sau đó Dương Lạc Thanh mới triệu tập Dứu Vân và Họa Sắc, nói: “Lời của ta các ngươi đã nhớ rõ chưa? Từ đám người kia chọn lấy hai nữ tử cơ trí, xinh đẹp, thời điểm đến Minh Tín điện phải cực kỳ chú ý.”

Dứu Vân biết tối nay chắc chắn phải hành động, gật gật đầu nói: “Dạ, nô tỳ lập tức đi làm.” Nói tới chỗ này nhịn Họa Sắc một cái, do dự hồi lâu lại nói: “Nương nương, có cần suy nghĩ thêm một chút nữa hay không? Thái tử phi hư hư thực thực khó dò, buổi chiều nàng ta nói những lời đó không khéo là gạt chúng ta đấy!”

Vẻ mặt Dương Lạc Thanh mang theo phiền não cực độ. Chỉ cần nghĩ tới buổi chiều Thường Hy nói tới cái gì mà cha chết mẹ điên liền càng phát ra tức giận, nhìn Dứu Vân nói: “Làm sao ngươi càng ngày càng dài dòng như vậy, bảo ngươi đi thì ngươi đi! Nhớ không được nhận lầm người, mê dược nhất định phải cho bọn họ uống!”

Bọn họ? Dứu Vân sửng sốt, ngay sau đó liền hiểu được, trong lòng thở dài một tiếng rồi mới xoay người rời đi. Nương nương đây là ngay cả Đông Lăng vương cũng không buông tha. Nàng suy nghĩ một chút mà trong lòng lạnh lẽo, đây cũng chỉ là mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau. Đợi đến khi nàng và Họa Sắc không còn giá trị lợi dụng nữa, không biết kết cục của bọn họ sẽ ra sao?

Họa Sắc dâng trà lên, khẽ nói: “Nương nương chớ phiền lòng. Mọi chuyện đều trong tính toán của chúng ta, nhất định sẽ không có gì sơ sót xảy ra.”

“Chỉ hy vọng thế. Mưu tính lâu như vậy rốt cục chờ đến ngày hôm nay. Trên đời này, ai cũng không thể tin tưởng ngoại trừ bản thân mình. Thẩm Phi Hà cho rằng ta thật sự sẽ tin tưởng hư tình giả ý của nàng ta sao? Ta là một con cờ của nàng ta, mà nàng ta cũng chỉ là một con cờ của ta, qua tối nay ai phải ai trái, ai thắng ai bại có thể đoán trước hay sao?” Dương Lạc Thanh tựa đầu vào gối mềm nặng nề nói, nhắm mắt lại hình ảnh của Dương Cẩm Phượng càng ngông ngừng hiện lên khiến cho lòng nàng phiền não muốn chết.

Nghe được ở điện phụ truyền đến thanh âm, nghe được tiếng cửa cung nặng nề mở ra, Dương Lạc Thanh biết bọn họ đã hành động, bây giờ muốn hối hận cũng không kịp nữa… Nhưng nàng sẽ không hối hận, cả đời này phụ thuộc vào một lần hôm nay, thắng hay bại nàng đều chấp nhận.

……………………………………………………

“Thái tử phi, Hương Chỉ cung có người đi ra, thẳng hướng đến Minh Tín điện.” Trịnh Thuận vén rèm đi vào hồi bẩm.

“Đã biết. Trịnh công công lập tức đưa tin cho Thái tử gia bên kia. Các ngươi ở bên ngoài cũng cẩn thận một chút, ngộ nhỡ Thái tử gia có gì ngoài ý muốn…”

“Nô tài biết rồi, nô tài biết rồi, Thái tử phi chỉ cần yên tâm, nô tài biết phải làm gì. Có Liệt thị vệ trấn giữ ở đó cũng sẽ không xảy ra điều gì ngoài ý muốn.” Trịnh Thuận cười nói, biết thời gian quý báu liền lập tức đi.

Minh Sắt nhìn Thường Hy, thấy tâm trạng nàng có chút bất an nên nói: “Nếu không ta đến xem một chút. Bằng vào võ công của ta có thể giúp được gì đó.”

“Ta không đi nơi đó, ta muốn đến Hương Chỉ cung.” Mạnh Điệp Vũ lạnh lùng nói, lúc báo thù nàng sẽ không nương tay.

Thường Hy tính toán thời gian, chậm rãi nói: “Chờ một chút, hiện tại đi vẫn còn sớm.” Lời tuy nói như vậy nhưng trong lòng luôn cảm thấy buồn bực, mọi chuyện có thể thuận lợi như nàng đã tính toán hay không? Tiêu Vân Trác sẽ không có nguy hiểm gì chứ?

Vì hòa hoãn tâm tình của mình, Thường Hy nhìn Mạnh Điệp Vũ nói: “Năm đó chuyện Thẩm Phi Hà rơi xuống nước có phải có ẩn tình khác hay không?”

Mạnh Điệp Vũ không nghĩ tới Thường Hy sẽ nhắc tới chuyện này, khẽ cau mày hỏi: “Ngươi có ý tứ gì? Chuyện năm đó các ngươi không phải đã sớm có định luận?”

“Mọi người định luận là người ta nói, không phải ngươi nói. Gần đây ta vẫn suy nghĩ Thẩm Phi Hà đến tột cùng là loại người gì. Đoán chừng ngươi không biết một màn Thẩm Phi Hà rơi xuống nước năm đó còn có một người trông thấy được.” Thường Hy nhìn Mạnh Điệp Vũ nói.

Mạnh Điệp Vũ sửng sốt, kinh ngạc hỏi: “Ngươi nói cái gì?”

Thường Hy liền đem chuyện của Lệ Bình nói ra, Mạnh Điệp Vũ càng nghe thần sắc càng trở nên khó coi, đợi đến khi Thường Hy nói xong rồi mới lên tiếng: “Hóa ra là như vậy. Nói cách khác năm đó bị Thẩm Phi Hà tính toán không chỉ có một mình ta. Khó trách Lệ Bình mỗi lần nhìn thấy ta đều lẩn ra xa, nàng là sợ ta cũng đem nàng đẩy xuống nước sao?”

Nghe được lời nói táo bạo của Mạnh Điệp Vũ, Thường Hy thở dài một tiếng, chuyện khi đó quả nhiên là do một tay Thẩm Phi Hà bày ra. Thấy được thần sắc kiên định của Mạnh Điệp Vũ nàng cũng không nhiều lời, món nợ này nàng ấy nhất định sẽ đi thu.

“Đã đến lúc rồi, có cần qua giúp một tay không?” Minh Sắt nhìn về phía rèm cửa nói.

Thường Hy khẽ cắn răng: “Ta cũng đi.”

“Không được!” Minh Sắt và Mạnh Điệp Vũ kêu lên, khó có được thời điểm hai người cùng ý kiến.

Minh Sắt nhanh chóng giải thích, nói: “Dương Lạc Thanh từ tay mẫu thân ta lấy được thuốc rất lợi hại, ngươi có thai đi xem náo nhiệt làm cái gì? Huống chi Thái tử còn không phải thiết kế chiêu sau sao? Đại ca ngươi cũng sẽ kịp thời xuất hiện. Đợi đến lúc đó sẽ có người đi xem náo nhiệt, ngươi vội cái gì, đứa nhỏ mới là quan trọng.”

“Đại ca của ta? Nơi này còn có chuyện của đại ca ta?” Thường Hy kinh ngạc nói, nàng không biết còn có việc này.

Minh Sắt cảm thấy lỡ lời, có chút luống cuống tay chân, nói: “Các ngươi từ từ tán gẫu đi, ta đi trước hỗ trợ. Ta sợ đại ca ngươi một người không chống đỡ được.”

“Này, đợi đã…” Thường Hy vội vàng hô, đáng tiếc Minh Sắt còn chạy nhanh hơn cả thỏ, trong nháy mắt chỉ thấy rèm cửa đung đưa.

Mạnh Điệp Vũ vỗ vỗ tay nhìn bộ dáng kinh ngạc của Thường Hy, hết sức vui vẻ nói: “Ngươi cũng có chuyện không ngờ tới, rất tốt. Ngươi tiếp tục ở đây buồn bực lo lắng đi, ta phải đi thu lưới. Nhớ kỹ dược tính của thuốc kia rất lợi hại, không được đi xem náo nhiệt, cẩn thận đả thương tiểu hài tử.”

Nhìn bộ dáng nghênh ngang rời đi của Mạnh Điệp Vũ, nàng có cảm giác mình phải hạ hỏa… Từng người một, rất khinh người!

***

Đã ai xem bộ phim Khi thần tình yêu đến chưa? Cái gì gọi là duyên phận? Bộ phim này chính là bằng chứng tốt nhất cho duyên phận.
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...