Cho nên Thường Hy không ngừng suy tính biện pháp xử lý, nhưng nên giải quyết thế nào cho tốt đây? Nhất thời nghĩ không ra kế sách gì, Thường Hy có chút nóng nảy. Tiêu Vân Trác có định lực, nàng cũng nguyện ý tin tưởng hắn, nhưng nàng vẫn có chút e sợ với thứ mê dược kia…
“Thái tử phi, Ngu đại nhân tới rồi.” Triêu Hà vén rèm nhìn Thường Hy nói.
“Ca ca của ta?” Thường Hy kinh ngạc hỏi, ngay sau đó trên mặt lộ ra một nụ cười thật tươi, nói: “Mau mời vào!” Vừa nói vừa hướng bên ngoài đi. Triêu Hà vội đỡ Thường Hy, nói: “Ngài chậm một chút, chậm một chút, Ngu đại nhân đang ở khách sảnh thôi.”
Vào khách sảnh quả nhiên thấy được Ngu Thụy Lân ngồi đó chờ đợi, nàng vội hô một tiếng: “Đại ca!”
Ngu Thụy Lân thấy nàng đi tới, vội vàng đứng dậy hành lễ nói: “Vi thần tham kiến Thái tử phi.”
“Đều là người trong nhà, làm gì nhiều quy củ như vậy. Ca, huynh mau dậy đi!” Thường Hy vừa nói vừa muốn tiến lên đỡ Ngu Thụy Lân, sợ tới mức Ngu Thụy Lân vội vàng đứng lên, nói: “Muội làm sao lại tùy ý khom lưng? Cẩn thận bụng của mình!”
Thường Hy trông thấy bộ dáng gấp gáp của Ngu Thụy Lân thì vội vàng nói: “Không có gì đáng ngại. Huynh xem muội không phải là rất tốt sao?” Nói tới chỗ này, Thường Hy nhìn về phía cung nhân bên cạnh, nói: “Các ngươi đều lui xuống đi.”
“Vâng.” Cung nhân lúc này mới khom lưng theo thứ tự lui ra. Triêu Hà sau khi dâng trà cũng lui xuống.
“Đại ca, cha mẹ có khỏe không? Muội thân làm nữ nhi lại không thể trở về thăm hỏi, trong lòng khó chịu muốn chết!” Thường Hy nói tới chỗ này cũng cảm thấy hốc mắt cay cay. Đợi đến lúc được về cũng phải một đoạn thời gian nữa, chờ nàng sinh xong mới tính.
“Cha mẹ đều tốt, muội không cần lo lắng, trong nhà còn có ta và Thụy Hòa nữa.” Ngu Thụy Lân nói, lại an ủi nàng thêm một hồi nữa rồi mới sang chuyện khác.
“Hôm nay ta đưa đến cho muội một người đấy!”
“Đưa người?” Thường Hy có chút kinh ngạc hỏi, lúc nào thì đại ca nàng cũng biết đưa người? “Người nào?”
Khuôn mặt tuấn dật của Ngu Thụy Lân hiện lên một tầng xấu hổ, ngượng ngùng nở nụ cười rồi mới nói: “Là Minh Sắt cô nương. Nàng nhất định muốn vào cung, ta không ngăn cản được, không thể làm gì khác hơn là đành đưa nàng đến.”
Thường Hy ngơ ngác nhìn đại ca của mình, hỏi lại: “Cái gì gọi là không ngăn cản được? Đại ca, huynh còn có chuyện không ngăn cản được hay sao?” Nhìn bộ dáng đại ca của nàng có chút thú vị, nửa câu sau nàng còn mang theo ý nhạo báng.
Ngu Thụy Lân phút chốc đỏ bừng cả khuôn mặt, khẽ cau mày, ngẩng đầu nhìn Thường Hy một cái, nói: “Còn không phải là nghe đến chuyện tình của Dương Lạc Thanh, nếu không ta cũng sẽ không cho nàng vào cung, thị phi nhiều!”
Tướng mạo của Minh Sắt không tồi, nghe giọng điệu đại ca nàng như thế chỉ sợ nàng ấy vào cung bị người nào coi trọng thôi. Thường Hy không khỏi hé miệng cười cười, nói: “Đại ca nếu lo lắng qua như vậy thì để cho đại tẩu tương lai vào cung làm cái gì?”
Ngu Thụy Lân nghe được Thường Hy nói như vậy thì trong lòng thở phào một hơi, xem ra Thường Hy không phản đối bọn họ ở chung một chỗ. Lại nói chuyện này có chút không hợp lễ nghi, làm gì có chuyện cô nương chưa gả vào cửa mà lại đến ở nhà chồng! Cho nên lần này Ngu Thụy Lân để cho Minh Sắt vào cung thứ nhất là vì có thể đề phòng Dương Lạc Thanh động thủ, thứ hai là Minh Sắt không có nhà mẹ. Nếu như nàng có thể từ trong cung xuất giá thì cũng coi như có nhà mẹ rồi, tương lai không đến nỗi bị người ta xem thường. Vì thế lúc này hắn mới có thể ngồi đây mà nói với Thường Hy.
Ai biết nha đầu này lại miệng lưỡi bén nhọn, tuyệt không chịu bỏ qua bất kỳ cơ hội nào làm xấu mặt hắn. Nhưng là việc này phải nhờ nàng cho nên hắn tận lực làm cho thanh âm trở nên hòa hoãn: “Ta không muốn một cô nương trong sạch ở trong nhà chúng ta, hư danh tiết của nàng, có phải hay không?”
“Đúng vậy. Sau đó thì sao?” Thường Hy vụng trộm mừng thầm trong lòng, rất khó có được dịp nhìn thấy bộ dáng đại ca nàng co quắp.
“Còn có thể có cái gì sau đó, dĩ nhiên là… Dĩ nhiên là lấy nàng làm vợ rồi!” Ngu Thụy Lân cố gắng để cho mình tỏ ra mạnh mẽ một chút, nhưng không biết vì sao nhìn thấy Thường Hy hắn cứ có cảm giác chột dạ, cho nên lời nói ra khỏi miệng lại yếu thế đi vài phần.
Thường Hy thấy đã nhận được đáp án mong muốn, lúc này mới cười nói: “Nếu đại tẩu tương lai muốn vào cung dĩ nhiên là có thể. Huống chi huynh đã đem người đưa tới, muội có thể nào không nhận?”
Ngu Thụy Lân nghiêm chỉnh nói: “Chính là bởi vì Minh Sắt có thể giúp muội đối phó Dương Lạc Thanh. Tấn vương đã rời đi rồi, trước lúc đi còn đặc biệt dặn dò Minh Sắt, muội đã hiểu chưa?”
Thường Hy khẽ cau mày, chẳng lẽ Tấn vương còn để lại cho Minh Sắt cẩm nang diệu kế gì hay sao? Nàng gật gật đầu nói: “Muội hiểu. Cũng tốt, gần đây muội là vì chuyện của Dương Lạc Thanh mới nhức đầu không thôi. Đại tẩu vào cung giúp muội, muội đúng là cầu còn không được đấy!” Nói tới chỗ này liền dừng lại, Thường Hy nhìn Ngu Thụy Lân hỏi: “Đại ca có tin tức của Mạnh Điệp Vũ hay không?”
Nhắc tới Mạnh Điệp Vũ, Ngu Thụy Lân gật gật đầu nói: “Nhắc tới cũng khéo, mấy ngày trước ta có trông thấy nàng ở cửa thành đông, chẳng qua cũng không xác định có phải là nàng hay không, dù sao khoảng cách rất xa nhìn cũng không rõ lắm. Nhưng có một người ta nhận ra đó chính là Liệt Phong. Muội nếu muốn biết tin tức của Mạnh Điệp Vũ thì có thể đi hỏi Liệt Phong.”
Liệt Phong? Thường Hy kinh ngạc hỏi: “Bọn họ làm sao lại ở cùng một chỗ? Thật khiến người ta nghĩ không ra. Tình huống lúc đó là như thế nào?” Trong thanh âm của Thường Hy mang theo mấy phần hưng phấn. Nàng hy vọng Mạnh Điệp Vũ có thể có được một cuộc sống tốt, Liệt Phong cũng không phải là lựa chọn tồi. Chỉ là lấy tính cách của Liệt Phong, nhìn thấy nữ nhân liền đỏ mặt, không biết hoàn cảnh lúc ấy là như thế nào?
“Ta cũng không rõ lắm. Mạnh Điệp Vũ mặc nam trang, vẻ mặt Liệt Phong có chút kích động bắt lấy tay của Mạnh Điệp Vũ, nhìn bộ dáng thì hình như không biết Mạnh Điệp Vũ là nữ, nếu không chỉ sợ cho vàng hắn cũng không dám nắm lấy tay nàng.” Ngu Thụy Lân bây giờ nhớ lại cũng cảm thấy có chút kỳ quái.
Tròng mắt Thường Hy hơi híp lại, nàng vẫn luôn mong muốn Mạnh Điệp Vũ có thể sống tốt. Nói gì đi nữa thì nàng cũng coi như đã chiếm đoạt nam nhân của nàng ấy, cho nên trong lòng luôn tồn một chút áy náy. Nay Minh Sắt đã vào cung, Mạnh Điệp Vũ cũng tới cửa thì Dương Lạc Thanh còn có gì đáng sợ? Càng nghĩ nàng càng hưng phấn, nhìn Ngu Thụy Lân hỏi: “Đại tẩu của muội đâu? Mau dẫn tẩu ấy vào đây đi!”