Tiêu Vân Trác tiến lên một bước, đưa tay ra gõ lên cửa đá thì thấy phát ra thanh âm trầm đục, mở miệng nói: “Cửa đá này rất dày, nếu là mỏng thì thanh âm không có nặng như vậy mới đúng!”
Thường Hy gật đầu một cái, nói: “Đúng vậy, thật sự có điểm kỳ quái a, làm sao một chút đầu mối để mở cửa cũng không có vậy. Nếu như không mở được cửa đá thì chúng ta sẽ không vào được, vậy thì phá giải hai trận đá ngoài kia cũng coi như là không công rồi!”
“Bố trí chướng ngại lợi hại như vậy chắc hẳn không chỉ là để đùa vui chứ? Đạo cửa đá này nhất định là có thể mở ra được!” Chương Tứ Thần ở một bên nói, hắn vẫn cho rằng mọi việc có nhân ắt có quả, đã có người bỏ ra công sức bố trí tầng tầng lớp lớp phòng bị như vậy, hẳn không phải là vì chỉ muốn đùa vui một chút thôi.
Tiêu Vân Trác mặc dù rất mâu thuẫn chuyện tình Chương Tứ Thần thích Thường Hy, nhưng là không thể phủ nhận lời này của hắn rất có đạo lý, vì vậy nói: “Nhất định sẽ có biện pháp mở ra, chúng ta thử đi nhìn một chút!”
Thường Hy ngồi xổm xuống lần theo khe hở của cửa đá, trái phải trên dưới xem qua mấy lần sau đó mới lên tiếng: “Đây là loại cánh cửa mở từ giữa ra hai bên.”
“Làm sao muội biết?” Chương Tứ Thần kinh ngạc hỏi, điều này cũng có thể nhìn ra?
Thường Hy khẽ mỉm cười nói: “Cửa đá cũng chỉ có mấy kiểu mở, từ trên xuống, từ dưới lên, từ trái hoặc phải qua, hay là mở từ giữa ra. Nếu là mở từ phía trên hay dưới thì mép trên hoặc dưới của cánh cửa sẽ có dấu vết hư hại, mở từ hai bên ra cũng vậy. Nhưng là nhìn cửa đá này không hề có những dấu vết đó, đoán chừng chỉ có thể là mở từ giữa ra mà thôi. Vì thế sẽ có cơ quan ở giữa, nhìn một chút cánh cửa này thì những điểm ở giữa cánh cửa có hơi bất đồng một chút.”
Thường Hy đưa ngón tay chỉ, Tiêu Vân Trác và Chương Tứ Thần quả nhiên nhìn thấy ở giữa cửa đá có những ấn ký bất đồng, cho nên đối với Thường Hy cảm thấy vô cùng bội phục.
Thường Hy lặng yên không nói lời nào, nhìn cửa đá ngẩn người. Tiêu Vân Trác cũng cẩn thận suy nghĩ vấn đề này, nhìn Thường Hy nói: “Nếu chung quanh đây không tìm được cơ quan thì thử nghĩ xem có quan hệ gì với thạch trận hay không?”
Thường Hy nghe đến đó thì ánh mắt sáng lên, đúng vậy, nàng đã bỏ qua mất điểm này, nhìn Tiêu Vân Trác nói: “Tôi đi xem trong trận đá một chút, hai người các anh đừng đi lung tung, tránh cho xảy ra cái gì ngoài ý muốn.”
Tiêu Vân Trác và Chương Tứ Thần gật đầu một cái, Thường Hy quen thuộc trận pháp sẽ không có vấn đề gì, ngược lại hai người sợ sẽ tăng thêm phiền toái cho nàng, vì vậy dặn dò nàng đôi câu, sau đó Thường Hy hướng trong trận đi tới.
Thường Hy đang suy nghĩ rằng cơ quan mở cửa đá không có ở chung quanh thì ắt hẳn giống với lời Tiêu Vân Trác nói, có liên quan đến Đông liên hoàn trận. Nếu là liên hoàn trận thì muốn khống chế một cánh cửa đá là rất đơn giản. Thường Hy đi tới nơi mới vừa rồi Chương Tứ Thần kích hoạt khối đá để thả hai người bọn họ ra, nhìn hòn đá đã bị ấn xuống, đưa tay sờ sờ, phát hiện thấy nó không nhúc nhích, ấn xuống chút nữa là không thể được.
Thường Hy thử nâng lên trên, kết quả vẫn là bất động. Nếu muốn khống chế cửa đá thì cũng chỉ có tâm thạch trận này mới có khả năng, cho nên nàng lại nắm chặt một lần nữa, dùng sức vặn, lúc này hòn đá mới chuyển động. Thường Hy mừng rỡ, hòn đá vừa chuyển động thì Đông liên hoàn trận cũng bị phong bế lại.
“Cửa đá mở ra rồi!” Chương Tứ Thần vui mừng hô. Thường Hy ngẩng đầu lên nhìn, trên mặt lộ ra cảm giác hưng phấn. Lần này nàng đã hiểu, nếu muốn mở cửa đá trước hết phải phong bế Đông liên hoàn trận, khó trách vừa rồi nàng mở không ra.
Thường Hy đứng dậy đi trở về, cười nói: “Không gian phía trong tối đen, chúng ta có muốn hay không đốt đuốc?”
Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy có chút bất đắc dĩ nói: “Trên người ta không mang theo chiết tử, đốt thế nào đây?” (chiết tử đại loại là que giữ lửa).
“Ta có.” Chương Tứ Thần vừa nói vừa lấy chiết tử từ trong tay áo ra. Đường đường là Thái tử gia, đương nhiên trên người không mang theo chiết tử, Thường Hy một nữ nhân cũng thế, nhưng Chương Tứ Thần mấy ngày nay đều lăn lộn ở chốn đất hoang này, cho nên tất yếu sẽ mang theo chiết tử đề phòng thân.
Chương Tứ Thần nhìn xung quanh một chút, sau đó đi về phía bên cạnh nhặt lên một đoạn nhánh cây, lại đem vạt áo của mình kéo xuống quấn xung quanh nhánh cây đó, rồi mới lên tiếng: “Trước dùng tạm cái này vậy, so với không có thì tốt hơn!”
Chương Tứ Thần nói xong liền đem cây đuốc đưa cho Thường Hy, lại nói: “Ta ở chỗ này giữ cửa, mấy người vào bên trong đi.”
Chương Tứ Thần là một người rất thông minh, hắn biết hoàng gia nhiều bí mật, mình không nên dính vào thì tốt hơn. Coi chừng ở lối ra này tối thiểu cũng có thể giữ được một mạng, hắn cũng không muốn kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh.
Thường Hy nhìn Chương Tứ Thần, trong mắt lóe lên một nụ cười. Vẻ mặt Tiêu Vân Trác cũng có chút suy nghĩ sâu xa, nhưng cuối cùng không có nói gì, nhận lấy cây đuốc trong tay Thường Hy mà tiến vào trong động.
Không phải Tiêu Vân Trác không tin Chương Tứ Thần, mà tòa núi hoang này do Tấn vương lưu lại, hang đá này nói không chừng cũng là do Tấn vương thiết kế, ngộ nhỡ bên trong có cái gì không nói với người ngoài, nếu như bị Chương Tứ Thần thấy được thì mình cũng khó xử trí hắn. Không ngờ hắn cũng đủ cơ trí, ngược lại tiết kiệm được cái đầu.
Thường Hy đứng ở cửa đá nhìn Tiêu Vân Trác nói: “Nếu không thì tôi cũng không đi vào nha!”
Tiêu Vân Trác xoay người nhìn Thường Hy, khóe miệng nhếch lên, một tay kéo nàng vào. Ở ngoài cửa đá, Chương Tứ Thần còn rõ ràng nghe được thanh âm Tiêu Vân Trác: “Nàng đừng mơ tưởng. Nàng không sợ ta ở bên trong sẽ bị cái gì đó vây khốn sao?”
Chương Tứ Thần lộ ra một nụ cười khổ, thân thể vô lực tựa vào cửa đá, vết thương trên đùi càng ngày càng đau nhức.
Tiến vào bên trong, mượn ánh sáng của cây đuốc hai người một đường đi vào, lại phát hiện ra hang đá này thật lớn, bên trong ngay cả chút không khí vẩn đục do lâu ngày không lưu thông cũng không có. Trên mặt đất vô cùng sạch sẽ, đi về phía trước khôn xa liền phát hiện thấy một cửa đá nhỏ. Lần này thế nhưng không có cơ quan, đẩy một cái liền mở ra, hai người đưa mắt vào nhìn, nhất thời có chút kinh ngạc không thôi.
Thường Hy quay đầu nhìn Tiêu Vân Trác, thấy hắn cũng có biểu hiện giống nàng, không khỏi hé miệng hỏi: “Đây là ngọc mạch trong truyền thuyết ư? Lừa gạt quỷ đâu!”