Người edit: sammy2201Ngày hôm đó, Vô Tình Kiếm bệnh cũ lại tái phát, sau khi đã dụng công luyện kiếm suốt một canh giờ liền hắn cứ như thế mà quay mặt vào vách núi trầm tư, một hồi lâu cũng không có di chuyển, Trì Phong vốn đã đem hắn trở thành một đạo phong cảnh, một toà pho tượng rồi. Nhưng… Nhưng… Tại sao trong nhà lại không có nước, cũng không có thức ăn, điều này vẫn có thể chịu được, nhưng tại sao ngay đến cả diêm cũng không có! Quay đầu nhìn lại, chỉ trông thấy sư phụ của chính mình vẫn u buồn mà đứng bất động như cũ, Trì Phong quyết định phải tự mình xuống núi một chuyến. Lập tức rống to lên: “Sư phụ, đồ đệ xuống núi đây.”
Tuyệt nhiên không có thanh âm đáp trả, bỗng đâu từ phía xa có một bình hồ lô phá không mà bay tới, bí mật mang theo một lực đạo mạnh mẽ, Trì Phong lập tức nghiêng người né tránh đồng thời vung tay mà bắt lấy. “Yên tâm, ta sẽ giúp ngươi mua hảo tửu trở về.” Trì Phong giọng điệu thản nhiên, nhưng dưới chân lại tựa như dẫm trên Phong Hỏa Luân (hai vòng lửa dưới chân Na Tra), hướng về phía chân núi mà bay nhanh. Đây là lần đầu tiên chính mình xuống núi trong suốt năm năm qua, có thể không kích động được sao? Vì vậy, không kiềm chế được mà mua rất nhiều đồ vật cũng không nói đi, lại còn thuận tiện nhặt thêm bốn tiểu hài tử mang trở về, quả thật là không xem ai ra gì nữa rồi. “Đây là cái gì?” Vô Tình Kiếm nhìn bốn tên tiểu quỷ quần áo rách rưới đang đứng trước mặt, lớn tiếng quát. “Người.” Trì Phong cười hì hì nói. “Ngươi phụ trách.” “Hảo.” Trì Phong khuôn mặt tươi cười, trong ánh mắt thoáng hiện vài phần đắc ý. ☆☆☆☆☆☆ Chớp mắt năm năm nữa lại trôi qua. Tại thác nước hẻo lánh nằm ẩn sâu trong rừng. Hai bên bờ cỏ mọc xanh mướt, tán cây rợp bóng, hương hoa thơm ngát, giữa lúc đêm khuya thanh vắng, Trì Phong nhẹ nhàng thoát bỏ y phục trên người, tóc đen buông xõa, nhanh chóng tiến vào trong thủy đàm, muốn mượn dòng nước tinh khiết nơi đây đế tẩy hết đi mọi sự mệt mõi uê oải của cả thể xác lẫn tinh thần. Da thịt tựa như ngọc điêu, trắng nõn không chút tỳ vết, tứ chi mảnh khảnh, vóc người thon dài, suối tóc mượt mà ẩm ướt che lại rồi một mảnh xuân sắc trước ngực. Cúc khởi thanh thủy nhẹ nhàng mà trạc tẩy, thanh thủy mang theo tư vị thơm mát, tại bên nàng lưu luyến không muốn rời đi. Trì Phong lẳng lặng nhắm mắt mà hưởng thụ bầu không khí tươi mát, hương cỏ hoa dịu nhẹ thoang thoảng trong gió đêm, tiếng côn trùng rả rít hòa cùng tiếng chim muôn tình tự, đây quả thật là chốn bồng lai tiên cảnh. “Ôi, giá mà mỗi ngày đều có thể trôi qua như thế này thì tốt rồi.” Trì Phong thở dài, thanh âm trầm thấp mang theo vài phần mệt mỏi. Tĩnh tọa trong nước hồi lâu, bỗng nhiên một trận gió thổi qua, lỗi tai Trì Phong khẽ động, khóe miệng cong lên lộ ra nụ cười gian xảo, thân thể đột ngột vọt lên khỏi mặt nước, mang theo bọt trắng xóa, một bộ thanh sam nhanh chóng bao lấy xích lõa cơ thể, thân hình nàng chợt ẩn chợt hiện như một đạo khói xanh, vung bả lợi kiếm trong tay lên chém thẳng vào bụi cây gần đó. “Bốp” một tiếng, bốn đạo thanh âm đau đớn bỗng đâu truyền đến, từng người từng người ngã xuống mặt đất, bọn họ vẫn chưa kịp hoàn hồn thì đã trông thấy một bóng đen đứng chắn ngang trước mặt, y phục theo gió khẽ lay động, ánh trăng mông lung soi rọi vào khuôn mặt thanh tú của hắn khiến cho cảnh vật càng thêm huyền ảo. “Hảo nha, bốn tiểu sắc quỷ các ngươi lại dám cả gan nhìn lén ta tắm rửa, sư huynh ta đây nếu lần này không giáo huấn cho các ngươi một trận, ta sẽ không mang họ Úy Trì!” Trì Phong khuôn mặt tươi cươi đến xán lạn, nhưng trong ánh mặt lại lộ ra vẻ lạnh lẽo khiến cho người ta phải khiếp sợ. “Sư huynh, tất cả đều là lỗi của Hàn Sơn, hắn nói ngươi là nữ nhi, bằng không lớn lên làm sao lại có thể xinh đẹp như vậy, chúng ta không tin, cho nên mới lén đi theo nhìn một chút.” Túy Trúc lồm cồm bò dậy, lập tức chỉ thẳng vào mặt tên bạch y nam hài vẫn còn đang nằm dài trên mặt đất kia, nói lớn. Nam hài vô tội mà chớp chớp mắt mấy cái, vội vàng giải thích: “Sư huynh, ta chỉ tùy tiện nói đùa một chút, nhưng bọn hắn lại khí thế bừng bừng, nhất quyết lôi kéo ta đến đây.” “Hàn Sơn, ngươi không nên đổ hết trách nhiệm lên người bọn ta.” Hắc y nam hài trấn tĩnh mà đứng dậy, phủ đi tro bụi còn bám trên y phục, bộ dạng vân đạm phong khinh (lạnh nhạt) tựa hồ như chưa có chuyện gì phát sinh, nhưng khi len lén liếc nhìn qua khuôn mặt của Trì Phong, hắn ngay tức khắc trở nên lo lắng. “Sư huynh, cho chúng ta xin lỗi, nhân gia chỉ là nhất thời hồ đồ, không nên tức giận như vậy a.” Hồng y nữ tử Túy Trúc vừa kéo kéo cánh tay Trì Phong vừa nũng nịu mà reo lên. Trì Phong vẫn im lặng như trước nhanh chóng thoát ly khỏi tầm tay của nàng. “Xin lỗi sư huynh, bọn ta sai rồi.” Tử y nữ tử bộ dạng đáng thương hề hề, ngước đôi mắt ngân ngấn lệ, nói khẽ. Trì Phong nhất nhất xem qua, thấy bọn họ ai nấy cũng đều cúi đầu, hừ lạnh một tiếng, phất tay áo mà rời đi. Bốn người tâm trạng lo sợ bất an lẽo đẽo theo sát ở phía sau, chốc chốc lại quay sang nhìn nhau, mong có thể mau chóng tìm ra cách khiến cho sư huynh nguôi giận. Sư huynh thường ngày tâm tính rất vui vẻ rất thân thiện, tuy nhiên lại không cho phép bọn họ cùng hắn tắm rửa, cho dù thời tiết có nóng bức cách mấy đi chăng nữa cũng không đánh xích bạc (cởi áo), nói là tôn trọng những nữ hài tử ở đây, điều này vốn cũng hợp với luân thường đạo lý, nhưng chính là Trì Phong càng ngày lại càng trở nên xinh đẹp khiến cho bọn họ sinh ra hoài nghi rồi. Bất quá, chuyện quan trọng lúc này là nên làm thế nào cho phải đây? Sư huynh có thể hay không đột nhiên giận dữ mà trừng phạt bọn họ, nghĩ đến phương pháp giáo huấn của sư huynh, ai nấy cũng đều phải rùng mình một cái.